Bạch Nguyệt gật đầu. Cô đã nghĩ rất kĩ. Cô cúi thấp đầu. Hàng lông mi dài in một bóng mờ dưới khóe mắt. Dáng vẻ đẹp đẽ tĩnh lặng. Có thứ tình cảm len lỏi nổi lên trong anh, rồi ăn sâu vào máu. Anh xoay người, hất chăn cô ra. Cô tựa như bạch ngọc thánh khiết, da thịt nõn nà, trơn mịn trắng ngần, đường cong rõ ràng, vùng bụng bằng phẳng, đẹp đẽ tựa tinh linh nơi rừng rậm. Anh nhìn cô từ trên cao, rồi hôn lên môi cô, lên cổ cô, lên xương quai xanh, rồi dọc theo từng đường nét của cô mà đi xuống. Bạch Nguyệt khẽ thốt lên những tiếng than nhẹ.
Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không hiểu cảm giác này lắm, cô chỉ cảm thấy mỗi tấc da thịt mà Cố Lăng Kiệt chạm qua đều để lại một cảm giác gì đó mà cô chẳng thể nói thành lời. Anh còn cẩn thận hơn cả trong tưởng tượng của cô. Anh bình thường luôn bá đạo, mạnh mẽ, luôn áp sát khiến cô không thở nổi. Thế nhưng lần này anh lại rất dịu dàng, khắc chế mà không hề vội vã. Anh cũng sợ làm cô đau, sợ khiến cô sợ hãi và chống cự. Tay Cố Lăng Kiệt đặt lên đầu gối cô rồi kéo ra hai bên, anh cúi đầu… Từng tấc da tấc thịt trên người cô đều căng cứng, cô nắm chặt tay. Cô không biết còn có thể làm như vậy, thế nên không kìm được mà thét lên. “Không được, Cố Lăng Kiệt, khôg được làm như thế.” Với sự…của anh, cô ngày càng kích động, mãi đến khi… Cố Lăng Kiệt nghe giọng điệu nức nở của cô, thì cảm thấy cô có vẻ đã chuẩn bị xong rồi. Bạch Nguyệt cảm thấy rất mất mặt liền quay đi mà không dám nhìn anh. Cố Lăng Kiệt mỉm cười rồi nắm lấy cằm cô, khiến cô quay lại đối diện với anh. “Rất tốt.” Anh nói. Bạch Nguyệt chớp chớp đôi mắt rồi nói, “Ừm.” Cố Lăng Kiệt vui sướng mà cười thành tiếng. Sự tán thành của cô còn khiến anh vui hơn cả đánh thắng trận. Anh làm rất chậm để cô có thể thích ứng được. Ba năm trước, anh vì bị chuốc thuốc mà mất lý trí, thế nên vô cùng thô bạo, dã man, chắc là đã khiến lần đầu tiên của cô chịu nhiều đau khổ, với tâm lý áy náy và muốn bồi thường nên lần này anh rất thong thả, anh hôn lên môi cô. Bạch Nguyệt cảm thấy rất đau nên sắc mặt cũng tái đi hẳn.
Lần đầu tiên trong trí nhớ của cô chỉ có đau khổ. Thật ra cô không hiểu tại sao những người phụ nữ đó lại thích làm chuyện đó với Tô Khánh Nam vậy, cảm giác rõ không tốt, lẽ nào là vì yêu? Bạch Nguyệt hít sâu. Cô không kêu đau, mà cả tiếng bật thốt lên cũng vô cùng nhỏ bé. Thế nhưng Cố Lăng Kiệt biết cô đau. “Nguyệt, thả lỏng chút, anh sẽ không làm đau em đâu, anh hứa đấy, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với em.” Cố Lăng Kiệt kìm chế rồi dỗ cô. Bạch Nguyệt nhìn anh. Bởi vì là anh nên cô dần dần thả lỏng ra. Cô còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đã nói với cô rằng, chỉ cần anh còn sống thì anh sẽ không để cô xảy ra chuyện gì. Lần thứ 2, bởi vì anh nên dù cô uống say thì vẫn bình yên vô sự, anh còn tặng cô một bộ đồ trang điểm. Lần thứ 3, cô giả làm bạn gái anh, anh vì bảo vệ cô mà bị thương, lúc ấy cô cảm thấy anh thật nam tính. Còn có lần gặp mặt thứ 4, thứ 5, và cả thứ 6 sau đó. Anh đều bảo vệ cô. Sau này, có lẽ sẽ chẳng còn có thể gặp mặt rồi, dù cho có gặp thì cũng chỉ có thể xem nhau như người xa lạ. Bạch Nguyệt quấn lấy eo anh rồi kéo lại gần mình. Dù là đau thì cô cũng nguyện chịu. Cô chủ động hôn Cố Lăng Kiệt, cô nhắm mắt lại, cảm nhận được anh đang chiếm cứ trong thế giới của cô, cô nhận lấy mọi thứ của anh. Dần dần, không có sự đau đớn như cô nghĩ, mà ngược lại rất thoải mái. Cô buông lỏng tay ra, nhìn anh chăm chú, cô thở dốc, rồi đắm chìm rồi lại thở dốc rồi lại chìm đắm trong đó… Nửa tiếng sau, Cố Lăng Kiệt ôm cô vào lòng. Cô mới nhớ ra họ không sử dụng đến cái kia. Xem ra, cô phải đi mua thuốc mới đúng. Bạch Nguyệt nằm im trong lòng anh, im lặng hưởng thụ ấm áp cuối cùng. Anh hôn lên trán cô một cái. “Cảm ơn em, Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt nói với tâm trạng rất tốt. “Hở?” Bạch Nguyệt nhìn anh. “Cảm ơn em đã trao mình cho anh.” Cố Lăng Kiệt cười. Khi anh cười nhìn vô cùng quyến rũ. Những lời nói tàn nhẫn, cô thật sự không muốn nói ra khỏi miệng lúc này. Cô rất muốn và cũng rất luyến tiếc hạnh phúc lúc này. Bạch Nguyệt ôm Cố Lăng Kiệt, vùi mặt trong lồng ngực anh, cô khẽ hít sâu, trong không khí ấy tất cả đều là hương vị mát lạnh như thể cỏ cây được chiếu rọi dưới ánh mặt trời của anh vậy. Cô muốn nhớ kĩ nó mãi mãi. Có lẽ vì lúc này quá ấm áp, cũng có lẽ là vì vận động xong mà cô quá mệt mỏi, thế là cô đã thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì trời đã tối, Cố Lăng Kiệt không có ở bên cạnh. Cô khá kích động mà kêu: “Cố Lăng Kiệt.” “Sao vậy?” Cố Lăng Kiệt đẩy cửa ra, anh bật đèn rồi lo lắng đi đến trước mặt cô, “Em mơ thấy ác mộng à?” “Em tưởng anh đi rồi.” Bạch Nguyệt khẽ nói, rồi giở chăn ngồi dậy. “Anh đi xử lý một số việc, sợ làm ồn đến em thế nên mới ra ngoài làm.” Cố Lăng Kiệt giải thích. “Chắc anh đói bụng rồi, để em đi hâm nóng thức ăn cho anh” Bạch Nguyệt lấy quần áo của mình. Anh tiện tay giúp cô cài nút, “Cùng đi đi, để mình em bận rộn trong nhà bếp, anh không nỡ đâu.” Đáy lòng Bạch Nguyệt run lên. Truyện đươc cập nhập trên! Cô cảm nhận được sự quý trọng từ trên người Cố Lăng Kiệt. Thật ra, đây mới đúng là chồng, không phải sao? Cùng nhau nấu cơm, cùng làm việc nhà, cùng nhau nói chuyện, cùng đi ngủ, chuyện gì cũng làm cùng nhau. Đôi mắt Bạch Nguyệt ửng đỏ. Cô sợ Cố Lăng Kiệt nhận ra liền vội cúi đầu, giả bộ tìm dép. Cố Lăng Kiệt cúi người, tìm lấy dép lê của cô rồi đeo vào cho cô. Bạch Nguyệt mặc quần dài vào rồi cùng anh ra ngoài. Cố Lăng Kiệt bưng đồ ăn vào, cô thì hâm nóng nó lên. “Nếu mà ngày nào cũng được ăn đồ ăn em làm thì tốt quá.” Cố Lăng Kiệt cảm thán, “Đồ ăn trong quân khu chuẩn bị cho anh, anh không thích lắm.” Bạch Nguyệt nhìn Cố Lăng Kiệt, cô mím môi không nói gì. Cố Lăng Kiệt khẽ xoa mũi cô, “Không chịu hả? Vậy để anh học rồi làm cho em ăn.” “Hì.” Bạch Nguyệt khẽ cười rồi không nói chuyện này nữa. Chỉ một lúc thì họ đã hâm nóng thức ăn xong, cả hai cùng nhau ăn cơm. “Anh đã tìm được luật sư tốt rồi, bắt đầu từ ngày mai luật sư sẽ gửi thư cho Tô Khánh Nam, trong vòng 1 tuần thì cả hai hãy ly hôn đi.” Cố Lăng Kiệt nói. Bạch Nguyệt cúi đầu, không nói lời nào. “Đợi em ly hôn xong, anh sẽ đưa em về nhà gặp bố mẹ anh, em yên tâm, dù họ có không đồng ý thì anh vẫn sẽ lấy em, họ cũng không ra lệnh được cho anh đâu.” Cố Lăng Kiệt hứa hẹn. Trong lòng Bạch Nguyệt chua xót, nước mắt rơi vào trong bát, cô cố ăn hết cơm. “Anh chuẩn bị tháng sau sẽ tìm ngày lành để kết hôn, dù sao cũng đã chắc chắn rồi, cũng tránh cho đêm dài lắm mộng.” Tâm trạng hôm nay của Cố Lăng Kiệt rất tốt, cũng hiếm thấy nói nhiều như vậy. Bạch Nguyệt nhắm hai mắt lại, tay cô nắm chặt chiếc đũa, cứ như thể sắp bẻ gãy nó vậy. “Cố Lăng Kiệt.” Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ ửng mà đong đầy nước mắt. Cố Lăng Kiệt thấy cô như thế thì sự yêu thương đau lòng hiện lên trong mắt anh, anh khẽ lau nước mắt trên mặt cô, “Anh nói sai gì à?” Bạch Nguyệt cắn răng, trong lòng cô rất khổ sở, cứ như có hàng nghìn áp lực đè nặng lên trên nó. Cô đã không còn sức lực để chịu đựng, gánh nặng ngàn cân đã đập vụn trái tim cô. “Tôi thật ra chỉ luôn chơi đùa với anh thôi.” Bạch Nguyệt nói dứt khoát, nước mắt lại không kìm được mà rơi. Cố Lăng Kiệt hơi ngừng lại, sắc mặt anh trở nên nặng nề, “Em nói thế là sao?”
Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Danh sách chương