Đêm đen vắng vẻ, ánh đèn bên đường lay động…
Lý Huyền nhìn qua gương chiếu hậu, mắt liên tục liếc chiếc Mercedes-Benz màu đen ở phía sau, tâm nói cô gái nhỏ này đúng là khó chơi.
Cô lái xe vòng qua cửa khách sạn Hải Thiên một vòng, vẫn không dừng lại, lập tức lái về tiểu khu Hương Tạ mình ở. Xe đi vào một khu biệt thự xa hoa, chiếc Mercedes-Benz theo sau là xe bên ngoài, tất nhiên sẽ bị bảo vệ chặn lại, Lý Huyền liếc gương chiếu hậu một cái, hừ lạnh một tiếng, lái xe vào gara.
Đỗ xong, cô xuống xe nhanh như chớp, mở cửa ghế sau, Lâm Hi đang ngủ say như chết, nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, Lý Huyền bất mãn đóng sầm cửa lại, thầm nghĩ ném anh lại trong xe một đêm.
Nhưng đúng lúc Lý Huyền cầm chìa khóa, đang định đi ra khỏi gara, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khẽ, trong đêm khuya yên tĩnh vô cùng dọa người, tiếng nức nở vẫn vang lên, cô kinh ngạc quay lại, nhìn thấy người cao 1m85 như Lâm Hi lại nằm cuộn tròn trên ghế như trẻ con, cả người co quắp, giống như bị bóng đè, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, thở dồn dập, miệng phát ra từng tiếng kêu khản đặc: “Đừng đánh tôi, đừng đánh!”
Ấn đường Lý Huyền nhăn lại, tay cầm lấy cánh tay anh, dùng sức đẩy đẩy, gọi vài tiếng:” Lâm Hi, tỉnh tỉnh, cậu mơ thấy ác mộng à.”
Lâm Hi chợt bắt lấy tay cô, tựa như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nắm chặt: “Giúp giúp tôi, giúp giúp tôi, cầu xin mọi người, đừng bỏ tôi lại! Dẫn tôi đi đi mà! Mẹ! Mẹ! Mẹ ở đâu… Vì sao mẹ vẫn chưa tới cứu con?”
Tim Lý Huyền chợt nhói, bị tiếng nói tuyệt vọng mà giãy dụa của anh siết chặt.
Cuối cùng vẫn mềm lòng, nhất là vừa rồi còn đóng giả làm mẹ người ta, cô đỡ Lâm Hi đi ra khỏi gara, lấy chìa khóa mở cửa biệt thự.
Có vẻ Lâm Hi cũng tỉnh táo lại một chút, ánh mắt nhập nhèm, nửa khép nửa mở nhìn về phía cô, nói được một câu hoàn chỉnh: “Tại sao lại là cô?”
Cơ thể mảnh mai của Lý Huyền gần như bị anh ép xuống mặt đất, thở hổn hển trừng mắt liếc anh một cái: “Thất vọng lắm hả? Làm hỏng chuyện tốt của cậu chứ gì.”
Lâm Hi cười, cười khanh khách không dừng lại được, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, khuôn mặt điển trai dính chút ánh nước, vô cùng quyến rũ.
Lý Huyền ném anh lên sô pha, chú chó vàng Tây Bảo tung ta tung tăng từ trên ban công chạy tới, trong nhà có khách nó là đứa vui vẻ nhất, chảy hết nước dãi xuống mặt Lâm Hi.
“Tây Bảo, tránh ra.” Lý Huyền quát khẽ một tiếng, chú chó vàng ngoan ngoãn ngồi xuống, bất động.
“Hi Bảo (1), sao gọi thân thiết như vậy?” Lâm Hi thể hiện niềm vui với cô: “Nếu không, cho cô hôn một cái này.” Dứt lời, anh duỗi tay ôm chú chó vàng bên cạnh, giả vờ hôn nó, chú chó vàng toét miệng, lè đầu lưỡi to ra, liếm mặt Lâm Hi.
“Ồ ~ thật là cuồng dã, tôi thích.”
“Bẩn chết đi được.” Lý Huyền thấy tên nhóc này thân thiết với chó không ngừng, bèn đuổi Tây Bảo đi, ghét bỏ cầm khăn ướt lau mặt cho Lâm Hi, chú ý tới túi quần anh phồng lên, cô tò mò sờ soạng, sau khi móc ra mới phát hiện là một xấp nhân dân tệ màu đỏ.
Lý Huyền dùng ngón tay lật lật, năm ngàn, chỉ vì chút tiền ấy, suýt chút nữa đã bán mình đi, tên nhóc này ruột cuộc thiếu bao nhiêu tiền…
Lý Huyền cởi giày da của anh ra, xếp ngay ngắn lên tủ giày của mình, cô nhận thấy, thực ra Lâm Hi rất biết tự chăm sóc cho bản thân, đôi giày này, tuy không phải hàng hiệu cao cấp, nhưng giá cả ít nhất không dưới hai ngàn tệ, bộ quần áo trên người kia, đều nằm trong phạm vi kinh tế cho phép, có thể cho bản thân sự lựa chọn tốt nhất.
Không hối tiếc, có chí tiến thủ, có thể yêu thương bản thân.
Thật ra tên nhóc này cũng không tệ như vậy.
Lý Huyền dọn dẹp phòng khách cho Lâm Hi, thay chăn ga, sau đó lối kéo tên say rượu kia vào phòng, như đang dỡ hàng, trực tiếp ném anh lên giường, nhìn dáng vẻ say khướt hiện tại của anh, chắc chắn không thể tắm rửa, tạm chấp nhận mà ngủ một đêm vậy.
Sau khi thu xếp cho Lâm Hi xong, Lý Huyền chạy đi tắm rửa, thay áo ngủ sạch sẽ, sau đó đến phòng âm nhạc.
Linh cảm sáng tác bỗng nhiên kéo đến cuồn cuộn như nước khiến cô mất ngủ, cô ngồi bên piano, thử cụ thể hóa những âm thanh trong đầu qua phím đàn, vừa cầm bút viết nhanh bản nhạc lên giấy, vừa lướt tay trên piano, giờ phút này từng phím đàn như hoà hợp làm một với cô, cô để bản thân hoàn toàn đắm chìm trong thế giới âm nhạc, cơ thể nặng nề tựa như thoát khỏi trần thế, tự do phiêu lưu.
Nhạc dạo của ca khúc này rất sôi nổi, nhưng ở phần điệp khúc, lại nhuộm đẫm cảm xúc dịu dàng, cô đề tên cho nó là: 《 Hy vọng 》
Lý Huyền sáng tác đến tận đêm khuya mới hoàn thành bản thảo《 Hy vọng 》, vươn người nhức mỏi, cơ thể giống như bị đào cạn sức lực, nhưng trong lòng lại vô cùng thoả mãn, mới vừa quay người lại, cô bỗng nhìn thấy Lâm Hi đang dựa vào tường bên cửa, sắc mặt hơi phiếm hồng, có chút gì đó không thích hợp.
“Đã say như vậy rồi sao cậu không đi ngủ đi?” Lý Huyền đi ra cửa, tiện tay đẩy đẩy anh, nhưng không ngờ anh nắm ngược lại khoá chặt tay cô, dồn cô vào trong phòng, trong lòng Lý Huyền kinh hãi, bước chân lộn xộn, lùi lại mấy bước, kết quả bị anh đè lên piano, một loạt âm thanh phím đàn chói tai vang lên, chấn động màng nhĩ, rung động tim cô.
Cùng lúc đó, mặt Lâm Hi dán lên mặt cô, cô mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn người thiếu niên có khuôn mặt tuyệt mỹ này.
Anh thở dồn dập, mỗi một hơi thở đều mang theo mùi rượu, cả trái tim Lý Huyền chìm trong hương rượu say lòng người kia, điên cuồng đập thình thịch.
Trong mắt anh hàm chứa ánh nước mê ly, nhìn cô, dường như muốn hút toàn bộ linh hồn cô vào trong ánh mắt sâu không thấy đáy của anh. Khóe miệng nhếch lên, thử tiến lên một bước, ghé môi mỏng lại gần, phủ lên đôi môi khô khốc của cô. Tuy tư thế đè nặng cô của anh rất cường thế, nhưng động tác lại rất dịu dàng. Sau khi thăm dò thấy cô không phản kháng lại, động tác hai làn môi chạm nhau ban đầu, bị anh tiến sâu thêm một bước, điên cuồng mà nghiền ép lên, hé miệng bắt đầu mút vào, quấn lấy.
Lý Huyền mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn anh, huyệt thái dương giật giật, khoang miệng tràn ngập mùi rượu của anh làm thần chí cô tan rã, tay anh, từ dưới làn váy cô bắt đầu xâm nhập lên trên, xúc cảm lạnh lẽo khiến đầu óc Lý Huyền chợt chấn động, cả người tỉnh táo lại, dùng sức đẩy anh ra, đề phòng lùi lại mấy bước.
Đúng là điên rồ! Sau khi đẩy cơ thể nóng bỏng của Lâm Hi ra khỏi phòng, Lý Huyền dựa lưng vào vách tường lạnh băng, tay bưng một ly rượu lạnh, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Lý Huyền từng rất phản cảm và mâu thuẫn khi phải tiếp xúc với người khác, bất kể là đồng tính hay khác phái, vậy nên nhiều năm qua, bạn bè của cô không có nhiều, cảm tình rất mờ nhạt, bạn trai cũng ít khi qua lại, lí do duy nhất chính là không chịu nổi sự thân mật da thịt. Loại cảm giác chán ghét này, tựa như lớp màng bọc thực phẩm, quấn chặt cô như xác ướp, trói buộc vào thế giới của chính mình, không thể đi ra.
Người đàn ông này, liên tục xâm phạm đến lãnh địa thần thánh của cô, nhưng điều không thể giải thích được chính là cô không những không sinh ra cảm giác ghê tởm, mà hoàn toàn ngược lại, sự tiếp xúc của anh, đối với cô mà nói lại có một loại cám dỗ chí mạng.
Khi Lý Huyền đột nhiên ý thức được điều này, cả người cô đều ngổn ngang.
Nữ tu sĩ cấm dục 26 năm, hôm nay suýt chút nữa để anh chiếm đoạt.
Cồn làm tăng cơn buồn ngủ, cũng khiến cảnh trong mơ phủ thêm một tầng sắc thái hoa hồng kiều diễm, cô cảm nhận được ngón tay thon dài thô ráp vì gẩy đàn ghi-ta nhiều năm của anh, lướt qua da thịt tinh tế của cô, từ bờ mông, đến eo, từ từ dịch lên trên, cả cơ thể cô không kìm được mà run rẩy, run lên bần bật.
Nụ hôn của anh tựa như mưa rền gió dữ, mà cô chính là chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt trên biển giữa bão táp, chỉ có thể nước chảy bèo trôi, giai điệu 《 Hy vọng 》 vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô, giờ phút này, anh trước mặt cô, mặc một chiếc áo choàng dài tư tế màu đen, đeo mặt nạ tư tế màu đen, ngay khi nghi thức thần bí nhất giữa nam nữ sắp được bắt đầu, Lý Huyền chợt tỉnh giấc.
Gió nhẹ lay động tấm rèm màu vàng nhạt, ánh mặt trời lén lút chiếu vào phòng.
Hô hấp còn chưa kịp bình phục, cô chống người ngồi dậy, cảm giác thất vọng bỗng nhiên dâng lên, suýt chút nữa thì……
Hạ thân có cảm giác ẩm ướt quen thuộc.
Ôi, giấc mơ kia… Thẹn quá đi.
Lý Huyền sờ sờ khuôn mặt của mình, trên mặt ửng đỏ mất tự nhiên.
Cô ra khỏi phòng, phát hiện giai điệu 《 Hy vọng 》 vừa mới quanh quẩn suốt toàn bộ cảnh trong mơ không phải là ảo giác, bản sonata piano êm tai này, đang từ phòng làm việc âm nhạc của cô truyền ra.
Cửa phòng làm việc khép hờ, Lý Huyền đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lâm Hi đang ngồi trên ghế piano, đầu ngón tay nhanh nhạy vuốt ve từng hàng phím đàn, tựa như lướt qua da thịt tinh tế của cô, có vẻ mỗi phím đàn đều đang kêu gào, khát vọng anh yêu thương.
Lý Huyền lại nghĩ tới cảnh anh mặc áo choàng tư tế màu đen trong mơ.
Trời, không ngờ lại có điều thú vị như vậy, cảm giác thẹn thùng lan ra khắp cơ thể.
Tiếng piano bỗng nhiên im bặt, Lâm Hi quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm chào đón cô.
“Buổi sáng tốt lành.” Cô nói nhưng ánh mắt lại dời sang nơi khác: “Tại sao cậu lại đàn khúc này?”
“Tối qua tôi nghe được đoạn giai điệu này trong mơ.” Lâm Hi đậy nắp piano lại, đứng lên, tay cầm tập bản thảo 《 Hy vọng 》, ý vị thâm trường nhìn Lý Huyền: “Buổi sáng đứng lên phát hiện cái này, tôi mới biết được hóa ra không phải mơ.”
Tim Lý Huyền đập thình thịch, ra vẻ bình tĩnh đi đến bên piano, sửa sang lại tập bản thảo: “Đây là bài đêm qua tôi viết, có lẽ cậu nghe được trong lúc ngủ.”
“Không chỉ như vậy đúng không?” Ánh mắt Lâm Hi dừng trên người cô, nhìn đầy ẩn ý: “Tôi nhớ được mang máng, trong giấc mơ dường như còn xảy ra chuyện xưa vô cùng đặc sắc.”
Ừm, đúng là đặc sắc, cô suýt chút nữa đã đắm chìm rồi!
“Thế à?” Lý Huyền ngước mắt, cố gắng giữ bình tĩnh đón lấy ánh mắt anh.
Lâm Hi cười cười, ghé sát vào cô, chóp mũi chần chừ bên tai cô một lúc, hít hít, dường như ngửi thấy gì đó, ý cười trên mặt không ngừng tăng lên.
Tim Lý Huyền đập điên cuồng.
“Cô đi tắm rửa một lát đi, cả người tràn ngập… Hương vị phụ nữ.”
Anh vừa cười vừa đi ra phòng, một cơn gió lạnh xuyên qua rèm cửa sổ thổi đến, thấm vào ruột gan.
Hết chương 19
(1): Từ “Hi” và “Tây” trong Trung Quốc là 2 từ đồng âm khác nghĩa. Ở đây Lý Huyền gọi chú chó của mình là Tây Bảo nhưng bị Lâm Hi nghe nhầm thành gọi mình là Hi Bảo (Hi bảo bối).
Lời editor: A a a, hôm nay có quá nhiều kích thích rồi >~< A a a, chị Huyền vừa mất nụ hôn đầu, lại còn mộng xuân nữa chứ há há
Lý Huyền nhìn qua gương chiếu hậu, mắt liên tục liếc chiếc Mercedes-Benz màu đen ở phía sau, tâm nói cô gái nhỏ này đúng là khó chơi.
Cô lái xe vòng qua cửa khách sạn Hải Thiên một vòng, vẫn không dừng lại, lập tức lái về tiểu khu Hương Tạ mình ở. Xe đi vào một khu biệt thự xa hoa, chiếc Mercedes-Benz theo sau là xe bên ngoài, tất nhiên sẽ bị bảo vệ chặn lại, Lý Huyền liếc gương chiếu hậu một cái, hừ lạnh một tiếng, lái xe vào gara.
Đỗ xong, cô xuống xe nhanh như chớp, mở cửa ghế sau, Lâm Hi đang ngủ say như chết, nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay, Lý Huyền bất mãn đóng sầm cửa lại, thầm nghĩ ném anh lại trong xe một đêm.
Nhưng đúng lúc Lý Huyền cầm chìa khóa, đang định đi ra khỏi gara, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc nức nở khe khẽ, trong đêm khuya yên tĩnh vô cùng dọa người, tiếng nức nở vẫn vang lên, cô kinh ngạc quay lại, nhìn thấy người cao 1m85 như Lâm Hi lại nằm cuộn tròn trên ghế như trẻ con, cả người co quắp, giống như bị bóng đè, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, thở dồn dập, miệng phát ra từng tiếng kêu khản đặc: “Đừng đánh tôi, đừng đánh!”
Ấn đường Lý Huyền nhăn lại, tay cầm lấy cánh tay anh, dùng sức đẩy đẩy, gọi vài tiếng:” Lâm Hi, tỉnh tỉnh, cậu mơ thấy ác mộng à.”
Lâm Hi chợt bắt lấy tay cô, tựa như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nắm chặt: “Giúp giúp tôi, giúp giúp tôi, cầu xin mọi người, đừng bỏ tôi lại! Dẫn tôi đi đi mà! Mẹ! Mẹ! Mẹ ở đâu… Vì sao mẹ vẫn chưa tới cứu con?”
Tim Lý Huyền chợt nhói, bị tiếng nói tuyệt vọng mà giãy dụa của anh siết chặt.
Cuối cùng vẫn mềm lòng, nhất là vừa rồi còn đóng giả làm mẹ người ta, cô đỡ Lâm Hi đi ra khỏi gara, lấy chìa khóa mở cửa biệt thự.
Có vẻ Lâm Hi cũng tỉnh táo lại một chút, ánh mắt nhập nhèm, nửa khép nửa mở nhìn về phía cô, nói được một câu hoàn chỉnh: “Tại sao lại là cô?”
Cơ thể mảnh mai của Lý Huyền gần như bị anh ép xuống mặt đất, thở hổn hển trừng mắt liếc anh một cái: “Thất vọng lắm hả? Làm hỏng chuyện tốt của cậu chứ gì.”
Lâm Hi cười, cười khanh khách không dừng lại được, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, khuôn mặt điển trai dính chút ánh nước, vô cùng quyến rũ.
Lý Huyền ném anh lên sô pha, chú chó vàng Tây Bảo tung ta tung tăng từ trên ban công chạy tới, trong nhà có khách nó là đứa vui vẻ nhất, chảy hết nước dãi xuống mặt Lâm Hi.
“Tây Bảo, tránh ra.” Lý Huyền quát khẽ một tiếng, chú chó vàng ngoan ngoãn ngồi xuống, bất động.
“Hi Bảo (1), sao gọi thân thiết như vậy?” Lâm Hi thể hiện niềm vui với cô: “Nếu không, cho cô hôn một cái này.” Dứt lời, anh duỗi tay ôm chú chó vàng bên cạnh, giả vờ hôn nó, chú chó vàng toét miệng, lè đầu lưỡi to ra, liếm mặt Lâm Hi.
“Ồ ~ thật là cuồng dã, tôi thích.”
“Bẩn chết đi được.” Lý Huyền thấy tên nhóc này thân thiết với chó không ngừng, bèn đuổi Tây Bảo đi, ghét bỏ cầm khăn ướt lau mặt cho Lâm Hi, chú ý tới túi quần anh phồng lên, cô tò mò sờ soạng, sau khi móc ra mới phát hiện là một xấp nhân dân tệ màu đỏ.
Lý Huyền dùng ngón tay lật lật, năm ngàn, chỉ vì chút tiền ấy, suýt chút nữa đã bán mình đi, tên nhóc này ruột cuộc thiếu bao nhiêu tiền…
Lý Huyền cởi giày da của anh ra, xếp ngay ngắn lên tủ giày của mình, cô nhận thấy, thực ra Lâm Hi rất biết tự chăm sóc cho bản thân, đôi giày này, tuy không phải hàng hiệu cao cấp, nhưng giá cả ít nhất không dưới hai ngàn tệ, bộ quần áo trên người kia, đều nằm trong phạm vi kinh tế cho phép, có thể cho bản thân sự lựa chọn tốt nhất.
Không hối tiếc, có chí tiến thủ, có thể yêu thương bản thân.
Thật ra tên nhóc này cũng không tệ như vậy.
Lý Huyền dọn dẹp phòng khách cho Lâm Hi, thay chăn ga, sau đó lối kéo tên say rượu kia vào phòng, như đang dỡ hàng, trực tiếp ném anh lên giường, nhìn dáng vẻ say khướt hiện tại của anh, chắc chắn không thể tắm rửa, tạm chấp nhận mà ngủ một đêm vậy.
Sau khi thu xếp cho Lâm Hi xong, Lý Huyền chạy đi tắm rửa, thay áo ngủ sạch sẽ, sau đó đến phòng âm nhạc.
Linh cảm sáng tác bỗng nhiên kéo đến cuồn cuộn như nước khiến cô mất ngủ, cô ngồi bên piano, thử cụ thể hóa những âm thanh trong đầu qua phím đàn, vừa cầm bút viết nhanh bản nhạc lên giấy, vừa lướt tay trên piano, giờ phút này từng phím đàn như hoà hợp làm một với cô, cô để bản thân hoàn toàn đắm chìm trong thế giới âm nhạc, cơ thể nặng nề tựa như thoát khỏi trần thế, tự do phiêu lưu.
Nhạc dạo của ca khúc này rất sôi nổi, nhưng ở phần điệp khúc, lại nhuộm đẫm cảm xúc dịu dàng, cô đề tên cho nó là: 《 Hy vọng 》
Lý Huyền sáng tác đến tận đêm khuya mới hoàn thành bản thảo《 Hy vọng 》, vươn người nhức mỏi, cơ thể giống như bị đào cạn sức lực, nhưng trong lòng lại vô cùng thoả mãn, mới vừa quay người lại, cô bỗng nhìn thấy Lâm Hi đang dựa vào tường bên cửa, sắc mặt hơi phiếm hồng, có chút gì đó không thích hợp.
“Đã say như vậy rồi sao cậu không đi ngủ đi?” Lý Huyền đi ra cửa, tiện tay đẩy đẩy anh, nhưng không ngờ anh nắm ngược lại khoá chặt tay cô, dồn cô vào trong phòng, trong lòng Lý Huyền kinh hãi, bước chân lộn xộn, lùi lại mấy bước, kết quả bị anh đè lên piano, một loạt âm thanh phím đàn chói tai vang lên, chấn động màng nhĩ, rung động tim cô.
Cùng lúc đó, mặt Lâm Hi dán lên mặt cô, cô mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn người thiếu niên có khuôn mặt tuyệt mỹ này.
Anh thở dồn dập, mỗi một hơi thở đều mang theo mùi rượu, cả trái tim Lý Huyền chìm trong hương rượu say lòng người kia, điên cuồng đập thình thịch.
Trong mắt anh hàm chứa ánh nước mê ly, nhìn cô, dường như muốn hút toàn bộ linh hồn cô vào trong ánh mắt sâu không thấy đáy của anh. Khóe miệng nhếch lên, thử tiến lên một bước, ghé môi mỏng lại gần, phủ lên đôi môi khô khốc của cô. Tuy tư thế đè nặng cô của anh rất cường thế, nhưng động tác lại rất dịu dàng. Sau khi thăm dò thấy cô không phản kháng lại, động tác hai làn môi chạm nhau ban đầu, bị anh tiến sâu thêm một bước, điên cuồng mà nghiền ép lên, hé miệng bắt đầu mút vào, quấn lấy.
Lý Huyền mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn anh, huyệt thái dương giật giật, khoang miệng tràn ngập mùi rượu của anh làm thần chí cô tan rã, tay anh, từ dưới làn váy cô bắt đầu xâm nhập lên trên, xúc cảm lạnh lẽo khiến đầu óc Lý Huyền chợt chấn động, cả người tỉnh táo lại, dùng sức đẩy anh ra, đề phòng lùi lại mấy bước.
Đúng là điên rồ! Sau khi đẩy cơ thể nóng bỏng của Lâm Hi ra khỏi phòng, Lý Huyền dựa lưng vào vách tường lạnh băng, tay bưng một ly rượu lạnh, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Lý Huyền từng rất phản cảm và mâu thuẫn khi phải tiếp xúc với người khác, bất kể là đồng tính hay khác phái, vậy nên nhiều năm qua, bạn bè của cô không có nhiều, cảm tình rất mờ nhạt, bạn trai cũng ít khi qua lại, lí do duy nhất chính là không chịu nổi sự thân mật da thịt. Loại cảm giác chán ghét này, tựa như lớp màng bọc thực phẩm, quấn chặt cô như xác ướp, trói buộc vào thế giới của chính mình, không thể đi ra.
Người đàn ông này, liên tục xâm phạm đến lãnh địa thần thánh của cô, nhưng điều không thể giải thích được chính là cô không những không sinh ra cảm giác ghê tởm, mà hoàn toàn ngược lại, sự tiếp xúc của anh, đối với cô mà nói lại có một loại cám dỗ chí mạng.
Khi Lý Huyền đột nhiên ý thức được điều này, cả người cô đều ngổn ngang.
Nữ tu sĩ cấm dục 26 năm, hôm nay suýt chút nữa để anh chiếm đoạt.
Cồn làm tăng cơn buồn ngủ, cũng khiến cảnh trong mơ phủ thêm một tầng sắc thái hoa hồng kiều diễm, cô cảm nhận được ngón tay thon dài thô ráp vì gẩy đàn ghi-ta nhiều năm của anh, lướt qua da thịt tinh tế của cô, từ bờ mông, đến eo, từ từ dịch lên trên, cả cơ thể cô không kìm được mà run rẩy, run lên bần bật.
Nụ hôn của anh tựa như mưa rền gió dữ, mà cô chính là chiếc thuyền nhỏ phiêu bạt trên biển giữa bão táp, chỉ có thể nước chảy bèo trôi, giai điệu 《 Hy vọng 》 vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô, giờ phút này, anh trước mặt cô, mặc một chiếc áo choàng dài tư tế màu đen, đeo mặt nạ tư tế màu đen, ngay khi nghi thức thần bí nhất giữa nam nữ sắp được bắt đầu, Lý Huyền chợt tỉnh giấc.
Gió nhẹ lay động tấm rèm màu vàng nhạt, ánh mặt trời lén lút chiếu vào phòng.
Hô hấp còn chưa kịp bình phục, cô chống người ngồi dậy, cảm giác thất vọng bỗng nhiên dâng lên, suýt chút nữa thì……
Hạ thân có cảm giác ẩm ướt quen thuộc.
Ôi, giấc mơ kia… Thẹn quá đi.
Lý Huyền sờ sờ khuôn mặt của mình, trên mặt ửng đỏ mất tự nhiên.
Cô ra khỏi phòng, phát hiện giai điệu 《 Hy vọng 》 vừa mới quanh quẩn suốt toàn bộ cảnh trong mơ không phải là ảo giác, bản sonata piano êm tai này, đang từ phòng làm việc âm nhạc của cô truyền ra.
Cửa phòng làm việc khép hờ, Lý Huyền đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lâm Hi đang ngồi trên ghế piano, đầu ngón tay nhanh nhạy vuốt ve từng hàng phím đàn, tựa như lướt qua da thịt tinh tế của cô, có vẻ mỗi phím đàn đều đang kêu gào, khát vọng anh yêu thương.
Lý Huyền lại nghĩ tới cảnh anh mặc áo choàng tư tế màu đen trong mơ.
Trời, không ngờ lại có điều thú vị như vậy, cảm giác thẹn thùng lan ra khắp cơ thể.
Tiếng piano bỗng nhiên im bặt, Lâm Hi quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm chào đón cô.
“Buổi sáng tốt lành.” Cô nói nhưng ánh mắt lại dời sang nơi khác: “Tại sao cậu lại đàn khúc này?”
“Tối qua tôi nghe được đoạn giai điệu này trong mơ.” Lâm Hi đậy nắp piano lại, đứng lên, tay cầm tập bản thảo 《 Hy vọng 》, ý vị thâm trường nhìn Lý Huyền: “Buổi sáng đứng lên phát hiện cái này, tôi mới biết được hóa ra không phải mơ.”
Tim Lý Huyền đập thình thịch, ra vẻ bình tĩnh đi đến bên piano, sửa sang lại tập bản thảo: “Đây là bài đêm qua tôi viết, có lẽ cậu nghe được trong lúc ngủ.”
“Không chỉ như vậy đúng không?” Ánh mắt Lâm Hi dừng trên người cô, nhìn đầy ẩn ý: “Tôi nhớ được mang máng, trong giấc mơ dường như còn xảy ra chuyện xưa vô cùng đặc sắc.”
Ừm, đúng là đặc sắc, cô suýt chút nữa đã đắm chìm rồi!
“Thế à?” Lý Huyền ngước mắt, cố gắng giữ bình tĩnh đón lấy ánh mắt anh.
Lâm Hi cười cười, ghé sát vào cô, chóp mũi chần chừ bên tai cô một lúc, hít hít, dường như ngửi thấy gì đó, ý cười trên mặt không ngừng tăng lên.
Tim Lý Huyền đập điên cuồng.
“Cô đi tắm rửa một lát đi, cả người tràn ngập… Hương vị phụ nữ.”
Anh vừa cười vừa đi ra phòng, một cơn gió lạnh xuyên qua rèm cửa sổ thổi đến, thấm vào ruột gan.
Hết chương 19
(1): Từ “Hi” và “Tây” trong Trung Quốc là 2 từ đồng âm khác nghĩa. Ở đây Lý Huyền gọi chú chó của mình là Tây Bảo nhưng bị Lâm Hi nghe nhầm thành gọi mình là Hi Bảo (Hi bảo bối).
Lời editor: A a a, hôm nay có quá nhiều kích thích rồi >~< A a a, chị Huyền vừa mất nụ hôn đầu, lại còn mộng xuân nữa chứ há há
Danh sách chương