Cậu trai ngồi gần cửa thấy Từ Hạo Hoa ngây ra cả buổi thì không kiềm được hỏi: "Lão Từ, bị sao thế?”
Một tiếng hỏi liền đánh thức Từ Hạo Hoa.
Gã quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn ba bạn cùng phòng: “Rác . . .vứt từ khi nào?”
"Cái gì?" Bạn cùng phòng bận chơi game ngoáy lỗ tai, không phản ứng lại gã đang hỏi cái gì.
Từ Hạo Hoa đi qua, đập bàn một cái thật mạnh, phẫn nộ hỏi: “Tôi hỏi là rác trong thùng vứt từ khi nào?!”
Bạn cùng phòng ngồi gần cửa bị sắc mặt đen như mực của Từ Hạo Hoa dọa, cẩn thận dè dặt đáp: “Sáng . . . sáng hôm nay! Hồi sáng tôi còn hỏi có cái gì muốn bỏ không, cậu nói không còn gì.”
Nghe câu này Từ Hạo Hoa mới nhớ ra.
Gã ôm đầu, thẻ gỗ hoa đào bị ném đi, hoàn toàn không thể tìm về được nữa, chẳng lẽ gã phải đi chùa Tích Vân ở lại nửa tháng sao? Từ Hạo Hoa siết chặt bùa hộ mệnh, vắt óc suy nghĩ.
Không đúng!
Nếu Từ Vân đại sư đúng là người tài ba thì tại sao lúc trước nói là chuyện của gã có thể giải quyết trong mấy ngày tới? Nhưng thẻ gỗ hoa đào có thể nhanh chóng giải quyết sự tình đã bị vứt rồi?
Từ Hạo Hoa sửa sang lại suy nghĩ, chuyển ý nghĩ sang bạn học cùng lớp, người cũng có thể nhìn ra vấn đề của gã nằm ở đâu, chính là Cố Khanh.
...
Hôm sau.
Từ Hạo Hoa lại đến chặn đường.
Bùa hộ mệnh trên tay đúng là hơi có ích, đêm qua không phát sinh chuyện kỳ lạ gì nữa, bạn gái cũng không bệnh thần kinh gọi điện thoại cho gã.
Từ Hạo Hoa đến tìm Cố Khanh, bây giờ Cố Khanh là người duy nhất có thể giúp gã cấp tốc giải quyết kiếp hoa đào.
Chưa đợi Từ Hạo Hoa nói chuyện, Trần Nhất Khả cùng Hách Viện Viện một trái một phải chắn ở trước mặt gã: “Từ Hạo Hoa, cậu muốn làm gì?!”
Lần trước nghe Cố Khanh kể Từ Hạo Hoa chặn đường cô, khiến mấy bạn cùng phòng rất là gai mắt tên này, không ngờ mới cách mấy ngày lại giở chiêu cũ?!
Từ Hạo Hoa không thể tiến lên, đôi mắt trông mong nhìn Cố Khanh: “Cố Khanh, mọi người là bạn học với nhau, cậu hãy giúp tôi đi! Hiện tại chỉ có cậu là giúp được tôi thôi!”
Ý thức được Từ Hạo Hoa lần này thật sự là đến nhờ vả, Trần Nhất Khả và Hách Viện Viện mới hơi lùi lại, nhưng vẫn đứng hai bên trái phải che chở Cố Khanh.
Cố Khanh tập trung nhìn kỹ, hoa đào vẫn còn ở quanh người Từ Hạo Hoa, chẳng qua tạm thời bị một vầng sáng trắng giống như vòng bảo hộ bao trùm, xem ra Từ Hạo Hoa tìm được cao nhân.
“Chẳng phải cậu đã tìm được cao nhân tạm thời phong hoa đào rồi sao? Người đó không nói cho cậu biện pháp giải quyết?" Cố Khanh hỏi.
Vừa nghe Cố Khanh nhìn thấu có bùa hộ mệnh thì Từ Hạo Hoa càng khẳng định cô có thể giải quyết, vẻ mặt đau khổ nói: "Thẻ gỗ bị tôi vứt rồi, tôi đi tìm người giúp, nhưng phương trượng trong chùa nói không có thẻ gỗ thì phải trai giới tắm trong chùa nửa tháng mới được.”
“Phụt!” Hách Viện Viện nghe nói Từ Hạo Hoa to con phải đi trong chùa trai giới tắm nửa tháng, cộng với biểu cảm nhăn nhó của gã thì không kiềm được cười lên.
Cố Khanh nghe cũng cảm thấy có chút buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự chưa từng giải quyết chuyện như vậy, tôi chỉ biết nhìn.”
Từ Hạo Hoa lắc đầu: “Cố Khanh, cậu nhất định có biện pháp. Phương trượng nói vấn đề của tôi sẽ được giải quyết trong vòng vài ngày, người có thể giúp được thì tôi chỉ có thể nghĩ đến cậu. Tôi có thể cho cậu phí dịch vụ, nói đi, mười nghìn? Hai mươi nghìn? Hay ba mươi nghìn?"
Một tiếng hỏi liền đánh thức Từ Hạo Hoa.
Gã quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn ba bạn cùng phòng: “Rác . . .vứt từ khi nào?”
"Cái gì?" Bạn cùng phòng bận chơi game ngoáy lỗ tai, không phản ứng lại gã đang hỏi cái gì.
Từ Hạo Hoa đi qua, đập bàn một cái thật mạnh, phẫn nộ hỏi: “Tôi hỏi là rác trong thùng vứt từ khi nào?!”
Bạn cùng phòng ngồi gần cửa bị sắc mặt đen như mực của Từ Hạo Hoa dọa, cẩn thận dè dặt đáp: “Sáng . . . sáng hôm nay! Hồi sáng tôi còn hỏi có cái gì muốn bỏ không, cậu nói không còn gì.”
Nghe câu này Từ Hạo Hoa mới nhớ ra.
Gã ôm đầu, thẻ gỗ hoa đào bị ném đi, hoàn toàn không thể tìm về được nữa, chẳng lẽ gã phải đi chùa Tích Vân ở lại nửa tháng sao? Từ Hạo Hoa siết chặt bùa hộ mệnh, vắt óc suy nghĩ.
Không đúng!
Nếu Từ Vân đại sư đúng là người tài ba thì tại sao lúc trước nói là chuyện của gã có thể giải quyết trong mấy ngày tới? Nhưng thẻ gỗ hoa đào có thể nhanh chóng giải quyết sự tình đã bị vứt rồi?
Từ Hạo Hoa sửa sang lại suy nghĩ, chuyển ý nghĩ sang bạn học cùng lớp, người cũng có thể nhìn ra vấn đề của gã nằm ở đâu, chính là Cố Khanh.
...
Hôm sau.
Từ Hạo Hoa lại đến chặn đường.
Bùa hộ mệnh trên tay đúng là hơi có ích, đêm qua không phát sinh chuyện kỳ lạ gì nữa, bạn gái cũng không bệnh thần kinh gọi điện thoại cho gã.
Từ Hạo Hoa đến tìm Cố Khanh, bây giờ Cố Khanh là người duy nhất có thể giúp gã cấp tốc giải quyết kiếp hoa đào.
Chưa đợi Từ Hạo Hoa nói chuyện, Trần Nhất Khả cùng Hách Viện Viện một trái một phải chắn ở trước mặt gã: “Từ Hạo Hoa, cậu muốn làm gì?!”
Lần trước nghe Cố Khanh kể Từ Hạo Hoa chặn đường cô, khiến mấy bạn cùng phòng rất là gai mắt tên này, không ngờ mới cách mấy ngày lại giở chiêu cũ?!
Từ Hạo Hoa không thể tiến lên, đôi mắt trông mong nhìn Cố Khanh: “Cố Khanh, mọi người là bạn học với nhau, cậu hãy giúp tôi đi! Hiện tại chỉ có cậu là giúp được tôi thôi!”
Ý thức được Từ Hạo Hoa lần này thật sự là đến nhờ vả, Trần Nhất Khả và Hách Viện Viện mới hơi lùi lại, nhưng vẫn đứng hai bên trái phải che chở Cố Khanh.
Cố Khanh tập trung nhìn kỹ, hoa đào vẫn còn ở quanh người Từ Hạo Hoa, chẳng qua tạm thời bị một vầng sáng trắng giống như vòng bảo hộ bao trùm, xem ra Từ Hạo Hoa tìm được cao nhân.
“Chẳng phải cậu đã tìm được cao nhân tạm thời phong hoa đào rồi sao? Người đó không nói cho cậu biện pháp giải quyết?" Cố Khanh hỏi.
Vừa nghe Cố Khanh nhìn thấu có bùa hộ mệnh thì Từ Hạo Hoa càng khẳng định cô có thể giải quyết, vẻ mặt đau khổ nói: "Thẻ gỗ bị tôi vứt rồi, tôi đi tìm người giúp, nhưng phương trượng trong chùa nói không có thẻ gỗ thì phải trai giới tắm trong chùa nửa tháng mới được.”
“Phụt!” Hách Viện Viện nghe nói Từ Hạo Hoa to con phải đi trong chùa trai giới tắm nửa tháng, cộng với biểu cảm nhăn nhó của gã thì không kiềm được cười lên.
Cố Khanh nghe cũng cảm thấy có chút buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự chưa từng giải quyết chuyện như vậy, tôi chỉ biết nhìn.”
Từ Hạo Hoa lắc đầu: “Cố Khanh, cậu nhất định có biện pháp. Phương trượng nói vấn đề của tôi sẽ được giải quyết trong vòng vài ngày, người có thể giúp được thì tôi chỉ có thể nghĩ đến cậu. Tôi có thể cho cậu phí dịch vụ, nói đi, mười nghìn? Hai mươi nghìn? Hay ba mươi nghìn?"
Danh sách chương