Truyện: CƯNG CHIỀU VỢ, GHÉT TRÀ XANH

Tác giả: 啦啦啦

Dịch bởi: Chanh Không Hề Chua

1

Chồng tôi là một người yêu tôi điên cuồng.

Ngày cầu hôn, anh ấy nói thẳng: "Sinh con nếu xảy ra vấn đề thì giữ em, mẹ anh biết bơi, nhà đứng tên em, con cũng theo họ em, đương nhiên tốt nhất vẫn là không sinh con, anh không chịu nổi nhìn em phải khổ."

Thẩm Yến sợ tôi chạy mất nên hôm mà anh ấy cầu hôn tôi thành công liền đưa tôi tới cục dân chính để đăng kí kết hôn.

Chúng tôi đăng kí kết hôn chưa được bao lâu, anh ấy lại đem hết tài sản đứng tên anh chuyển sang đứng tên tôi, nói một cách hoa mỹ thì là muốn cho tôi cảm giác an toàn.

Tôi nhìn tài khoản của mình có vô số số 0 đằng sau, cảm giác an toàn đầy đến nỗi bùng nổ rồi đó chồng iu ơi.

Hơn nữa bố mẹ chồng tôi cũng đi học bơi rồi, việc này hai ông bà không có chút ý kiến gì, ngược lại còn nói: "A Nhàn à, con có thể thích con trai của bọn ta thì đấy chính là may mắn của nó. Hơn nữa, học bơi tốt cho sức khoẻ của bọn ta, con đừng ngại."

Nói xong lại người họ lại cho tôi thêm một cái thẻ nữa. Thẩm Yến nói:

"Trong cái thẻ này có 10 triệu tệ."

Cái tấm thẻ nhẹ như bay đó bỗng chốc trở nên nặng hơn không ít.

Trái lại tôi không hề ngạc nhiên trước hành động này của bố mẹ chồng.

Cái tên Thẩm Yến này, nói dễ nghe thì là chung tình nuông chiều người mình yêu, nói khó nghe thì là chó điên, tính chiếm hữu mạnh đến đáng sợ.

Bố mẹ chồng tôi sợ tôi chịu không nổi Thẩm Yến rồi chạy mất, Thẩm Yến sẽ phát điên, bọn họ không biết, tôi thích nhất Thẩm Yến ở điểm này.

Bố mẹ tôi đã li hôn từ khi tôi còn nhỏ, khiến tôi không quá tin tưởng vào tình yêu.

Tôi ở bên người như Thẩm Yến, cảm nhận được cảm giác an toàn mà trước giờ chưa từng có.

Chung quy thì, anh có tiền có nhan sắc còn có thân hình đẹp!

Người thì có hơi điên tí thôi nhưng tốt xấu gì cũng là một kẻ cực kì yêu tôi.

Tôi có gì không khoẻ thì anh chính là người để ý hơn bất cứ ai.

Giờ thì tôi và Thẩm Yến đã đăng kí kết hôn rồi, gặp người lớn trong gia đình là bước không thể thiếu được.

Khi tôi đưa Thẩm Yến về ra mắt gia đình, Lục Lâm Lâm - đứa em gái cùng mẹ khác cha của tôi cứ luôn nhìn anh ấy chằm chằm.

Con người nó từ nhỏ đến lớn cứ thích cướp đồ của tôi, chỉ là Thẩm Yến không phải người mà nó muốn cướp liền cướp đi được.

2

Trong bữa ăn, cả nhà của mẹ tôi đã hỏi rõ tường tận gia cảnh của Thẩm Yến.

Hôm nay là ngày tôi rụng dâu, trong người không khoẻ lắm nên Thẩm Yến đã vào trong bếp nấu nước đường đỏ cho tôi, tận dụng thời cơ này, mẹ tôi liền nói:

"A Nhàn à, người bạn trai này của con quá xuất sắc, không hợp với con cho lắm. Em con xinh đẹp hoạt bát, hai đứa nó đứng với nhau xứng đôi hơn con nhiều."

Tôi cười, da mặt của mẹ tôi rốt cuộc dày đến độ nào mà có thể nói ra những lời này nhỉ? Đứa em gái này của tôi là con của mẹ tôi và người chồng sau của bà ấy sinh ra, mặt mũi của nó cũng y đúc người bố kia.

Mí trên sưng, mắt tam bạch, mũi thì tẹt.

[*Mắt tam bạch: là đôi mắt có lòng đen bị che đi một ít, lòng trắng lộ ra khá nhiều, tạo ra ba điểm màu trắng quanh lòng đen, theo quan niệm xưa, người có mắt tam bạch thường gặp nhiều bất hạnh trong cuộc sống. ]

Nó từ năm 18 tuổi đã bắt đầu phẫu thuật thẩm mĩ, giờ nhìn cũng xinh hơn trước nhiều, nhưng vẫn rất dễ nhận thấy mặt chứa đầy silicon.

Mẹ tôi nhìn thấy tôi chậm chạp không trả lời, có hơi nổi nóng: "Con bé ch.ết tiệt này, mày là chị mà không thể thân thiện một chút, nhường chồng cho em gái mày sao?"

Bà ấy than thở: "Đúng là uổng công nuôi mày lớn, mày là đồ vô ơn không có lương tâm."

Tôi thật sự kinh ngạc về độ vô liêm sỉ của mẹ tôi, bà ấy lấy đâu ra mặt mũi để nói câu đó thế?

Năm đó sau khi bố mẹ tôi li hôn, bố tôi tháng nào cũng gửi phí nuôi tôi cho bà ấy, mẹ tôi hầu như không hề dùng số tiền đó tiêu cho tôi một đồng nào.

Bà ấy trước giờ chưa từng mua cho tôi một bộ quần áo mới, cũng chưa từng mua một món đồ chơi nào cho tôi, là hàng xóm xung quanh thấy tôi đáng thương nên đã đem những bộ quần áo mới mà con họ mặc không vừa, những đồ chơi đã cũ của con họ tặng cho tôi, mẹ của dượng tôi cũng nhìn không nổi nên đã lén đem tiền tiết kiệm của bà ấy ra để cứu giúp tôi.

Tôi từ năm 7, 8 tuổi đã bắt đầu giặt quần áo, nấu cơm rồi.

Sau này khi lớn hơn một chút, tôi đi làm thêm vào mùa hè, tự dùng tiết kiệm của bản thân để mua đồ dùng học tập và nộp học phí.

Tôi dựa vào chính mình mới có thể sống tốt được như bây giờ, mà thái độ của mẹ tôi đối với em gái tôi thì hoàn toàn khác biệt, nó nuốn thứ gì liền có thứ đó, hễ là đồ của tôi mà chỉ cần nó thích, mẹ tôi đều sẽ giúp nó giành cho bằng được.

Cũng chẳng mấy kì lạ khi mẹ tôi có thể nói ta mấy lời vô lí này.

Rất nhanh sau đó, Thẩm Yến liền bưng bát nước đường đỏ đi ra, mẹ tôi và em gái tôi cũng không phải người không có mắt, họ ngay lập tức im lặng.

3

"Nước đường đỏ hơi nóng đó, để anh đút cho em uống."

Thẩm Yến múc một thìa nước đường đỏ, nhẹ nhàng thổi thổi sau đó đưa đến bên miệng tôi.

Tôi có hơi xấu hổ, nói: "Ở đây còn có người đó, để em tự uống."

Thẩm Yến không thèm để ý: "Anh đút cho vợ anh uống nước đường đỏ, ai dám ý kiến?"

Lục Lâm Lâm cười trừ, trả lời: "Mọi người làm sao dám có ý kiến, cả nhà nhìn thấy anh đối tốt với chị còn mừng thay chị ấy không kịp ấy chứ."

"Ngưỡng mộ chị em thật đấy, gặp được người đàn ông tốt như anh rể, chỉ là đau bụng thôi mà anh rể cũng đích thân đút thuốc cho chị ấy uống, ai không biết còn tưởng chị ấy gãy tay rồi ấy chứ."

Lời này của nó, chắc là nói tôi bánh bèo đây mà.

Thẩm Yến đặt bát canh đường đỏ xuống bàn trà vang lên một tiếng 'bịch', anh nói: "Cô đang nguyền rủa A Nhàn đấy à?"

Hơi thở của anh lạnh nhạt, Lục Lâm Lâm cảm giác như mình đang bị một con rắn máu lạnh nhắm tới.

Nó sợ hãi đến nỗi nước mắt chảy ra: "Em không có ý đó, em đang khen anh rể là người tốt mà."

Thẩm Yến hừ lạnh: "Tốt nhất là ý cô không phải như thế."

Lục Lâm Lâm trong lòng vô cùng sợ hãi, một lúc lâu sau nó mới từ từ ổn định trở lại.

Nó nhìn dáng vẻ Thẩm Yến chăm sóc tôi tỉ mỉ, lại càng thêm ghen tị: "Anh rể, thật ra em cũng bị rụng dâu rồi, anh có thể cũng nấu nước đường đỏ cho en không?"

Giọng nói của nó õng ẹo phát gớm, cả người tôi nổi da gà.

Thẩm Yến cười lạnh: "Cô gãy tay hay là gãy chân rồi? Không tự mình nấu được à?"

Lục Lâm Lâm có hơi ấm ức: "Nhưng chẳng phải anh cũng nấu cho chị em đó sao?"

"A Nhàn là vợ tôi, còn cô là cái thá gì chứ?" Giọng điệu của Thẩm Yến càng thêm châm biếm, "Cô cảm thấy cô xứng sao?"

Lục Lâm Lâm bị Thẩm Yến công kích không chút nể mặt nên không chịu đựng nổi nữa, che miệng đi vào trong phòng của mình.

Tôi vừa hóng drama vừa tận hưởng được Thẩm Yến đút thuốc cho uống.

Thẩm Yến này đúng là một khúc xương cứng, không phải thứ Lục Lâm Lâm muốn gặm là có thể gặm được, nó không sợ răng mình bị gãy chắc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện