Lý Huyền dừng xe bên đường gọi điện thoại cho Lâm Hi, kết quả chuông điện thoại chưa vang được mấy tiếng, đã bị anh cúp, lại gọi, đã tắt máy, Lý Huyền đập mạnh xuống vô lăng một cái, cắn răng, quay đầu chạy đến khách sạn tổ chức buổi họp báo.
Nhưng xe vừa mới chạy đến khu vực trung tâm thương mại, trên màn hình LED lớn của trung tâm đã phát sóng trực tiếp cuộc họp báo 《 Nịnh thần 》, Lý Huyền dừng xe lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn phía trước.
Đạo diễn Ngải Gia, Dương Diệp cùng một số diễn viên phụ khác đều đã tới hội trường, đèn flash răng rắc răng rắc, hội trường vô cùng náo nhiệt.
Dù sao ngoại trừ Lâm Hi, các diễn viên khác trong bộ phim này đều có fans ủng hộ của mình, đặc biệt là Dương Diệp, nhiều năm qua đã có cho mình được một cộng đồng fans đông đảo, cho nên dù xảy ra chuyện của Lâm Hi, ảnh hưởng đến bộ phim, nhưng cũng không thể dao động đến việc này.
Phóng viên trong hội trường đặt câu hỏi rất sắc bén, trừ những câu hỏi liên quan đến phim, hoặc nhiều hoặc ít cũng đề cập đến chuyện của Lâm Hi, về chuyện này, mọi người trong đoàn phim đều thống nhất không trả lời, chỉ trả lời vấn đề liên quan đến phim, đối với chuyện của Lâm Hi cũng không bình luận bất cứ điều gì.
Nhưng dường như các phóng viên không định dễ dàng buông tha bọn họ, dù sao chuyện này cũng bị lăng xê ầm ĩ, khán giả thích xem, bọn họ đương nhiên muốn bới ra.
“Xin hỏi vì sao hôm nay nam phụ Lâm Hi không tới hội trường?”
“Có phải bởi vì chột dạ cho nên mới trốn tránh phóng viên truyền thông hay không.”
“Chuyện về bố mẹ, anh ta vẫn không chịu thẳng thắn đáp lại, cũng không xin lỗi, các anh có ý kiến gì với việc này không?”
“Trong lúc đóng phim, anh ta có nói gì về người nhà không?”
“Nhân phẩm của anh ta thế nào? Nghe nói thường xuyên giở trò trên phim trường, có chuyện này sao?”
Có mấy người phóng viên liên tục chất vấn, tất cả phóng viên trong hội trường cũng bắt đầu đặt vấn đề, mỗi câu mỗi chữ đều là Lâm Hi Lâm Hi, khiến cho toàn bộ nhân viên trong đoàn phim rất lúng túng.
“Chúng tôi vẫn hy vọng, vấn đề mọi người đặt ra liên quan đến bộ phim, những vấn đề liên quan đến cá nhân Lâm Hi, chúng tôi không thể trả lời.” Phó đạo diễn không nhịn được đứng ra giải thích: “Xin lỗi, mong mọi người đặt vấn đề liên quan đến phim.”
Nhưng đúng lúc này, Ngải Gia lại đột nhiên mở miệng: “Lâm Hi là một diễn viên tốt.”
Ông vừa dứt lời, ống kính camera đồng loạt nhắm thẳng vào ông, Ngải Gia không thể hiện cảm xúc gì, trầm giọng lặp lại một lần: “Lâm Hi, là một diễn viên tốt.”
Nhiều năm qua, Ngải Gia rất ít khi khen ngợi một ai đó, hiện tại, đối mặt trước vấn đề của phóng viên, đối mặt trước mọi nghi ngờ và suy đoán, ông không đánh giá gì về nhân phẩm của anh, mà lại nói, anh là một diễn viên tốt.
Không thể nghi ngờ, đây là sự ghi nhận của Ngải Gia đối với Lâm Hi.
Nhưng giây tiếp theo, một người người đàn ông, đi lên hội trường cuộc họp báo.
Người đó mặc một bộ vest đen, khắc họa vóc dáng cao gầy mà cân đối của anh, áo sơ mi được là ủi cẩn thận phẳng phiu, không hề giống bộ dáng nhẹ nhàng tùy ý bình thường của Lâm Hi, giây phút này, anh đứng cùng một chỗ với ảnh đế Dương Diệp, không có cảm giác non nớt, ngược lại còn có sự bình tĩnh và chín chắn bẩm sinh.
Đã rất lâu anh không xuất hiện trước ống kính, tất cả mọi người đều cho rằng, anh đang chột dạ, phải giấu đi, hiện tại chợt xuất hiện trong cuộc họp báo, cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp gần như đã nổ tung.
【 Không ngờ tên cặn bã này dám đến! 】
【 Mặt dày vậy? 】
【 Tên cặn bã! Vừa nhìn thấy anh ta tôi đã mắc ói 】
【 Aiz, Lâm Hi, mấy ngày nay anh khiêm tốn một chút không được à. 】
【 Mau cút đi! Cứ nhìn thấy mặt anh ông đây đã mắc ói 】
Giờ phút này, phóng viên truyền thông trong hội trường cũng mất bình tĩnh, đèn flash lại lóe lần nữa răng rắc răng rắc liên tục.
“Cậu tới đây làm gì?” Dương Diệp đi tới, kéo tay Lâm Hi, giọng điệu trầm thấp: “Hiện tại không phải thời điểm, mau rời đi.”
“Tôi là nhân vật phụ, cuộc họp báo của phim, sao có thể không tới?” Lâm Hi cong khóe miệng, tuy cười, nhưng trong tươi cười có phần lạnh lẽo, anh xoay người, mặt hướng đến phóng viên truyền thông: “Tôi biết mọi người đều tò mò đến vấn đề cá nhân của tôi, nhưng đây là buổi họp báo phim 《 Nịnh thần 》, đạo diễn, ảnh đế Dương Diệp, mỗi người trong đoàn phim, họ đều vì bộ phim này mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, xảy ra chuyện như vậy, là tôi phụ lòng họ, sau khi buổi họp báo kết thúc thành công, có vấn đề gì, mọi người có thể hỏi tôi, nhưng bây giờ, mong mọi người đặt sự chú ý lên bộ phim này.”
Hội trường trầm lặng hơn mười giây, rốt cuộc có phóng viên nhấc tay: “《 Nịnh thần 》 dự kiến phát sóng vào dịp nghỉ hè, cùng thời điểm chiếu phim với 《 Long Ngự 》, hai bộ phim đều được chuyển thể từ tiểu thuyết cổ trang, xin hỏi có phải 《 Nịnh thần 》 có tình phát sóng vào dịp hè để ganh đua cao thấp trên phòng vé với 《 Long Ngự 》 không?”
Có người mở đầu, vấn đề kế tiếp, cũng tự nhiên dẫn dắt đến bộ phim, không có phóng viên nhắc lại chuyện Lâm Hi, cho dù có, cũng chỉ đề cập đến phim, mà không phải vấn đề cá nhân của anh.
Buổi họp báo, kết thúc thành công.
Dương Diệp cùng Ngải Gia và mọi người rời khỏi hội trường, trước khi đi, còn ra hiệu với Lâm Hi, ý bảo anh vẫn nên tránh một chút, khóe miệng Lâm Hi cong lên, không nói gì, vỗ vỗ bờ vai của anh, rời đi.
Chỉ còn một mình Lâm Hi, hội trường lại rơi vào trạng thái hỗn loạn.
“Có cái gì cứ hỏi, nhưng tôi không nhất định sẽ trả lời.” Lâm Hi lạnh nhạt, bình thản.
“Lâm Hi, anh có điều gì muốn nói với người nhà của mình không?” Có phóng viên dẫn đầu hỏi.
“Không có gì muốn nói, nguyện họ an giấc ngàn thu.” Lâm Hi lẩm bẩm.
Lời vừa nói ra, hội trường lại bùng nổ.
“Lời anh vừa mới nói có ý gì?”
“Không có ý gì.”
“Anh đã từng nói muốn bố mình chết đi đúng không?”
“Không.”
“Nhưng mẹ anh nói…”
“Bố mẹ tôi, sớm đã chết rồi.” Giọng anh trầm trầm, nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Trên mạng lại mưa bình luận.
【 Trời đất! Tại sao lại có người như vậy! Nguyền rủa bố mẹ của mình chết đi! 】
【 Thật sự tức giận! 】
【 Người thật sự đáng chết phải là anh ta! 】
【 Xã hội thối nát! Tên cặn bã! 】
【 Lâm Hi đi chết đi! 】
Trong hội trường, cũng có fans tức giận đột nhiên hô to một tiếng: “Lâm Hi cút ra khỏi giới giải trí!”
Ngay sau đó lập tức có người hô theo: “Lâm Hi cút ra khỏi giới giải trí!”
“Lâm Hi cút ra khỏi giới giải trí!”
“Lâm Hi cút ra khỏi giới giải trí!”
Nhất thời núi gầm sóng thét.
Bất kể phóng viên có hỏi thế nào, Lâm Hi cũng không nói hết, giấu chân tướng, nhưng từng câu từng chữ lại là sự thật, đây là kế hoạch của anh, anh cũng không sốt ruột giật kíp thuốc nổ, khoảng lặng trước phong ba, mới là thứ mê người nhất. Đột nhiên, một đôi giày không biết từ đâu bay đến, trực tiếp đập vào trán anh, làm rách ra bên thái dương của anh, máu tươi chảy ra đỏ thắm, Lâm Hi không trốn, cho dù anh có thể tránh thoát, nhưng anh không trốn, rũ mắt nhìn nhìn đôi giày trên mặt đất, chợt nở nụ cười, ngay sau đó là ôm bụng cười to, cười đến mức không thẳng người ra được, cuối cùng cười đến mức, nước mắt cũng phải chảy ra.
Hội trường, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng cười điên cuồng của anh.
Đúng lúc này, có một người nhanh chóng đi lên sân khấu, đứng trước mặt Lâm Hi, kéo anh đứng ra phía sau mình, Lâm Hi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng Lý Huyền. Cô bảo vệ anh phía sau người, mặt hướng về phía phóng viên và ống kính camera, trong nháy mắt, Lâm Hi run sợ, nụ cười cương đờ trên mặt.
“Sao em lại tới đây!” Giọng Lâm Hi vừa trầm thấp lại mang theo tức giận: “Cút đi!”
Cô quay đầu lại, cho anh một ánh mắt an ủi, cô từng nói, sẽ bảo vệ anh.
Sau đó cô hướng mặt về phía phóng viên, đột nhiên mở miệng, có phần nghẹn ngào và mệt mỏi tột cùng: “Về chuyện này, vốn dĩ Thịnh Ngu đã chuẩn bị một cuộc họp báo với phóng viên, vào ngày mai, nhưng dường như mọi người đã không chờ kịp, Lâm Hi cũng thế, như vậy… Chuyện này, tôi có mời một người đến, giải thích từ đầu đến cuối, có lẽ so với nghe được từ miệng đương sự, càng thuyết phục mọi người hơn.”
Lâm Hi cứng họng nghiêng đầu, nhìn một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đi đến, đi lên trên sân khấu, thân hình ông ta hơi béo, tóc đã lấm tấm bạc, nhìn Lâm Hi một cái thật sâu, đôi mắt thoáng cảm xúc phức tạp, Lâm Hi cảm thấy bộ dáng ông ta, có vẻ rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ông ta ở đâu.
Đương nhiên phóng viên trong hội trường chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người này, đạo diễn chương trình truyền hình nổi tiếng, Triệu Thành.
Triệu Thành vừa nhìn thấy Lâm Hi, không kìm nén được cảm xúc, run rẩy đi về phía anh, Lâm Hi theo bản năng mà lui ra phía sau hai bước, nghi ngờ quan sát ông ta, lão già này, anh biết ư? Hình như không biết mà nhỉ…
“Cháu… Cháu…” Triệu Thành nghẹn ngào: “Mấy năm nay, cháu sống có tốt không? Khi nào thì… Trở về?”
Lâm Hi cau mày nhìn Lý Huyền, giống như đang hỏi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lý Huyền lắc đầu, thở dài không nói gì.
“Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn nghĩ đến cháu, vẫn luôn muốn… Nói một tiếng, thật xin lỗi với cháu, nhưng tôi không có đủ can đảm để đi tìm cháu, tôi sợ chuyện trước đây bị người khác biết, tôi sợ bị mắng.” Hốc mắt Triệu Thành đong đầy nước mắt: “Nhưng sự việc đó, luôn không ngừng tra tấn tôi, mười bốn năm, mỗi một ngày đối với tôi mà nói, đều rất dày vò… Có lẽ hiện tại là lúc, tôi phải nói chuyện này ra, tôi muốn cháu tha thứ.”
Triệu Thành vừa nói vừa nhìn về phía phóng viên, phóng viên sớm đã không kiềm chế được lòng tò mò, hôm nay có trò hay, hết chuyện này đến chuyện khác, đến nỗi trên sân khấu, không ngờ đạo diễn Triệu Thành đã ở ẩn nhiều năm cũng phải xuất hiện.
“Có lẽ tất cả mọi người đều đã quên, mười bốn năm trước, tôi quay một gameshow, tên là 《 Ngôi sao nhỏ 》, lúc ấy chúng tôi đến một thôn làng nhỏ sâu trong núi rừng Tây Bắc, ở nơi đó, tôi gặp được một thiên tài âm nhạc……”
Ánh mắt Lâm Hi yên lặng nhìn ông ta, theo lời kể của ông ta, dần dần nhớ lại chuyện xảy ra vào mười bốn năm trước.
Trong quá trình đạo diễn Triệu Thành kể, hội trường vô cùng yên tĩnh.
Không có người đặt vấn đề, cũng không có người cắt ngang lời ông ta, bọn họ, sớm đã bị đứa trẻ chín tuổi trong vùng núi xa xôi kia làm nghẹn ngào, không thể hít thở.
Ngay cả trên kênh phát sóng trực tiếp, toàn bộ người spam cũng yên lặng, thế giới thật yên tĩnh.
“Lúc ấy, vì chương trình có thể thuận lợi ghi hình, trước mặt thôn dân, tôi xóa video, sau đó trở về, tôi cũng từng nghĩ đến công khai chuyện này trước công chúng, nhưng lúc ấy, tôi không có can đảm, cũng quá hám danh lợi, tôi sợ bị người ta chửi rủa, lúc ấy, phải biết rằng, có chút thành tựu như vậy, bạn sẽ vĩnh viễn không bằng lòng để nó dính bẩn, tôi cảnh cáo người trong tổ làm phim, không thể nói chuyện này ra ngoài, nếu không tôi sẽ khiến cậu ta không thể hoạt động trong giới.” Nói tới đây, ông ta đã nghẹn ngào, nước mắt chảy ra: “Tóm lại là do tôi… Quá yếu đuối, tôi làm sai!” Ông ta thở dài một tiếng: “Nhưng khuôn mặt đứa bé kia, tiếng khóc của nó, lời cầu cứu của nó, hằng đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi, đây mới là tù đày. Mấy ngày trước Lý Huyền liên hệ với tôi… Tôi biết, chuyện này, nên có kết thúc, hiện tại tôi nói ra, cho dù mọi người nghĩ tôi ra sao, tôi cũng không để bụng, đứa bé kia, là tôi có lỗi với nó.” Ông ta quay sang phía Lâm Hi, lệ rơi lã chã: “Cậu bé à, tôi chỉ mong một câu tha thứ của cháu, nếu không cuộc đời này của tôi… Rất khó an tâm… Cháu có thể tha thứ cho tôi không?”
Tay Lâm Hi siết chặt thành nắm đấm, thoáng run rẩy, thật lâu sau, anh ngước mắt, ánh mắt mang theo sắc bén, nhìn về phía Triệu Thành, gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi: “Không, vĩnh viễn không thể…”
Người xem hy vọng nhìn thấy kết cục đoàn viên, đương nhiên không có khả năng xảy ra trên người Lâm Hi, người như anh, yêu ghét rất rõ ràng, yêu có thể yêu đến hòa vào huyết mạch, cùng anh hòa làm một thể, hận, tất nhiên cũng có thể căm thù đến tận xương tuỷ.
Nhưng xe vừa mới chạy đến khu vực trung tâm thương mại, trên màn hình LED lớn của trung tâm đã phát sóng trực tiếp cuộc họp báo 《 Nịnh thần 》, Lý Huyền dừng xe lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn phía trước.
Đạo diễn Ngải Gia, Dương Diệp cùng một số diễn viên phụ khác đều đã tới hội trường, đèn flash răng rắc răng rắc, hội trường vô cùng náo nhiệt.
Dù sao ngoại trừ Lâm Hi, các diễn viên khác trong bộ phim này đều có fans ủng hộ của mình, đặc biệt là Dương Diệp, nhiều năm qua đã có cho mình được một cộng đồng fans đông đảo, cho nên dù xảy ra chuyện của Lâm Hi, ảnh hưởng đến bộ phim, nhưng cũng không thể dao động đến việc này.
Phóng viên trong hội trường đặt câu hỏi rất sắc bén, trừ những câu hỏi liên quan đến phim, hoặc nhiều hoặc ít cũng đề cập đến chuyện của Lâm Hi, về chuyện này, mọi người trong đoàn phim đều thống nhất không trả lời, chỉ trả lời vấn đề liên quan đến phim, đối với chuyện của Lâm Hi cũng không bình luận bất cứ điều gì.
Nhưng dường như các phóng viên không định dễ dàng buông tha bọn họ, dù sao chuyện này cũng bị lăng xê ầm ĩ, khán giả thích xem, bọn họ đương nhiên muốn bới ra.
“Xin hỏi vì sao hôm nay nam phụ Lâm Hi không tới hội trường?”
“Có phải bởi vì chột dạ cho nên mới trốn tránh phóng viên truyền thông hay không.”
“Chuyện về bố mẹ, anh ta vẫn không chịu thẳng thắn đáp lại, cũng không xin lỗi, các anh có ý kiến gì với việc này không?”
“Trong lúc đóng phim, anh ta có nói gì về người nhà không?”
“Nhân phẩm của anh ta thế nào? Nghe nói thường xuyên giở trò trên phim trường, có chuyện này sao?”
Có mấy người phóng viên liên tục chất vấn, tất cả phóng viên trong hội trường cũng bắt đầu đặt vấn đề, mỗi câu mỗi chữ đều là Lâm Hi Lâm Hi, khiến cho toàn bộ nhân viên trong đoàn phim rất lúng túng.
“Chúng tôi vẫn hy vọng, vấn đề mọi người đặt ra liên quan đến bộ phim, những vấn đề liên quan đến cá nhân Lâm Hi, chúng tôi không thể trả lời.” Phó đạo diễn không nhịn được đứng ra giải thích: “Xin lỗi, mong mọi người đặt vấn đề liên quan đến phim.”
Nhưng đúng lúc này, Ngải Gia lại đột nhiên mở miệng: “Lâm Hi là một diễn viên tốt.”
Ông vừa dứt lời, ống kính camera đồng loạt nhắm thẳng vào ông, Ngải Gia không thể hiện cảm xúc gì, trầm giọng lặp lại một lần: “Lâm Hi, là một diễn viên tốt.”
Nhiều năm qua, Ngải Gia rất ít khi khen ngợi một ai đó, hiện tại, đối mặt trước vấn đề của phóng viên, đối mặt trước mọi nghi ngờ và suy đoán, ông không đánh giá gì về nhân phẩm của anh, mà lại nói, anh là một diễn viên tốt.
Không thể nghi ngờ, đây là sự ghi nhận của Ngải Gia đối với Lâm Hi.
Nhưng giây tiếp theo, một người người đàn ông, đi lên hội trường cuộc họp báo.
Người đó mặc một bộ vest đen, khắc họa vóc dáng cao gầy mà cân đối của anh, áo sơ mi được là ủi cẩn thận phẳng phiu, không hề giống bộ dáng nhẹ nhàng tùy ý bình thường của Lâm Hi, giây phút này, anh đứng cùng một chỗ với ảnh đế Dương Diệp, không có cảm giác non nớt, ngược lại còn có sự bình tĩnh và chín chắn bẩm sinh.
Đã rất lâu anh không xuất hiện trước ống kính, tất cả mọi người đều cho rằng, anh đang chột dạ, phải giấu đi, hiện tại chợt xuất hiện trong cuộc họp báo, cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp gần như đã nổ tung.
【 Không ngờ tên cặn bã này dám đến! 】
【 Mặt dày vậy? 】
【 Tên cặn bã! Vừa nhìn thấy anh ta tôi đã mắc ói 】
【 Aiz, Lâm Hi, mấy ngày nay anh khiêm tốn một chút không được à. 】
【 Mau cút đi! Cứ nhìn thấy mặt anh ông đây đã mắc ói 】
Giờ phút này, phóng viên truyền thông trong hội trường cũng mất bình tĩnh, đèn flash lại lóe lần nữa răng rắc răng rắc liên tục.
“Cậu tới đây làm gì?” Dương Diệp đi tới, kéo tay Lâm Hi, giọng điệu trầm thấp: “Hiện tại không phải thời điểm, mau rời đi.”
“Tôi là nhân vật phụ, cuộc họp báo của phim, sao có thể không tới?” Lâm Hi cong khóe miệng, tuy cười, nhưng trong tươi cười có phần lạnh lẽo, anh xoay người, mặt hướng đến phóng viên truyền thông: “Tôi biết mọi người đều tò mò đến vấn đề cá nhân của tôi, nhưng đây là buổi họp báo phim 《 Nịnh thần 》, đạo diễn, ảnh đế Dương Diệp, mỗi người trong đoàn phim, họ đều vì bộ phim này mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, xảy ra chuyện như vậy, là tôi phụ lòng họ, sau khi buổi họp báo kết thúc thành công, có vấn đề gì, mọi người có thể hỏi tôi, nhưng bây giờ, mong mọi người đặt sự chú ý lên bộ phim này.”
Hội trường trầm lặng hơn mười giây, rốt cuộc có phóng viên nhấc tay: “《 Nịnh thần 》 dự kiến phát sóng vào dịp nghỉ hè, cùng thời điểm chiếu phim với 《 Long Ngự 》, hai bộ phim đều được chuyển thể từ tiểu thuyết cổ trang, xin hỏi có phải 《 Nịnh thần 》 có tình phát sóng vào dịp hè để ganh đua cao thấp trên phòng vé với 《 Long Ngự 》 không?”
Có người mở đầu, vấn đề kế tiếp, cũng tự nhiên dẫn dắt đến bộ phim, không có phóng viên nhắc lại chuyện Lâm Hi, cho dù có, cũng chỉ đề cập đến phim, mà không phải vấn đề cá nhân của anh.
Buổi họp báo, kết thúc thành công.
Dương Diệp cùng Ngải Gia và mọi người rời khỏi hội trường, trước khi đi, còn ra hiệu với Lâm Hi, ý bảo anh vẫn nên tránh một chút, khóe miệng Lâm Hi cong lên, không nói gì, vỗ vỗ bờ vai của anh, rời đi.
Chỉ còn một mình Lâm Hi, hội trường lại rơi vào trạng thái hỗn loạn.
“Có cái gì cứ hỏi, nhưng tôi không nhất định sẽ trả lời.” Lâm Hi lạnh nhạt, bình thản.
“Lâm Hi, anh có điều gì muốn nói với người nhà của mình không?” Có phóng viên dẫn đầu hỏi.
“Không có gì muốn nói, nguyện họ an giấc ngàn thu.” Lâm Hi lẩm bẩm.
Lời vừa nói ra, hội trường lại bùng nổ.
“Lời anh vừa mới nói có ý gì?”
“Không có ý gì.”
“Anh đã từng nói muốn bố mình chết đi đúng không?”
“Không.”
“Nhưng mẹ anh nói…”
“Bố mẹ tôi, sớm đã chết rồi.” Giọng anh trầm trầm, nhìn không ra chút cảm xúc nào.
Trên mạng lại mưa bình luận.
【 Trời đất! Tại sao lại có người như vậy! Nguyền rủa bố mẹ của mình chết đi! 】
【 Thật sự tức giận! 】
【 Người thật sự đáng chết phải là anh ta! 】
【 Xã hội thối nát! Tên cặn bã! 】
【 Lâm Hi đi chết đi! 】
Trong hội trường, cũng có fans tức giận đột nhiên hô to một tiếng: “Lâm Hi cút ra khỏi giới giải trí!”
Ngay sau đó lập tức có người hô theo: “Lâm Hi cút ra khỏi giới giải trí!”
“Lâm Hi cút ra khỏi giới giải trí!”
“Lâm Hi cút ra khỏi giới giải trí!”
Nhất thời núi gầm sóng thét.
Bất kể phóng viên có hỏi thế nào, Lâm Hi cũng không nói hết, giấu chân tướng, nhưng từng câu từng chữ lại là sự thật, đây là kế hoạch của anh, anh cũng không sốt ruột giật kíp thuốc nổ, khoảng lặng trước phong ba, mới là thứ mê người nhất. Đột nhiên, một đôi giày không biết từ đâu bay đến, trực tiếp đập vào trán anh, làm rách ra bên thái dương của anh, máu tươi chảy ra đỏ thắm, Lâm Hi không trốn, cho dù anh có thể tránh thoát, nhưng anh không trốn, rũ mắt nhìn nhìn đôi giày trên mặt đất, chợt nở nụ cười, ngay sau đó là ôm bụng cười to, cười đến mức không thẳng người ra được, cuối cùng cười đến mức, nước mắt cũng phải chảy ra.
Hội trường, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng cười điên cuồng của anh.
Đúng lúc này, có một người nhanh chóng đi lên sân khấu, đứng trước mặt Lâm Hi, kéo anh đứng ra phía sau mình, Lâm Hi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng Lý Huyền. Cô bảo vệ anh phía sau người, mặt hướng về phía phóng viên và ống kính camera, trong nháy mắt, Lâm Hi run sợ, nụ cười cương đờ trên mặt.
“Sao em lại tới đây!” Giọng Lâm Hi vừa trầm thấp lại mang theo tức giận: “Cút đi!”
Cô quay đầu lại, cho anh một ánh mắt an ủi, cô từng nói, sẽ bảo vệ anh.
Sau đó cô hướng mặt về phía phóng viên, đột nhiên mở miệng, có phần nghẹn ngào và mệt mỏi tột cùng: “Về chuyện này, vốn dĩ Thịnh Ngu đã chuẩn bị một cuộc họp báo với phóng viên, vào ngày mai, nhưng dường như mọi người đã không chờ kịp, Lâm Hi cũng thế, như vậy… Chuyện này, tôi có mời một người đến, giải thích từ đầu đến cuối, có lẽ so với nghe được từ miệng đương sự, càng thuyết phục mọi người hơn.”
Lâm Hi cứng họng nghiêng đầu, nhìn một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đi đến, đi lên trên sân khấu, thân hình ông ta hơi béo, tóc đã lấm tấm bạc, nhìn Lâm Hi một cái thật sâu, đôi mắt thoáng cảm xúc phức tạp, Lâm Hi cảm thấy bộ dáng ông ta, có vẻ rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ông ta ở đâu.
Đương nhiên phóng viên trong hội trường chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người này, đạo diễn chương trình truyền hình nổi tiếng, Triệu Thành.
Triệu Thành vừa nhìn thấy Lâm Hi, không kìm nén được cảm xúc, run rẩy đi về phía anh, Lâm Hi theo bản năng mà lui ra phía sau hai bước, nghi ngờ quan sát ông ta, lão già này, anh biết ư? Hình như không biết mà nhỉ…
“Cháu… Cháu…” Triệu Thành nghẹn ngào: “Mấy năm nay, cháu sống có tốt không? Khi nào thì… Trở về?”
Lâm Hi cau mày nhìn Lý Huyền, giống như đang hỏi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Lý Huyền lắc đầu, thở dài không nói gì.
“Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn nghĩ đến cháu, vẫn luôn muốn… Nói một tiếng, thật xin lỗi với cháu, nhưng tôi không có đủ can đảm để đi tìm cháu, tôi sợ chuyện trước đây bị người khác biết, tôi sợ bị mắng.” Hốc mắt Triệu Thành đong đầy nước mắt: “Nhưng sự việc đó, luôn không ngừng tra tấn tôi, mười bốn năm, mỗi một ngày đối với tôi mà nói, đều rất dày vò… Có lẽ hiện tại là lúc, tôi phải nói chuyện này ra, tôi muốn cháu tha thứ.”
Triệu Thành vừa nói vừa nhìn về phía phóng viên, phóng viên sớm đã không kiềm chế được lòng tò mò, hôm nay có trò hay, hết chuyện này đến chuyện khác, đến nỗi trên sân khấu, không ngờ đạo diễn Triệu Thành đã ở ẩn nhiều năm cũng phải xuất hiện.
“Có lẽ tất cả mọi người đều đã quên, mười bốn năm trước, tôi quay một gameshow, tên là 《 Ngôi sao nhỏ 》, lúc ấy chúng tôi đến một thôn làng nhỏ sâu trong núi rừng Tây Bắc, ở nơi đó, tôi gặp được một thiên tài âm nhạc……”
Ánh mắt Lâm Hi yên lặng nhìn ông ta, theo lời kể của ông ta, dần dần nhớ lại chuyện xảy ra vào mười bốn năm trước.
Trong quá trình đạo diễn Triệu Thành kể, hội trường vô cùng yên tĩnh.
Không có người đặt vấn đề, cũng không có người cắt ngang lời ông ta, bọn họ, sớm đã bị đứa trẻ chín tuổi trong vùng núi xa xôi kia làm nghẹn ngào, không thể hít thở.
Ngay cả trên kênh phát sóng trực tiếp, toàn bộ người spam cũng yên lặng, thế giới thật yên tĩnh.
“Lúc ấy, vì chương trình có thể thuận lợi ghi hình, trước mặt thôn dân, tôi xóa video, sau đó trở về, tôi cũng từng nghĩ đến công khai chuyện này trước công chúng, nhưng lúc ấy, tôi không có can đảm, cũng quá hám danh lợi, tôi sợ bị người ta chửi rủa, lúc ấy, phải biết rằng, có chút thành tựu như vậy, bạn sẽ vĩnh viễn không bằng lòng để nó dính bẩn, tôi cảnh cáo người trong tổ làm phim, không thể nói chuyện này ra ngoài, nếu không tôi sẽ khiến cậu ta không thể hoạt động trong giới.” Nói tới đây, ông ta đã nghẹn ngào, nước mắt chảy ra: “Tóm lại là do tôi… Quá yếu đuối, tôi làm sai!” Ông ta thở dài một tiếng: “Nhưng khuôn mặt đứa bé kia, tiếng khóc của nó, lời cầu cứu của nó, hằng đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi, đây mới là tù đày. Mấy ngày trước Lý Huyền liên hệ với tôi… Tôi biết, chuyện này, nên có kết thúc, hiện tại tôi nói ra, cho dù mọi người nghĩ tôi ra sao, tôi cũng không để bụng, đứa bé kia, là tôi có lỗi với nó.” Ông ta quay sang phía Lâm Hi, lệ rơi lã chã: “Cậu bé à, tôi chỉ mong một câu tha thứ của cháu, nếu không cuộc đời này của tôi… Rất khó an tâm… Cháu có thể tha thứ cho tôi không?”
Tay Lâm Hi siết chặt thành nắm đấm, thoáng run rẩy, thật lâu sau, anh ngước mắt, ánh mắt mang theo sắc bén, nhìn về phía Triệu Thành, gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi: “Không, vĩnh viễn không thể…”
Người xem hy vọng nhìn thấy kết cục đoàn viên, đương nhiên không có khả năng xảy ra trên người Lâm Hi, người như anh, yêu ghét rất rõ ràng, yêu có thể yêu đến hòa vào huyết mạch, cùng anh hòa làm một thể, hận, tất nhiên cũng có thể căm thù đến tận xương tuỷ.
Danh sách chương