"Lưu công tử!" Vân Trân hít sâu một hơi, cắn răng nói, "Ngài hà tất trêu chọc ta?"
Cặp mắt kia của Lưu Vân Bạch dưới ánh nến nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu.

Đột nhiên, đôi mắt hoa đào như phát sáng.

"Đúng là thú vị."
Vân Trân phồng má, đang định phản kích, lại nghe Lưu Vân Bạch nói: "Làm nha hoàn của ta, thế nào?"
Hả?
Vân Trân sửng sốt.

Kinh ngạc chỉ là chuyện trong nháy mắt, rất nhanh Vân Trân đã hoàn hồn, đáp: "Trân Nhi đa tạ ơn cứu giúp của Lưu công tử, cũng rất cảm kích sự thưởng thức của ngài.

Chỉ là, Trân Nhi đã bán vào Triệu gia, thân là nô tịch, chỉ sợ không có quyền quyết định nơi mình ở lại.

Ý tốt của Lưu công tử, Trân Nhi chỉ có thể cảm tạ tại đây."
"Nô tịch sao..." Lưu Vân Bạch cọ xát ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, ánh mắt hiện lên một tia suy tư, "Rồi cũng có một ngày, ngươi sẽ chủ động tới hầu hạ ta."
Không đợi Vân Trân dò hỏi, hắn liền muốn xoay người rời đi.

"Lưu công tử, xin dừng bước!" Đúng lúc này, Vân Trân trốn trong hồ đột nhiên lên tiếng.

Lưu Vân Bạch không quay đầu, chỉ cười hỏi: "Sao vậy? Dược lực của mị dược còn chưa tan, cần bổn công tử tự mình giải cho ngươi sao?"
"Công tử đừng nói đùa.


Ta chỉ là muốn hỏi y phục trước đó của ta..."
Vừa rồi nàng nhìn một vòng, không phát hiện xiêm y của mình đâu.

"Hạ nhân mang đi giặt rồi."
"Vậy..."
"Chỗ đó có y phục sạch." Lưu Vân Bạch chỉ phía sau bình phong, "Nếu ngươi không ngại, có thể thay."
"Đa tạ." Vân Trân gật đầu.

Lưu Vân Bạch cười cười, nâng bước rời đi.

...!
"A..." Vân Trân thở hắt ra, đang muốn đi lên.

Đúng lúc này, Lưu Vân Bạch lại đột nhiên quay lại, dọa Vân Trân sợ tới vội chui về trong nước.

Lưu Vân Trân nhìn vẻ mặt tức giận của nàng, cười hỏi: "Thật sự không cần ta giúp ngươi rửa sạch dư độc?"
Vân Trân cố gắng nhẫn nhịn, cười đáp: "Thật sự không cần phiền ngài.

Độc trong cơ thể ta đã giải xong rồi."
Lưu Vân Bạch nhìn lướt qua cổ nàng, tỏ vẻ tiếc hận: "Vậy thì đúng là...!Chúc mừng.

Cáo từ."
Nói xong, hắn liền bỏ đi.


...!
Vân Trân đợi một lát, xác định lần này Lưu Vân Bạch không thật sự quay lại, lúc này mới nhanh chóng ra khỏi hồ nước, chạy tới phía sau bình phong.

Nhưng thời điểm tay nàng sắp chạm vào bình phong, cửa bị người ta từ bên ngoài đẩy ra, theo đó truyền đến tiếng gọi tràn ngập lo lắng và nôn nóng: "Trân Nhi."
Vân Trân dừng bước, lập tức trốn ra sau bình phong.

"Phanh" một tiếng, cửa bị đóng lại.

"Ai ở bên ngoài?" Vân Trân nhìn giá treo y phục trước mặt, hỏi người bên ngoài.

Không có ai trả lời.

Nàng nhíu mày, nhanh chóng cầm lấy y phục mặc vào, đi nhanh ra ngoài xem.

Nàng vừa mở cửa, liền thấy Triệu Húc một thân huyền y.

"Thiếu gia?" Vân Trân kinh ngạc nhìn hắn.

Lúc này, Triệu Húc đứng dưới mái hiên.

Nghe tiếng của nàng, bả vai Triệu Húc run lên, sau đó động tác cứng đờ mà quay đầu, nhưng lại không dám nhìn nàng.

"Thiếu gia, ngài..."
"Ta không phải cố ý!"
Vân Trân vốn muốn hỏi sao ngài lại ở đây.

Kết quả Triệu Húc giống như hiểu lầm, vội vàng cắt ngang.

Lúc này, hắn ngẩng đầu, gương mặt nghiêm túc giờ phút này hơi ửng đỏ.

Qua một lát sau, như đã hạ quyết định, Triệu Húc hít một hơi thật sâu, nhìn Vân Trân: "Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện