“Trong lòng anh, tôi đã hại chết Hải Lan rồi, tội ác tày trời, anh sẽ không tha cho tôi, anh chỉ hận không thể giết tôi vài trăm lần, tôi giết thêm một người thì có sao đâu?” Hạ Hà cười. Ánh mắt Cố Lăng Kiệt tràn ra vẻ chết chóc, anh xông về phía Hạ Hà. Hạ Hà rút súng, nhắm vào đầu Cố Lăng Kiệt: “Mau đi tìm cô gái đó đi, trong vòng nửa tiếng mà không tìm thấy, cô ấy chết là cái chắc.” “Cô dám làm hại cô ấy, bất kể chân trời góc bể, tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Cố Lăng Kiệt căm ghét. “Hờ, Cố Lăng Kiệt, anh sẽ hối hận thôi.” Hạ Hà thoáng có vẻ đau lòng, cô ta đẩy cửa sổ, nhảy ra ngoài. Cố Lăng Kiệt giận sôi gan, giận dữ đập điện thoại. Anh không nên tách ra khỏi Bạch Nguyệt, để cô rơi vào cảnh nguy hiểm. “Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt hô lên.
Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Nguyệt cụp mắt, dựa người vào cột, gắng sức đạp vào chiếc bàn trong đường hầm. Món đồ sứ trên bàn rơi xuống đất, “choang” một tiếng. Cố Lăng Kiệt nghe được âm thanh này, anh quỳ xuống sàn, nghe ngóng động tĩnh bên dưới và hỏi: “Nguyệt, em nghe thấy không?” Bạch Nguyệt đạp mạnh vào chiếc bàn một lần nữa. Cố Lăng Kiệt vội vã gõ lên mặt sàn. Anh phát hiện ra mặt sàn bên dưới gầm giường, lật nó lên rồi nhảy xuống. Mở đèn pin của điện thoại. Anh nhìn thấy Bạch Nguyệt, vội vàng cởi dây trói cho cô: “Xin lỗi Nguyệt, anh không nên bỏ em lại một mình.” “Không sao đâu, em hiểu, lên đó trước rồi nói.” Bạch Nguyệt dịu dàng đáp, cô bình thường hơn thường ngày rất nhiều. Trước kia cô đối mặt với ba kẻ bắt cóc vô cùng hung ác còn chưa từng sợ hãi, huống hồ bây giờ chỉ mới bị trói. Vừa lên đến nơi, Bạch Nguyệt đã trầm giọng kể: “Cố Lăng Kiệt, em biết hung thủ là ai rồi.” “Hạ Hà sao? Không giống lắm.” Cố Lăng Kiệt phán đoán. “Đường Tiến Công là người duy nhất còn sống sót của thôn Đường Tiền. Thôn của họ đào được vàng thỏi, tổng cộng cả nghìn thỏi, phần mà thống đốc Trình cầm được không phải toàn bộ, còn những người khác nữa. Những người trong thôn này không chết vì bệnh tật mà bị tàn sát. Đường Tiến Công là con trai của trưởng thôn, cậu ta muốn báo thù. Em nghi ngờ rằng, Đường Tiến Công chính là người uống rượu cùng ông chủ cửa hàng hoa quả.” Bạch Nguyệt suy đoán. “Hạ Hà nói với em sao?” Thái độ của Cố Lăng Kiệt rất bình thản. “Hạ Hà nhờ em nói với anh, cô ấy bị oan, bây giờ đang tìm chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, để anh không lùng bắt cô ấy nữa.” Bạch Nguyệt kể lại.
“Em tin sao? Nếu như cô ta đang tìm chứng cứ, sao có thể trốn ở nơi này giả thần giả quỷ? Anh không nghĩ oan cho cô ta, kế hoạch khi đó chỉ có anh, cô ta và Hải Lan biết, thế mà hành tung của bọn anh bại lộ, Hạ Hà không rõ tung tích, Hải Lan bị thiêu sống, không phải cô ta nói, chẳng lẽ là anh nói sao?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng đứng dậy, quay mặt đi chỗ khác. Bạch Nguyệt nhìn ra được, anh đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. “Có khi nào bị người khác nghe được khi các anh báo cáo lên cấp trên?” Dựa vào trực giác của phụ nữ, Bạch Nguyệt cảm thấy những lời Hạ Hà nói là thật. “Không có cấp trên nào cả, chỉ có ba người bọn anh, chuyện này anh không muốn nhắc đến nữa, cứ như vậy đi.” Cố Lăng Kiệt dứt khoát đi ra khỏi phòng. Trần Trí bước tới báo cáo: “Thủ trưởng, quả nhiên nhìn thấy phần mộ ở phía hồ, theo như phân tích lúc trước, tất cả đều được an tán cùng nhau, nhưng lạ là có người cúng bái cho họ, có táo, chuối, lê, mấy thứ nữa, đều còn tươi, chắc là sáng nay tới cúng bái.” “Đó là Đường Tiến Công giết chết thống đốc Trình, tới đây để bái tế người thân của cậu ấy.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói. “Về thôi.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng. Bạch Nguyệt nhìn theo bóng lưng lạnh nhạt của anh, lòng dạ nặng nề, không quá thoải mái. “Anh muốn bắt Đường Tiến Công à?” Bạch Nguyệt hỏi. “Giết người phải đền mạng, làm sai thì nên chịu hình phạt thích đáng.” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nhìn về phía trước. “Vậy chân tướng thì sao? Công bố với đại chúng hay che giấu?” Bạch Nguyệt truy hỏi. Cố Lăng Kiệt không đáp lời. Dựa theo hiểu biết của anh về sự bê tha bết bát của các ban ngành liên quan, chín mươi chín phần trăm chắc chắn rằng họ sẽ ém chuyện này đi. Thứ nhất, lo rằng sẽ gây nên ảnh hưởng xã hội không tốt. Thứ hai, tạo thêm áp lực cho ban ngành liên quan. Thứ ba, quá tanh tưởi, khiến người ta căm phẫn, cũng tạo thành chấn động không nhỏ trên trường quốc tế. Thứ tư, sợ đánh rắn động cỏ. Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt không trả lời mình mà thấy hơi tức giận. “Em cảm thấy Hạ Hà trong sạch, nếu như Hạ Hà thực sự là người tiết lộ bí mật, cô ấy không cần phải sống thảm hại như vậy, cô ấy có thể ra nước ngoài sống tiêu diêu tự tại. Ngoài ra, Đường Tiến Công chẳng qua chỉ là con trai của một người dân bình thường, không có văn hóa, không có kiến thức, càng không hiểu về thuốc nổ và súng đạn, em có lí do để tin rằng, Hạ Hà đã dạy cậu ta. Từ việc Đường Tiến Công không hại người vô tội, từ việc Hạ Hà không hại người vô tội, cùng với chính nghĩa của Hạ Hà, em cảm thấy, cô ấy không nói dối.” Bạch Nguyệt phân tích. “Đủ rồi, em không phải quân nhân, em cũng không phải cảnh giác, em càng không đại diện cho chính quyền, anh đã nói rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.” Cố Lăng Kiệt lớn tiếng. Bạch Nguyệt không hề bỏ qua vẻ chán ghét và bực bội thoáng lóe lên trong mắt anh. Cô im lặng, cụp mắt. Nếu như đối phương không muốn nghe lời cô nói. Cô có nói đúng đắn lí lẽ tới mức nào, đối phương cũng không tin. Vậy thì hà tất phải nhiều lời để mình thêm lúng túng. Bạch Nguyệt không nói gì nữa, một mình trèo lên núi. Cố Lăng Kiệt nổi giận xong mới thấy hối hận. Tâm trạng anh không tốt, không nên gắt gỏng với Bạch Nguyệt. Bạch Nguyệt không phải quân nhân của anh, không phải lính tráng của anh, càng không phải đối tượng để anh có thể trút giận. “Anh xin lỗi.” Cố Lăng Kiệt nhận lỗi. Bạch Nguyệt nhếch miệng, không để ý tới anh, một mình cô nhanh chóng trèo lên trên, tuyệt đối không trở thành gánh nặng cho người khác. Lúc họ quay về xe đã là bốn giờ chiều, hôm nay không ai được ăn cơm trưa. Bạch Nguyệt quay mặt đi chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô, nhíu mày: “Anh không cố ý nổi nóng với em, anh không ngờ rằng sẽ gặp phải Hạ Hà ở đây nên không khống chế được cảm xúc, sau này anh sẽ chú ý.” Bạch Nguyệt không nói gì, nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Tình yêu là gì? Truyện được mua bản quyền up trên Là quan tâm đối phương, tán thưởng đối phương, lắng nghe đối phương, quan tâm đối phương, không muốn xa rời, muốn ngày ngày ở bên nhau? Hay là, chỉ vì trong cuộc sống thiếu một người vợ hay người chồng, cần nối dõi tông đường? Nếu là vế trước, bất kể cô nói gì, Cố Lăng Kiệt cũng kiên nhẫn lắng nghe. Nếu là vế sau, bất kể cô nói gì, đối phương cũng thấy phiền toái, bài xích và chán ghét. Nếu như cô không muốn tiếp tục, vậy đây có còn là yêu không? Có lẽ, tình yêu của cô không đủ. Cũng đúng, thời gian một tháng, cô hoàn toàn không thể toàn tâm toàn ý yêu anh. Trái tim cô nhạy cảm, tuy mềm yếu vô cùng, cũng kiên cường vô địch. Cô vẫn luôn là người bị động, không đơn thuần, giữa xã hội sâu mọt này, có mưu tính, có bụng dạ và ích kỷ. Đối phương đối xử tốt với cô, cô sẽ đối xử tốt với anh gấp đôi, không tính toán đúng sai, không quan tâm đến hi sinh, hồi đáp hết mình. Đối phương đối xử không tốt với cô, cô cũng sẽ đóng cửa trái tim mình từng chút một. Cố Lăng Kiệt kéo đầu cô đặt lên vai anh. Bạch Nguyệt không muốn có hành vi thân mật nào sau khi cãi nhau. Ít nhất, cô cần thời gian yên tĩnh một mình. Cô mở mắt ra, tựa vào ghế trước, đặt trán lên cánh tay mình. Trái tim Cố Lăng Kiệt như bị cái gì đó bóp chặt, ẩn ẩn đau.
Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Danh sách chương