Quyển 5 –
Vân Hi muốn thúc đẩy chính sách mới
Ngày qua một ngày, đảo mắt một cái đã bước vào tháng sáu. Gần đây hoàng thượng cơ bản đều lo chính vụ, Tôn Thủ Lễ bên kia không mở miệng, hoàng thượng đơn giản không quan tâm đến lão, trên triều hắn cũng không đồng ý, lão có đến cũng không để ý đến lão, khiến Tôn Thủ Lễ tức giận đến thất điên bát đảo! Lâm Hiếu càng lúc càng hăng hái, liên tiếp dâng tấu chương, mượn Trung ương lệnh giật dây hoàng thượng, bắt đầu tiến hành thể chế mới ở mấy châu trực thuộc, do Lâm Hiếu tự mình giám sát. Hoàng thượng liên tục bãi chức vài lão thần của Văn Hoa Các và Tuyên Luật Viện, làm hữu thừa tướng Minh Quang Viễn của Tuyên Luật Viện và Đại học sĩ Diệp Đào của Văn Hoa Các dần dần thượng vị.
Minh Quang Viễn, Diệp Đào, Lâm Hiếu, Tả Hàm Thanh, Tôn Khang Lĩnh. Những người này đều là số ít tân tú của triều đình, ưu khuyết điểm đều có, nhưng mục tiêu quyền lợi đều giống nhau, chủ trương thi hành chính sách mới. Hơn nữa nòng cốt hoàng thất Đông Lâm, Bắc Hải hai vị vương gia bên này, cùng với tướng thủ thành ở biên thuỳ, ví dụ như đám người phụ thân Linh Tần đã dần dần làm nên trò trống!
Phái bảo thủ như Tôn Thủ Lễ của Văn Hoa Các, Thành Trọng Huy của Tuyên Luật Viện, Viên Khang Tú của Trúc Nghi Đường, cùng với đại tướng Trần Thanh, những người này là cựu thần đi theo tiên đế nhiều năm, có người tuổi cũng lớn, không muốn đánh mất tuổi già. Sau khi nghe thái hậu khuyên xong thì có người dứt khoát buông tay mặc kệ, xin về ở ẩn. Cũng có người ỡm ờ giữ thể diện cho thái hậu, mặc cho sự an bài của hoàng thượng. Cho dù có thể chống đỡ thì cũng chống đỡ không được lâu.
Đến giữa tháng sáu, hoàng thượng bắt được thủ hạ của Trần Thanh làm điểm yếu, có người mật báo hắn tham ô. Hoàng thượng mượn việc này mà thổi phồng lên, trực tiếp khai đao, bắt đầu giết gà dọa khỉ. Cuối cùng liên lụy quan viên văn võ mười mấy người, thoáng cái quét sạch đám trợ thủ đắc lực của Trần Thanh!
Lần này Trần Thanh tổn thương nguyên khí, nản lòng thoái chí đóng cửa cấm tư. Binh ti bên này không cầm cự được, Văn Hoa Các có ồn ào cũng vô dụng. Tôn Thủ Lễ mấy lần yêu cầu gặp hoàng thượng đứng ra bảo đảm cho Trần Thanh, đều bị chặn ngoài cửa khóc lóc không ích gì, lại còn tăng thêm cơn tức đến sinh bệnh, hơn nữa Lâm Hiếu động một tí là châm chọc khiêu khích, làm cho gương mặt già nua của hắn ném đi nơi nào, đến cuối tháng thật sự là bị bệnh không dậy nổi, thời gian không còn nhiều.
Thái hậu thấy hoàng thượng xử lý thỏa đáng như thế, không có gì để bận lòng nữa. Nhưng có một việc bà thật phiền não, trước đoan ngọ đã tấu lên, lẽ ra sớm nên hạ chỉ để cho một số nơi bớt dị nghị, nay hoàng thượng thỉnh thoảng đến hậu cung chỉ tới hai nơi, một nơi chính là Cúc Tuệ Cung, một nơi chính là Thọ Xuân Cung. Đến Thọ Xuân Cung chỉ là nhìn xem thái hậu có bồng con đến nhìn một cái hay không thôi.
Mà Cúc Tuệ Cung kia, Quý Phi bệnh một chút không khởi sắc, thái hậu thấy thái y cũng trị không hết, hơn nữa nghe nói tính tình Quý Phi càng lúc càng thay đổi. Trước kia yêu tìm hoa cỏ nay cũng không, trước kia là một người tĩnh lặng, nay lại thích náo nhiệt. Không có việc gì cũng bắt mấy tên tiểu thái giám ở trước điện sau điện múa may nghi lễ cho nàng ngồi nhìn, cao hứng vỗ tay cười khanh khách, hành vi thật sự kỳ quái. Có khi thái hậu phái người qua, gặp được thì nói với thái hậu hôm nay Quý Phi lại làm trò vui gì.
Quý Phi từ cuối tháng tư thì ít ra khỏi cung, đến giờ mới bắt đầu dần dần hoạt động hơn chút. Trung tuần tháng sáu mới nghiêm chỉnh bình tĩnh trở lại, mỗi ngày lúc đến thỉnh an thái hậu cũng nhìn ra bộ dáng thay đổi của nàng, ánh mắt loạn chuyển chứ không ổn định như hồi trước. Khi nói chuyện thì mềm mại ngây ngấy, giống như cả người còn đắm chìm trong thời gian Nam tuần khó có thể thoát ra. Sở thích y phục dường như cũng có biến hóa, cũng không phải là có chỗ không hợp, chỉ là cảm thấy cả người sáng sủa hẳn lên.
Tinh Hoa cho rằng Quý Phi hiện giờ ăn uống gì cũng không ý kiến, bớt tính kế cũng khiến người ta an tâm. Nhưng mà hoàng thượng thấy Quý Phi như vậy, suốt ngày ở trên triều cũng không yên được. Hơn nữa nay bộ dáng Quý Phi như vậy, cũng có thể không quan trọng, chuyện Đức Phi như thế đã làm cho hoàng thượng giam giữ một tháng, đầu tháng sáu cũng đã thả ra.
Chẳng qua là tóm lại vì việc này mà khiến cho Tinh Hoa và hoàng thượng không được vui, tạm không cho nàng xử lý công việc, để cho Tĩnh Hoa Phu Nhân lo liệu. Nhưng Tĩnh Hoa Phu Nhân lại quá phiền phức. Phàm là có chút chuyện đều đến Thọ Xuân Cung xin ý chỉ, làm thái hậu bực mình vô cùng!
Ba tháng náo loạn như vậy, giày vò đến tháng năm mới yên tĩnh. Thái hậu nay nào có tinh thần để ý đến chuyện gì? Thấy Tĩnh Hoa Phu Nhân không chịu đảm đương, Đức Phi kia Tinh Hoa càng nhìn càng phiền. Có khi ngẫm lại, nếu là Quý Phi vẫn còn ổn, ít nhất còn có thể chống đỡ được tình cảnh này, đỡ cho bà phải suy nghĩ. Cho dù Quý Phi lại xảo quyệt, bà ở hậu cung dán mắt nhìn cũng được, dù sao cũng không giống Tĩnh Hoa Phu Nhân này. Hận không thể có chuyện lớn hơn một chút để đến xin ý chỉ. Nửa điểm cũng không chịu quyết đoán!
Hoàng thượng ngoại trừ hai cung này thì không qua lại hậu cung nữa, hoàn toàn gạt bỏ đám nữ nhân sang một bên! Lúc trước khi Quý Phi chưa xảy ra chuyện, tốt xấu hắn còn sang các cung nhìn một cái. Nhưng bây giờ như vậy, ngược lại càng thêm tình ý của hai người.
Thái hậu ban đầu thấy không sao, về sau đến tháng sáu vẫn như vậy thì có chút bất an. Tuy nói hiện tại hoàng thượng đã có hoàng trưởng tử, nhưng một đứa trẻ sao biết ngày sau thế nào. Làm sao có thể đảm bảo? Tuy nói Quý Phi được sủng ái, nhưng bụng Quý Phi lại không có tiến triển. Hoàng thượng cứ để mặc chuyện con nối dõi cũng làm rối loạn nền tảng lập quốc.
Sở dĩ Tinh Hoa vẫn nhẫn nhịn đến tháng sáu là muốn củng cố quan hệ với hoàng thượng. Nói bao nhiêu lời hay, cái gì cũng gật đầu, thảo luận chuyện tuyển tú. Bởi vì bàn bạc chậm một chút mà việc ra thông lệnh xuống dưới có thời gian chuẩn bị. Như vậy đến tháng ba cũng có phần rề rà. Dứt khoát chuyển sang cuối cuối mùa xuân năm sau, để quan viên các nơi chuẩn bị, tập hợp những nữ tử vừa đến tuổi tiến cử vào cung.
Việc này hoàng thượng cũng không quá hăng say, thái hậu không còn cách nào, đành phải tự mình lo liệu lần nữa. Nay tính tình Quý Phi thay đổi lớn, thật sự không thể xử lý công việc. Đơn giản cứ nhịn trước đã, nhớ đến sổ sách Đức Phi ghi lại trước đó, để cho Đức Phi và Tĩnh Hoa Phu Nhân cùng nhau sắp xếp.
Thời gian gần đây, hậu cung bởi vì hoàng thượng bỏ rơi mà khóc ròng. Đức Phi làm tâm hoàng thượng rét lạnh, nhiều khi hoàng thượng vào gặp thái hậu có lúc đụng phải, cũng làm như không thấy nàng ta.
Thái hậu thấy đám nữ nhân hậu cung này không ai có thể giữ được tâm hoàng thượng, thầm mắng các nàng chả có tài cán gì, ngoài ra cũng chỉ đem hy vọng gửi hết lên lần tuyển tú này. Từ lúc hoàng thượng tự mình chấp chính tới nay, năm Tuyên Bình thứ mười hai và thứ mười lăm tổng cộng tuyển tú có hai lần. Nhưng lần đầu tiên trên cơ bản là lo cho nền móng của Nguyễn thị, lần thứ hai là giữ thể diện cho thế gia. Mấy năm nay trong triều biến hóa, hoàng thượng bận bịu suốt cả ngày. Lần tuyển tú thứ ba này nhất định là phải chọn mấy người vừa ý!
Đầu tháng bảy hoàng thượng ban chỉ, các nơi vội vàng thông cáo, ghi chép tịch (1) lại. Bắt đầu sơ tuyển ở địa phương trước, sau đó tập trung lại để tuyển chọn. Lần Tuyên Bình tuyển tú thứ ba lại bắt đầu tiến hành sôi nổi. Đối với chuyện này hoàng thượng ngoại trừ để người ta dự tính thì căn bản mặc kệ, tùy thái hậu và Đức Phi và Tĩnh Hoa Phu Nhân lo liệu. Thế gia đại tộc đưa con gái vào cung để củng cố căn cơ của bọn họ, hoàng thất mượn chuyện này đạt được mục đích quyền lợi tương liên. Từ xưa đến nay, hậu cung vẫn chấp nhất như vậy. Hơn nữa ngoại trừ việc làm phong phú hậu cung còn phụ trách thiết lập quan hệ thông gia với tôn thất hoàng thân quốc thích, cùng với đảm nhận chức trách nữ quan trong hậu cung.
(1) tịch: quan hệ lệ thuộc giữa cá nhân đối với nhà nước hoặc một tổ chức
Việc tuyển chọn thường rườm rà, hậu cung thời gian trước bởi vì Quý Phi đột nhiên bị bệnh mà hoảng sợ một trận, khiến cho các cung cũng không dám mù quáng mà ganh tỵ. Tuy rằng chuyện này đối với chư phi hậu cung mà nói những mỹ nhân địch thủ mới này tràn vào không đáng kể, nhưng dù cho nói như thế nào, cuối cùng chỉ có một chuyện, hiện giờ cũng nên náo nhiệt một tí. Hơn nữa tháng sau lại là Trung thu, các ti phủ cũng vì ngày hội truyền thống này mà công việc bù lu bù loa cả lên. Thái hậu lần này muốn làm dễ xem một chút, cũng là thêm một niềm vui cho thể chế mới, lại xua tan sầu phiền gần đây!
Tuấn Tần Mạt thị từ lúc giao thác trưởng tử cho Quý Phi thì được thăng làm Tĩnh Hoa Phu Nhân. Vốn chiêu này của nàng ôm lấy Quý Phi, lại làm cho hoàng thượng vừa lòng, tuy nói đắc tội Đức Phi, nhưng tóm lại lợi nhiều hơn hại. Nàng từ nhỏ đã khắc sâu tinh túy đạo lý trung dung (2) của phụ thân, tự biết hậu cung cao thủ tập hợp, muốn một mình độc diễn khác gì người si nói mộng. Thay vì lao vào chiến đấu, không bằng dựa vào một cây cổ thụ. Nhưng ai ngờ Quý Phi tháng ba đột nhiên nhiễm bệnh, tới tháng tư sau khi tốt hơn một chút thì cả người đúng là thay hình đổi dạng. Thêm Đức Phi lại không biết vì chuyện gì mà chọc giận hoàng thượng, bị giam cả một tháng, đến đầu tháng sáu mới được thả ra.
(2) trung dung: một chủ trương của Nho gia, nghĩa là giữ cho sự việc ở mức trung hòa
Mạt thị nghĩ lại, tuy nói thái hậu và hoàng thượng rất kín miệng, trong cung không ai dám truyền. Nhưng nàng cảm thấy, việc này hiển nhiên không chỉ Quý Phi sinh bệnh đơn giản như vậy.
Nay Quý Phi không để ý tới chuyện gì, Đức Phi thất sủng, nhưng thật ra là thời cơ tốt. Mấy tâm phúc dưới nàng cũng khuyên nàng thừa dịp này mà khoe tài với thái hậu.
Nhưng Mạt thị từ năm trước từ lúc ban hương đã nhận ra, hoàng thượng đối với Quý Phi tuyệt đối không chỉ là nhất thời sủng ái. Hoàng thượng căn bản chính là từ lúc đó đã muốn chuẩn bị nâng đỡ Quý Phi làm hậu. Năm trước hoàng thượng mang Quý Phi Nam tuần, nhanh chóng phong cho phụ thân của Quý Phi làm Cẩm Hương Hầu, là cố ý đề cao gia thế Quý Phi, năm trước Quý Phi sinh non, càng làm cho Quý Phi hiền đức truyền tụng khắp thiên hạ, không ai không biết đương kim Quý Phi là một nữ tử tài đức vẹn toàn lại cung hiếu song toàn.
Sợ là hồi tháng ba, Đức Phi đố kỵ chuyên sủng, oán hận như mặt trời ban trưa. Không biết mượn chuyện gì mà bắt thóp Quý Phi, nhị hổ tương tranh, mặc dù ngoài mặt không rõ thiệt hại, nhưng hiển nhiên Đức Phi sau đó đã sụp đổ. Tuy không biết Quý Phi là bị bệnh thật hay giả vờ, nhưng mặc kệ là thật là giả, ra mặt lúc này không phải là một chuyện tốt đẹp gì! Cho nên Mạt thị giả vờ ngây ngô, hết thảy đều phải do thái hậu tác chủ, một chút cũng không muốn ló đầu ra. Chỉ dán mắt giám sát nhóm nô tài của hoàng trưởng tử, những cái khác thì thờ ơ.
Nàng chẳng qua là muốn sống tiếp trong cung này, ngày sau có chỗ nương tựa. Hoàng thượng nhìn thấy tất nhiên là tốt, không thấy thì nàng cũng không cần phải để tâm. Nàng không có thủ đoạn và bản lĩnh chấp chưởng hậu cung của Quý Phi, cũng không chứa chan tình nồng như Đức Phi, muốn ở cùng hoàng thượng. Nàng tự biết nàng không có cái mệnh kia, cũng không tranh cái đỉnh cao kia. Nàng chẳng qua sớm biết vào cung đó là số mệnh, không muốn chết già trong cung không ai hỏi kết cục. Nay Đức Phi tuy rằng thất sủng, nhưng địa vị còn đó, đã nhận ra nàng một kẻ tiểu nhân nịnh nọt, Quý Phi hiện nay bệnh cũng không rỗi rãi che chở nàng. Thái hậu là một lòng hướng về hoàng thượng, mà hoàng thượng nay chỉ hỏi quốc sự không để ý tới hậu cung. Cho nên làm cho nàng càng ngày càng khổ sở, thầm nghĩ nhanh chóng tuyển tú, giải quyết khó khăn của nàng đi!
Vân Hi muốn thúc đẩy chính sách mới
Ngày qua một ngày, đảo mắt một cái đã bước vào tháng sáu. Gần đây hoàng thượng cơ bản đều lo chính vụ, Tôn Thủ Lễ bên kia không mở miệng, hoàng thượng đơn giản không quan tâm đến lão, trên triều hắn cũng không đồng ý, lão có đến cũng không để ý đến lão, khiến Tôn Thủ Lễ tức giận đến thất điên bát đảo! Lâm Hiếu càng lúc càng hăng hái, liên tiếp dâng tấu chương, mượn Trung ương lệnh giật dây hoàng thượng, bắt đầu tiến hành thể chế mới ở mấy châu trực thuộc, do Lâm Hiếu tự mình giám sát. Hoàng thượng liên tục bãi chức vài lão thần của Văn Hoa Các và Tuyên Luật Viện, làm hữu thừa tướng Minh Quang Viễn của Tuyên Luật Viện và Đại học sĩ Diệp Đào của Văn Hoa Các dần dần thượng vị.
Minh Quang Viễn, Diệp Đào, Lâm Hiếu, Tả Hàm Thanh, Tôn Khang Lĩnh. Những người này đều là số ít tân tú của triều đình, ưu khuyết điểm đều có, nhưng mục tiêu quyền lợi đều giống nhau, chủ trương thi hành chính sách mới. Hơn nữa nòng cốt hoàng thất Đông Lâm, Bắc Hải hai vị vương gia bên này, cùng với tướng thủ thành ở biên thuỳ, ví dụ như đám người phụ thân Linh Tần đã dần dần làm nên trò trống!
Phái bảo thủ như Tôn Thủ Lễ của Văn Hoa Các, Thành Trọng Huy của Tuyên Luật Viện, Viên Khang Tú của Trúc Nghi Đường, cùng với đại tướng Trần Thanh, những người này là cựu thần đi theo tiên đế nhiều năm, có người tuổi cũng lớn, không muốn đánh mất tuổi già. Sau khi nghe thái hậu khuyên xong thì có người dứt khoát buông tay mặc kệ, xin về ở ẩn. Cũng có người ỡm ờ giữ thể diện cho thái hậu, mặc cho sự an bài của hoàng thượng. Cho dù có thể chống đỡ thì cũng chống đỡ không được lâu.
Đến giữa tháng sáu, hoàng thượng bắt được thủ hạ của Trần Thanh làm điểm yếu, có người mật báo hắn tham ô. Hoàng thượng mượn việc này mà thổi phồng lên, trực tiếp khai đao, bắt đầu giết gà dọa khỉ. Cuối cùng liên lụy quan viên văn võ mười mấy người, thoáng cái quét sạch đám trợ thủ đắc lực của Trần Thanh!
Lần này Trần Thanh tổn thương nguyên khí, nản lòng thoái chí đóng cửa cấm tư. Binh ti bên này không cầm cự được, Văn Hoa Các có ồn ào cũng vô dụng. Tôn Thủ Lễ mấy lần yêu cầu gặp hoàng thượng đứng ra bảo đảm cho Trần Thanh, đều bị chặn ngoài cửa khóc lóc không ích gì, lại còn tăng thêm cơn tức đến sinh bệnh, hơn nữa Lâm Hiếu động một tí là châm chọc khiêu khích, làm cho gương mặt già nua của hắn ném đi nơi nào, đến cuối tháng thật sự là bị bệnh không dậy nổi, thời gian không còn nhiều.
Thái hậu thấy hoàng thượng xử lý thỏa đáng như thế, không có gì để bận lòng nữa. Nhưng có một việc bà thật phiền não, trước đoan ngọ đã tấu lên, lẽ ra sớm nên hạ chỉ để cho một số nơi bớt dị nghị, nay hoàng thượng thỉnh thoảng đến hậu cung chỉ tới hai nơi, một nơi chính là Cúc Tuệ Cung, một nơi chính là Thọ Xuân Cung. Đến Thọ Xuân Cung chỉ là nhìn xem thái hậu có bồng con đến nhìn một cái hay không thôi.
Mà Cúc Tuệ Cung kia, Quý Phi bệnh một chút không khởi sắc, thái hậu thấy thái y cũng trị không hết, hơn nữa nghe nói tính tình Quý Phi càng lúc càng thay đổi. Trước kia yêu tìm hoa cỏ nay cũng không, trước kia là một người tĩnh lặng, nay lại thích náo nhiệt. Không có việc gì cũng bắt mấy tên tiểu thái giám ở trước điện sau điện múa may nghi lễ cho nàng ngồi nhìn, cao hứng vỗ tay cười khanh khách, hành vi thật sự kỳ quái. Có khi thái hậu phái người qua, gặp được thì nói với thái hậu hôm nay Quý Phi lại làm trò vui gì.
Quý Phi từ cuối tháng tư thì ít ra khỏi cung, đến giờ mới bắt đầu dần dần hoạt động hơn chút. Trung tuần tháng sáu mới nghiêm chỉnh bình tĩnh trở lại, mỗi ngày lúc đến thỉnh an thái hậu cũng nhìn ra bộ dáng thay đổi của nàng, ánh mắt loạn chuyển chứ không ổn định như hồi trước. Khi nói chuyện thì mềm mại ngây ngấy, giống như cả người còn đắm chìm trong thời gian Nam tuần khó có thể thoát ra. Sở thích y phục dường như cũng có biến hóa, cũng không phải là có chỗ không hợp, chỉ là cảm thấy cả người sáng sủa hẳn lên.
Tinh Hoa cho rằng Quý Phi hiện giờ ăn uống gì cũng không ý kiến, bớt tính kế cũng khiến người ta an tâm. Nhưng mà hoàng thượng thấy Quý Phi như vậy, suốt ngày ở trên triều cũng không yên được. Hơn nữa nay bộ dáng Quý Phi như vậy, cũng có thể không quan trọng, chuyện Đức Phi như thế đã làm cho hoàng thượng giam giữ một tháng, đầu tháng sáu cũng đã thả ra.
Chẳng qua là tóm lại vì việc này mà khiến cho Tinh Hoa và hoàng thượng không được vui, tạm không cho nàng xử lý công việc, để cho Tĩnh Hoa Phu Nhân lo liệu. Nhưng Tĩnh Hoa Phu Nhân lại quá phiền phức. Phàm là có chút chuyện đều đến Thọ Xuân Cung xin ý chỉ, làm thái hậu bực mình vô cùng!
Ba tháng náo loạn như vậy, giày vò đến tháng năm mới yên tĩnh. Thái hậu nay nào có tinh thần để ý đến chuyện gì? Thấy Tĩnh Hoa Phu Nhân không chịu đảm đương, Đức Phi kia Tinh Hoa càng nhìn càng phiền. Có khi ngẫm lại, nếu là Quý Phi vẫn còn ổn, ít nhất còn có thể chống đỡ được tình cảnh này, đỡ cho bà phải suy nghĩ. Cho dù Quý Phi lại xảo quyệt, bà ở hậu cung dán mắt nhìn cũng được, dù sao cũng không giống Tĩnh Hoa Phu Nhân này. Hận không thể có chuyện lớn hơn một chút để đến xin ý chỉ. Nửa điểm cũng không chịu quyết đoán!
Hoàng thượng ngoại trừ hai cung này thì không qua lại hậu cung nữa, hoàn toàn gạt bỏ đám nữ nhân sang một bên! Lúc trước khi Quý Phi chưa xảy ra chuyện, tốt xấu hắn còn sang các cung nhìn một cái. Nhưng bây giờ như vậy, ngược lại càng thêm tình ý của hai người.
Thái hậu ban đầu thấy không sao, về sau đến tháng sáu vẫn như vậy thì có chút bất an. Tuy nói hiện tại hoàng thượng đã có hoàng trưởng tử, nhưng một đứa trẻ sao biết ngày sau thế nào. Làm sao có thể đảm bảo? Tuy nói Quý Phi được sủng ái, nhưng bụng Quý Phi lại không có tiến triển. Hoàng thượng cứ để mặc chuyện con nối dõi cũng làm rối loạn nền tảng lập quốc.
Sở dĩ Tinh Hoa vẫn nhẫn nhịn đến tháng sáu là muốn củng cố quan hệ với hoàng thượng. Nói bao nhiêu lời hay, cái gì cũng gật đầu, thảo luận chuyện tuyển tú. Bởi vì bàn bạc chậm một chút mà việc ra thông lệnh xuống dưới có thời gian chuẩn bị. Như vậy đến tháng ba cũng có phần rề rà. Dứt khoát chuyển sang cuối cuối mùa xuân năm sau, để quan viên các nơi chuẩn bị, tập hợp những nữ tử vừa đến tuổi tiến cử vào cung.
Việc này hoàng thượng cũng không quá hăng say, thái hậu không còn cách nào, đành phải tự mình lo liệu lần nữa. Nay tính tình Quý Phi thay đổi lớn, thật sự không thể xử lý công việc. Đơn giản cứ nhịn trước đã, nhớ đến sổ sách Đức Phi ghi lại trước đó, để cho Đức Phi và Tĩnh Hoa Phu Nhân cùng nhau sắp xếp.
Thời gian gần đây, hậu cung bởi vì hoàng thượng bỏ rơi mà khóc ròng. Đức Phi làm tâm hoàng thượng rét lạnh, nhiều khi hoàng thượng vào gặp thái hậu có lúc đụng phải, cũng làm như không thấy nàng ta.
Thái hậu thấy đám nữ nhân hậu cung này không ai có thể giữ được tâm hoàng thượng, thầm mắng các nàng chả có tài cán gì, ngoài ra cũng chỉ đem hy vọng gửi hết lên lần tuyển tú này. Từ lúc hoàng thượng tự mình chấp chính tới nay, năm Tuyên Bình thứ mười hai và thứ mười lăm tổng cộng tuyển tú có hai lần. Nhưng lần đầu tiên trên cơ bản là lo cho nền móng của Nguyễn thị, lần thứ hai là giữ thể diện cho thế gia. Mấy năm nay trong triều biến hóa, hoàng thượng bận bịu suốt cả ngày. Lần tuyển tú thứ ba này nhất định là phải chọn mấy người vừa ý!
Đầu tháng bảy hoàng thượng ban chỉ, các nơi vội vàng thông cáo, ghi chép tịch (1) lại. Bắt đầu sơ tuyển ở địa phương trước, sau đó tập trung lại để tuyển chọn. Lần Tuyên Bình tuyển tú thứ ba lại bắt đầu tiến hành sôi nổi. Đối với chuyện này hoàng thượng ngoại trừ để người ta dự tính thì căn bản mặc kệ, tùy thái hậu và Đức Phi và Tĩnh Hoa Phu Nhân lo liệu. Thế gia đại tộc đưa con gái vào cung để củng cố căn cơ của bọn họ, hoàng thất mượn chuyện này đạt được mục đích quyền lợi tương liên. Từ xưa đến nay, hậu cung vẫn chấp nhất như vậy. Hơn nữa ngoại trừ việc làm phong phú hậu cung còn phụ trách thiết lập quan hệ thông gia với tôn thất hoàng thân quốc thích, cùng với đảm nhận chức trách nữ quan trong hậu cung.
(1) tịch: quan hệ lệ thuộc giữa cá nhân đối với nhà nước hoặc một tổ chức
Việc tuyển chọn thường rườm rà, hậu cung thời gian trước bởi vì Quý Phi đột nhiên bị bệnh mà hoảng sợ một trận, khiến cho các cung cũng không dám mù quáng mà ganh tỵ. Tuy rằng chuyện này đối với chư phi hậu cung mà nói những mỹ nhân địch thủ mới này tràn vào không đáng kể, nhưng dù cho nói như thế nào, cuối cùng chỉ có một chuyện, hiện giờ cũng nên náo nhiệt một tí. Hơn nữa tháng sau lại là Trung thu, các ti phủ cũng vì ngày hội truyền thống này mà công việc bù lu bù loa cả lên. Thái hậu lần này muốn làm dễ xem một chút, cũng là thêm một niềm vui cho thể chế mới, lại xua tan sầu phiền gần đây!
Tuấn Tần Mạt thị từ lúc giao thác trưởng tử cho Quý Phi thì được thăng làm Tĩnh Hoa Phu Nhân. Vốn chiêu này của nàng ôm lấy Quý Phi, lại làm cho hoàng thượng vừa lòng, tuy nói đắc tội Đức Phi, nhưng tóm lại lợi nhiều hơn hại. Nàng từ nhỏ đã khắc sâu tinh túy đạo lý trung dung (2) của phụ thân, tự biết hậu cung cao thủ tập hợp, muốn một mình độc diễn khác gì người si nói mộng. Thay vì lao vào chiến đấu, không bằng dựa vào một cây cổ thụ. Nhưng ai ngờ Quý Phi tháng ba đột nhiên nhiễm bệnh, tới tháng tư sau khi tốt hơn một chút thì cả người đúng là thay hình đổi dạng. Thêm Đức Phi lại không biết vì chuyện gì mà chọc giận hoàng thượng, bị giam cả một tháng, đến đầu tháng sáu mới được thả ra.
(2) trung dung: một chủ trương của Nho gia, nghĩa là giữ cho sự việc ở mức trung hòa
Mạt thị nghĩ lại, tuy nói thái hậu và hoàng thượng rất kín miệng, trong cung không ai dám truyền. Nhưng nàng cảm thấy, việc này hiển nhiên không chỉ Quý Phi sinh bệnh đơn giản như vậy.
Nay Quý Phi không để ý tới chuyện gì, Đức Phi thất sủng, nhưng thật ra là thời cơ tốt. Mấy tâm phúc dưới nàng cũng khuyên nàng thừa dịp này mà khoe tài với thái hậu.
Nhưng Mạt thị từ năm trước từ lúc ban hương đã nhận ra, hoàng thượng đối với Quý Phi tuyệt đối không chỉ là nhất thời sủng ái. Hoàng thượng căn bản chính là từ lúc đó đã muốn chuẩn bị nâng đỡ Quý Phi làm hậu. Năm trước hoàng thượng mang Quý Phi Nam tuần, nhanh chóng phong cho phụ thân của Quý Phi làm Cẩm Hương Hầu, là cố ý đề cao gia thế Quý Phi, năm trước Quý Phi sinh non, càng làm cho Quý Phi hiền đức truyền tụng khắp thiên hạ, không ai không biết đương kim Quý Phi là một nữ tử tài đức vẹn toàn lại cung hiếu song toàn.
Sợ là hồi tháng ba, Đức Phi đố kỵ chuyên sủng, oán hận như mặt trời ban trưa. Không biết mượn chuyện gì mà bắt thóp Quý Phi, nhị hổ tương tranh, mặc dù ngoài mặt không rõ thiệt hại, nhưng hiển nhiên Đức Phi sau đó đã sụp đổ. Tuy không biết Quý Phi là bị bệnh thật hay giả vờ, nhưng mặc kệ là thật là giả, ra mặt lúc này không phải là một chuyện tốt đẹp gì! Cho nên Mạt thị giả vờ ngây ngô, hết thảy đều phải do thái hậu tác chủ, một chút cũng không muốn ló đầu ra. Chỉ dán mắt giám sát nhóm nô tài của hoàng trưởng tử, những cái khác thì thờ ơ.
Nàng chẳng qua là muốn sống tiếp trong cung này, ngày sau có chỗ nương tựa. Hoàng thượng nhìn thấy tất nhiên là tốt, không thấy thì nàng cũng không cần phải để tâm. Nàng không có thủ đoạn và bản lĩnh chấp chưởng hậu cung của Quý Phi, cũng không chứa chan tình nồng như Đức Phi, muốn ở cùng hoàng thượng. Nàng tự biết nàng không có cái mệnh kia, cũng không tranh cái đỉnh cao kia. Nàng chẳng qua sớm biết vào cung đó là số mệnh, không muốn chết già trong cung không ai hỏi kết cục. Nay Đức Phi tuy rằng thất sủng, nhưng địa vị còn đó, đã nhận ra nàng một kẻ tiểu nhân nịnh nọt, Quý Phi hiện nay bệnh cũng không rỗi rãi che chở nàng. Thái hậu là một lòng hướng về hoàng thượng, mà hoàng thượng nay chỉ hỏi quốc sự không để ý tới hậu cung. Cho nên làm cho nàng càng ngày càng khổ sở, thầm nghĩ nhanh chóng tuyển tú, giải quyết khó khăn của nàng đi!
Danh sách chương