Lại nói: “Đêm qua Thúy nha đầu mắt thấy nhưu sắp không được, nhà ta sợ làm hỏng đại sự của ngài, liền đi nhờ người chuyển đi lời nói.”

Xuân Nương gật gật đầu, cũng nể tình bưng chén trà nhuận nhuận môi, “Nói như vậy nhà trai là ai hẳn đương gia nhà ngươi đã nói đi?”

Khánh nương tử gật đầu, “Đã nói, là Huyện thái gia gia. Ta đương gia biết, về sau thắp hương bái Phật, nói là nhờ phần mộ tổ tiên bốc khói xanh mới gặp quý nhân nhưu ngài, Thúy nha đầu nhà ta dập đầu cho ngài đều không tạ hết ơn đâu.”

Xuân Nương nhận lời khen, trên mặt càng thêm có hỉ khí, “Thúy Thúy cô nương có phúc khí, là mệnh có tạo hóa. Để nàng dập đầu cho ta, là muốn chiết sát người a.”

Nàng ha ha cười một tiếng, “Nhìn dáng vẻ ngươi, thân mình Thúy Thúy cô nương không có gì trở ngại đi?”

Khánh nương tử vội vàng xua tay, “Không có, không có, vẫn còn tốt đâu. Hôm nay buổi sáng còn ăn một chén trứng chưng đường đỏ. Không chậm trễ được hỉ sự.”

Xuân Nương lúc này mới hoàn toàn buông tâm.

——

Nhà chính, thanh âm phụ nhân nói giỡn phát ra, sân viện không lớn lắm, thực mau truyền tới phía bắc nhà ở. Tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt từ từ tỉnh. Người ngồi xổm một bên đang thêu hoa thấy nàng tỉnh, vui mừng mà vỗ vỗ tay, “Thúy Thúy, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại.”

Khánh Thúy Thúy nhận ra đây là bạn thân nhất của mình ở trong thôn, Hồ Yến Lai.

Nàng ngốc ngốc mà nhìn theo động tác đối phương đưa chén nước tới, uống lên một chén nước, giọng nói rốt cuộc đã tìm được lại, nói: “Ta đây là đang ở nơi nào?”

Quỷ sai đại nhân không phải nói muốn đưa nàng đi đầu thai sao? Nhưng... Này rõ ràng là nhà mẹ đẻ của nàng nha!

Trong tay Yến Lai là cái chén của nàng, vành chén là vết nứt từ lúc nàng 10 tuổi không cẩn thận làm rơi, vị trí đều giống nhau như đúc.

Đây là đã xảy ra cái gì a? Khánh Thúy Thúy xoa đầu đau, lẩm bẩm nói: “Ta đây là làm sao vậy?”



Hồ Yến Lai đem trên người nàng trong chăn hướng đỡ dậy, muốn gọi người, lại nghe thấy ngoài sân, Khánh gia thẩm thẩm đang cùng bà mối nói giỡn, đành phải thôi.

“Ngươi không nhớ rõ phát sinh cái gì sao? Hôm qua chúng ta đi lên thượng nguồn nghịch nước, mưa to đột nhiên tới, trên đường chạy về nhà, ngươi không để ý, ngã vào trong sông.”

Hồ Yến Lai đem ghế hướng trước mặt ngồi xuống, “May mắn ngươi không xảy ra cái chuyện gì, nếu là sốt hỏng đầu óc, việc hôn nhân tốt kia có thể mất trắng.”

Việc hôn nhân?

Khánh Thúy Thúy đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe gian ngoài có một thanh âm giọng nữ vang dội truyền đến.

—— “Nương, cha từ trong đất đã trở lại.”

Đây là nàng thanh âm muội muội Khánh Kiều Kiều.

Khánh Thúy Thúy ngưng thần nghe tiếp, tiếp theo trong nháy mắt là thanh âm phụ thân nặng nề vang lên, cùng người nào chào hỏi, ngay sau đó vì ngách cách giữa các gian nhà, tiếng người nói chuyện với nhau bị ngăn cản, lại nghe không thấy gì.

Nàng theo bản năng nhăn lại mày, nhìn Yến Lai đang thêu hoa, nhỏ giọng hỏi: “Bên ngoài là người nào tới vậy?”

Hồ Yến Lai nhìn nàng chớp mi, “Ngươi còn không biết ngượng ngùng hỏi. Là Xuân Nương tử, bà mối làm mai cho ngươi.”

Nói xong, trước mặt Hồ Yến Lai ngượng ngùng đỏ lên, “Ngươi hôm qua sốt đến lợi hại, cha ngươi cho rằng ngươi chịu không nổi, để người rót cho ngươi dược mạnh, còn sợ vô dụng, trước đó nhờ người báo tin cho bà mối.”

Như là sợ bị người khác nghe được, Hồ Yến Lai hạ giọng, “Nhà trai cùng ngươi đính hôn là đại quan, nếu xảy là ra sai lầm, sợ là muốn chém đầu!”

Khánh Thúy Thúy chớp chớp mắt, trong nháy mắt có lệ nóng dâng lên, đáng tiếc Hồ Yến Lai chỉ để ý chính mình nói chuyện, cũng không có chú ý tới.

Từ xa nghe thấy có người đang kêu mình về nhà. Hồ Yến Lai thu hồi kim chỉ, cản thận mà đem khăn thêu thu lại cẩn thận, “Ta phải về nhà. Nương ta đang kêu ta, buổi chiều lại đến cùng ngươi nói chuyện.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện