Xoảng!

Một lúc không cẩn thận, cái ly rơi xuống đất, tan xương nát thịt, tiếng vang thanh thúy, thành công kéo về thần trí của cô, đồng thời cũng dọa cô sợ.

Cái ly bị vỡ phải bồi thường, lần này thảm rồi!

"Sài Xảo Quyên!" Cửa hàng trưởng hổn hển rống to, không thể nghi ngờ là tuyên cáo vận mệnh bi thảm tiếp theo của cô.

Sài Xảo Quyên nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm kêu khổ.

"Cô đến làm công hay đến phá hoại! Ngay cả dọn cái ly cái bàn cũng không được, cái ly kia là hàng nhập khẩu rất quý giá! Tiền của cô rất nhiều có phải không? Cô đã hào phóng như vậy, toàn bộ tiền lương của cô——"

"Tôi đền."

Giọng nói lạnh lùng chặn lại cơn bão đang bùng nổ của cửa hàng trưởng, hai cô gái đều bất khả tư nghị nhìn hắn chằm chằm, còn tưởng rằng nghe lầm!

Quan Thiên Tứ đặt một ngàn tệ đặt lên bàn, lạnh lùng nhìn cửa hàng trưởng liếc mắt một cái." Có đủ hay không?"

"Không không không, cũng không phải ngài làm vỡ, sao có thể bắt ngài đền tiền? Ai làm vỡ thì người đó phụ trách, là nội quy của tiệm chúng tôi!" Cửa hàng trưởng chua ngoa nói, không phục Sài Xảo Quyên diện mạo bình thường, dựa vào cái gì được anh đẹp trai này trợ giúp.

Xoảng xoảng!

Tiếng ly chén bị đập nát khác lại vang lên, hành động lần này của Quan Thiên Tứ làm hai người sợ hãi, các cô trơ mắt nhìn hắn nhẹ nhàng đẩy, cho đến cái chén cuối cùng, rồi mới không nhanh không chậm mở miệng."Tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Cửa hàng trưởng còn đang hoảng hốt chưa ổn định, cực hoảng sợ trước hành động lạnh lùng của hắn, thật vất vả mới nói ra được vài chữ."Tính toàn bộ. . . . . . Cũng phải hai ngàn tám. . . . . ."

"Ở đây có ba nghìn tệ, không cần thối lại."

Sau khi đặt tiền xuống, hắn liền xoay người ra cửa, coi như tất cả đều là đương nhiên.

"A, chờ một chút. . . . . ." Sài Xảo Quyên vội đuổi theo.

Quan Thiên Tứ thản nhiên quăng lại một câu."Cô không cần cảm ơn tôi."

"Không phải, anh còn chưa trả tiền cơm. . . . . ."

Thân hình anh tuấn hơi khựng lại, chậm rãi xoay người lại, cực kì lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, trầm mặt đến đáng sợ.

Cô mở to mắt nhìn một cách vô tội, hơi chột dạ nhìn hắn. Đây là trách nhiệm của cô, đừng trừng cô nha! Nếu có thể, cô cũng rất muốn mời hắn, dù sao người ta cũng giúp mình một chuyện. Đáng tiếc cô có lòng mà tiền thì không đủ, chỉ có thể cúi đầu thầm cảm tạ.

Cuối cùng, hắn đánh vỡ im lặng.

"Bao nhiêu?"

"Tổng cộng bốn trăm năm mươi tệ, cám ơn." Tuy rằng đối mặt với hắn là chuyện đáng sợ nhất, bất quá cô cũng không quên chức trách hiện tại của mình, lộ ra một nụ cười thật chuyên nghiệp.

Quan Thiên Tứ lấy từ trong bóp da ra năm trăm tệ, lúc đầu tính đưa cho cô rồi rời đi, nhưng hắn không làm như vậy, trầm ngâm một lát, bỗng mở miệng.

"Chúc mừng cô thi đậu đại học công lập T."

"Hả?" Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn. Làm sao anh ta biết cô đậu đại học T? Sau khi công bố danh sách đậu đại học, Quan Thiên Tứ từ trên internet biết được cô đạt thành tích cao nhất đậu vào hệ ngoại văn của đại học T, cũng không hiểu vì cái gì, có thể là do tò mò, hắn đánh ba chữ tên Sài Xảo Quyên vào tìm kiếm, thì biết được việc này.

"Đứng đầu bảng phải không? Rất giỏi."

"Khụ, cám ơn." Người này cũng biết khen ngợi? Thật hiếm thấy nha.

"Tôi quyết định đi Đức học kiến trúc, ký túc xá cũng đã xin được rồi, ngày mai sẽ khởi hành."

"À, chúc mừng."

Gì vậy? Tại sao hắn vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, cô có nói gì sai sao?

Quan Thiên Tứ sở dĩ trầm mặc, là bởi vì phản ứng của cô không giống như mình mong muốn. Hắn rất được nữ sinh hoan nghênh, từ xưa tới nay đều bị mấy nữ sinh theo đuôi hâm mộ điên cuồng, cho nên đối với phản ứng bình thản cùa cô, cảm thấy quái dị không nói nên lời.

Có lẽ là cảm thấy ngoài ý muốn! Hắn cũng không hiểu được tại sao mình lại cùng một người không chút quan hệ bàn luận tương lai của mình, lại càng không nguyện tìm tòi nghiên cứu tại sao trong lòng mình lại cảm thấy khó chịu?, chắc là vì hắn coi trọng cô, bởi vì cô với phần đông Ma Tước khác nhau, có não lớn hơn.

Sau khi tốt nghiệp quốc trung, tuy rằng hắn vào học trường Kiến Trung, cô vào trường nữ Bắc Nhất, bất quá vẫn có thể nghe được một ít tin tức của cô, đương nhiên, là từ kết quả những cuộc thi lớn nhỏ mà biết.

Ở các hạng mục thi đấu, hắn vẫn là quán quân nam sinh, mà cô cũng là nữ sinh đứng đầu, mỗi lần đều như vậy, bất tri bất giác bắt gặp sẽ chú ý tin tức của cô.

Ngày mai hắn sẽ xuất ngoại, không phải là cố ý cáo biệt, mà gọi dễ nghe là thông báo một tiếng thôi.

Buồn bã, không biết vì sao mà đến.

"Cô cũng cố lên đi!"

Giọng nói lãnh đạm, thái độ lạnh nhạt, bóng dáng anh tuấn cao ngạo xoay người rời đi không hề quay đầu lại, giống như diều hâu một mình một cõi bay lượn trên bầu trời.

Cô đứng yên tại chỗ, ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn thật lâu, cảm thấy mình hình như bỏ sót chuyện gì quan trọng, lại nhất thời nghĩ không ra, ngược lại đột nhiên bị một đám con gái vây quanh làm hoảng sợ.

"Xảo Quyên, Xảo Quyên! Anh ta là ai vậy?"

"Từ lúc nào mà cô quen được một anh chàng siêu cấp đẹp trai như vậy?"

"Đừng nhìn nữa, mọi người tản ra, mỏi mắt nhìn theo như vậy có được gì!"

Câu nói của đồng nghiệp nữ kia chỉ mang lại biểu tình buồn bực của tất cả mọi người, chưa giải thích lại bị một đồng nghiệp giành chen vào nói trước.

"Nhìn hai người thân mật như vậy, bạn trai sao?"

"Thì ra là cô có bạn trai đẹp trai như vậy, đã vậy ~~ còn cố ý giấu diếm!"

Những câu này là đồng nghiệp làm việc chung trong tiệm với nhau đã lâu, thất chủy bát thiệt*??? Lại khiến cho màng tai của cô thiếu chút nữa bị rách.

(**)Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.

"Các cô suy nghĩ nhiều rồi, anh ta là bạn học cùng quốc trung của tôi, không tính là quen biết." Cô đi ra sau quầy, lấy chổi ra, muốn xử lý sạch sẽ đống ly dĩa bể vụn trên mặt đất, tam cô lục bà chưa từ bỏ ý định theo sát cô, trong đó một người còn đẩy cô một phen.

"Đừng nói xạo! Không quen vì sao phải giúp cô? Cô không thấy cửa hàng trưởng mặt tái cả rồi."

"Đương nhiên rồi, đẹp trai như vậy ai không yêu? Hắn vừa vào cửa, mọi người ai cũng muốn bước tới làm quen, nhất là cửa hàng trưởng, ánh mắt nhìn chằm chằm đến mức mắt muốn rớt ra, vì khiến cho hắn chú ý, còn cố ý ở trước mặt hắn lớn tiếng nói chuyện!"

"Hả?" Sài Xảo Quyên bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách, cô cảm thấy cửa hàng trưởng hôm nay giọng đặc biệt lớn, thì ra là như vậy!

"Hắn vừa rồi nói cái gì với cô? Nói mau!" Nhiều người vây quanh cô bức cung.

Sài Xảo Quyên thành thật trả lời: "Hắn chúc mừng tôi đậu đại học."

"Còn gì nữa?"

"Rồi hắn nói phải xuất ngoại du học."

"Còn gì nữa?"

"Không có."

"Chỉ như vậy?"

"Bằng không như thế nào?" Cô còn phải nói gì đây!

Đám con gái trở mặt trong nháy mắt.

"Người đẹp trai như vậy nói chuyện với cô, vậy mà cô lại không thừa cơ nắm chắc!"

"Một con dê béo tốt như vậy, cô lại để chạy mất!"

"Loại cơ hội chỉ đến một lần như vậy mà làm không tốt, nếu là tôi, sớm lấy thân báo đáp, Xảo Quyên cô thật ngu ngốc, cô nên đổi tên thành Chuyết Quyên đi."

(Xảo: nhanh nhẹn, khéo léo. Chuyết: ngốc nghếch, đần độn, vụng về)

Vẻ mặt Sài Xảo Quyên không biết nên khóc hay cười."Làm vậy chi, người ta lại không có ý tứ kia, các cô nghĩ quá nhiều rồi!"

"Tại sao không, nếu không anh ta không có việc gì làm tự dưng giúp cô đền tiền?"

"Bình thường con trai sẽ không rảnh rỗi đến mức đi ôm chuyện vào mình."

"A nguy rồi!" Cuộc nói chuyện này làm Sài Xảo Quyên nhớ đến một chuyện, còn kêu lên một tiếng, há hốc miệng nhìn chằm chằm mọi người.

"Cô đã hiểu?"

"Nhìn cô làm việc nhanh nhẹn xuất sắc, lại ngu ngốc như vậy."

"Bây giờ mới hối hận, quá trễ!"

Sài Xảo Quyên lắc đầu, vẻ mặt như bị bóp cổ tay.

"Tôi đã nói rồi, không phải anh ta không có việc gì rảnh mà nhúng tay vào, thì ra là quên thối anh năm mươi đồng, thật là." Cô ảo não tự trách, hoàn toàn không để ý tới đám con gái đang ngây ngốc.

Bây giờ, người đã đi căn bản không có biện pháp trả lại cho người ta, bất quá ngẫm lại, đưa cho cửa hàng trưởng, không bằng để lại cho mình.

Wow —— buôn bán lời năm mươi đồng! Ai da! Đây là ý trời, tục ngữ nói ý trời không thể trái, ha ha, cô sẽ không khách khí!

Hai năm sau, Quan Thiên Tứ, kiến trúc sư trẻ tuổi tài năng ở nước Đức, hai mươi bốn tuổi.

Hắn đã nhiều năm chưa trở về Đài Loan, cho đến khi đột nhiên có tin ba nuôi chết, làm người đã năm năm chưa đặt chân lên mảnh đất này như hắn, cuối cùng trở lại nhà lớn.

Ngoài hắn ra, bốn người được ba nuôi nhận, các anh chị em không cùng huyết thống với nhau cũng đã quay về.

Bọn họ trời sinh tính lạnh lùng vô tình, cho rằng thế sự vô thường, lòng người hiểm ác, muốn bảo vệ mình chỉ có một cách duy nhất, đó là trong lòng xây một bức tường phòng ngự thật kiên cố, cự tuyệt những thiện ý cách xa vạn dặm, cửu nhi cửu chi, không chỉ có không người nào nhìn thấu được nội tâm của bọn họ, ngay cả chính mình cũng bị ngăn cách ngoài bức tường vững chắc đó.

Nhưng mà, tin ba nuôi đã chết dễ dàng lay động bức tường phòng hộ cứng rắn của họ, đánh đòn nghiêm trọng sâu vào bộ phận yếu ớt không muốn chạm đến trong nội tâm mỗi người.

Ngoài ba mẹ thân sinh, người duy nhất trên đời này chịu đưa tay giúp đỡ bọn họ chỉ có mình ba nuôi, đối với năm người anh chị em nhà họ Quan mà nói, ông là ân nhân, nhưng đồng thời cũng là người đùa bỡn trêu chọc hỉ nộ ái ố của bọn họ, làm họ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mà hiện giờ, ông lại. . . . . . Đi rồi. . . . . .

Ông làm sao có thể đi như thế? Bọn họ đều chưa đi tìm ông tính nợ cũ! Tại sao có thể một tiếng cũng không báo trước mà ra đi rồi? Hừ, bọn họ một chút cũng không thương tâm, không có nước mắt đó là chứng minh, bọn họ sẽ không khổ sở, mới sẽ không ——

Tim thật đau đớn!

Tim của năm người, giống bị cứa một nhát, rỉ máu đến đau thương.

"Đây là di chúc mà Quan lão gia nhắc nhở tôi giao lại cho năm người." Người đàn ông mặc tây trang màu đen, đem năm lá thư khác nhau giao cho năm người. Người này bộ dạng đứng đắn nghiêm túc, thần sắc ngưng trọng, là luật sư ủy nhiệm của Quan lão gia, họ Thiệu, tên Canh Tinh.

Cho tới bây giờ, ấn tượng của mọi người đối với hắn là không cần suy nghĩ tới lời giáo huấn của tổ tiên Trung Quốc răn dạy, lời khuyên "Nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo".

Trong không khí bi thương, Quan Thiên Tứ cẩn thận mở thư ra, thận trọng mở di chúc, biểu lộ vẻ mặt thiêng liêng, thái độ trang nghiêm, rồi mới nhìn vào ——

Di chúc ba? Đây là cái gì? Còn phân tự, có lầm hay không?

Nhìn những người còn lại khi đọc xong di chúc, một đám người tức giận đến giơ chân, Quan Thiên Tứ đối mặt với lá thư trên tay này, cảm thấy cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn, đây là trò chơi chỉnh người lần cuối cùng của ba nuôi.

Dưới không khí phẫn hận, một lần nữa thay đổi lại tâm tình, hắn lạnh lùng nhìn vào nội dung thư, lấy ánh mắt sắc bén, thái độ phòng bị, rồi mới ——

Di chúc ba ——

Thân gửi tình cảm chân thành đến đứa ngốc Thiên Tứ bảo bối của ta:

Đứa ngốc? Hắn rõ ràng là thiên tài trong mắt người khác, nào có người nào lại mở đầu di chúc như vậy, ông là muốn dặn dò hay là muốn khiêu khích? Cố ý kích thích hắn? Khóe miệng lạnh lùng gợi lên nụ cười tà, không thể đánh giá.

Trong năm đứa con, người ba hao tổn tâm trí nhất là con! Con làm sao có thể làm việc thật cẩn thận, cẩn thận tỉ mỉ, hoàn mỹ tìm không thấy một chút tỳ vết nào như vậy? Người ba như ta suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ thông suốt, chỉ có nhân tài mới có thể suy tính kĩ càng như vậy!

Hừ, muốn kích hắn, không đáng quan tâm.

Nghe qua trăm bí mật cũng có chỗ sơ hở, bất quá ta đây mất hết sức lực chín trâu — một hổ, không quản ngày đêm giám sát, vẫn không tìm thấy nhược điểm của con, con quả nhiên so với ngu ngốc còn lợi hại hơn ~~

Khóe mắt tuấn lãnh run rẩy một chút, hừ. . . . . . Không đáng quan tâm, không đáng quan tâm.

Bốn người còn lại đều bị ta tìm được nhược điểm rồi, tại sao con lại không giống bọn chúng? Người khác ngủ, con vẫn ngồi học, người khác vui chơi, con ở nhà làm bài tập, trong lý học, cái này gọi là hành vi dị thường. Haizz ~~ đứa con của ta thật đáng thương! !

Trong đôi mắt sắc bén hiện lên một tia lửa giận, vẫn là. . . . . . Không đáng quan tâm.

Cả ngày làm bạn với sách, làm gì phải mệt như vậy? Kỳ thật chỉ cần con vận dụng dáng người với gương mặt đẹp của mình, bán rẻ tiếng cười bán luôn trinh tiết, có thể một bước lên trời, đứa con ngốc nghếch.

Thật. . . . . . Con mẹ nó không đáng quan tâm! Quan Thiên Tứ hết sức kìm nén lửa giận trong lòng. Ba già hơi quá đáng, đặt ra những điều kiện hoang đường khiến cho mọi người gà bay chó sủa. Cái này căn bản không phải di chúc, mà là thư đe dọa, hắn có không cần lắng, bởi vì hắn tuyệt đối đích nắm chắc, ba già căn bản tìm không ra nhược điểm của hắn, nếu ba già đã hết cách, cần gì phải tiếp tục xem nữa?

Dù vậy, hắn vẫn đọc tiếp, chỉ vì tò mò.

Ngu ngốc như con, lại không lưu lại bất kì nhược điểm gì, ta đành phải cố mà làm, tận dụng thật tốt ưu điểm của con! Ba đứa con trai, người đẹp trai nhất là con, ba đây rất thưởng c cặp mắt mang sóng điện của con, cho dù bị trừng cũng rất thoải mái. Nếu không tìm thấy nhược điểm của con, ta đành phải xuất tuyệt chiêu. . . . . . Con thật có phúc, bình thường ta không sử dụng chiêu này đâu, há há há.

Cảm giác có điềm xấu sẽ ập tới, làm hắn thấy lạnh sóng lưng.

Người làm ba ta đây có cũng đủ căn cứ chính xác theo có thể chứng minh nguyên nhân cái chết của ta có quan hệ rất lớn với con, đừng hoài nghi, con biết ta nói được làm được mà, tuy rằng vu hại con lương tâm có chút băn khoăn, nhưng vì tích phúc đứa con ngốc này khi còn sống, ba đã quyết tâm xuống địa ngục. Nghĩ kĩ, không phải là ta được làm khách ở địa phủ sao? Ha ha, cho con thời gian nửa năm tìm vợ, lấy thiên sinh lệ chất của con, dù chỉ đặt ra thời gian một tuần cũng đã vũ nhục nhan sắc của con rồi, nhưng căn cứ chỉ số thông minh của con, ta vẫn muốn cho con nửa năm, tin tưởng ba, cũng không phải cố ý vũ nhục chỉ số thông minh của con. Văn kiện vu hại con ta đã ủy thác Thiệu luật sư, từ ngày bắt đầu tuyên bố di chúc cho đến đúng thời hạn nửa năm giao cho cảnh sát. Muốn lấy lại văn kiện, thì hãy chiếu theo quy tắc trò chơi mà thực hiện đi, còn phải kèm theo danh nghĩa của ta để mọi người đều biết.

Đúng rồi, nhắc nhở con, đẹp trai không nên tức giận, bởi vì lỗ mũi sẽ to thành lỗ mũi trâu.

Nét mặt Quan Thiên Tứ lúc đầu bình tĩnh vì nội dung di chúc mà nháy mắt biến sắc, nhưng lập tức cười to ra tiếng. Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên hắn không để tâm đến hình tượng bên ngoài mà cười to, phản ứng của hắn, khác hẳn so với nét mặt bốn anh chị em khác đã đọc xong di chúc, có vẻ rất không tầm thường.

Cũng bởi vậy, mọi người nhất trí dùng ánh mắt quái lạ trừng mắt nhìn hắn.

"Anh ba đã tức nỗi đến phân không rõ khóc hay cười." Em tư Quan Ngưng Ngọc nói, cô có thể lý giải tại sao Quan Thiên Tứ kì lạ, di chúc của ba cũng làm cho cô tức giận muốn nhàu nát xé sạch nó!

Anh cả Quan Thiên Tước sắc mặt âm trầm, thủy chung không nói một câu, là người duy nhất trong năm người không hiện rõ tức giận.

"Dựa vào! Thật là một trò đùa lố bịch từ trên trời rơi xuống!" Em năm Quan Thiên Kình anh tuấn phóng khoáng, bị tức đến sắc mặt đen thui, không ngừng mắng Tam Tự kinh.

Đang nhìn phản ứng của người khác, chị hai Quan Ngưng Yên xinh đẹp vô song, nhìn chằm chằm di chúc cầm trên tay lặng yên thật lâu, còn trong lúc do dự, không dám lập tức mở ra. Bởi vì không muốn hình tượng hoàn mỹ của mình bị ba phá hủy, còn đang cố gắng lấy dũng khí, lại bởi vì em ba đột nhiên cười to mà giật mình ngơ ngẩn.

Quan Thiên Tứ đương nhiên phải nở nụ cười, đây là di chúc gây cười nhất trên thế giới, hắn nguyện ý ngoại lệ cho ba một chút mặt mũi, phải cười thật to.

Luật sư Thiệu Canh Tinh vẻ mặt tò mò, trong cuộc sống không thiếu những điều kì lạ, lần đầu chứng kiến cảnh có người đọc di chúc không khóc không bi mà lại cười to như vậy.

Những người khác giậm chân giận dữ là phản ứng bình thường, cũng có thể đoán trước được, nhưng mà tam thiếu gia lại đang cười, chuyện này thật ngạc nhiên.

"Không biết Tam thiếu đang cười cái gì, có thể nói tôi nghe một chút không?"

"Anh muốn biết?"

"Đúng vậy." Thiệu Canh Tinh gật đầu, không sợ ánh mắt như đao nhọn của Quan Thiên Tứ.

Quan Thiên Tứ đem di chúc đưa cho hắn, cái gì cũng không nói, để chính hắn tự nhìn.

Thiệu Canh Tinh mặt không chút thay đổi nhìn nội dung di chúc, chỉ chốc lát sau cũng phá lệ mở miệng cười to, tất cả mọi người bị phản ứng này của hai người làm cho không hiểu gì.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Thiên Kình tính tình nôn nóng hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người.

"Vấn đề này để đại luật sư do ba ủy thác giải đáp đi!"

Thiên Tứ nói những lời này, làm cho mọi người chuyển tiêu điểm lên đầu luật sư, chỉ thấy Thiệu Canh Tinh tươi cười trả lời: "Tam thiếu ngài yên tâm, góc độ theo tôi nhìn lại, nhìn không thấy lỗ mũi trâu đâu."

Quan Thiên Tứ dừng cười, trong mắt bắn ra hai lưỡi dao nhọn."Ai cần anh nói chuyện này!"

"Vậy phải nói cái gì?"

Quan Thiên Tứ không khách khí cầm lại di chúc, nói to trước mặt mọi người tuyên cáo: "Tạm thời để tôi diễn trò cho hết đã, anh đã xem qua di chúc, thân là luật sư không thể làm bằng chứng giả, đây là lá thư tự thú vu oan cho tôi, có nhân chứng vật chứng, xú lão đầu kia chẳng những không thể uy hiếp tôi, di chúc cũng mất đi hiệu lực, ha ha ha ——"

Ba thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, đem quỷ kế của mình viết tất cả vào thư, hắn có thể không cười to sao không? Nếu nhịn chắc sẽ bị nội thương mất!

Nói thật, người nhà họ Quan tuy rằng cá tính lạnh nhạt vô tình, cũng sẽ không giội nước lã người một nhà, nhưng là lần này, bốn người khác không thể không nhắc nhở Tam thiếu.

"Thiên Tứ, anh nói đùa sao? Lấy giấy trắng ra làm trò?"

"Cái gì giấy trắng! Nhìn kĩ đi, rõ ràng là đầy——chữ?"

Tròng mắt Quan Thiên Tứ như muốn rớt ra, tờ giấy ban đầu đầy chữ nay lại trống trơn không có một từ.

"Tại sao có thể như vậy? Vừa rồi rõ ràng chi chít chữ, tại sao giờ không thấy!"

Ngưng Ngọc nghe lông tơ dựng thẳng."Tự biến mất? Đừng nói giỡn."

"Tôi rất thích đùa giỡn hay sao?"

Đích xác, bọn họ năm người từ nhỏ lớn lên cùng một chỗ, biết rõ tính tình và cá tính lẫn nhau, bọn họ trừ bỏ thói quen lạnh lùng, cũng không hay nói giỡn,Thiên Tứ nói là thật sự, chữ trên di chúc thật biến mất.

" Lá thư này của anh bị chắc hẳn bị ba động tay động chân, lão quái nhân kia luôn thích làm chuyện tà môn ma đạo gây giật gân, cho dù từ phong thư nhảy ra một con ếch, em cũng sẽ không kinh ngạc." Thiên Kình khẳng định nói.

Người bên ngoài sợ, không phải Quan gia bọn họ tài cao thế lớn, mà là đạo nhân thủ đoạn tà môn. Tinh thông âm dương ngũ hành lại am hiểu chiêm tính bát quái, danh tiếng của người này, có thể hù chết hắc bạch lưỡng đạo, năm người bọn họ từ nhỏ được ba già “đầu độc”, gặp qua hiện tượng thiên kì bách quái rất nhiều, chuyện tự biến mất thật sự chẳng có gì lạ.

"Tự biến mất cũng còn đỡ, không giống như tôi, cho dù xé di chúc, cũng có thể toát ra càng nhiều, khắp thiên hạ cũng chỉ có ba già quỷ quyệt kia nghĩ ra, di chúc còn có riêng biệt từng người? Thật muốn chém ngàn đao! Cũng không phải thư điệp phiến!" Ngưng Ngọc phẫn hận mắng.

Đến nỗi Quan Ngưng Yên, kinh ngạc nhìn di chúc trên tay của mình, dung mạo tuyệt trần càng tăng thêm mấy phần u ám. Không nghĩ được trong di chúc ba sẽ trao vấn đề khó giải quyết gì cho mình? Cô tự nhủ, mặc kệ nội dung làm mình giận tới cỡ nào, thậm chí chữ viết tùy lúc biến mất, mặt không thể biến sắc, nếu không sẽ đúng ý của ba.

"Gây ra trò đùa, dùng loại thủ đoạn uy hiếp đê tiện này, tôi tuyệt đối sẽ không đi vào khuôn khổ!"

"Em bị đùa giỡn." Anh cả Thiên Tước nhắc nhở.

Quan Thiên Tứ bừng tỉnh đại ngộ, đây mới là “chiêu hèn” mà ba nói, tự biến mất, cũng chết không đối chứng! Giờ phút này biểu tình phẫn nộ của hắn cũng không phải chỉ có hai từ dữ tợn để hình dung, có điều, cách nói so sánh gần giống nhất là mặt mũi hung tợn.

Thiệu Canh Tinh đến gần ... tiếp cận, hảo tâm nhắc nhở: "Sao lại không có chữ? Nhìn đi, chữ ở trong này."

Mọi người nhìn theo đầu ngón tay của anh ta, nhìn trên góc giấy có một hàng chữ ——"Đẹp trai không thể tức giận, bởi vì lỗ mũi sẽ to thành lỗ mũi trâu."

"Quan lão gia cũng thật hài hước, ha ha ha!" Lúc này còn cười được, trên trái đất này chỉ có một mình Thiệu Canh Tinh.

Giây tiếp theo, vạt áo của anh ta bị Quan Thiên Tứ thô lỗ nắm chặt.

"Ba tôi thông đồng với anh diễn trò có phải không? Nói!"

Năm ánh mắt hung ác, hung hăng bắn về phía luật sư, cho rằng luật sư hắn biết nội tình.

"Anh không nói, tôi đào mộ tổ tông tám đời nhà anh!"

"Làm gì phiền toái như vậy, cắt đầu lưỡi của anh ta đơn giản hơn."

"Tìm người phá hư công việc của anh ta, cho anh ta nếm thử, một chút tư vị bị người ta đùa giỡn!"

Năm đầu mãnh thú đứng xung quanh, nếu Thiệu Canh Tinh không muốn chết không toàn thây, tốt nhất nên trả lời cẩn thận.

"Được rồi, các người đã muốn nghe lời nói thật. . . . . ."

"Nói mau!"

Đối mặt với anh chị em Quan gia đáng sợ, Thiệu Canh Tinh cũng không thể không thu lại vẻ mặt đùa cợt, hồi phục đứng đắn.

Anh ta ngoắc ngoắc Quan Thiên Tứ, muốn hắn để sát lỗ tai vào.

"Sự thật là. . . . ." Thiệu Canh Tinh vẻ mặt thần bí hề hề, dùng giọng nói thận trọng, thái độ e dè, ghé vào lỗ tai hắn đè thấp âm lượng nói ——

"Thấy lỗ mũi trâu rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện