Vân Trân ra khỏi phòng.
Vừa ra ngoài, liền đụng phải Bích Diên ở trong sân.
"Nương nương muốn gặp ngươi." Bích Diên mặt không cảm xúc.
Vân Trân gật đầu, không hề khiếp sợ, không hề sợ hãi, dường như sớm biết sẽ như vậy.
Chỉ là đến lúc phải đi, nàng theo bản năng quay đầu nhìn căn phòng của Triệu Húc.
Mau khỏe lại nhé, thiếu gia!
...!
Vân Trân theo Bích Diên tới một viện u tĩnh.
Thời điểm tới gần nơi này, trong lòng Vân Trân có dự cảm chẳng lành.
Có điều, nàng không thể hiện ra ngoài.
Nàng biết rất rõ, xảy ra chuyện lớn như vậy, Tô trắc phi không có khả năng bỏ qua cho nàng.
Chờ vào một căn phòng rách nát, Bích Diên dừng lại: "Nương nương chờ ngươi bên trong."
Vân Trân nhìn cánh cửa bí mật phía sau bích họa, nâng bước đi vào.
Mỗi tháng nàng đều sẽ tới đây tiến hành thí luyện địa ngục, nhưng hôm nay, đi con đường này, sau lưng nàng thế mà dâng lên một cổ sởn tóc gáy không rõ lý do.
Nhưng nàng biết, nàng không thể dừng lại.
Rất nhanh, nàng tới mật thất tận cùng bên trong.
Khác với lúc trước, trong mật thất cắm hai ngọn đuốc, khiến bầu không khí nơi này càng căng thẳng dị thường.
Mà những thứ đồ sợ ánh sáng kia sớm đã trốn đâu mất.
"Nương nương."
Thấy Tô trắc phi đứng giữa mật thất, Vân Trân hành lễ.
Hôm nay, Tô trắc phi mặc một bộ xiêm y màu đỏ sậm khiến bà càng có vẻ uy nghiêm.
Nghe thấy tiếng động, Tô trắc phi quay đầu nhìn nàng, sau đó chỉ vào bình gốm đặt ở vách tường: "Qua đó đi, nhìn xem lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi."
Nghe đến hai chữ "lễ vật", Vân Trân giật mình.
Nhưng chính nàng không thể đi ngược với quyết định của Tô trắc phi, chỉ có thể làm bộ bình tĩnh đi qua.
Bình gốm cao bằng nửa người, giờ phút này cứ lặng lẽ đứng đó, chờ Vân Trân đến.
"Mở ra xem."
Chờ Vân Trân đi tới, Tô trắc phi lên tiếng.
Vân Trân run rẩy chạm tay vào bình, mở nắp ra.
Ngay nháy mắt đó, một gương mặt khủng bố lộ diện.
"A!"
Vân Trân sợ tới mức hét lên một tiếng, theo bản năng lui về sau một bước, dẫm chết một con nhện không kịp tránh né.
"Sao hả? Thích lễ vật ta tặng ngươi không?" Không biết từ khi nào Tô trắc phi đã ở nay phía sau, bộ móng tay vẽ hoa mẫu đơn xinh đẹp đặt lên bả vai nàng.
Hiện tại, như bị rắn độc quấn lấy, Vân Trân không nhịn được mà rùng mình.
Tô trắc phi đè bả vai nàng lại, ép nàng xem bình...!Người...!
Đúng vậy, là người.
Có điều gương mặt kia đã bị lửa lớn phá hỏng, da thịt lẫn lộn, vét sẹo đan xen, xấu xí đến cực điểm, căn bản không thể từ gương mặt lúc này tìm ra nửa điểm của bộ dáng ban đầu.
Hiện tại, nàng ta như mắc kẹt trong bình gốm.
Tuy rằng tay chân vẫn còn, nhưng cũng giống như không có, nơi duy nhất có thể cử động chỉ có cổ cùng miệng phát ra âm thanh đáng sợ.
"...!Nàng ta là, Tôn Thúy Nga?"
Nửa ngày sau, Vân Trân hỏi.
Tô trắc phi không trả lời, nhưng Vân Trân nhìn thấy sau khi nàng hỏi xong, người trong bình để lại hai hàng nước mắt.
Không biết qua bao lâu, Vân Trân mới nói tiếp: "Nương nương, ngọn lửa kia chỉ là ngoài ý muốn.
Nếu người muốn trừng phạt, vậy trừng phạt nô tỳ đi."
Nhưng Tô trắc phi nghe xong lại khẽ cười: "Hiện tại ta không phải đang trừng phạt ngươi sao?".
Vừa ra ngoài, liền đụng phải Bích Diên ở trong sân.
"Nương nương muốn gặp ngươi." Bích Diên mặt không cảm xúc.
Vân Trân gật đầu, không hề khiếp sợ, không hề sợ hãi, dường như sớm biết sẽ như vậy.
Chỉ là đến lúc phải đi, nàng theo bản năng quay đầu nhìn căn phòng của Triệu Húc.
Mau khỏe lại nhé, thiếu gia!
...!
Vân Trân theo Bích Diên tới một viện u tĩnh.
Thời điểm tới gần nơi này, trong lòng Vân Trân có dự cảm chẳng lành.
Có điều, nàng không thể hiện ra ngoài.
Nàng biết rất rõ, xảy ra chuyện lớn như vậy, Tô trắc phi không có khả năng bỏ qua cho nàng.
Chờ vào một căn phòng rách nát, Bích Diên dừng lại: "Nương nương chờ ngươi bên trong."
Vân Trân nhìn cánh cửa bí mật phía sau bích họa, nâng bước đi vào.
Mỗi tháng nàng đều sẽ tới đây tiến hành thí luyện địa ngục, nhưng hôm nay, đi con đường này, sau lưng nàng thế mà dâng lên một cổ sởn tóc gáy không rõ lý do.
Nhưng nàng biết, nàng không thể dừng lại.
Rất nhanh, nàng tới mật thất tận cùng bên trong.
Khác với lúc trước, trong mật thất cắm hai ngọn đuốc, khiến bầu không khí nơi này càng căng thẳng dị thường.
Mà những thứ đồ sợ ánh sáng kia sớm đã trốn đâu mất.
"Nương nương."
Thấy Tô trắc phi đứng giữa mật thất, Vân Trân hành lễ.
Hôm nay, Tô trắc phi mặc một bộ xiêm y màu đỏ sậm khiến bà càng có vẻ uy nghiêm.
Nghe thấy tiếng động, Tô trắc phi quay đầu nhìn nàng, sau đó chỉ vào bình gốm đặt ở vách tường: "Qua đó đi, nhìn xem lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi."
Nghe đến hai chữ "lễ vật", Vân Trân giật mình.
Nhưng chính nàng không thể đi ngược với quyết định của Tô trắc phi, chỉ có thể làm bộ bình tĩnh đi qua.
Bình gốm cao bằng nửa người, giờ phút này cứ lặng lẽ đứng đó, chờ Vân Trân đến.
"Mở ra xem."
Chờ Vân Trân đi tới, Tô trắc phi lên tiếng.
Vân Trân run rẩy chạm tay vào bình, mở nắp ra.
Ngay nháy mắt đó, một gương mặt khủng bố lộ diện.
"A!"
Vân Trân sợ tới mức hét lên một tiếng, theo bản năng lui về sau một bước, dẫm chết một con nhện không kịp tránh né.
"Sao hả? Thích lễ vật ta tặng ngươi không?" Không biết từ khi nào Tô trắc phi đã ở nay phía sau, bộ móng tay vẽ hoa mẫu đơn xinh đẹp đặt lên bả vai nàng.
Hiện tại, như bị rắn độc quấn lấy, Vân Trân không nhịn được mà rùng mình.
Tô trắc phi đè bả vai nàng lại, ép nàng xem bình...!Người...!
Đúng vậy, là người.
Có điều gương mặt kia đã bị lửa lớn phá hỏng, da thịt lẫn lộn, vét sẹo đan xen, xấu xí đến cực điểm, căn bản không thể từ gương mặt lúc này tìm ra nửa điểm của bộ dáng ban đầu.
Hiện tại, nàng ta như mắc kẹt trong bình gốm.
Tuy rằng tay chân vẫn còn, nhưng cũng giống như không có, nơi duy nhất có thể cử động chỉ có cổ cùng miệng phát ra âm thanh đáng sợ.
"...!Nàng ta là, Tôn Thúy Nga?"
Nửa ngày sau, Vân Trân hỏi.
Tô trắc phi không trả lời, nhưng Vân Trân nhìn thấy sau khi nàng hỏi xong, người trong bình để lại hai hàng nước mắt.
Không biết qua bao lâu, Vân Trân mới nói tiếp: "Nương nương, ngọn lửa kia chỉ là ngoài ý muốn.
Nếu người muốn trừng phạt, vậy trừng phạt nô tỳ đi."
Nhưng Tô trắc phi nghe xong lại khẽ cười: "Hiện tại ta không phải đang trừng phạt ngươi sao?".
Danh sách chương