Hết hạ vào thu, có thật nhiều ngày lễ, lễ ngày mười bốn tháng bảy, rằm tháng tám, tết trùng cửu mùng chín tháng chín, các thôn ở bổn thành rất coi trọng lễ tiết, các loại phiền khổ trong sinh hoạt, đều viết ra để lạy tế, ăn mừng. Tựa như Chu Nam Sinh định liệu, chưa chắc bỏ tiền để ăn thịt, nhưng mua nhang đèn tế tổ, thần tiên là chuyện rất bình thường.

Đợt cây nến đầu tiên, bọn họ đúng hẹn giao cho Tề gia. Vì bán sỉ số lượng lớn, lãi kiếm được không nhiều lắm, một hai ngàn cây nến cũng chỉ kiếm được mấy lượng bạc. Dĩ nhiên nếu là anh nông dân, kiếm ăn cực khổ, nửa năm mới kiếm được số tiền này, hai người bọn họ ngồi trong nhà, không phải đứng dưới mặt trời, không phải ra ngoài làm để người ta quát mắng, một tháng kiếm được số tiền này là cực kỳ hiếm thấy.

Lúc trước, cả ngày Từ thị nói đâu đâu, bọn họ trẻ tuổi, còn chưa nếm trải khổ sở, sẽ đợi đến khi bọn họ đụng phải tường, quay đầu lại. Một ngày kia bà đưa cơm trưa cho phu thê Chu Nam Sinh, không thấy Chu Nam Sinh, hỏi Đường Hà mới biết hắn đi giao hàng, bà lại càm ràm, nhưng nghe Đường Hà nói, một chuyến này của Chu Nam Sinh có thể kiếm được tiền, miệng cười đến không khép được, “Ôi, Thất bá nương nói làm cái này có thể kiếm được tiền, lúc trước ta không tin, hôm nay nhìn các con kiếm được bạc, ta an tâm rồi.” Vừa nói vừa nhìn tình hình trong nhà, “Làm mấy tháng nữa là đủ bạc xây phòng mới, đất xây nhà cha con đã nói với thôn trưởng, gần nhà chúng ta, nơi đó rất rộng rãi. Đến lúc đó tiền bạc không đủ… Hai lão chúng ta bổ sung thêm…”

“Đường Hà cười, “Chuyện này không vội.” Coi như kiếm được tiền, bọn họ cũng phải để làm vốn.

Từ thị muốn nói tiếp, nhưng nghĩ Đường Hà chủ kiến lớn, lại vừa chia nhà xong, bà bĩu mỗi, không nói. Bà địu Tâm Ái trên lưng, hôm nay hài tử tỉnh, hài tử hơn bốn tháng, nhìn thấy mẹ đã có thể kêu ầm ĩ, Đường Hà mềm lòng, thả chén cơm trong tay tính đứng lên ôm, “Mẹ, người địu Tâm Ái lâu thế, chắc mỏi rồi, để con ôm con bé, người chậm rãi nghỉ.”

“Không cần.” Từ thị gạt tay nàng, “Trước cứ ăn xong cơm đi.”

Đường Hà không có cách nào, hôn bảo bối, ngồi xuống ăn cơm.

“Con ăn nhiều canh vào, cho hài tử bú phải ăn nhiều uống nhiều.” Từ thị nhìn nàng không vừa mắt, càm ràm không ngừng, “Nam Sinh một đại nam nhân không hiểu chuyện, chẳng lẽ làm mẫu thân cũng không hiểu chuyện sao? Biết hài tử bú sữa, ăn uống phải chú ý dinh dưỡng, nếu không chỉ còn một thân da bọc xương thôi!”

Có lẽ thanh âm bà lớn, làm hài tử kinh hãi, Tâm Ái trên lưng bà oa oa khóc lên, Từ thị đành phải đứng lên, đi đi lại lại, hai tay vỗ vỗ sau mông hài tử, “Ngoan, ngoan, Tâm Ái không khóc, không khóc, bà nội không nói mẹ con nữa, không nói a…”

Quả nhiên tiếng khóc hài tử dừng lại, Đường Hà nín cười, nuốt cơm trong miệng, cầm chén đũa đi rửa.

Từ thị thấy nàng không ăn hết, định nói, nhưng nghĩ không thể bắt nàng ăn hết hai phần, đành phải nói: “Chắc Nam Sinh không về nhà ăn cơm trưa rồi, ta đem đồ thừa về, tránh lãng phí.”

“Vâng.” Đường Hà rửa xong chén bát, lau khô tay, đón hài tử trên lưng bà, “Mẹ, cám ơn người đã giúp chúng con trông Tâm Ái, lại còn nuôi cơm hai bữa.”

Có một lần, Từ thị đến xem hai người làm việc, thấy nhi tử con dâu bỏ cơm, mùi vị đồ ăn cũng chả ra sao. Hỏi ra mới biết, từ khi khởi công đến nay bọn họ đều ăn uống qua loa như vậy, Từ thị vừa đau lòng vừa giận, về nhà bực bội một lúc, buổi tối thương lượng với Chu lão, dứt khoát một ngày hai bữa nấu đồ ăn mang tới.

“Được rồi, thừa dịp lão bà tử tay chân nhanh nhẹn, có thể sai sử, ta giúp một thời gian không việc gì.” Từ thị phất tay, “May Tứ tẩu không phải người nhỏ nhen…”

Từ thị giúp phu thê Tam nhi nấu cơm, chăm sóc hài tử, phu thê Chu Bắc Sinh thông cảm, không nói hai lời. Chu Đông Sinh đương nhiên không nghĩ nhiều, Dương thị trong lòng khó chịu, ghen tỵ một chút cũng nguôi ngoai.

Chính là lúc này, Đường Hà phát hiện ra chỗ tốt của Chu gia.

Đường Hà cười, gật đầu đáp ứng, “Con nghe mẹ, nhất định cố gắng làm việc.”

Nàng ôm hài tử ngồi xuống, hơi nghiêng người tránh ánh mắt Từ thị, cho hài tử bú.

Từ thị không tự giác, bà coi chuyện này là bình thường, không nghĩ tránh ra, “Các con đừng liều mạng quá, tiền quan trọng, thân thể còn quan trọng hơn. Cha con chính là lúc trẻ liều mạng, hiện tại cả ngày tay chân đều đau nhức… Ai, lúc trước nhà Thất bá nương thuê người làm việc đó thôi, sao con và Nam Sinh không thuê?”

“Chúng con đang có ý này.”

——-

Chu Nam Sinh đưa hàng đến Tề gia, thanh toán xong xuôi, hắn vòng qua cửa hàng Chu gia, tìm Chu lão.

Chu lão đối với số tiền một tháng này bọn họ cực khổ kiếm, có chút thỏa mãn, “Kiếm đến số này là được.”

Chu Nam Sinh không thỏa mãn, hắn biết hai người mới lập nghiệp, không nên yêu cầu xa vời, bọn họ như vậy coi là thuận lợi rồi. Nhưng hắn không muốn Đường Hà phải chịu khổ, hắn hận không thể công thành danh toại ngay lập tức, để Đường Hà mỗi ngày đều rảnh rỗi, không cần vất vả, nhàn rỗi thì đọc sách, trêu chọc hài tử là tốt rồi.

“Cha, con muốn thuê cửa hiệu.” Hắn chân trước giao nến cho Tề gia, chân sau đi hỏi thăm giá tiền bán lẻ cây nến. Giá sỉ và giá lẻ đương nhiên chênh lệch, hắn hỏi thăm một vòng, âm thầm tính toán: Hai ngàn cây nến bán lẻ, gấp đôi giá bán sỉ.

Chu lão chần chờ, “Cha đã để ý qua, cũng đã hỏi có cửa hiệu nào muốn cho thuê không, chỉ cần một quầy nhỏ sát đường đã tốt rồi. Nhưng thời buổi khó khăn, đại thương tiểu phiến chỉ trông vào chuyện bán hàng, nếu không gặp phải chuyện khó khăn hay không muốn làm, người ta cũng không muốn cho thuê cửa hàng.”

Chu Nam Sinh gật đầu, “Con biết, con chưa vội. Hiện tại con đang thiếu tiền, ngay cả có cửa hiệu, cũng thuê không được.”

“Được, ta sẽ tiếp tục lưu ý, cố gắng hỏi thăm, nếu có nơi nào thích hợp, trước hết cha làm chủ, bàn bạc với người ta, về phần tiền… Ta ứng trước cho.”

Chu Nam Sinh cười, “Vậy được, nhưng người kiềm chế chút, đừng móc sạch tiền mua đường cho các cháu nha. Nếu ngài không có, có thể mượn Đại ca và tiểu đệ.”

Đường Hà biết, lời Chu Nam Sinh nói là sự thật. Gia đình Chu gia không tệ,cha mẹ thiện lương giảng đạo lý, dạy dỗ hài tử đại nghĩa, mặc dù có chút thiên vị, nhưng không có nghĩa không quan tâm, không che chở hài tử. Chính là tình cảm ba huynh đệ Đông Nam Bắc vẫn bền vững, thời điểm có thể giúp đều giúp, thời điểm không thể giúp bọn họ cũng cắn răng mà giúp.

Huynh đệ tương trợ lẫn nhau, chỗ tốt là Chu Nam Sinh cần, bọn họ sẽ giúp, chỗ xấu là ngày khác bọn họ mở miệng, Chu Nam Sinh sẽ dốc túi tương trợ.

Dĩ nhiên, là con dâu, nhà mình nhận được viện trợ của chị em dâu, hiểu được gia đình rất phúc hậu, nhưng nếu bản thân mình đi viện trợ nhà khác, trong lòng khó tránh khỏi nói thầm: Toàn giúp huynh đệ, gia đình mình không thèm để ý.

Tuy nói vậy, không thể trách trượng phu quá mức tình cảm. Đường Hà cảm thấy, như vậy không coi là khuyết điểm, có đôi khi nàng cảm thấy, những chuyện hắn làm làm cho nàng động tâm.

Đổi lại là huynh đệ Đường Đại Sơn, Đường Tiểu Sơn của nàng, huynh đệ nàng giúp nàng, nếu huynh đệ không may, nàng sẽ không tính toán mà dốc túi tương trợ.

Dĩ nhiên không nghiêm trọng đến mức dốc túi tương trợ, dù sao hỗ trợ đề hài tử chịu đói, nội tâm sẽ bị dằn vặt. Bất luận chuyện lớn hoặc nhỏ, bản năng ích kỷ sẽ kháng cự, không để lợi ích của mình bị tổn hại.

Một đôi phu thê, cuộc sống không hòa thuận, nguyên nhân lớn chính là không hiểu tình cảm của đối phương. Thế gian trăm ngàn loại gia đình, chỉ có quan niệm giống nhau, mới có thể hiểu, thông cảm cho nhau.

Ở điểm này, Đường Hà cảm thấy nàng và Chu Nam Sinh khác nhau, nhưng may không lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện