Lý Huyền vừa mới vào cửa, Dịch Tiểu Gia đã ra đón, ghé vào bên tai cô, khẽ nói: "Người đại diện của Hoắc Lăng Thiên đến rồi ạ."
Lý Huyền nhìn về phía phòng tiếp khách, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo sơmi trắng kết hợp với váy cạp cao, ngồi trên sô pha mềm mại, một tay cầm cuốn tạp chí, một tay khác bưng tách cà phê nghi ngút khói, trên mũi đeo cặp kính đen, có vẻ nghiêm túc đứng đắn.
Cô vào phòng tiếp khách, người phụ nữ kia đứng lên, vươn tay về phía Lý Huyền, trên mặt vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp nói: "Chào cô, tôi là Chu Tử Duyệt, người đại diện của Hoắc Lăng Thiên."
Chu Tử Duyệt, thật ra cái tên này cô cũng không xa lạ, mấy năm trước cô ta đã nâng đỡ một minh tinh trở nên nổi tiếng, nhưng Lý Huyền biết cô ta, không phải vì danh tiếng, mà vì trên tay cô ta dính máu người bạn thân nhất của Lý Huyền!
Hai năm trước, bạn thân Lưu Tư của cô nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng run rẩy, nắm chặt lấy tay Lý Huyền, cảm xúc kích động, thở hổn hển, cắn răng nói bên tai Lý Huyền: "Hoắc Lăng Thiên, Chu Tử Duyệt, cho dù chị có chết, cũng không bỏ qua cho bọn họ!" Câu câu chữ chữ, khắc vào trong lòng cô.
Cuối cùng Lưu Tư vẫn chết, năm đó cô ấy mới hai mươi sáu tuổi.
Giới giải trí, giống như một vũng nước bẩn thỉu, rải đầy bèo rác xanh mởn... Ánh sáng cộng sinh với bóng tối, tốt đẹp, xấu xa, đan xen nhau.
Lý Huyền cười nhạt với Chu Tử Duyệt, không chạm vào tay cô ta, ngồi xuống, lạnh giọng nói:"Quản lý Chu, nghe danh đã lâu."
Chu Tử Duyệt hơn Lý Huyền mấy tuổi, coi như là tiền bối của cô, nên đối mặt với Lý Huyền, Chu Tử Duyệt không hề khách khí. Cô ta đặt tách cà phê xuống, nhìn giờ trên đồng hồ, dùng giọng điệu kiêu ngạo nói với Lý Huyền: "Hôm nay tôi còn có việc khác nên cũng không vòng vo với cô, lần này tôi tới tìm cô, hy vọng có thể có cơ hội hợp tác với Lý tiểu thư để làm album cho Lăng Thiên."
Hoá ra là muốn lấy ca khúc từ chỗ cô à.
Chu Tử Duyệt ngẩng khuôn mặt thon dài nhìn Lý Huyền, trong đầu nghĩ cô đã từng lăn lộn trong giới giải trí, chắc cũng không đến mức không phải trái như thế nào, phải biết rằng, Hoắc Lăng Thiên đã hai lần liên tiếp nhận được giải nam ca sĩ xuất sắc nhất của Kim Khâu, được xưng là thiên vương trong làng âm nhạc Hoa Ngữ, có thể có cơ hội hợp tác cùng anh ta, soạn nhạc cho album của anh ta, đó là vinh hạnh vô cùng to lớn, Lý Huyền không thể không biết phân biệt mà từ chối, thế nên lần này cô ta vô cùng tự tin, ngay cả hợp đồng cũng mang đến.
"Đây là hợp đồng, Lý tiểu thư xem trước, có vấn đề gì chúng ta bàn lại." Chu Tử Duyệt vừa nói vừa lấy giấy tờ trong túi ra.
"Quản lý Chu, thật là không khéo, gần đây cô giáo Lý Huyền đã kín lịch hợp tác sáng chế, chỉ sợ thật sự không có thời gian viết nhạc cho Hoắc thiên vương." Dịch Tiểu Gia nhận được ánh mắt của Lý Huyền, lập tức đứng ra hoà giải: "Mong quản lý Chu mời người khác."
Tay Chu Tử Duyệt đang cầm hợp đồng hơi ngừng lại, khó tin giương mắt nhìn về phía Dịch Tiểu Gia: "Cô nói gì?"
"Quản lý Chu, tôi thật sự không có thời gian, cảm phiền cô đã đi một chuyến tay không rồi." Lý Huyền hơi gật đầu với cô ta, sau đó nói với Dịch Tiểu Gia: "Chị còn có chút việc, Tiểu Gia, em thay chị tiễn quản lý Chu một đoạn nhé." Dứt lời, cô xoay người, lạnh mặt đi ra khỏi phòng tiếp khách.
"Lý Huyền!" Chu Tử Duyệt đứng lên "Rầm" một cái, cắn răng hét với bóng lưng Lý Huyền: "Cô đùa giỡn mà không nhìn xem đối tượng là ai à, Hoắc Lăng Thiên là người cô có thể từ chối sao?"
Lý Huyền hơi khựng lại, tay nắm chặt thành quyền, cuối cùng vẫn bước đi.
Trở về văn phòng của mình, Lý Huyền đóng sầm cửa lại, run rẩy rút một điếu thuốc ra, châm lửa, rít một hơi thật sâu, mới chậm rãi ổn định được cảm xúc tức giận.
Ban đầu cô cho rằng mình sẽ vĩnh viễn không có khả năng giao thiệp với hai người kia, xem ra vẫn không thể tránh được, aiz, giới giải trí thật là nhỏ bé.
Lý Huyền đi đến trước bàn làm việc, mở ngăn tủ tầng đầu tiên ra, lấy một khung ảnh từ bên trong, người trong ảnh là Lưu Tư, lúm đồng tiền tươi như hoa, đẹp không gì sánh bằng, mà tiếng hát của cô ấy, từng làm Lý Huyền chìm đắm vô tận, cô vô cùng yêu cô ấy, khi còn học trung học, mỗi ngày cô đều nghe đi nghe lại bài hát của cô ấy trên mp3.
Khi Lý Huyền mới debut, tham gia chương trình tìm kiếm tài năng, trong vòng chung kết, ca khúc cô thể hiện chính là bài của thiên hậu Lưu Tư, mà Lưu Tư ngồi trên ghế giám khảo đối diện cô, cười khanh khách nhìn cô, dịu dàng nói: "Giọng hát của em rất độc đáo, chị rất thích, chị tin chắc không đến ba năm, em nhất định có thể nổi tiếng khắp trời nam đất bắc."
Đúng như Lưu Tư dự đoán, không quá ba năm, Lý Huyền đã chạm đỉnh vinh quang, Lưu Tư không chỉ là thầy giáo của cô, mà còn là bạn của cô, cô ấy chưa bao giờ keo kiệt với người mới, luôn luôn mỉm cười, ung dung bình thản.
Mà một người như vậy, vào lúc sắp chết, lại nắm chặt tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù chị có chết, cũng không bỏ qua cho bọn họ."
Phải hận biết bao nhiêu, mới có thể tra tấn một người phụ nữ luôn dịu dàng điềm đạm đến chết? Lý Huyền biết, Lưu Tư đã từng từng yêu Hoắc Lăng Thiên, người đàn ông này nhỏ hơn cô ấy bốn tuổi, debut cùng thời kỳ với Lý Huyền. Lưu Tư rơi vào bể tình, hận không thể mang hết tất cả những gì mình có dâng đến trước mặt Hoắc Lăng Thiên, lợi dụng chính tài nguyên và danh tiếng của mình, lót đường cho tuơng lai của anh ta, trong thời gian rất ngắn đã nâng đỡ anh ta thành một ngôi sao ca nhạc chạm tay là bỏng. Sau đó trên mạng lan truyền một bài báo, tiêu đề là: Ngôi sao nam mới nổi không muốn nhịn nhục chịu thiên hậu ức hiếp, tự chia sẻ cầu xin sự giúp đỡ.
Trong bài báo miêu tả tỉ mỉ thiên hậu Lưu Tư đã lấy danh tiếng của mình cưỡng ép Hoắc Lăng Thiên phải ở bên người như thế nào, từng câu từng chữ, đáng hận đến thấu xương, biến Lưu Tư thành một bà cô đói khát, bao dưỡng tiểu thịt tươi, đồng thời đắp nặn Hoắc Lăng Thiên thành người bị hại.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, vốn dĩ các fan đã phản đối gay gắt mối tình tỷ đệ luyến này, cảm thấy không thể hiểu nổi, bây giờ bài báo vừa được đưa ra, mọi người mới bừng tỉnh ngộ, đồng thời, Hoắc Lăng Thiên không ngừng kêu oan, chuyển tiếp lại bài báo, có thái độ lập lờ với chuyện này khiến truyền thông và các fans càng thêm tin tưởng nội dung trong bài báo là sự thật.
Nhất thời, tất cả lời phê phán và chỉ trích tựa như cơn hồng thủy độ ập lên Lưu Tư, khi đó Lưu Tư đang ở nước ngoài đóng phim, vừa mới về nước đã bị đám fans kích động của Hoắc Lăng Thiên vây quanh trên sân bay, suýt nữa tạo thành sự cố đáng sợ.
Một khoảng thời gian dài sau đó, Lưu Tư biến mất khỏi tầm mắt mọi người, sau này, khi Lý Huyền nhận được điện thoại của cô ấy, vội vàng chạy tới bệnh viện, cô ấy đã bị đẩy vào phòng giải phẫu, có thai bảy tháng, phẫu thuật phá thai. Ca phẫu thuật vô cùng nguy hiểm, bác sĩ đều đề nghị Lưu Tư sinh đứa bé ra, Lưu Tư kiên quyết không sinh, thậm chí còn ký giấy cam kết sinh tử, quả nhiên, trong quá trình phẫu thuật, Lưu Tư mất máu quá nhiều, không sống được bao lâu, giây phút cuối cùng, cô ấy nhìn Lý Huyền, nói cho cô biết, tất cả đều do Chu Tử Duyệt và Hoắc Lăng Thiên lên kế hoạch sau lưng cô ấy, dẫm lên máu thịt của cô ấy.
Hoắc Lăng Thiên không hề ngờ tới, Lưu Tư lại mang thai con của anh ta, tin tức cô ấy vì phẫu thuật phá thai mà ra đi làm cả giới giải trí xôn xao, ngay khi tất cả lời phê bình chỉ trích sắp hướng mũi nhọn vào Hoắc Lăng Thiên, Chu Tử Duyệt đứng dậy, tự tiết lộ với truyền thông về tình yêu của mình với Hoắc Lăng Thiên, khóc lóc kể lể nhiều năm qua mình bị Lưu Tư chèn ép ức hiếp thế nào, thậm chí còn lấy đứa bé trong bụng, ép cô ta rời khỏi Hoắc Lăng Thiên.
Đổi trắng thay đen, trình độ vô cùng đẳng cấp, Lý Huyền nghiến răng xem lại cuộc trò chuyện hết lần này đến lần khác, Chu Tử Duyệt không làm diễn viên thật sự quá đáng tiếc.
Vở kịch này, đối phó xong xuôi, mà người trong cuộc cũng đã qua đời, chân tướng sự việc cứ thế chìm xuống...
Lưu Tư từ một thế hệ thiên hậu, biến thành người đàn bà đê tiện nghìn người chỉ trích, sau khi cô ấy chết nhiều năm, chuyện này mới dần dần đi vào quên lãng, công ty không còn phát hành album của Lưu Tư, sự tồn tại của cô ấy trên thế giới này, cũng chỉ là những ký ức tốt đẹp trong trí nhớ của Lý Huyền.
- ---------
"Tôi vừa xem được video hậu trường vòng sơ tuyển của chương trình 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》, mới phát hiện ra một anh đẹp trai, đẹp trai ngất trời luôn! Còn cả giọng hát của anh ấy nữa, quả thực rất hay, nghe mà muốn quỳ lạy!"
"Đáng tiếc đoạn cắt nối biên tập không thể chiếu lên mạng, nếu không nhất định sẽ có bùng nổ lớn."
"Vì sao không thể chiếu lên?"
"Hình như giám khảo Nhạc Sam cố tình dặn dò, lúc ghi hình, ông ấy đã nói những lời không nên nói."
"Tôi vẫn chưa xem video đấy, mau bật cho tôi xem đi!"
Sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời khiến người ta buồn ngủ, trong phòng cắt nối biên tập, mấy cô gái nhỏ vừa ăn đồ ăn vặt, vừa sôi nổi trò chuyện về một số cái mới trong cuộc thi tuyển chọn năm nay.
Vòng sơ tuyển sẽ không chiếu trên TV, mà chọn một ít video có chi tiết gây bùng nổ hoặc gây cười chiếu lên mạng, tiến hành giai đoạn đốt nóng trước khi chiếu.
Lý Huyền đi qua cửa phòng cắt nối biên tập, đúng lúc nghe được màn đối thoại của mấy cô gái, cùng lúc đó trên màn hình máy tính đối diện, Lâm Hi với mái tóc rối bù, ôm đàn ghi-ta, đi lên sân khấu trong phòng thu.
Lý Huyền lập tức dừng bước, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Tên nhóc xấu xa này, ném danh thiếp của cô đi, hoá ra đã trực tiếp báo danh tham gia 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》. Cô khoanh cánh tay dựa vào cửa, cùng mấy cô gái kia hào hứng xem video.
Gu ăn mặc của Lâm Hi không dám khen tặng, cảm giác quê mùa quen thuộc ập vào mặt, anh vừa lên sân khấu, hai nam một nữ giám khảo đều nở nụ cười, chụm đầu ghé tai cười nhạo phong cách ăn mặc của anh.
Nhưng Lý Huyền lại cảm thấy hoàn hảo, tuy rằng quần áo kiểu tóc quả thật hơi quê mùa, nhưng may đã có giá trị nhan sắc chịu trách nhiệm, những chi tiết này sẽ không ảnh hưởng đến khí chất của anh.
Ban giám khảo được mời đến không phải là những nhân vật lão làng nổi tiếng trong giới âm nhạc, ngược lại hoàn toàn, họ đều là những người sắp nổi hoặc đã nổi, nhưng khán giả vẫn thấy những nghệ sĩ này trông khá quen. Những nghệ sĩ đảm nhận công việc giám khảo, rất nhiều người muốn mượn cơ hội này mà lộ mặt, dùng một chút lời lẽ sắc bén để bình luận, tăng cơ hội nổi tiếng, lăng xê chính mình.
"Trước tiên mời cậu giới thiệu qua về bản thân mình." Nữ giám khảo Phan Lệ ba mươi tuổi cầm mic, dẫn đầu nói.
"Lâm Hi, hai mươi ba tuổi." Anh vừa mở miệng, giọng nói vô cùng hùng hậu khiến cánh tay Lý Huyền nổi da gà.
Đợi chừng mười giây, dường như anh không có lời gì muốn nói, giám khảo Nhạc Sam có vẻ bất mãn: "Chỉ thế thôi à?"
"Không thì sao?" Anh lạnh nhạt hỏi lại.
"Giới thiệu một chút về quá khứ của cậu, còn cả gia đình của cậu nữa." Nhạc Sam kiên nhẫn nói.
"Mấy thứ này, quan trọng lắm à?" Anh bâng quơ hỏi lại.
Lý Huyền phát hiện, anh nói chuyện luôn chứa tính kích động, giống như tuyển thủ lên sân khấu, không hề có cảm giác kính sợ giám khảo, tên Lâm Hi này... Thái độ ngược lại rất kiêu ngạo nhé.
"Người nhà của cậu, đối với cậu mà nói chẳng lẽ không quan trọng hả?" Người nói lời này chính là nữ giám khảo Phan Lệ.
"Ha."
Anh đột nhiên cười lạnh một tiếng.
"Cái đệt!" Trong phòng cắt nối biên tập có cô gái lên tiếng: "Thật là ngầu, không cần nghe anh ấy hát, chỉ cần gu thời này, kiểu tính cách này mà chiếu lên mạng, chắc chắn sẽ có một trận bùng nổ!"
"Phía sau còn xuất sắc hơn cơ." Một cô gái khác từng xem video nói.
Ánh mắt mọi người lại hướng đến video.
"Cậu có thể cút." Nhạc Sam debut hơn mười năm nay, từ trước đến giờ chưa từng tức giận như thế này, đặc biệt là một người mới chưa có tiếng tăm gì, thế mà dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với bọn họ, ông ta đập bàn, chỉ vào Lâm Hi tức giận nói: "Người như cậu mà cũng muốn lặn lộn trong giới giải trí à? Tôi dám chắc đời này cậu sẽ không bao giờ nổi tiếng được."
Giọng Lâm Hi vẫn bình thản như trước, mang vẻ mặt vô cảm nhìn ông ta: "Nếu tôi nổi tiếng, ông live stream ăn sh*t nhé?"
Hết chương 5
Lý Huyền nhìn về phía phòng tiếp khách, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo sơmi trắng kết hợp với váy cạp cao, ngồi trên sô pha mềm mại, một tay cầm cuốn tạp chí, một tay khác bưng tách cà phê nghi ngút khói, trên mũi đeo cặp kính đen, có vẻ nghiêm túc đứng đắn.
Cô vào phòng tiếp khách, người phụ nữ kia đứng lên, vươn tay về phía Lý Huyền, trên mặt vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp nói: "Chào cô, tôi là Chu Tử Duyệt, người đại diện của Hoắc Lăng Thiên."
Chu Tử Duyệt, thật ra cái tên này cô cũng không xa lạ, mấy năm trước cô ta đã nâng đỡ một minh tinh trở nên nổi tiếng, nhưng Lý Huyền biết cô ta, không phải vì danh tiếng, mà vì trên tay cô ta dính máu người bạn thân nhất của Lý Huyền!
Hai năm trước, bạn thân Lưu Tư của cô nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng run rẩy, nắm chặt lấy tay Lý Huyền, cảm xúc kích động, thở hổn hển, cắn răng nói bên tai Lý Huyền: "Hoắc Lăng Thiên, Chu Tử Duyệt, cho dù chị có chết, cũng không bỏ qua cho bọn họ!" Câu câu chữ chữ, khắc vào trong lòng cô.
Cuối cùng Lưu Tư vẫn chết, năm đó cô ấy mới hai mươi sáu tuổi.
Giới giải trí, giống như một vũng nước bẩn thỉu, rải đầy bèo rác xanh mởn... Ánh sáng cộng sinh với bóng tối, tốt đẹp, xấu xa, đan xen nhau.
Lý Huyền cười nhạt với Chu Tử Duyệt, không chạm vào tay cô ta, ngồi xuống, lạnh giọng nói:"Quản lý Chu, nghe danh đã lâu."
Chu Tử Duyệt hơn Lý Huyền mấy tuổi, coi như là tiền bối của cô, nên đối mặt với Lý Huyền, Chu Tử Duyệt không hề khách khí. Cô ta đặt tách cà phê xuống, nhìn giờ trên đồng hồ, dùng giọng điệu kiêu ngạo nói với Lý Huyền: "Hôm nay tôi còn có việc khác nên cũng không vòng vo với cô, lần này tôi tới tìm cô, hy vọng có thể có cơ hội hợp tác với Lý tiểu thư để làm album cho Lăng Thiên."
Hoá ra là muốn lấy ca khúc từ chỗ cô à.
Chu Tử Duyệt ngẩng khuôn mặt thon dài nhìn Lý Huyền, trong đầu nghĩ cô đã từng lăn lộn trong giới giải trí, chắc cũng không đến mức không phải trái như thế nào, phải biết rằng, Hoắc Lăng Thiên đã hai lần liên tiếp nhận được giải nam ca sĩ xuất sắc nhất của Kim Khâu, được xưng là thiên vương trong làng âm nhạc Hoa Ngữ, có thể có cơ hội hợp tác cùng anh ta, soạn nhạc cho album của anh ta, đó là vinh hạnh vô cùng to lớn, Lý Huyền không thể không biết phân biệt mà từ chối, thế nên lần này cô ta vô cùng tự tin, ngay cả hợp đồng cũng mang đến.
"Đây là hợp đồng, Lý tiểu thư xem trước, có vấn đề gì chúng ta bàn lại." Chu Tử Duyệt vừa nói vừa lấy giấy tờ trong túi ra.
"Quản lý Chu, thật là không khéo, gần đây cô giáo Lý Huyền đã kín lịch hợp tác sáng chế, chỉ sợ thật sự không có thời gian viết nhạc cho Hoắc thiên vương." Dịch Tiểu Gia nhận được ánh mắt của Lý Huyền, lập tức đứng ra hoà giải: "Mong quản lý Chu mời người khác."
Tay Chu Tử Duyệt đang cầm hợp đồng hơi ngừng lại, khó tin giương mắt nhìn về phía Dịch Tiểu Gia: "Cô nói gì?"
"Quản lý Chu, tôi thật sự không có thời gian, cảm phiền cô đã đi một chuyến tay không rồi." Lý Huyền hơi gật đầu với cô ta, sau đó nói với Dịch Tiểu Gia: "Chị còn có chút việc, Tiểu Gia, em thay chị tiễn quản lý Chu một đoạn nhé." Dứt lời, cô xoay người, lạnh mặt đi ra khỏi phòng tiếp khách.
"Lý Huyền!" Chu Tử Duyệt đứng lên "Rầm" một cái, cắn răng hét với bóng lưng Lý Huyền: "Cô đùa giỡn mà không nhìn xem đối tượng là ai à, Hoắc Lăng Thiên là người cô có thể từ chối sao?"
Lý Huyền hơi khựng lại, tay nắm chặt thành quyền, cuối cùng vẫn bước đi.
Trở về văn phòng của mình, Lý Huyền đóng sầm cửa lại, run rẩy rút một điếu thuốc ra, châm lửa, rít một hơi thật sâu, mới chậm rãi ổn định được cảm xúc tức giận.
Ban đầu cô cho rằng mình sẽ vĩnh viễn không có khả năng giao thiệp với hai người kia, xem ra vẫn không thể tránh được, aiz, giới giải trí thật là nhỏ bé.
Lý Huyền đi đến trước bàn làm việc, mở ngăn tủ tầng đầu tiên ra, lấy một khung ảnh từ bên trong, người trong ảnh là Lưu Tư, lúm đồng tiền tươi như hoa, đẹp không gì sánh bằng, mà tiếng hát của cô ấy, từng làm Lý Huyền chìm đắm vô tận, cô vô cùng yêu cô ấy, khi còn học trung học, mỗi ngày cô đều nghe đi nghe lại bài hát của cô ấy trên mp3.
Khi Lý Huyền mới debut, tham gia chương trình tìm kiếm tài năng, trong vòng chung kết, ca khúc cô thể hiện chính là bài của thiên hậu Lưu Tư, mà Lưu Tư ngồi trên ghế giám khảo đối diện cô, cười khanh khách nhìn cô, dịu dàng nói: "Giọng hát của em rất độc đáo, chị rất thích, chị tin chắc không đến ba năm, em nhất định có thể nổi tiếng khắp trời nam đất bắc."
Đúng như Lưu Tư dự đoán, không quá ba năm, Lý Huyền đã chạm đỉnh vinh quang, Lưu Tư không chỉ là thầy giáo của cô, mà còn là bạn của cô, cô ấy chưa bao giờ keo kiệt với người mới, luôn luôn mỉm cười, ung dung bình thản.
Mà một người như vậy, vào lúc sắp chết, lại nắm chặt tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù chị có chết, cũng không bỏ qua cho bọn họ."
Phải hận biết bao nhiêu, mới có thể tra tấn một người phụ nữ luôn dịu dàng điềm đạm đến chết? Lý Huyền biết, Lưu Tư đã từng từng yêu Hoắc Lăng Thiên, người đàn ông này nhỏ hơn cô ấy bốn tuổi, debut cùng thời kỳ với Lý Huyền. Lưu Tư rơi vào bể tình, hận không thể mang hết tất cả những gì mình có dâng đến trước mặt Hoắc Lăng Thiên, lợi dụng chính tài nguyên và danh tiếng của mình, lót đường cho tuơng lai của anh ta, trong thời gian rất ngắn đã nâng đỡ anh ta thành một ngôi sao ca nhạc chạm tay là bỏng. Sau đó trên mạng lan truyền một bài báo, tiêu đề là: Ngôi sao nam mới nổi không muốn nhịn nhục chịu thiên hậu ức hiếp, tự chia sẻ cầu xin sự giúp đỡ.
Trong bài báo miêu tả tỉ mỉ thiên hậu Lưu Tư đã lấy danh tiếng của mình cưỡng ép Hoắc Lăng Thiên phải ở bên người như thế nào, từng câu từng chữ, đáng hận đến thấu xương, biến Lưu Tư thành một bà cô đói khát, bao dưỡng tiểu thịt tươi, đồng thời đắp nặn Hoắc Lăng Thiên thành người bị hại.
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, vốn dĩ các fan đã phản đối gay gắt mối tình tỷ đệ luyến này, cảm thấy không thể hiểu nổi, bây giờ bài báo vừa được đưa ra, mọi người mới bừng tỉnh ngộ, đồng thời, Hoắc Lăng Thiên không ngừng kêu oan, chuyển tiếp lại bài báo, có thái độ lập lờ với chuyện này khiến truyền thông và các fans càng thêm tin tưởng nội dung trong bài báo là sự thật.
Nhất thời, tất cả lời phê phán và chỉ trích tựa như cơn hồng thủy độ ập lên Lưu Tư, khi đó Lưu Tư đang ở nước ngoài đóng phim, vừa mới về nước đã bị đám fans kích động của Hoắc Lăng Thiên vây quanh trên sân bay, suýt nữa tạo thành sự cố đáng sợ.
Một khoảng thời gian dài sau đó, Lưu Tư biến mất khỏi tầm mắt mọi người, sau này, khi Lý Huyền nhận được điện thoại của cô ấy, vội vàng chạy tới bệnh viện, cô ấy đã bị đẩy vào phòng giải phẫu, có thai bảy tháng, phẫu thuật phá thai. Ca phẫu thuật vô cùng nguy hiểm, bác sĩ đều đề nghị Lưu Tư sinh đứa bé ra, Lưu Tư kiên quyết không sinh, thậm chí còn ký giấy cam kết sinh tử, quả nhiên, trong quá trình phẫu thuật, Lưu Tư mất máu quá nhiều, không sống được bao lâu, giây phút cuối cùng, cô ấy nhìn Lý Huyền, nói cho cô biết, tất cả đều do Chu Tử Duyệt và Hoắc Lăng Thiên lên kế hoạch sau lưng cô ấy, dẫm lên máu thịt của cô ấy.
Hoắc Lăng Thiên không hề ngờ tới, Lưu Tư lại mang thai con của anh ta, tin tức cô ấy vì phẫu thuật phá thai mà ra đi làm cả giới giải trí xôn xao, ngay khi tất cả lời phê bình chỉ trích sắp hướng mũi nhọn vào Hoắc Lăng Thiên, Chu Tử Duyệt đứng dậy, tự tiết lộ với truyền thông về tình yêu của mình với Hoắc Lăng Thiên, khóc lóc kể lể nhiều năm qua mình bị Lưu Tư chèn ép ức hiếp thế nào, thậm chí còn lấy đứa bé trong bụng, ép cô ta rời khỏi Hoắc Lăng Thiên.
Đổi trắng thay đen, trình độ vô cùng đẳng cấp, Lý Huyền nghiến răng xem lại cuộc trò chuyện hết lần này đến lần khác, Chu Tử Duyệt không làm diễn viên thật sự quá đáng tiếc.
Vở kịch này, đối phó xong xuôi, mà người trong cuộc cũng đã qua đời, chân tướng sự việc cứ thế chìm xuống...
Lưu Tư từ một thế hệ thiên hậu, biến thành người đàn bà đê tiện nghìn người chỉ trích, sau khi cô ấy chết nhiều năm, chuyện này mới dần dần đi vào quên lãng, công ty không còn phát hành album của Lưu Tư, sự tồn tại của cô ấy trên thế giới này, cũng chỉ là những ký ức tốt đẹp trong trí nhớ của Lý Huyền.
- ---------
"Tôi vừa xem được video hậu trường vòng sơ tuyển của chương trình 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》, mới phát hiện ra một anh đẹp trai, đẹp trai ngất trời luôn! Còn cả giọng hát của anh ấy nữa, quả thực rất hay, nghe mà muốn quỳ lạy!"
"Đáng tiếc đoạn cắt nối biên tập không thể chiếu lên mạng, nếu không nhất định sẽ có bùng nổ lớn."
"Vì sao không thể chiếu lên?"
"Hình như giám khảo Nhạc Sam cố tình dặn dò, lúc ghi hình, ông ấy đã nói những lời không nên nói."
"Tôi vẫn chưa xem video đấy, mau bật cho tôi xem đi!"
Sau giờ ngọ, ánh nắng mặt trời khiến người ta buồn ngủ, trong phòng cắt nối biên tập, mấy cô gái nhỏ vừa ăn đồ ăn vặt, vừa sôi nổi trò chuyện về một số cái mới trong cuộc thi tuyển chọn năm nay.
Vòng sơ tuyển sẽ không chiếu trên TV, mà chọn một ít video có chi tiết gây bùng nổ hoặc gây cười chiếu lên mạng, tiến hành giai đoạn đốt nóng trước khi chiếu.
Lý Huyền đi qua cửa phòng cắt nối biên tập, đúng lúc nghe được màn đối thoại của mấy cô gái, cùng lúc đó trên màn hình máy tính đối diện, Lâm Hi với mái tóc rối bù, ôm đàn ghi-ta, đi lên sân khấu trong phòng thu.
Lý Huyền lập tức dừng bước, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Tên nhóc xấu xa này, ném danh thiếp của cô đi, hoá ra đã trực tiếp báo danh tham gia 《 Tìm kiếm giọng ca mới 》. Cô khoanh cánh tay dựa vào cửa, cùng mấy cô gái kia hào hứng xem video.
Gu ăn mặc của Lâm Hi không dám khen tặng, cảm giác quê mùa quen thuộc ập vào mặt, anh vừa lên sân khấu, hai nam một nữ giám khảo đều nở nụ cười, chụm đầu ghé tai cười nhạo phong cách ăn mặc của anh.
Nhưng Lý Huyền lại cảm thấy hoàn hảo, tuy rằng quần áo kiểu tóc quả thật hơi quê mùa, nhưng may đã có giá trị nhan sắc chịu trách nhiệm, những chi tiết này sẽ không ảnh hưởng đến khí chất của anh.
Ban giám khảo được mời đến không phải là những nhân vật lão làng nổi tiếng trong giới âm nhạc, ngược lại hoàn toàn, họ đều là những người sắp nổi hoặc đã nổi, nhưng khán giả vẫn thấy những nghệ sĩ này trông khá quen. Những nghệ sĩ đảm nhận công việc giám khảo, rất nhiều người muốn mượn cơ hội này mà lộ mặt, dùng một chút lời lẽ sắc bén để bình luận, tăng cơ hội nổi tiếng, lăng xê chính mình.
"Trước tiên mời cậu giới thiệu qua về bản thân mình." Nữ giám khảo Phan Lệ ba mươi tuổi cầm mic, dẫn đầu nói.
"Lâm Hi, hai mươi ba tuổi." Anh vừa mở miệng, giọng nói vô cùng hùng hậu khiến cánh tay Lý Huyền nổi da gà.
Đợi chừng mười giây, dường như anh không có lời gì muốn nói, giám khảo Nhạc Sam có vẻ bất mãn: "Chỉ thế thôi à?"
"Không thì sao?" Anh lạnh nhạt hỏi lại.
"Giới thiệu một chút về quá khứ của cậu, còn cả gia đình của cậu nữa." Nhạc Sam kiên nhẫn nói.
"Mấy thứ này, quan trọng lắm à?" Anh bâng quơ hỏi lại.
Lý Huyền phát hiện, anh nói chuyện luôn chứa tính kích động, giống như tuyển thủ lên sân khấu, không hề có cảm giác kính sợ giám khảo, tên Lâm Hi này... Thái độ ngược lại rất kiêu ngạo nhé.
"Người nhà của cậu, đối với cậu mà nói chẳng lẽ không quan trọng hả?" Người nói lời này chính là nữ giám khảo Phan Lệ.
"Ha."
Anh đột nhiên cười lạnh một tiếng.
"Cái đệt!" Trong phòng cắt nối biên tập có cô gái lên tiếng: "Thật là ngầu, không cần nghe anh ấy hát, chỉ cần gu thời này, kiểu tính cách này mà chiếu lên mạng, chắc chắn sẽ có một trận bùng nổ!"
"Phía sau còn xuất sắc hơn cơ." Một cô gái khác từng xem video nói.
Ánh mắt mọi người lại hướng đến video.
"Cậu có thể cút." Nhạc Sam debut hơn mười năm nay, từ trước đến giờ chưa từng tức giận như thế này, đặc biệt là một người mới chưa có tiếng tăm gì, thế mà dám dùng thái độ như vậy nói chuyện với bọn họ, ông ta đập bàn, chỉ vào Lâm Hi tức giận nói: "Người như cậu mà cũng muốn lặn lộn trong giới giải trí à? Tôi dám chắc đời này cậu sẽ không bao giờ nổi tiếng được."
Giọng Lâm Hi vẫn bình thản như trước, mang vẻ mặt vô cảm nhìn ông ta: "Nếu tôi nổi tiếng, ông live stream ăn sh*t nhé?"
Hết chương 5
Danh sách chương