Lúc trước, huynh đệ Chu gia túc trực bên linh cữu Chu lão gia tử, nửa đêm yên tĩnh, họ bình tĩnh nhớ lại cuộc sống khi còn nhỏ hầu hạ dưới gối tổ phụ. Huynh đệ bọn họ tình cảm tốt, trong thâm tâm bọn họ mang quan niệm thâm căn cố đế: Chỉ có huynh đệ đồng tâm hiệp lực, mới có thể được tôn kính, không bị ăn hiếp.

Cho dù bọn họ càng ngày càng lớn, rất nhiều so đo sinh ra theo lợi ích, nhưng trong người chảy chung dòng máu, sao có thể biến mất? Huống chi bi thống trước mặt, tranh chấp là không đáng kể.

“Tam ca, đệ quyết định không làm việc ở cửa hàng nữa.” Chu Bắc Sinh đột nhiên nói.

“Hả?” Chu Nam Sinh nhướng mày, “Thế định làm gì?”

“… Đi làm nghề khác.” Thật ra hắn biết chưa hết đường đi, tựa như Đường Hà nói, Tam ca vẫn tốt với hắn, vậy hắn cũng nên vì Tam ca mà hi sinh một lần, nếu như lúc trước còn ôm ý nghĩ “Tam ca là tổng hợp tiếp nhận thực tế, tổng hợp của hòa thuận’, lúc tổ phụ qua đời, hắn đã thỏa hiệp, “Hoặc là đi làm phu tử đi…”

Chu Nam Sinh nghe trong lời hắn có vẻ chần chờ, hắn quyết định không đi học, cha và ông nội cũng không xoay chuyển được, giờ làm thế nào mà tự nhiên lại thông suốt, Chu Nam Sinh bình tĩnh nhìn đệ đệ, “Ta hỏi thật, việc cửa hàng đệ thật sự làm được? Không sợ bị nói xấu?”

Chu Bắc Sinh cười khổ, chuyện phiếm mấy tháng nay hắn đã nghe rất nhiều, nếu không việc gì hắn phải chán chường, muốn trốn trong thư phòng, không muốn đi ra ngoài? Nhưng hắn hơn hai mươi tuổi rồi, trên có lão phụ lão mẫu, dưới có kiều thê ấu chất, nếu như hắn không đối mặt với mưa gió, chẳng phải thành phế vật sao? Về việc làm việc ở cửa hàng, xã giao với thương nhân, mới bắt đầu, vì thân phận tú tài mà lúng túng, khó chịu, nhưng hiện tại hắn phát hiện ra thân phận này có thể mang đến chỗ tốt, hắn từ từ thản nhiên. Hắn phát hiện hắn có thể kiếm được tiền, lĩnh vực xa lạ tự nhiên thành công cho hắn thêm tự tin, để hắn ý thức được một chuyện: Hắn uống phí mười mấy năm, không những mang đến cho hắn thân phận tú tài, mà còn mang đến nhạy cảm và thông minh. Vì cảm giác thỏa mãn này, hắn mới có động lực đối mặt với ngày mới.

Nhưng mà, “Tam ca, huynh quan trọng hơn…”

Chu Nam Sinh khẽ cười, “Nghe được câu này là đủ rồi.”

Nếu như lúc trước hắn còn một tia oán hận, nhưng sau khi nghe được lời tiểu đệ, một tia oán hận hoàn toàn tiêu tán. Hắn cảm nhận được tiểu đệ thực tâm thực lòng—hoặc trong lời nói có chín phần giả, một phần thật, hắn đã cảm thấy đủ rồi: Nếu như huynh đệ không nặng nề tình huynh đệ, việc gì phải làm bộ? Chính là vì tâm tư này, trong lúc chia nhà, Chu Nam Sinh đã nói rút lui khỏi chuyện làm ăn, không cần tiền lãi. Lời này chưa thương lượng với Đường Hà, ban đêm nói chuyện, Chu Nam Sinh nói xin lỗi Đường Hà.

“Không việc gì.” Đường Hà nằm bên cạnh hắn, lấy tay vỗ vỗ lồng ngực hắn, “Ta hiểu mà.”

Một người bỏ ra, rất dễ bị hiểu là mềm yếu. Lúc trước, nàng cũng giận vì hắn không tranh giành, nhưng sau khi sinh nữ nhi, nàng mới ý thức được, tiểu gia đình của mình, sau này hài tử trưởng thành, muốn chăm sóc huynh đệ tỷ muội tương đối không dễ dàng. Trượng phu của nàng cũng không để nàng và hài tử phải thiếu áo cơm, nàng cũng nên hiểu, tôn trọng hắn.

—-

Hai ngày sau, Chu gia giúp đỡ Chu Nam Sinh và Đường Hà dọn nhà. Thỉnh thoảng bọn họ vẫn dọn dẹp nhà cũ, trước đây còn sửa qua một lần, phòng ốc không đến nỗi cũ nát, Từ thị nhìn căn phòng bị gió mưa ăn mòn, mái ngói bị rêu xanh, dương xỉ phủ kín, nội tâm chua xót.

Chu Nam Sinh Và Đường Hà hết sức cao hứng. Bọn họ thừa dịp chưa làm cây nến, sửa sang lại nhà cửa, làm luống trồng rau. Phía góc vườn, Đường Hà trồng rất nhiều hoa.

Dọn nhà phải mời toàn gia ăn cơm. Chạng vạng, lúc Đường Hà đang một mình nấu cơm trong phòng bếp, nàng luộc một con gà, dùng nước gà nấu rau và khoai lang, xào thêm một chút khoai tây bùn và mấy trái cà, sợ không đủ món, nàng lại kiên trì xào thêm vài món khác nữa.

Chu Nam Sinh thỉnh thoảng ra vào phòng bếp, để kịp thời giúp đỡ.

Đường Hà bị hắn ồn ào, thẹn quá hóa giận: “Mấy thứ này là chuyên môn của ta, sẽ không làm hỏng đâu!”

Chu Nam Sinh ha hả cười, thừa dịp trong phòng bếp chỉ có hai người họ, hắn lén hôn nàng một cái, “Nàng thật giỏi!”

“Tránh ra tránh ra, khói lớn quá.” Đường Hà tránh hai tay hắn, “Bê đồ ăn ra giúp ta, mời cha mẹ chuẩn bị ăn cơm.”

Từ thị ôm cháu gái nhỏ, ngồi với Chu lão ở đường sảnh âm u, nhìn Chu Nam Sinh ra ra vào vào, lại ngửi thấy mùi đồ ăn từ bếp bay ra, có chút nghi ngờ, “Cha hài tử, sao ta cảm thấy đôi này có chút vui sướng?”

“Tiểu phu thê sau này đương gia làm chủ rồi, đoán chừng trong lòng kích động…” Chu lão nghĩ nửa ngày không tìm được từ thỏa đáng, quay sang hỏi tiểu nhi, “Gọi là gì nhỉ?”

“Thỏa thuê mãn nguyện.” Chu Bắc Sinh đáp.

“Đúng vậy.” Chu lão gật đầu, “Nam Sinh và Đường Hà chịu khó, lại biết tính toán, mẹ hài tử, đừng nghĩ nhiều. Nhìn bà sầu mi khổ kiếm, dọa cháu gái ngoan phát khóc rồi này.” Vừa nói vừa đón lấy cháu gái trong tay lão thê, “Tâm Ái, sau này xa ông nội rồi, ông nội không nỡ.”

Dương thị cười, “Nhìn cha kìa, rõ ràng chỉ cách mấy bước chân, người nói cứ như mười ngày nửa tháng không thấy mặt nhau.”

Từ thị than thở, “Chỉ cần không dưới một mái hiên, cách một con đường, một cánh cửa, đã là xa rồi. Nhưng mà lão đầu tử, chúng ta có thể ngày ngày gặp Tâm Ái, cha mẹ con bé muốn làm cây nến, không phải chúng ta giúp bọn chúng trông hài tử sao?”

Chu lão nhìn Ny Nhi chân ngắn đang hùng hục đuổi theo ca ca, lại nhìn hài tử trong tay, gật đầu nói: “Làm bà nội, nên trông nom một chút đi.”

Ánh mắt ông nhìn về một góc trong đường sảnh, chất đầy cây nến, không tiếng động thở dài. Tuổi trẻ muốn gây dựng sự nghiệp, một lòng nghĩ đến thành công, kiếm nhiều tiền, nhưng trong đó có đủ loại khó khăn khổ sở, hiện tại phu thê Tam nhi muốn hi sinh thời gian bên cạnh tiểu nữ nhi, đi làm một chuyện chưa biết hay dở thế nào. Rõ ràng đời cha đã tạo ra trụ cột vững chắc cho bọn họ, bọn họ chỉ cần theo là có thể sống tốt, thế mà cứ một mực không vui.

Từ thị cũng giống Chu lão. Hai lão nhìn đôi phu thê trong nhà, không hẹn mà cùng than thở.

Người một nhà ăn cơm tối vui vẻ. Mặc dù thủ nghệ Đường Hà không tốt, nhưng không khí vẫn hòa hợp. Sau khi ăn xong, Dương thị và Lã thị giúp thu dọn bát đũa, Đường Hà từ chối hai câu, sau cũng cười đồng ý.

“Tam tẩu, nhà làm cây nến, có định tìm người mua không?” Dương thị vừa rửa chén vừa nói.

“Nam Sinh nói, chàng và cửa hàng Tề gia đã thương lượng tốt, bọn họ giúp đỡ chúng ta chọn mua sáp, chúng ta làm xong thành phẩm trực tiếp bán sỉ cho bọn họ.”

“Động tác thật là mau.” Dương thị ngạc nhiên nói, “Nghe Thất bá nương nói, bán sỉ không bằng mình đi bán lẻ, kiếm được nhiều hơn.”

“Đó là đương nhiên,” Đường Hà gật đầu, “Chẳng qua nhà ta thiếu người, chỉ cố làm được cây nến chứ không cố bán được, hơn nữa tiền vốn không nhiều, chỉ sợ lỗ vốn, nên quyết định làm thử một chút đã, chờ thăm dò giá thị trường, buôn bán lời được một ít, rồi mới tính đến chuyện tìm cửa hàng.” Mọi chuyện từ từ sẽ đến, không vội.

“Tam ca và Tam tẩu thông minh lại nhiệt tình, nhất định sẽ thành công.” Lã thị trầm mặc làm việc, đột nhiên mở miệng nói.

Dương thị vụng trộm bĩu môi, miệng mấp máy với Đường Hà hai chữ: “Tính tình.”

Đường Hà cười cười, Dương thị luôn đối tốt với nàng hơn, lúc này Chu Nam Sinh né tránh Chu Bắc Sinh, Dương thị vì bọn họ bị đối xử không công bằng, bày ra bộ dáng ‘cùng một chiến tuyến với nàng’.

“Sẽ thuận lợi thôi.” Nàng cười, “Tứ tẩu, cám ơn đã tặng ta bức tranh.”

Bọn họ dọn nhà, Lã thị tự mình vẽ hai bức họa tặng cho bọn họ, một bức mẫu đơn ‘hoa khai phú quý’, một bức ‘mã đáo thành công’.

Đường Hà nhận được có chút ngoài ý muốn, nàng tưởng rằng một bức tranh thế tục không phải là phong cách Lã thị, nếu có muốn tặng, nhiều nhất là tặng tranh ‘tuế hàn tam hữu’.

(Cổ nhân gọi tùng, trúc, mai là ba người bạn mùa lạnh (tuế hàn tam hữu 歲 寒三友), bởi vì ba loại cây này dù mùa sương tuyết vẫn tươi tốt trong khi những loại cây khác hầu như cằn cỗi héo hon. Tính chịu lạnh của tùng, trúc, mai tượng trưng đức tính nhẫn nại của người quân tử, tự cường mãi không thôi, luôn trau dồi tài đức trước nghịch cảnh cuộc đời).

Lã thị được khen đến ngượng ngùng, “Đâu có, tẩu và Tam ca không chê là tốt rồi.”

Dương thị không cam lòng rơi ở phía sau, “Tam tẩu, ta tặng dao thái, thái rau rất tốt đi?”

Đường Hà cười, “Dĩ nhiên! Nếu không phải Đại tẩu tặng dao tốt, bữa tối chưa chắc đã chuẩn bị xong.”

Dương thị nhất thời hài lòng.

Màn đêm buông xuống, Chu Nam Sinh và Đường Hà tiễn mọi người Chu gia.

Đường Hà dỗ dành nữ nhi ngủ, trên miệng vẫn còn treo nụ cười. Chu Nam Sinh đưa mắt nhìn nàng, cúi đầu hôn nàng, “Tiểu Hà, nàng thật tốt.”

Nhìn thế nào, thì từ phòng gạch chuyển sang nê phôi phòng, sẽ bị cho là lùi về phía sau một bước, ai ngờ nàng không oán trách một câu, trước sau luôn mang tâm tình khoan khoái.

Đường Hà cười với hắn, gật đầu nói: “Chàng nói đúng.”

“Ôi…” Chu Nam Sinh bất đắc dĩ, “Sao lại không khiên tốn chút nào đây.”

“Ta thích là được.” Đường Hà nhìn quanh phòng ngủ không coi là rộng rãi, dưới ánh nến, trượng phu của nàng tuấn tú thâm tình, hài tử nàng ngủ, dung mạo tựa thiên sứ.

“Cảm giác thật hạnh phúc.” Nàng lẩm bẩm nói, “Sau này đây chính là nhà ta.”

Hắn ôm nàng vào lòng, “Phòng cũ một chút, ta sẽ cố gắng đổi sang phòng lớn hơn.”

Ngàn vạn không nên dội nước lã vào lúc nam nhân hứa hẹn tương lai tươi đẹp. Đường Hà cười, “Ừ.”

——-

Ở bên kia, Chu Bắc Sinh và Lã thị nói chuyện, “Duyệt Đồng, trong lòng vẫn không vui sao?”

Lã thị im lặng.

Chu Bắc Sinh thở dài một hơi, “Cùng ta bạc đầu giai lão, có được không? Ta sẽ đợi nàng, tâm ý của ta, không vì làm quan hay buôn bán mà thay đổi.”

Lã thị mờ mịt lẩm bẩm nói: “Ta cần có thời gian suy nghĩ một chút…” Cuộc sống Chu gia có thật nhiều thứ làm cho nàng không hai lòng, nhưng cha mẹ chồng và chị em dâu đối xử không tệ, Chu Bắc Sinh cũng nhất quán che chở ôn nhu, xuất thân Chu gia, nếu có một ngày nhan sắc nàng suy tàn, hắn sẽ không bỏ nàng…

“… Không bỏ được, nhưng cũng sợ làm chậm trễ, huống chi ông nội qua đời, ta muốn giữ đạo hiếu, thật sự phí thời gian thanh xuân. Nếu như ý nghĩ của chàng chưa ổn định, ngày mai viết thư cho cha ta nói một tiếng, để Đại ca ta đón ta về, chúng ta tạm thời xa nhau, yên tĩnh suy nghĩ…”

Lời còn lại của hắn nuốt trở lại, hắn ra khỏi phòng, đi về phía sân. Chu Đông Sinh đi nhà xí, thấy hắn đứng ở góc phòng than thở, kỳ quái hỏi hắn có chuyện gì.

Vốn Chu Bắc Sinh không muốn để ai biết phu thê bọn họ có vấn đề, coi như huynh đệ ruột cũng lúng túng, nhưng trong lồng ngực hắn bực bội, làm cho hắn khó chịu muốn khóc, vì vậy kể lại chuyện.

Chu Đông Sinh nghe xong đứng nhìn trân trối, “Tiểu đệ, là phu thê hay là bằng hữu đây? Sao có thể khách khí như vậy? Cũng đừng nói gì ‘cam tâm tình nguyện’ hay ‘cho thỏa đáng’, giữa hai người, phải dây dưa mới có thể bền vững. Ngàn vạn lần đừng đưa nàng về nhà mẹ đẻ, làm thế nàng sẽ chạy thật, nếu mà nói, phải mặt dày mà van cầu nàng ở lại. Nàng không ở, cố thêm chút sức để nàng có hài tử, lúc đấy nàng muốn đi cũng không nỡ đi.”

Chu Bắc Sinh nghe được suy nghĩ lưu manh này, sợ ngây người, “Được sao?”

“Có được hay không là do mình có muốn nàng ở lại không.” Chu Đông Sinh lắc đầu, đi về phòng mình, “Thực ra đệ và em dâu, quá đoan chính, xem ra đi học đến u mê rồi, nam nhân trước mặt lão bà, cần gì da mặt đâu…”

Chu Bắc Sinh đứng tại chỗ, sửng sốt một lúc lâu, sinh quyết tâm, cắn răng đi vào phòng, tìm thê tử mặt dày mày dạn đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện