Thân thể Tề Quân Hành nổi lên phản ứng, tuy trong đầu còn đang thắc mắc vì sao Cơ Nhi không cho hắn hôn môi? “Ha, được chưa?” Mạc Nhiễm Thiên diễn trò xong ngẩng đầu lên nhìn Tề Quân Hành. Vừa nhìn thấy dục vọng nhàn nhạt trong đôi mắt Tề Quân Hành, hắn liền sợ hãi, không phải hắn ta muốn làm một lần nữa đấy chứ.

Tề Quân Hành chăm chú nhìn đôi môi hắn rồi hỏi: “Vì sao không hôn môi trẫm?”

“A, cái này, ha ha, miệng Cơ Nhi rất hôi!” Mạc Nhiễm Thiên quýnh lên.

“Trẫm không chê.” Tề Quân Hành nhíu mày.

“A, hắc hắc, kì thật, kì thật là vì môi Cơ Nhi có độc, sợ lây cho hoàng thượng, người xem môi Cơ Nhi có phải đỏ đến mức bất bình thường không? Trước kia Cơ Nhi không phải như thế, sau này không biết bị ai hạ độc, liền trở thành thế này, người nào hôn môi Cơ Nhi, môi người đó cũng sẽ biến thành như vậy. Sắc môi hoàng thượng biến đỏ như thế này, có phải hơi kì quặc không?” Mạc Nhiễm Thiên tiên hạ thủ vi cường, bởi vì hắn sợ Tề Quân Hành đã nhìn ra sắc môi hắn.

“Có chuyện này ư?” Tề Quân Hành bán tín bán nghi.

“Vậy Cơ Nhi hôn nha, môi hoàng thượng có trở nên giống nữ nhân, cũng chớ trách Cơ Nhi.” Mạc Nhiễm Thiên làm bộ hai tay ôm đầu hắn, đôi môi đỏ chu chu lên chầm chậm tiến lại gần môi hắn.

“Không cần.” Trước khi đôi môi Mạc Nhiễm Thiên kịp chạm vào môi hắn, Tề Quân Hành đã vội vàng đẩy ra, hắn không muốn trở nên yêu dị, Cơ Nhi nhỏ gầy thanh tú, môi đỏ như vậy trông rất mê người, nhưng mình là bậc cửu ngũ chí tôn lại trở thành như vậy, kì quái lắm.

Trong lòng Mạc Nhiễm Thiên còn căng thẳng hơn hắn ta nhiều, chỉ sợ chiêu “Lấy tiến làm lùi” này không dùng được, nhưng không ngờ rằng Tề Quân Hành thật sự không muốn, hắn lập tức mặt mày hớn hở nhìn Tề Quân Hành.

“Không hôn môi có thể hôn chỗ khác.” Tề Quân Hành long mục thâm thúy nhìn vào mắt hắn.

“A, hoàng thượng, hắc hắc, Cơ Nhi mệt, muốn trở về ngủ, hoàng thượng là hoàng đế tốt, hẳn là nên đi phê tấu chương.” Mạc Nhiễm Thiên vội vàng trườn từ trên người hắn xuống, nếu làm lần nữa, tiểu pp của mình gặp họa chắc rồi.

“Trẫm cũng muốn ngủ.” Tề Quân Hành không buông hắn ra, ngược lại càng ôm càng chặt hơn, hắn ghé vào tai Mạc Nhiễm Thiên nói: “Tiểu Cơ Nhi, không đau chứ?” Thanh âm kia nghe thật mờ ám.

“A, đau, đau chết mất, hoàng thượng, ngươi đừng đùa nữa.” Mạc Nhiễm Thiên lập tức trưng ra vẻ mặt cầu xin.

Tề Quân Hành không vui, dục hỏa vừa bị hắn châm ngòi, lại đã mất hứng rồi, đành nhìn cái miệng nhỏ bé của hắn mà nói: “Vậy Cơ Nhi hãy dùng nơi này giúp trẫm đi.” Nói xong kéo tay Mạc Nhiễm Thiên qua, nắm lấy long căn của mình.

Khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên giật giật, lần trước cố nén cảm giác ghê tởm, dùng miệng phục vụ cho hắn, lúc này lại muốn làm những hành động biến thái nọ ư. Nghĩ đến cảm giác ghê tởm phát ói ấy, Mạc Nhiễm Thiên tái mặt, giận dữ lườm Tề Quân Hành mà quát lên: “Lão tử mặc kệ, ghê chết đi được!”

“Láo xược! Cái gì ghê tởm, ngươi chỗ này của trẫm ghê tởm?” Tề Quân Hành căm tức lườm Mạc Nhiễm Thiên.

“A, không, không phải, chỉ là về khoản này kỹ thuật của Cơ Nhi quá kém, hoàng thượng ngài tìm người khác đi.” Lúc này Mạc Nhiễm Thiên không dám chọc giận hắn.

“Hừ, không được thì phải học!” Tề Quân Hành vén long bào, đem phô ra long căn của mình, hai tròng mắt Mạc Nhiễm Thiên muốn rớt xuống luôn, trong lòng nguyền rủa hắn thêm một vạn lần.

“Không nghe lời hử? Cẩn thận pp ngươi.” Tề Quân Hành đè đầu hắn xuống.

Mạc Nhiễm Thiên cắn răng, cương quyết không cúi đầu, giằng co tay đôi với Tề Quân Hành, nhìn long căn thâm hồng, thổ trứ lộ châu, hắn tức giận đến mức gân xanh trên đầu giật liên hồi, nnd, sao mình lại suy đồi tới mức này, tên biến thái này sao lại muốn mình làm loại chuyện này chứ. (thâm hồng = thẫm đỏ, thổ trứ lộ châu: thổ trứ: phun trào – lộ châu: giọt sương ~> thổ trứ lộ châu: thứ gì đó trăng trắng đang ra ha. Hảo trần trụi nga! *bỏ chạy*)

“Cơ Nhi, thật sự không muốn?” Tề Quân Hành không ấn nổi đầu hắn xuống.

“Hoàng thượng, như vậy được không?” Mạc Nhiễm Thiên nghe giọng điệu này đã biết hắn sắp phát hỏa, lập tức cầm thứ cự đại của Tề Quân Hành, bắt đầu an ủi nó.

“Ha. Chầm chậm một chút, ngươi muốn đau chết trẫm a.” Tề Quân Hành vừa thoải mái lại vừa bởi động tác thô lỗ của Mạc Nhiễm Thiên mà cảm thấy đau đớn.

“Dạ, dạ, Cơ Nhi chậm lại đây.” Mạc Nhiễm Thiên lập tức thả chậm động tác, hắn thật sự không muốn dùng miệng giúp Tề Quân Hành.

“Ưm.” Tề Quân Hành cũng không làm khó hắn nữa, tựa vào long ỷ hưởng thụ cảm giác thoải mái Mạc Nhiễm Thiên đem lại cho hắn.

“Cơ Nhi, ngươi là ái phi của trẫm, phải biết hầu hạ trẫm.” Tề Quân Hành hài lòng nói.

Mạc Nhiễm Thiên run run khóe miệng, hận không thể hoạn Tề Quân Hành, chất dịch nhầy nhụa này làm hắn cảm thấy ghê muốn chết được, mình từ khi nào biến thành nam kỹ thế này.

“Hoàng thượng có nhiều ái phi như vậy, không thiếu một Cơ Nhi, đúng rồi, hoàng thượng, Mạc thái tử là tên ngố, hắn không biết hầu hạ thì làm sao bây giờ? Ngươi cũng cường bạo ư.” Mạc Nhiễm Thiên thử dò xét.

“Trẫm sẽ thương y, y cũng sắp tới rồi, trẫm chờ đợi ngày này suốt hai năm, mỗi khi nằm mơ đều mơ thấy hắn.” Tề Quân Hành đột nhiên mở mắt, bên trong đó có màu sắc như mộng ảo.

“Hoàng thượng, ngươi nói như vậy, không phải làm tổn thương trái tim Cơ Nhi ư?” Mạc Nhiễm Thiên bất mãn nhìn hắn.

“Ồ, Tiểu Cơ Nhi, trẫm cũng thích ngươi, trẫm sau này có hai người các ngươi hầu hạ là được, ngu thái tử không hiểu, ngươi có thể dạy hắn, trẫm muốn chơi đùa cùng hai người các ngươi.” Dục vọng trong mắt Tề Quân Hành đột nhiên nổi lên mạnh mẽ.

“A.” Mạc Nhiễm Thiên ngay lập tức bị chấn động, nnd, tên biến thái này còn muốn chơi đùa với hai người, đùa chết hắn nha! Mạc Nhiễm Thiên càng nghĩ càng giận, hai tay cũng không tự giác nắm chặt lại.

“A, Cơ Nhi, ngươi nhẹ chút đi, đừng đem bảo bối của trẫm phá hủy, sau này ai tới thương ngươi.” Tề Quân Hành vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên.

“Hoàng thượng, ta đau tay quá, ngươi ra nhanh chút đi nha!” Mạc Nhiễm Thiên hận chết rồi.

“Chuyện này ha, như vậy đi. Lý công công!” Tề Quân Hành đột nhiên gọi ra phía cửa đối diện.

“Nô tài ở đây!” Lý công công lập tức đi vào, thấy Mạc Nhiễm Thiên ngồi trên đùi Tề Quân Hành, đã biết chuyện gì xảy ra.

“Dầu hoa hồng của trẫm đâu?” Tề Quân Hành hỏi.

“Hoàng thượng, ở chỗ này!” Lý công công vẫn mang theo bên mình, thuốc viên, thuốc bôi trơn đều có sẵn, có thể thấy được lối sống đế vương thối nát của Tề Quân Hành.

“Ừ, ngươi đi ra ngoài đi!” Tề Quân Hành lấy dầu hoa hồng Lý công công đặt trên ngự án mang tới.

“Cơ Nhi, nằm trên ngự án đi!” Tề Quân Hành đẩy hắn xuống, thì ra tay Mạc Nhiễm Thiên cơ bản không thể đạt tới yêu cầu của hắn.

“Hoàng, hoàng thượng, ngươi muốn làm gì? Vết thương của Cơ Nhi còn chưa lành.” Mạc Nhiễm Thiên mặt mũi trắng bệch.

“Ha ha, cho ngươi nhìn một chút hiệu quả của Thiên Lộ Hoàn, lần này trẫm sẽ không làm đau ngươi, đừng bắt trẫm phải chờ!” Tề Quân Hành cường ngạnh áp hắn xuống bên ngự án.

Mạc Nhiễm Thiên thấy pp đột nhiên mát lạnh, hai tay liều mạng bấu chặt ngự án, hận đến nghiến răng nhưng lại không có cách nào.

Thân thể bị ngón tay Tề Quân Hành xâm nhập, ngón tay bôi dầu hoa hồng vừa cứng lại vừa lạnh, làm cho Mạc Nhiễm Thiên rùng mình một cái, nỗi sợ hãi xông thẳng tới thần kinh hắn, hắn sợ cảm giác đau đớn như bị xé rách này chết mất.

“Thả lỏng, không đau nữa rồi, ngươi xem pp ngươi sắp lành hẳn rồi, Tiểu Cơ Nhi sẽ dễ chịu hơn.” Ngón tay Tề Quân Hành di chuyển ở bên trong, Mạc Nhiễm Thiên phát hiện bên trong mình thật sự không đau, hơn nữa còn có cảm giác tê dại.

“Được rồi, cứ như vậy, trẫm muốn Cơ Nhi thỏa mãn một lần!” Tề Quân Hành rút ngón tay tay, đem cự vật của mình chậm rãi tiến vào.

“Ưm…a…” Cảm giác trướng lên làm cho Mạc Nhiễm Thiên cau chặt mày, trong miệng không tự chủ phát ra thanh âm phối hợp.

“Ô, ấm áp thật!” Tề Quân Hành ngẩng đầu, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ khàn khàn, dưới thân không nhịn được di động theo quy luật, hai tay nâng eo Mạc Nhiễm Thiên, làm cho độ cong của hắn thích hợp với tư thế của mình hơn.

“A.” Mạc Nhiễm Thiên có cảm giác không nhịn được, mặc dù cảm thấy rất mất mặt, nhưng cảm giác thoải mái rất mãnh liệt, hơn nữa lại làm ở trong ngự thư phòng, làm cho hắn cũng thấy hưng phấn khó hiểu, có cảm giác mình thật sa đọa.

“Tiểu Cơ Nhi, ngươi rên lên a, trẫm thích nghe!” Tề Quân Hành càng dùng sức va chạm.

Mạc Nhiễm Thiên cắn môi dưới, hận mình bỗng dưng lại thích loại cảm giác này, vì không muốn mất mặt, hắn sống chết nhịn xuống không rên thành tiếng.

“Rên a, Tiểu Cơ Nhi, ái phi của trẫm.” Tề Quân Hành dụ dỗ.

“Ta, ta không phải! A.” Mạc Nhiễm Thiên tức giận quay đầu lườm Tề Quân Hành, đáng tiếc cái miệng nhỏ nhắn vừa mở ra đã vô ý thức rên rỉ, làm cho khuôn mặt hắn đỏ bừng, ngượng ngùng vạn phần.

“Không rên trẫm sẽ đánh ngươi!” Tề Quân Hành phát lên pp Mạc Nhiễm Thiên một chưởng, nhưng lực cũng không mạnh.

“A, ngươi!” Mạc Nhiễm Thiên giận điên lên.

“Rên lên, rên cho trẫm nghe, nếu không trẫm ra không được, phải làm thật lâu!” Tề Quân Hành uy hiếp hắn.

“A… Ưm…, dùng sức, ngươi chưa ăn cơm a, dùng lực chút, a.” Mạc Nhiễm Thiên hoàn toàn phát hỏa, kêu to lên, nhưng còn châm chọc Tề Quân Hành dùng không đủ lực.

“Được lắm, cho ngươi biết sự lợi hại của trẫm!” Tề Quân Hành bị kích thích, càng thêm dùng sức.

“A…, ô…, còn chưa đủ, dùng sức, dùng sức!” Mạc Nhiễm Thiên lớn tiếng rên rỉ, ngay cả Lý công công cùng bọn thị vệ đứng bên ngoài ngự thư phòng đều nghe được mặt đỏ tới mang tai, quý phi nương nương này lợi hại quá.

Cả ngự án lắc lư, một cuộc đại chiến kích tình chính thức bắt đầu.

Hoan ái chấm dứt khi chân hai người đều đã nhũn ra, Tề Quân Hành nằm ở trên lưng Mạc Nhiễm Thiên không nhúc nhích, Mạc Nhiễm Thiên thở hào hển, có thể cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt của Tề Quân Hành, khóe miệng thoáng hiện ra một nét nhạo báng.

“Hoàng thượng, mệt không.” Mạc Nhiễm Thiên mở miệng nói, kì thật chân hắn cũng mềm nhũn tới mức không muốn cử động.

“Tiểu Cơ Nhi còn muốn, trẫm có thể lập tức làm thêm một lần!” Tề Quân Hành thở gấp mà nói.

“Đừng lên mặt, ngươi cho rằng hoàng đế là vạn năng đích a, giả bộ cái gì mà giả bộ!” Mạc Nhiễm Thiên muốn mắng nhiếc hắn.

“Không giả bộ, trẫm có thể uống thuốc, thỏa mãn tiểu Cơ Nhi một ngày một đêm được không?” Khóe miệng Tề Quân Hành lộ ra nét cười tà.

“A, đừng, đừng, ta nói đùa thôi, Cơ Nhi đủ rồi.” Mạc Nhiễm Thiên vội vàng xin tha, nnd, sao mình không nghĩ ra hoàng đế xưa nay đều có vật tráng dương nhỉ, mình bị hắn ngoạn một ngày, không biết chừng tới mệnh cũng chẳng còn. Hảo hán không ngại thiệt trước mắt.

“Ha ha ha, quay về tẩm cung đi.” Tề Quân Hành cũng đã tiêu hao quá nhiều thể lực.

Mạc Nhiễm Thiên bĩu bĩu môi nói: “Ngươi còn không xuống đi!” Thì ra hai người còn chưa tách ra.

“Trẫm thích như vậy.” Tề Quân Hành ôm chặt Mạc Nhiễm Thiên.

Mạc Nhiễm Thiên đầu đầy hắc tuyến, sao lại cảm thấy gã hoàng đế này đang làm nũng vậy nhỉ, hắn bỗng cảm thấy gai người.

Buổi tối, Mạc Nhiễm Thiên nằm trên long sàng nghĩ xem Dạ Tích Tuyết cùng Thượng Quan Nghi không biết lúc nào tới cứu hắn, trong lòng hồi hộp, hoàng thượng còn chưa trở lại, nghe Lý công công nói hắn ta còn đang ở ngự thư phòng phê tấu chương ban ngày, tấu chương một đống lớn, ít nhất cũng phải đến đêm khuya, bởi vì hắn ta đã dành toàn bộ thời gian ban ngày quẫy nhiễu Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Nhiễm Thiên giật mình, nhảy khỏi long sàng, đi xuống dưới đất.

“Bình An, Phát Tài!” Mạc Nhiễm Thiên chào hỏi.

“Đại, đại hiệp, sao ngươi lại tới nữa?” Hai người thiếu chút nữa bị hắn hù chết.

“Ai, ta nhàm chán a, hoàng thượng còn chưa trở lại, ta tới thăm các ngươi một chút, các ngươi mỗi ngày ở dưới đất cùng đám tử thi này, không phải không được nói chuyện sao?” Mạc Nhiễm Thiên tám chuyện.

“Ai, chúng ta cũng không còn cách nào a, trừ lúc dùng bữa, Lý công công đem thức ăn tới lãnh cung, chúng ta đi tới ăn, những lúc khác chúng ta đều ở dưới này, tượng sáp Ám quý phi cũng vừa mới làm xong.” Bình An kể khổ.

“Nơi này thông đến lãnh cung ư?” Mạc Nhiễm Thiên kinh ngạc.

“Đúng vậy, là một tòa lãnh cung bỏ đi, cách khá xa những tòa cung điện có phi tử ở, đại hiệp hiện tại được sủng ái phải không? Chúng ta không biết tin tức bên ngoài, đại hiệp được ban danh hiệu gì thế?” Bình An hai người cũng thật là nhàm chán.

Mạc Nhiễm Thiên nhếch mép nói: “Ta đoán là thay thế Ám quý phi. Nhưng, trong mắt hoàng thượng đều như nhau thôi, ai chọc giận hắn, vẫn sẽ rơi vào kết cục như Ám quý phi.”

“Thế thì đại hiệp cũng nên cẩn thận, nghĩ biện pháp đừng làm cho hoàng thượng nằm mơ.”

“Hắc, kì thật ta cũng thấy lạ, hoàng thượng rốt cuộc gặp ác mộng gì, lại làm ra những hành động biến thái gì?” Mạc Nhiễm Thiên tò mò, nhưng hắn không biết lòng hiếu kì sẽ hại chết người.

“Đại hiệp, ta thấy ngươi không biết vẫn tốt hơn.” Phát Tài lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, bọn họ mỗi lần nhận được thi thể, toàn thân kinh khủng đến mức làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

“Ha, được thôi, Ám quý phi này thật giống người thật nha.” Mạc Nhiễm Thiên vuốt bức tượng, trầm trồ khen ngợi sự tinh xảo của nó.

“Thì chính là người thật mà.” Bình An nói thầm một tiếng.

Mạc Nhiễm Thiên nhất thời bị hù dọa, rụt tay về, sau đó nghĩ tượng sáp nơi đây tất cả đều là người thật, trong lòng lại sợ hãi, nơi này có thể có quỷ không, lá gan Tề Quân Hành cũng thật lớn quá nha.

“Ha ha, người chết thì có gì phải sợ, như vậy rất đẹp phải không? Đáng tiếc không tìm được đôi mắt kia, nếu không chờ nó được làm xong, đó chính là kiệt tác tuyệt vời nhất.” Phát Tài lại nhìn đôi mắt Mạc Nhiễm Thiên.

“Các ngươi đừng nhìn ta, ta không có ngày đó đâu, các ngươi cứ tùy tiện tìm đi, sau đó cho hoàng thượng xem qua một chút, giải trừ ác mộng của hắn ta.” Mạc Nhiễm Thiên giật giật khóe miệng.

“Không vội, nghe nói Mạc thái tử sắp tới rồi, hoàng thượng ôm người thật ngủ có lẽ cũng không nằm mơ nữa, tượng sáp này sẽ đợi đến một ngày Dương quý phi hoặc đại hiệp ngươi bất hạnh chết đi, là hoàn thiện đầy đủ rồi.” Phát Tài lắc đầu nói.

Mạc Nhiễm Thiên sắc mặt khó coi, nhìn hai con người vì không được tiếp xúc với ánh mặt trời, sắc mặt trắng bệch này, tức giận mà trừng mắt: “Đừng có nói hươu nói vượn, có thể hoàng thượng có Mạc thái tử rồi, sẽ không còn như vậy nữa. Được rồi, mật đạo đi như thế nào, ta muốn qua lãnh cung xem một chút.”

“Đại hiệp lại muốn làm gì?” Bình An kinh ngạc hỏi.

“Có thể làm gì ư, nhàm chán a.” Mạc Nhiễm Thiên lườm hắn một cái.

“Lãnh cung có cái gì hay đâu, hiện giờ tối đen, rất ghê người. Buổi tối chúng ta cũng không dám đi ra ngoài.” Phát Tài nói.

“Xí, nơi này của các ngươi toàn tử thi mà còn không sợ, thì sợ gì?” Mạc Nhiễm Thiên thật sự rất buồn cười.

Bình An cùng Phát Tài có vẻ không nghĩ tới chuyện này, liền gãi gãi đầu.

“Từ gian thạch thất kia đi vào, đại hiệp tự ngươi đi đi.” Phát Tài đáp.

“Được!” Mạc Nhiễm Thiên cầm lấy một ngọn đèn, xoay người đi tới gian thạch thất được chỉ, bên trong như cũ vẫn là những tượng sáp đã hoàn thành, mỗi cái đều giống y như người thật, Mạc Nhiễm Thiên lấy thêm can đảm, nhìn kĩ vách tường, sau đó thấy được một hòn đá nổi lên giống như trước, liền đi tới nhấn một cái, bên cạnh mở ra cánh cửa, Mạc Nhiễm Thiên đưa mắt vào trong nhìn xung quanh, là một địa đạo, vì vậy can đảm đi vào.

Địa đạo vẫn kéo dài ra ngoài, quanh co khúc khuỷu, có thể thấy được công trình dưới đất cực kỳ lớn, xem ra hoàng gia đều có địa đạo để chạy trốn như TV nói, không biết Mạc quốc có hay không, nghĩ đến Mạc quốc, Mạc Nhiễm Thiên lại nhớ tới khuôn mặt anh tuấn của Mạc Nghị Thần, trong lòng hơi nhớ người nam nhân thương yêu mình như ngọc đó. Ngọc điệp y tặng mình không dám đeo trên người, để ở chỗ Dạ Tích Tuyết, ai, lúc nào mới có thể gặp lại y đây.

Mạc Nhiễm Thiên vừa nghĩ vừa đi, phải mất thời gian một chén trà mới đi tới cuối, theo lệ hắn tìm được hòn đá, nhấn một cái, cửa đá mở, bên ngoài mặc dù tối đen, nhưng có ánh trăng chiếu rọi.

Mạc Nhiễm Thiên căng thẳng, nhưng dù sao hắn cũng là cảnh sát, tài cao gan lớn, ra khỏi cửa đá, trước mắt chính là một gian phòng cũ kỹ, nhưng không phải rách nát tồi tàn mà chỉ là hơi cũ kỹ, ở giữa còn bày một cái bàn lớn, chắc là hai người kia ăn cơm cần dùng.

Ra bên ngoài, cửa phòng mở rộng, bên ngoài gió mát từng trận, bóng cây chập chờn, thật là có chút dọa người, Mạc Nhiễm Thiên đi tới bên ngoài nhìn lên trời hít một hơi thật sâu, vừa định nhìn chung quanh một chút, nơi này đến cùng là ở phía nào của hoàng cung, nhưng lại phát hiện ra một bóng người nhảy qua nóc nhà, làm cho lòng hiếu kì của hắn nổi lên, nghĩ thầm ai lại đến lãnh cung này nhỉ? Không phải là Dạ đại ca chứ, người có võ công mà mình biết chỉ có hai người Dạ đại ca cùng Trần Chấn mà thôi, thật là lạ nha.

Lòng hiếu kì làm cho hắn bước nhanh hơn ra sân, đi tới chỗ bóng đen vừa chạy tới, nhìn kĩ, thấy bóng đen đi vào một tòa viện tử, Mạc Nhiễm Thiên vô cùng hồi hộp, lập tức theo sau, thấy người nọ đi vào viện tử có biển Gia Nguyên Các, Mạc Nhiễm Thiên ghi nhớ trong lòng, len lén theo vào.

Trong phòng ánh sáng yếu ớt, chốc lát sau bên trong truyền ra thanh âm của nữ tử.

Mạc Nhiễm Thiên nghe được, nhất thời ngẩn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện