Triệu Hoành giống như đang ngồi trên chiếc xe ở thiên đường đi thông qua địa ngục, qua lại xuyên thoa, loại cực hạn tương phản này làm cho nội tâm vốn cũng không kiên cường hoàn toàn hỏng mất, cho tới khi hắn bước xuống xe, hai mắt vô thần, giống như đã nhận mạng.
 
So ra mà nói, Triệu Thiên Bá chỉ mới thể nghiệm được thực lực khủng bố của Trần Phàm, còn chưa cảm nhận được thủ đoạn tra tấn người của Trần Phàm, dù trong lòng sợ hãi tới cực điểm, nhưng vẫn cố nén phần sợ hãi trong nội tâm, giống như một con chó chết, từ sau cỗ máy kia lết ra, phục lạy cầu xin tha thứ nói:
 
- Gia, Triệu Thiên Bá có mắt không nhìn được Thái Sơn, chọc phải tôn đại bồ tát như ngài, còn van ngài rộng lòng từ bi, bỏ qua cho hai anh em chúng ta. Chỉ cần ngài bỏ qua cho hai anh em chúng ta, ngài muốn chúng ta làm trâu làm ngựa đều được, tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền, tài khoản trong ngân hàng của tôi có hơn hai ức tiền mặt, hơn nữa ở Hàng Châu, Đông Hải, Hong Kong đều có bảy tám bất động sản, chỉ cần ngài buông tha cho chúng ta, tất cả đều của ngài.
 
Nói xong, Triệu Thiên Bá vì tỏ rõ thành ý của mình, giống như lễ bái tổ tông, không ngừng dập đầu thập phần cố sức, sau vài cái trên trán đã đỏ bừng một mảnh, đã sưng tấy lên không nói, máu tươi còn đang chảy ròng.
 
Nhìn Triệu Thiên Bá vốn lúc trước thái độ không ai bì nổi, lúc này giống như đứa cháu trai quỳ trước mặt mình cầu xin tha thứ, trong con ngươi không hề có chút nhân từ:
 
- Nếu tao muốn mày giết Tiết thiếu, mày dám sao?
 
Giết Tiết Cường?
 
Triệu Thiên Bá nằm mơ cũng thật không ngờ Trần Phàm sẽ cho hắn một vấn đề khó khăn như vậy.
 
- Ta không làm đại ca thật nhiều năm...
 
Có lẽ do nguyên nhân quá mức trùng hợp, lúc này di động của Triệu Thiên Bá lại vang lên, chủ nhân cuộc gọi là Tiết Cường, mà hai chữ "đại ca" ở lúc này lại có vẻ như rất châm chọc.
 
- Tôi dám, chỉ cần anh buông tha tôi, anh muốn tôi làm gì tôi cũng dám.
 
Trả lời Trần Phàm không phải Triệu Thiên Bá, mà là Triệu Hoành, hắn tựa hồ lại ngửi được cơ hội cầu sống, hai mắt đỏ bừng nói.
 
- Vừa rồi mày đánh tao rất vui thích, ân, mày còn đem mặt kề sát mặt tao cầu tao đánh mày, lại còn ở trước mặt tao đòi cưỡng hiếp Tô San. Mày yên tâm, tao sẽ không đánh mày, càng không giết mày, tao nói rồi, tao sẽ cho mày cảm nhận được nỗi sợ hãi sống không bằng chết.
 
Trần Phàm híp mắt nói với Triệu Hoành một câu, sau đó nhìn phía Triệu Thiên Bá:
 
- Hẳn là ông chủ Tiết thiếu của mày đang gọi điện thoại, chuyển máy đi, nói cho hắn biết hết thảy hiện tại.
 
Sắc mặt Triệu Thiên Bá trong nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn không chuyển máy.
 
- Một.
 
Trần Phàm nhẹ nhàng lắc cổ.
 
- Đừng, tôi nghe, tôi nghe.
 
Cả người Triệu Thiên Bá chấn động, vội vàng kêu lên.
 
- Hai.
 
Trần Phàm hướng Triệu Thiên Bá đi tới.
 
Chứng kiến Trần Phàm bước tới, Triệu Thiên Bá sợ đến nỗi đặt mông ngồi bịch xuống dưới đất, chiếc di động cũng rơi xuống trên mặt đất. Lúc này đây, Triệu Thiên Bá không chờ Trần Phàm đếm tới ba, nhanh như bắt được vàng bình thường, trực tiếp cầm máy di động lên, run rẩy bấm xuống nút chuyển tiếp liên lạc.
 
- Triệu Thiên Bá, bắt được người chưa?
 
Đầu bên kia, sự kiên nhẫn của Tiết Cường đã hoàn toàn tổn thương rồi, hắn đã muốn làm ra quyết định, lần này vô luận Triệu Thiên Bá có hoàn thành nhiệm vụ chính mình giao phó hay không, đều sẽ phải nghiêm chỉnh trách phạt tên Triệu Thiên Bá này.
 
- Tiết...Tiết thiếu gia.
 
Triệu Thiên Bá hai hàm răng đánh vào nhau, ánh mắt hoảng sợ cực điểm ngắm nhìn Trần Phàm.
 
Trần Phàm thờ ơ lãnh đạm, chậm rãi lau chùi khẩu súng lục.
 
- Mày đang phóng rắm gì thế.
 
Vốn Tiết Cường đang chờ Triệu Thiên Bá nói ra câu kế tiếp, nhưng thấy Triệu Thiên Bá không có động tĩnh gì, lập tức nổi giận mắng.
 
Nghe thấy ngữ khí tức giận của Tiết Cường ở đầu dây bên kia, Triệu Thiên Bá khóc không ra nước mắt nói:
 
- Đã chết rồi...bọn hắn đều bị giết chết hết rồi. Hiện giờ chỉ còn hai anh em chúng tôi mà thôi.
 
- Cái gì?
 
Lời nói của Triệu Thiên Bá khiến cho đôi chân mày của Tiết Cường nhăn nhúm vào giữa mi tâm:
 
- Mày có nhiều đàn em như vậy, hơn nữa đều am hiểu dùng súng, làm sao có khả năng đều chết hết được chứ?
 
- Đều chết hết rồi, hắn không phải người, hắn chính là một cỗ máy sát nhân, chỉ năm phút đồng hồ, chỉ trong vòng năm phút đồng hồ, hắn đã thủ tiêu tất cả đám đàn em của tôi.
 
Trong vòng năm phút đồng hồ giải quyết hết toàn bộ đám đàn em của Triệu Thiên Bá, hơn nữa đều là người mang theo súng ư? Tiết Cường cảm giác giống như mình đang nghe thấy chuyện đùa.
 
- Triệu Thiên Bá, mày xác định là hiện giờ mày không có nằm trên bụng nữ nhân đấy chứ? Mày còn tỉnh táo nữa hay không thế?
 
Tiết Cường thủy chung là vô pháp tin tưởng vào sự thật này.
 
Về phần Triệu Thiên Bá thì đang khóc không ra nước mắt, chuyện tình diễn ra đúng là như vậy, Tiết Cường không tin, thì ngay cả bản thân hắn cũng chẳng có biện pháp nào. Bởi vì Triệu Thiên Bá quá mức khẩn trương, nên đã ấn nhầm nút loa ngoài, để cho những lời nói của Tiết Cường, Trần Phàm đều rõ ràng nghe xuống, không thiếu một chữ nào.
 
- Nếu muốn giữ tính mạng, thì mày hãy chửi hắn đi.
 
Ngay khi Triệu Thiên Bá còn đang do dự không biết phải làm sao, thì Trần Phàm mở miệng, thanh âm không lớn, vừa đủ để cho Triệu Thiên Bá nghe thấy.
 
Nguyên bản Tiết Cường đã mất hết kiên nhẫn, lúc này mơ hồ nghe được thanh âm bên cạnh có người nói chuyện, tuy rằng nghe không quá rõ ràng, nhưng vẫn tức giận mắng:
 
- Triệu Thiên Bá, sao mày nói rằng đám đàn em của mày đều chết hết rồi? Như thế nào bên cạnh còn có tiếng nói chuyện? Đừng bảo là thanh âm của thằng em mày đó nhé, ngữ khí của nó như thế nào tao vẫn còn nhớ rõ.
 
- **** bà ngoại mày, bố mày đã nói là bọn nó đều chết hết rồi, mày còn không tin sao?
 
Chứng kiến tia uy hiếp trắng trợn dâng lên trong đôi con ngươi của Trần Phàm, Triệu Thiên Bá muốn khóc, bất quá vẫn phải khóc tang mắng lớn:
 
- Mày muốn bố phải nhắc lại bao nhiêu lần, thì mày mới tin lời bố mày đây?
 
Ân?
 
Đầu bên kia điện thoại, sau khi Tiết Cường nghe được tiếng mắng chửi của Triệu Thiên Bá, đồng tử bỗng nhiên phóng đại, diễn cảm mang theo biểu tình không sao tưởng tượng nổi. Theo sau...khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tựu ngay cả thân mình cũng nhịn không được, mà hung hăng run rẩy lên.
 
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, gã cẩu nô tài luôn luôn khom lưng cúi đầu ở trước mặt hắn giống như Triệu Thiên Bá, một ngày kia sẽ dám mắng chửi hắn thậm tệ như thế này. Nhưng mà...Ngay khi hắn muốn nổi cơn thịnh nộ, thì bỗng nhiên Trần Phàm giành lấy điện thoại trong tay Triệu Thiên Bá, mỉm cười nói:
 
- Tiết thiếu gia, cảm giác điều khiển phía sau màn thích không?
 
- Mày là ai?
 
Vừa nghe được cái thanh âm này, ngữ khí của Tiết Cường liền trở nên trầm thấp.
 
- Tao chính là người bị đám đàn em của mày đùa giỡn trong tay đêm nay. Đáng tiếc, đám đàn em của mày không dùng được ah!
 
Trần Phàm cười lạnh nói:
 
- Bây giờ, tao mời mày xem một vở tuồng kịch, hơn nữa mày sẽ phi thường phấn khích!
 
Dứt lời, Trần Phàm mở tính năng quay video của máy điện thoại lên, sau đó giao máy đặt vào trong lòng bàn tay đang không ngừng run rẩy của Triệu Thiên Bá. Tiếp đó, cúi người nhặt một chiếc di động ở trong túi của gã đã chết lên. Lúc này, chiếc di động nằm trong tay Triệu Thiên Bá giống như bom hẹn giờ, hắn chỉ hận là không thể hung hăng ném ra.
 
- Đặt di động ở khoảng cách trước người mày nửa mét, màn hình chiếu thẳng vào mày, sau đó khóc tang nói, mày bởi vì trộm ăn ngủ với nữ nhân của Tiết Cường, kết quả Tiết Cường liền giết mày diệt khẩu, giết toàn bộ người ở phân đà Hàng Châu không nói, mà còn muốn giết ngay cả mày nữa.
 
Trần Phàm cười híp mắt nhìn Triệu Thiên Bá nói.
 
Đầu bên kia, Tiết Cường nghe được thanh âm của Trần Phàm, thiếu chút nữa đã tức khí hộc máu. Đồng thời, hắn cơ hồ theo bản năng gầm lên:
 
- Triệu Thiên Bá, nếu mày dám nói như thế, tao sẽ lột da mày ra.
 
Phanh phanh phanh phanh...
 
Cùng lúc này, Trần Phàm bạt súng trong tay ra, hướng lên trần nhà mà bắn loạn xà ngầu một trận, thanh âm trầm đục không ngừng văng vẳng khắp bốn phía xung quanh.
 
- Nếu mày không nói, giờ tao sẽ giết mày.
 
Bắn xong, Trần Phàm lạnh lùng nhắc nhở.
 
Thời gian Trần Phàm nổ súng, Triệu Thiên Bá căng thẳng cực điểm, trực tiếp đánh rơi máy di động, hai tay bưng lấy lỗ tai, không ngừng la hét, tựu ngay cả Triệu Hoành đứng một bên cũng sợ hãi ôm đầu ngồi xuống thật nhanh.
 
Lúc này, vừa nghe được lời nói của Trần Phàm, Triệu Thiên Bá hiểu rõ, chính mình nếu không dựa theo Trần Phàm mà làm, như vậy ngay sau đó hắn sẽ liền biến thành một cỗ tử thi lạnh ngắt, về phần nếu đắc tội với Tiết Cường...Ít nhất hiện giờ sẽ không thể chết, còn có một chút hy vọng bỏ trốn. Bên nào nặng, bên nào nhẹ, Triệu Thiên Bá đều hiểu rõ ràng.
 
Nghĩ thông suốt điểm này, Triệu Thiên Bá cầm chiếc di động lên, dựa theo phân phó của Trần Phàm mà đặt di động ở trước mặt khoảng nửa mét, khóc như cha chết mẹ đi lấy chồng, nói:
 
- Tiết Cường, mày là cái thứ chó má, mẹ mày sinh ra mày đúng là một cái lỗi lầm to lớn. Ngày trước lão tử vì cứu mày, thiếu chút nữa đã mất đi tính mạng. Còn mày thì sao? Chỉ vì nữ nhân của mày câu dẫn lão tử, lão tử không nghĩ qua liền chiếm hữu nàng, kết quả mày muốn giết lão tử để diệt khẩu, như thế đành thôi. Nhưng mày chó má đến nỗi, ngay cả đám đàn em của lão tử đều giết hay sao? Bọn hắn đều đang bán mạng cho Tiết gia nhà mày ah!
 
Không thể không nói, Triệu Thiên Bá cũng là một diễn viên tiêu chuẩn nhất lưu, khóc đến nỗi tê tâm liệt phế, đôi con ngươi trong mắt đỏ hồng, dường như chỉ hận là không thể lập tức đem Tiết Cường băm thây vạn đoạn.
 
Đầu bên kia điệ thoại, nhìn bộ dáng bất động đái thiên của Triệu Thiên Bá, nghe ngữ khí mắng chửi chó má, Tiết Cường cho dù là biết Trần Phàm đang uy hiếp nên Triệu Thiên Bá bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Nhưng cơn tức vẫn sôi máu, thiếu chút nữa hắn đã hôn mê đi rồi.
 
Còn Trần Phàm đem hết những cảnh tượng này sao chép xuống, đồng thời chuyển di động, đem hoàn cảnh xung quanh chụp lấy vài tấm.
 
- Những gì mày nói, tao đều làm rồi, hãy buông tha cho anh em chúng tao.
 
Lúc này Triệu Thiên Bá đã suy sụp tinh thần, câu nói này cơ hồ là rống ra tới.
 
Chẳng quan tâm bao nhiêu, Trần Phàm cầm theo một thanh chủy thủ bước về phía Triệu Thiên Bá.
 
- Mày...mày đã nói là, nếu như làm theo lời mày, thì mày sẽ buông tha cho tao mà.
 
Thấy một màn này, Triệu Thiên Bá hoàn toàn muốn điên lên, rít gào đứng bật dậy, cố gắng cùng Trần Phàm liều mạng.
 
- Tao cũng không nói là muốn giết mày, nhưng tao muốn nhắc cho mày biết, mày làm cho tao một chuyện...
 
Trần Phàm vừa bước tới, vừa dùng ngữ khí bình thản nói:
 
- Thì mày và thằng em mày, giữa hai người chỉ được chọn lấy một người còn sống mà thôi. Nếu mày muốn cứu nó, như vậy liền tự sát đi, còn nếu mày muốn sống, như vậy thì...
 
Oanh! Trần Phàm lấp lửng không nói hết câu, mà đem thanh chủy thủ ném tới trước người Triệu Thiên Bá.
 
Triệu Hoành đang ôm đầu ngồi xuống dưới đất, vừa nghe thấy Trần Phàm nói như thế, trong đại não liền nổ vang một tiếng, theo bản năng trợn trừng hai mắt nhìn về phía Triệu Thiên Bá.
 
- Nhớ kỹ, chính là cái loại sợ hãi sống không bằng chết đó.
 
- Không...
 
Giờ khắc này Triệu Hoành đã chân chính minh bạch hàm ý trong lời nói của Trần Phàm rồi. Hắn ôm đầu, điên cuồng lắc lư.
 
- Sưu...sưu.
 
Ngay sau đó, Triệu Thiên Bá gần như điên cuồng lao về phía Triệu Hoành, ra tay nhanh như chớp, cắt đứt yết hầu của Triệu Hoành. Theo sau giống như người điên rống lên:
 
- Tao đã giết nó...ha ha ha ha ha...Tao đã giết nó rồi...ha ha ha...mày buông tha cho tao đi.
 
- Phanh!
 
Trả lời Triệu Thiên Bá chính là một viên đạn, nháy mắt đem đầu của hắn bắn nát ra, máu tươi cùng dịch óc vươn vãi xuống đầy đất.
 
Đầu bên kia điện thoại, Tiết Cường mặc dù không tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, nhưng tất cả thanh âm diễn biến từ đầu đến cuối hắn đều nghe thấy. Điều này khiến cho nội tâm của hắn không khỏi dâng lên một cỗ hàn ý lạnh thấu xương tủy.
 
- Tiết thiếu gia, vở tuồng này có phấn khích hay không?
 
Trần Phàm cầm lấy chiếc di động trong tay Triệu Thiên Bá lên, cười híp mắt hỏi.
 
- Tiểu tử, mày đúng là quá mức ngoan độc! Mày nhất định sẽ phải chết, còn cha mẹ của mày, bạn gái của mày, cùng những người đang sống bên cạnh mày. Tất cả đều sẽ phải chết, phải chết...
 
Giờ khắc này, diễn cảm trên khuôn mặt của Tiết Cường âm trầm đáng sợ, trong đôi con ngươi toát ra sát khí lạnh lẽo.
 
- Ha ha...
 
Trần Phàm khinh thường cười:
 
- Từng có rất nhiều kẻ muốn giết tao. Nhưng, bọn chúng đều chết ở dưới đao của tao, mày cũng không có ngoại lệ đâu. Bất quá, trước khi mày chết, tao sẽ tặng cho mày một phần lễ vật nho nhỏ cái nhỉ!
 
Lễ vật?
 
Bên tai truyền ra hai chữ này, khuôn mặt của Tiết Cường lập tức vặn vẹo thành một đoàn, dường như hắn đã đoán ra hàm ý của phần lễ vật kia.
 
- Mày không cần kích động, đây chỉ là giữa tao và mày có qua có lại mà thôi.
 
Trần Phàm nói xong, khẽ liếm môi, ngữ khí trở nên dị thường khàn đục:
 
- Ngoài ra, tốt nhất là mày hãy cầu nguyện thượng đế, đừng để cho tao gặp mày. Bởi vì...lần sau gặp mặt, đó chính là ngày giỗ hàng năm của mày đó!
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện