Nếu chỉ nhìn vào bề ngoài, ngay cả Trần Phàm cũng không thể nhìn ra tuổi tác của Hoàng Phủ Hồng Trúc, đôi mắt nàng cũng không thấy nếp nhăn khóe mắt, làn da bóng loáng trắng noãn phảng phất như ngâm trong sữa bước ra, dù vùng cổ cũng không hề thấy nếp nhăn.
Trong hai năm qua, Trần Phàm chạy khắp các ngõ ngách trên thế giới, nhìn quen đủ loại mỹ nữ, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng trước mắt là một mỹ nhân tiêu chuẩn.
Nhất là cỗ khí tức âm nhu toát ra từ trên người Hoàng Phủ Hồng Trúc, rất nguy hiểm, nhưng phối hợp với đôi môi đỏ tươi mà khêu gợi của nàng, lại tràn ngập một vẻ hấp dẫn khác thường, có thể dẫn dụ kích thích dục vọng chinh phục của nam nhân.
Ngay lúc Trần Phàm đánh giá Hoàng Phủ Hồng Trúc, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng đang đánh giá Trần Phàm, trong chuyện này dĩ nhiên có biểu hiện nghịch thiên của Trần Phàm tại Hàng Châu, nhưng hơn nữa là vì sự sùng bái của Sở Qua.
Nàng nhìn thấy Sở Qua trưởng thành, đối với tính cách cùng tính tình của Sở Qua cực kỳ hiểu biết.
Bên trong Hồng Trúc bang người có thể đánh nhau không phải không có, phong cách đua xe cũng có, nhưng Sở Qua chưa từng sùng bái bất luận kẻ nào, dù là Sở vấn Thiên từng ngạo thị cả Tam Giang Châu Trường Giang.
Dưới dạng tình hình này, Sở Qua xem Trần Phàm như thần linh mà đối đãi, điều này không thế không khiến cho Hoàng Phủ Hồng Trúc tò mò.
- Tiểu Qua, đi pha trà cho Trần tiên sinh.
Ngắn ngủi đánh giá Trần Phàm một phen, Hoàng Phủ Hồng Trúc phân phó Sở Qua một câu, sau đó hướng Trần Phàm làm ra thủ thế như mời:
- Trần tiên sinh, mời ngồi.
Trần Phàm thu hồi ánh mắt, gật đầu, lập tức đi hướng sô pha.
Ngồi trên sô pha, vuốt tay vịn khảm vàng, biểu tình Trần Phàm nhiều ít có chút cổ quái.
Nói thật, hắn nhận thức kẻ có tiền không ít, thậm chí từng vào trong thành bảo của gia tộc Kemer Er ở lại, nhưng cách trang trí lãng phí như tòa biệt thự này, hắn thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nếu cần chuẩn xác cấp cho tòa biệt thự này một câu định nghĩa, như vậy câu nhà giàu mới nổi thật vô cùng thỏa đáng.
Làm như đã nhận ra ánh mắt cồ quái trong con ngươi Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhàn nhạt cười:
- Mấy thứ này đều là cha của tiểu Qua yêu cầu làm ra, cha của nó luôn nói, trước kia nhà hắn nghèo, ngay cơm ăn cũng không đủ no, có tiền thì phải đem những thiếu thốn của trước kia bù đắp trở về. Hắn còn nói, hắn cũng biết, rất nhiều người cho hắn là nhà giàu mới nổi, lên không được mặt bàn, nhưng hắn lại thích làm nhà giàu mới nổi, hơn nữa còn muốn làm một người cầm tiền nện vào mặt đám nhân sĩ tự xưng là thượng lưu để họ phải phục lạy cầu xin tha thứ.
Nhắc tới Sở Vấn Thiên, trên gương mặt tuyệt mỹ của Hoàng Phủ Hồng Trúc rốt cục xuất hiện một tia cảm xúc dao động, dù không quá rõ ràng, nhưng vẫn bị Trần Phàm nhìn thấy.
Hiển nhiên, đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, Sở vấn Thiên là một nam nhân mà cuộc đời này nàng không thể quên được, dù sao hết thảy hiện tại nàng có được đều do nam nhân kia cấp cho.
Theo ý nào đó mà nói, đây cũng là nguyên nhân mà những nam nhân khác không thể chiếm được tâm hồn của nàng.
- Có thể ở tây bắc đi tay không mà tới, ở Tam Giang Châu Trường Giang đánh xuống một mảnh thiên hạ cho mình, Sở tiên sinh chứng thật là hào kiệt trong người.
Đối với Sở Vấn Thiên, Trần Phàm nhiều ít cũng có chút bội phục, ở ngày tháng mà mỗi người đều muốn xuất đầu, mỗi người đều nghĩ muốn trải qua cuộc sống người trên người, một người một nghèo hai trắng, không có chút bối cảnh, muốn leo lên đỉnh kim tự tháp tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, ngược lại, xác suất thành công của việc này so với việc mua xổ số trúng năm trăm vạn còn thấp hơn.
Hoàng Phủ Hồng Trúc cười cười, không phủ nhận.
- Sư phụ, uống trà.
Đúng lúc này, Sở Qua đem trà đã pha xong đưa tới trước mặt Trần Phàm.
Từng trận hương khí tỏa đến, Trần Phàm vừa ngửi cũng biết lá trà là vật phi phàm, gật đầu tiếp nhận, nhưng không lập tức uống mà đặt lên bàn.
- Trần tiên sinh, còn có hai món ăn chưa làm xong, để cho tiểu Qua tâm sự với anh một chút, tôi đi làm cho xong hai món kia, chúng ta liền dọn cơm.
Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng giống như Trần Phàm, cũng không uống trà, chỉ đặt lên bàn.
Trần Phàm gật đầu, vẫn không nói gì.
- Sư phụ, đây là xì gà chính tông năm đó cha tôi mang về từ Cu Ba, nghe nói một điếu phải hơn ngàn đô la, trước mắt đã không còn sản xuất. Tôi không hút nối xì gà, anh nếm thử.
Mắt thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng dậy đi về phòng bếp, Sở Qua cười ngồi vào bên cạnh Trần Phàm, đem xì gà của Sở vấn Thiên cất giữ đưa cho Trần Phàm, đồng thời lấy diêm giúp Trần Phàm châm lửa.
Xì gà đốt lên, Trần Phàm hút một hơi, gật gật đầu:
- Không tệ.
- Hắc hắc, sư phụ, anh thấy tiểu cô của tôi thế nào? Đẹp không?
Trong lúc Trần Phàm nhấm nháp xì gà, Sở Qua hạ giọng nhìn Trần Phàm hỏi.
Ngạc nhiên nghe được những lời này của Sở Qua, Trần Phàm đang hút thuốc thiếu chút nữa cũng bị sặc, mà đối thành một bên, Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ cũng nghe được những lời này, bước chân thoáng tạm dừng, biểu tình trên gương mặt tuyệt mỹ chợt đọng lại, theo sau nhíu mày, lại chưa quay đầu lại nói gì, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Lấy xì gà ra khỏi miệng, Trần Phàm dở khóc dở cười mắng:
- Thằng nhóc, có những lời không được nói lung tung.
- Hắc hắc, sư phụ, thầy có điều không biết, cho tới nay, tiểu cô đều chỉ yêu cha tôi, nhưng cha tôi vẫn đối đãi với bà như em gái. Cho nên những năm gần đây, bà luôn luôn ở một mình.
Lúc này đây, Sở Qua nhắc tới Sở vấn Thiên cũng không toát ra biểu tình dị thường, mà là chậm rãi nói:
- Hiện giờ, cha tôi đi rồi, một mình tiểu cô thật quá đáng thương, cảm giác bà hẳn nên tìm một nam nhân để dựa vào. Bất quá nói đi thì nói lại, những nam nhân từng theo đuổi tiểu cô đừng nói riêng tiểu cô chướng mắt, dù tôi cũng cảm thấy chướng mắt. Theo tôi thấy, sư phụ cùng tiểu cô đúng là trai tài gái sắc, quả thực chính là tuyệt phối.
Trần Phàm vốn đang uống trà, ngạc nhiên nghe được những lời nói kinh người của Sở Qua, thiếu chút nữa đã phun luôn ngụm ra ra khỏi miệng.
- Ba.
Tức giận vỗ lên đầu Sở Qua một cái, Trần Phàm nói:
- Loại lời nói đại nghịch bất đạo này sau này không được nói, đừng có làm cho tôi và tiểu cô của cậu không chịu nổi.
- Dạ, đồ nhi tuân mệnh.
Sở Qua cười hắc hắc gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng lại không biết đánh chủ ý quỷ quái gì.
Nhìn thấy bộ dáng tặc mi mi của Sở Qua, Trần Phàm dở khóc dở cười, lại không tiếp tục nói gì nữa.
Với tầm mắt của hắn, tự nhiên là nhìn ra được, trái tim Hoàng Phủ Hồng Trúc đã chết, giống như hắn, nhưng chỉ là trải qua khác nhau mà thôi.
Dùng cách nói của Dai Fu: một người nếu như tâm linh đã chết, cánh cửa vào tâm linh sẽ vĩnh viễn đóng chặt, một người ngoài nếu muốn xông vào là một việc cực kỳ khó khăn.
Hắn không có tâm tư đó, cũng không có dục vọng đi khiêu chiến loại chuyện có độ khó cao như vậy, hôm nay sở dĩ hắn đến phó ước, chỉ là vì muốn nhờ Hoàng Phủ Hồng Trúc giúp hắn làm một việc mà thôi.
Hai mươi phút sau, Hoàng Phủ Hồng Trúc cởi bỏ tạp dề, lại từ trong phòng bếp đi ra:
- Tiểu Qua, đưa Trần tiên sinh qua dùng cơm.
Sở Qua cười dụi tắt tàn thuốc, lôi kéo Trần Phàm đi về hướng nhà ăn.
Nói là nhà ăn, nơi này chiếm diện tích còn lớn hơn cả phòng khách ở nhà trọ của Trần Phàm cùng Tô San, trong nhà ăn đặt một bàn ăn hình trứng bằng gỗ lim thật lớn, cái bàn cực lớn, nhưng lại chỉ có ba cái ghế.
Chi tiết thật nhỏ này thật ra khiến Trần Phàm có cảm giác ngoài ý muốn, dù sao, cái bàn ăn lớn đến như thế, lại chỉ có ba cái ghế, nhiều ít cũng tính là có chút lãng phí.
Làm như nhìn ra vẻ nghi hoặc của Trần Phàm, Sở Qua cười giải thích:
- Sư phụ, cha tôi chưa bao giờ cho người ngoài vào đây dùng cơm, cho tới nay chỉ có tôi cùng tiểu cô và cha là ba người.
- Nha.
Khóe mắt Trần Phàm kịch liệt nhảy dựng, làm như hiểu được điều gì, đồng thời dùng khóe mắt liếc nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc, đã thấy trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc hiện lên một tia ánh sáng ảm đạm.
- Các anh đi xuống đi.
Theo sau, Hoàng Phủ Hồng Trúc quay đầu nói với hai gã người hầu đứng phía sau.
Hai người hầu nghe được lời của Hoàng Phủ Hồng Trúc, cung kính bái:
- Dạ, Hoàng Phủ tiểu thư.
- Trần tiên sinh, cơm rau dưa, không đủ kính ý.
Mắt thấy người hầu rời đi, đôi môi đỏ tươi của Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi mấp máy, hiện lên một nét tươi cười mê người, chậm rãi nói.
Trần Phàm cười liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc:
- Hoàng Phủ tiểu thư thật sự quá khách khí, trong mắt của tôi, có thể ngồi ở đây ăn cơm, đã là vinh quang và may mắn lớn lao của Trần mỗ.
- Tiểu Qua, rót rượu.
Lúc này Hoàng Phủ Hồng Trúc lại không tiếp tục hàn huyên, theo ý nào đó mà nói, lời của Trần Phàm quả thực không nói sai.
Dù sao, hắn là người ngoài đầu tiên ngồi trong chỗ nhà ăn này.
Nghe được lời của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Sở Qua vội vàng đứng dậy rót rượu.
Rượu là Mao Đài đặc biệt, bình thường không mua được loại này, chén là dùng chén bạc, dung lượng rất lớn, một chén chứa được ba lượng.
- Trần tiên sinh, chén thứ nhất, tôi mời anh, cảm tạ anh cứu tiểu Qua một mạng.
Hoàng Phủ Hồng Trúc giơ lên chén rượu, vẻ mặt thành ý nói.
Trần Phàm cũng không khách khí, trực tiếp giơ lên chén rượu ra dấu với Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Theo sau, Hoàng Phủ Hồng Trúc ngửa cổ lên, mở đôi môi đỏ tươi, chỉ nghe "cô đông" một tiếng, một hơi uống cạn chén rượu Mao Đài.
Một chén rượu vào miệng, gương mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc không đổi sắc tim không nhảy, thậm chí cả ánh mắt cũng không phát sinh biến hóa.
Mắt thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc dứt khoát như thế, Trần Phàm cũng không cam rớt lại phía sau, ngửa cổ lên một hơi uống cạn.
- Trần tiên sinh, chén thứ hai, tôi mời anh, đại biểu Hồng Trúc bang mời anh.
Lời nói vừa hạ xuống, Hoàng Phủ Hồng Trúc lại uống rượu.
- Chậm đã.
Đúng lúc này, Trần Phàm buông xuống chén rượu, chậm rãi mở miệng.
Ân?
Trần Phàm đột nhiên mở miệng, không những làm cho Sở Qua đang rót rượu chợt lặng đi, ngay cả Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng ngẩn ra, đôi mày hơi nhướng lên, hơi nghi hoặc nhìn Trần Phàm.
Trần Phàm mỉm cười, không nóng không vội nói:
- Làm bạn của tiểu Qua, cứu hắn, đây là tôi phải làm. Nhưng Hồng Trúc bang phát triển lớn mạnh cũng tốt, diệt vong cũng thế, cũng không có bất cứ quan hệ nào với tôi, cho nên cô không cần đại biếu Hồng Trúc bang cảm tạ tôi. Phải biết rằng, có một số việc không chỉ dùng hai chữ cảm ơn là thấy đủ.
- Nga?
Ánh mắt Hoàng Phủ Hồng Trúc híp lại:
- Xem ra Trần tiên sinh có điều kiện, một khi đã như vậy, như vậy Trần tiên sinh nói thẳng đi, chỉ cần trong phạm vi năng lực của Hồng Trúc bang, không chối từ.
- Nhưng nếu ngoài phạm vi năng lực thì sao?
Trần Phàm lời ra kinh người, như cười như không nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Thân thể Hoàng Phủ Hồng Trúc chấn động, gương mặt cũng trở nên âm lãnh lên, trong con ngươi lóe ra hàn ý lạnh lẽo, giống như một con nhãn kính vương xà, ánh mắt kia làm cho người ta không rét mà run:
- Nếu là ngoài phạm vi khả năng, xin thứ cho Hoàng Phủ Hồng Trúc vô năng.
Lời nói băng sương, ánh mắt âm trầm.
Giờ khắc này, Hoàng Phủ Hồng Trúc đã khôi phục bản sắc Xà Mỹ Nữ, lộ ra khuôn mặt khiến cho người khác trông thấy phải kinh sợ không thôi...
Trong hai năm qua, Trần Phàm chạy khắp các ngõ ngách trên thế giới, nhìn quen đủ loại mỹ nữ, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng trước mắt là một mỹ nhân tiêu chuẩn.
Nhất là cỗ khí tức âm nhu toát ra từ trên người Hoàng Phủ Hồng Trúc, rất nguy hiểm, nhưng phối hợp với đôi môi đỏ tươi mà khêu gợi của nàng, lại tràn ngập một vẻ hấp dẫn khác thường, có thể dẫn dụ kích thích dục vọng chinh phục của nam nhân.
Ngay lúc Trần Phàm đánh giá Hoàng Phủ Hồng Trúc, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng đang đánh giá Trần Phàm, trong chuyện này dĩ nhiên có biểu hiện nghịch thiên của Trần Phàm tại Hàng Châu, nhưng hơn nữa là vì sự sùng bái của Sở Qua.
Nàng nhìn thấy Sở Qua trưởng thành, đối với tính cách cùng tính tình của Sở Qua cực kỳ hiểu biết.
Bên trong Hồng Trúc bang người có thể đánh nhau không phải không có, phong cách đua xe cũng có, nhưng Sở Qua chưa từng sùng bái bất luận kẻ nào, dù là Sở vấn Thiên từng ngạo thị cả Tam Giang Châu Trường Giang.
Dưới dạng tình hình này, Sở Qua xem Trần Phàm như thần linh mà đối đãi, điều này không thế không khiến cho Hoàng Phủ Hồng Trúc tò mò.
- Tiểu Qua, đi pha trà cho Trần tiên sinh.
Ngắn ngủi đánh giá Trần Phàm một phen, Hoàng Phủ Hồng Trúc phân phó Sở Qua một câu, sau đó hướng Trần Phàm làm ra thủ thế như mời:
- Trần tiên sinh, mời ngồi.
Trần Phàm thu hồi ánh mắt, gật đầu, lập tức đi hướng sô pha.
Ngồi trên sô pha, vuốt tay vịn khảm vàng, biểu tình Trần Phàm nhiều ít có chút cổ quái.
Nói thật, hắn nhận thức kẻ có tiền không ít, thậm chí từng vào trong thành bảo của gia tộc Kemer Er ở lại, nhưng cách trang trí lãng phí như tòa biệt thự này, hắn thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nếu cần chuẩn xác cấp cho tòa biệt thự này một câu định nghĩa, như vậy câu nhà giàu mới nổi thật vô cùng thỏa đáng.
Làm như đã nhận ra ánh mắt cồ quái trong con ngươi Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhàn nhạt cười:
- Mấy thứ này đều là cha của tiểu Qua yêu cầu làm ra, cha của nó luôn nói, trước kia nhà hắn nghèo, ngay cơm ăn cũng không đủ no, có tiền thì phải đem những thiếu thốn của trước kia bù đắp trở về. Hắn còn nói, hắn cũng biết, rất nhiều người cho hắn là nhà giàu mới nổi, lên không được mặt bàn, nhưng hắn lại thích làm nhà giàu mới nổi, hơn nữa còn muốn làm một người cầm tiền nện vào mặt đám nhân sĩ tự xưng là thượng lưu để họ phải phục lạy cầu xin tha thứ.
Nhắc tới Sở Vấn Thiên, trên gương mặt tuyệt mỹ của Hoàng Phủ Hồng Trúc rốt cục xuất hiện một tia cảm xúc dao động, dù không quá rõ ràng, nhưng vẫn bị Trần Phàm nhìn thấy.
Hiển nhiên, đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, Sở vấn Thiên là một nam nhân mà cuộc đời này nàng không thể quên được, dù sao hết thảy hiện tại nàng có được đều do nam nhân kia cấp cho.
Theo ý nào đó mà nói, đây cũng là nguyên nhân mà những nam nhân khác không thể chiếm được tâm hồn của nàng.
- Có thể ở tây bắc đi tay không mà tới, ở Tam Giang Châu Trường Giang đánh xuống một mảnh thiên hạ cho mình, Sở tiên sinh chứng thật là hào kiệt trong người.
Đối với Sở Vấn Thiên, Trần Phàm nhiều ít cũng có chút bội phục, ở ngày tháng mà mỗi người đều muốn xuất đầu, mỗi người đều nghĩ muốn trải qua cuộc sống người trên người, một người một nghèo hai trắng, không có chút bối cảnh, muốn leo lên đỉnh kim tự tháp tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, ngược lại, xác suất thành công của việc này so với việc mua xổ số trúng năm trăm vạn còn thấp hơn.
Hoàng Phủ Hồng Trúc cười cười, không phủ nhận.
- Sư phụ, uống trà.
Đúng lúc này, Sở Qua đem trà đã pha xong đưa tới trước mặt Trần Phàm.
Từng trận hương khí tỏa đến, Trần Phàm vừa ngửi cũng biết lá trà là vật phi phàm, gật đầu tiếp nhận, nhưng không lập tức uống mà đặt lên bàn.
- Trần tiên sinh, còn có hai món ăn chưa làm xong, để cho tiểu Qua tâm sự với anh một chút, tôi đi làm cho xong hai món kia, chúng ta liền dọn cơm.
Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng giống như Trần Phàm, cũng không uống trà, chỉ đặt lên bàn.
Trần Phàm gật đầu, vẫn không nói gì.
- Sư phụ, đây là xì gà chính tông năm đó cha tôi mang về từ Cu Ba, nghe nói một điếu phải hơn ngàn đô la, trước mắt đã không còn sản xuất. Tôi không hút nối xì gà, anh nếm thử.
Mắt thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng dậy đi về phòng bếp, Sở Qua cười ngồi vào bên cạnh Trần Phàm, đem xì gà của Sở vấn Thiên cất giữ đưa cho Trần Phàm, đồng thời lấy diêm giúp Trần Phàm châm lửa.
Xì gà đốt lên, Trần Phàm hút một hơi, gật gật đầu:
- Không tệ.
- Hắc hắc, sư phụ, anh thấy tiểu cô của tôi thế nào? Đẹp không?
Trong lúc Trần Phàm nhấm nháp xì gà, Sở Qua hạ giọng nhìn Trần Phàm hỏi.
Ngạc nhiên nghe được những lời này của Sở Qua, Trần Phàm đang hút thuốc thiếu chút nữa cũng bị sặc, mà đối thành một bên, Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ cũng nghe được những lời này, bước chân thoáng tạm dừng, biểu tình trên gương mặt tuyệt mỹ chợt đọng lại, theo sau nhíu mày, lại chưa quay đầu lại nói gì, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Lấy xì gà ra khỏi miệng, Trần Phàm dở khóc dở cười mắng:
- Thằng nhóc, có những lời không được nói lung tung.
- Hắc hắc, sư phụ, thầy có điều không biết, cho tới nay, tiểu cô đều chỉ yêu cha tôi, nhưng cha tôi vẫn đối đãi với bà như em gái. Cho nên những năm gần đây, bà luôn luôn ở một mình.
Lúc này đây, Sở Qua nhắc tới Sở vấn Thiên cũng không toát ra biểu tình dị thường, mà là chậm rãi nói:
- Hiện giờ, cha tôi đi rồi, một mình tiểu cô thật quá đáng thương, cảm giác bà hẳn nên tìm một nam nhân để dựa vào. Bất quá nói đi thì nói lại, những nam nhân từng theo đuổi tiểu cô đừng nói riêng tiểu cô chướng mắt, dù tôi cũng cảm thấy chướng mắt. Theo tôi thấy, sư phụ cùng tiểu cô đúng là trai tài gái sắc, quả thực chính là tuyệt phối.
Trần Phàm vốn đang uống trà, ngạc nhiên nghe được những lời nói kinh người của Sở Qua, thiếu chút nữa đã phun luôn ngụm ra ra khỏi miệng.
- Ba.
Tức giận vỗ lên đầu Sở Qua một cái, Trần Phàm nói:
- Loại lời nói đại nghịch bất đạo này sau này không được nói, đừng có làm cho tôi và tiểu cô của cậu không chịu nổi.
- Dạ, đồ nhi tuân mệnh.
Sở Qua cười hắc hắc gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng lại không biết đánh chủ ý quỷ quái gì.
Nhìn thấy bộ dáng tặc mi mi của Sở Qua, Trần Phàm dở khóc dở cười, lại không tiếp tục nói gì nữa.
Với tầm mắt của hắn, tự nhiên là nhìn ra được, trái tim Hoàng Phủ Hồng Trúc đã chết, giống như hắn, nhưng chỉ là trải qua khác nhau mà thôi.
Dùng cách nói của Dai Fu: một người nếu như tâm linh đã chết, cánh cửa vào tâm linh sẽ vĩnh viễn đóng chặt, một người ngoài nếu muốn xông vào là một việc cực kỳ khó khăn.
Hắn không có tâm tư đó, cũng không có dục vọng đi khiêu chiến loại chuyện có độ khó cao như vậy, hôm nay sở dĩ hắn đến phó ước, chỉ là vì muốn nhờ Hoàng Phủ Hồng Trúc giúp hắn làm một việc mà thôi.
Hai mươi phút sau, Hoàng Phủ Hồng Trúc cởi bỏ tạp dề, lại từ trong phòng bếp đi ra:
- Tiểu Qua, đưa Trần tiên sinh qua dùng cơm.
Sở Qua cười dụi tắt tàn thuốc, lôi kéo Trần Phàm đi về hướng nhà ăn.
Nói là nhà ăn, nơi này chiếm diện tích còn lớn hơn cả phòng khách ở nhà trọ của Trần Phàm cùng Tô San, trong nhà ăn đặt một bàn ăn hình trứng bằng gỗ lim thật lớn, cái bàn cực lớn, nhưng lại chỉ có ba cái ghế.
Chi tiết thật nhỏ này thật ra khiến Trần Phàm có cảm giác ngoài ý muốn, dù sao, cái bàn ăn lớn đến như thế, lại chỉ có ba cái ghế, nhiều ít cũng tính là có chút lãng phí.
Làm như nhìn ra vẻ nghi hoặc của Trần Phàm, Sở Qua cười giải thích:
- Sư phụ, cha tôi chưa bao giờ cho người ngoài vào đây dùng cơm, cho tới nay chỉ có tôi cùng tiểu cô và cha là ba người.
- Nha.
Khóe mắt Trần Phàm kịch liệt nhảy dựng, làm như hiểu được điều gì, đồng thời dùng khóe mắt liếc nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc, đã thấy trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc hiện lên một tia ánh sáng ảm đạm.
- Các anh đi xuống đi.
Theo sau, Hoàng Phủ Hồng Trúc quay đầu nói với hai gã người hầu đứng phía sau.
Hai người hầu nghe được lời của Hoàng Phủ Hồng Trúc, cung kính bái:
- Dạ, Hoàng Phủ tiểu thư.
- Trần tiên sinh, cơm rau dưa, không đủ kính ý.
Mắt thấy người hầu rời đi, đôi môi đỏ tươi của Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi mấp máy, hiện lên một nét tươi cười mê người, chậm rãi nói.
Trần Phàm cười liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc:
- Hoàng Phủ tiểu thư thật sự quá khách khí, trong mắt của tôi, có thể ngồi ở đây ăn cơm, đã là vinh quang và may mắn lớn lao của Trần mỗ.
- Tiểu Qua, rót rượu.
Lúc này Hoàng Phủ Hồng Trúc lại không tiếp tục hàn huyên, theo ý nào đó mà nói, lời của Trần Phàm quả thực không nói sai.
Dù sao, hắn là người ngoài đầu tiên ngồi trong chỗ nhà ăn này.
Nghe được lời của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Sở Qua vội vàng đứng dậy rót rượu.
Rượu là Mao Đài đặc biệt, bình thường không mua được loại này, chén là dùng chén bạc, dung lượng rất lớn, một chén chứa được ba lượng.
- Trần tiên sinh, chén thứ nhất, tôi mời anh, cảm tạ anh cứu tiểu Qua một mạng.
Hoàng Phủ Hồng Trúc giơ lên chén rượu, vẻ mặt thành ý nói.
Trần Phàm cũng không khách khí, trực tiếp giơ lên chén rượu ra dấu với Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Theo sau, Hoàng Phủ Hồng Trúc ngửa cổ lên, mở đôi môi đỏ tươi, chỉ nghe "cô đông" một tiếng, một hơi uống cạn chén rượu Mao Đài.
Một chén rượu vào miệng, gương mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc không đổi sắc tim không nhảy, thậm chí cả ánh mắt cũng không phát sinh biến hóa.
Mắt thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc dứt khoát như thế, Trần Phàm cũng không cam rớt lại phía sau, ngửa cổ lên một hơi uống cạn.
- Trần tiên sinh, chén thứ hai, tôi mời anh, đại biểu Hồng Trúc bang mời anh.
Lời nói vừa hạ xuống, Hoàng Phủ Hồng Trúc lại uống rượu.
- Chậm đã.
Đúng lúc này, Trần Phàm buông xuống chén rượu, chậm rãi mở miệng.
Ân?
Trần Phàm đột nhiên mở miệng, không những làm cho Sở Qua đang rót rượu chợt lặng đi, ngay cả Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng ngẩn ra, đôi mày hơi nhướng lên, hơi nghi hoặc nhìn Trần Phàm.
Trần Phàm mỉm cười, không nóng không vội nói:
- Làm bạn của tiểu Qua, cứu hắn, đây là tôi phải làm. Nhưng Hồng Trúc bang phát triển lớn mạnh cũng tốt, diệt vong cũng thế, cũng không có bất cứ quan hệ nào với tôi, cho nên cô không cần đại biếu Hồng Trúc bang cảm tạ tôi. Phải biết rằng, có một số việc không chỉ dùng hai chữ cảm ơn là thấy đủ.
- Nga?
Ánh mắt Hoàng Phủ Hồng Trúc híp lại:
- Xem ra Trần tiên sinh có điều kiện, một khi đã như vậy, như vậy Trần tiên sinh nói thẳng đi, chỉ cần trong phạm vi năng lực của Hồng Trúc bang, không chối từ.
- Nhưng nếu ngoài phạm vi năng lực thì sao?
Trần Phàm lời ra kinh người, như cười như không nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Thân thể Hoàng Phủ Hồng Trúc chấn động, gương mặt cũng trở nên âm lãnh lên, trong con ngươi lóe ra hàn ý lạnh lẽo, giống như một con nhãn kính vương xà, ánh mắt kia làm cho người ta không rét mà run:
- Nếu là ngoài phạm vi khả năng, xin thứ cho Hoàng Phủ Hồng Trúc vô năng.
Lời nói băng sương, ánh mắt âm trầm.
Giờ khắc này, Hoàng Phủ Hồng Trúc đã khôi phục bản sắc Xà Mỹ Nữ, lộ ra khuôn mặt khiến cho người khác trông thấy phải kinh sợ không thôi...
Danh sách chương