Chương 89: Thấu Thiên Lượng(*) (*)
Là chỉ người bệnh sau khi được thi thuật thì những chỗ kim châm vào sẽ cảm thấy lạnh, thường dùng trong châm cứu.
Mọi người tỏ vẻ kỳ vọng. Lâm Vũ cũng không từ chối, hắng giọng: “Về chẩn đoán bệnh tình của Smith tiên sinh không sai, quả thực là teo cơ tính xơ hóa, nguyên nhân chủ yếu là thần kinh vận động bị giới hạn, mà ảnh hưởng tới vận động cơ bắp.”
“Phí lời, ở đây đều là người học y, cái này cần cậu nói sao!”
Tên mũi ưng vô cùng xem thường mà lạnh giọng.
Hắn vốn tưởng mình nói vậy thì sẽ có người phụ họa, nhưng không ngờ, hắn vừa nói xong thì viện trưởng Kỳ liền lạnh mặt, trầm giọng: “Người đâu, đuổi tên này ra cho tôi!”
Tên mũi ưng còn chưa phản ứng lại là chuyện gì thì đã bị chủ nhiệm kho hắn đá ra ngoài.
“Ngại quá, Hà tiên sinh, quấy rầy cậu rồi, mời tiếp tục.” Viện trưởng Kỳ nói.
Lâm Vũ gật đầu, nói tiếp: “Về nguyên nhân bệnh cụ thể của Smith tiên sinh, tôi tin cho dù là bác sỹ nước ngoài hay trong bệnh viện nhân dân Thanh Hoa của chúng ta thì đều không kiểm tra ra được.”
Nói xong anh nhìn Jason một cái, Jason vội gật đầu, quả thực ngay cả hiệp hội y liệu tiếng tăm lừng lẫy của nước Mỹ cũng không kiểm tra ra được nguyên nhân bệnh của bố hắn.
“Tôi có thể rất bảo đảm mà nói với tất cả các vị có mặt ở đây, nguyên nhân chủ yếu dẫn đến thần kinh vận động của Smith tiên sinh chịu giới hạn là nằm ở bệnh tim.” Lâm Vũ ngồi trên ghé, nhìn các bác sỹ một cái, kiên định nói.
“Bệnh tim?”
Nghe vậy thì mọi người kinh ngạc không thôi. Họ học y nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe nói thần kinh vận động bị tổn thương lại liên quan tới bệnh tim.”
“Đúng, là chứng bệnh tim nhiệt trong trung y, thuộc tim bị nhiệt dẫn đến máu nóng. Mọi người cũng có thể hiểu là nhiệt nóng tấn công tim, bệnh nhân chắc chắn từng chịu sự kích thích mạnh, dẫn đến nhiệt tim bức bối trong người, nội thương thất tình, thần kinh vận động bị hạn chế.” Lâm Vũ nói từ từ, sau đó nhìn Jason và Leah, hỏi: “Hai người nghĩ kỹ lại, bố hai người trước khi phát bệnh có phải từng chịu đả kích gì lớn?”
“Đúng! Đúng!”
Jason và Leah gật đầu liên hồi. Leah đã rơi nước mắt.
“Ba năm trước, mẹ tôi bị xe tông ngay trước mặt bó. Bồ tôi quá đau buồn tuyệt vọng, cả người liền trở nên trầm cảm, sau đó dần dần xuất hiện loại chứng bệnh này.” Leah nắc nghẹn nói.
Dù chuyện đã qua lâu rồi, nhưng đến giờ nghĩ lại vẫn vô cùng đau đón.
Trong phòng liền tĩnh mặc, không ngờ Lâm Vũ lại đoán chính xác như vậy.
Thiết Diêm Vương cũng chắp tay sau lưng gật đầu. Xem ra Hà Gia Vinh này quả thực có chút tài.
“Hà tiên sinh, nếu như cậu đã chẩn đoán ra được nguyên nhân bệnh của bố tôi vậy thì phiền cậu trở về nghiên cứu giúp bồ tôi một ít thần dược này nữa!”
Jason vội lấy một lọ thuốc nhỏ đỗ máy viên thuốc ra cho Lâm Vũ xem, sợ anh sẽ bị nhầm.
“Uống thuốc thì tác dụng quá chậm, hơn nữa tác dụng kém.
Chỉ cần cho tôi một tiếng, tôi có thể khiến bố anh đứng lên lần nữa.” Lâm Vũ mỉm cười, ngữ khí lại tự tin ung dung, trong bóng dáng nhỏ bé giống như có một năng lượng cực lớn.
“Một… một tiếng?”
Không chỉ Jason và Leah kinh ngạc mà ngay cả đám bác sĩ cũng kinh ngạc không thôi. Sao có thể chứ?
“Smith tiên sinh chỉ là thần kinh vận động bị hạn chế, không bị tổn thương, nên mức độ teo cơ cũng thấp. Hơn nữa vì thường ngày y tá cũng thường vận động tay chân giúp ông ấy nên các khớp xương chưa xuất hiện tình trạng dính chặt nghiêm trọng.
Đứng dậy, thậm chí là đi, đều không thành vấn đề.”
Lâm Vũ giải thích với mọi người một câu, sau đó nhìn Lý Hạo Minh: “Chủ nhiệm Lý, tôi đến vội quá, không đem theo bọc kim, có thể cho tôi mượn một bọc kim không?”
“Được! Được!”
Lão giáo sư khoa trung y ở bên cạnh vội dặn dò bác sỹ cấp dười: “Nhanh, nhanh tới phòng làm việc của tôi lấy bộ kim bạc tốt nhất tới đây.”
Lần trước lúc Lâm Vũ chữa cho người ngoại quốc đó khiến ông vô cùng bội phục. Trong lòng ông, Lâm Vũ quả thực là thần tượng.
Đợi bác sỹ đó đưa kim bạc tới Jason lắc đầu tỏ vẻ khó tin nói: “Hà yêu quý, đến bây giờ tôi vẫn không dám tin, dùng máy cây kim nhỏ này châm lên người liền có thể chữa khỏi bệnh. Quả thực quá phi thường rồi.”
“Jason tiên sinh, vậy hôm nay tôi sẽ cho anh thấy, cái gì gọi là tận mắt chứng kiến!” Lâm Vũ cười một tiếng, lấy hộp kim đến trước người Smith.
Lúc này Smith đã có ý thức, nhưng không thể nói chuyện, nhìn thấy kim bạc trong tay Lâm Vũ thì trong mắt hiện lên tia kinh SỢ.
“Nói với ông ấy, không đau đâu, bảo ông ấy thả lỏng.”
Lâm Vũ nói với Leah một tiếng, Leah vội dịch lại cho bố. Cơ bắp căng thẳng của Smith lúc này mới thả lỏng.
Các bác sỹ trong phòng đếu nín thở mà nhìn Lâm Vũ, chờ mong kỳ tích xuất hiện. Bác sĩ trẻ phía sau cũng nhón chân rướn cổ lên nhìn.
Chỉ thấy Lâm Vũ vân vê cây kim bạc, khẽ châm lên máy huyệt trên da của Smith, sau đó đè chậm, lặp lại máy lần.
Điều khiến mọi người kinh ngạc là cùng một huyệt, Lâm Vũ châm ba lần, mỗi lần đều sâu hơn lần trước một chút.
“Tháu… Thấu Thiên Lượng?”
Lão giáo sư trung y mở lớn mắt, vô cùng kinh ngạc nói.
Lần trước ông đã thấy trong clip của Lâm Vũ và Tống lão có Lục Hợp Thần Châm đã thát truyền, không ngờ Lâm Vũ lại còn biết Tháu Thiên Lượng!
Thiêu Sơn Hỏa và Thấu Thiên Lượng là hai tuyệt học trong châm cứu trung y, bây giờ người biết và dùng hay gần như không còn.
Mà cổ tay Lâm Vũ trở ngược, dùng Thấu Thiên Lượng một cách xuất thần nhập hóa, dày công tôi luyện như vậy, ông có thể không kinh ngạc sao?
“Giáo sư, ông nói vậy là ý gì?” Máy bác sỹ bên cạnh tò mò hỏi.
Họ chỉ có thể nhìn ra động tác của Lâm Vũ rất đặc biệt, còn lời mà lão giáo sư nói thì họ hoàn toàn nghe không hiểu.
Lão giáo sư thấy đám bác sĩ hứng thú với trung y như vậy thì liền nhiệt tình mà giảng cho họ.
Lúc ông giảng xong thì lần châm cứu này của Lâm Vũ đã kết thúc. Lau mồ hôi trên trán, nói với Jason và Leah: “Bây giò hai người có thể đỡ ông ấy đứng dậy rồi.”
“Đã… đã được rồi?”
dason có chút khó tin.
Sau khi Leah dịch xong thì ngay cả Smith trên giường bệnh cũng không dám tin. Có điều quả thực ông đã cảm nhận được sự nóng bức trên người đã biến mát, cảm thấy rất mát mẻ rất nhẹ nhàng.
Đám người trong phòng liền náo động, sau đó yên lặng lại, tràn đầy mong chờ sự việc diễn ra tiếp theo.
Chỉ thấy dưới sự giúp đỡ của Jason và Leah, Smith từ từ ngồi dậy, tiếp đó hai chân chạm đắt, run rẫy mà đứng lên.
Trong phòng liền chắn động, hơi không dám tin. Dù Smith được đỡ lấy nhưng có thể đứng dậy đã là kỳ tích rồi.
“Buông ông ấy ra, để ông ấy tự đi hai bước thử.” Lâm Vũ nói.
dason và Leah nhìn nhau một cái, cần thận buông tay ra.
Người Smith chỉ hơi lắc lư nhưng không ngờ sau đó ông lại loạng choạng mà bước hai bước, bước chân cũng xem như ổn định.
“Oh My God! Oh My Godl”
Leah bịt miệng, vành mắt đã đầy nước mắt, sau đó trào ra như thác.
Vành mắt Jason cũng phiếm đỏ, cố nhịn để nước mắt không chảy ra, miệng không ngừng run rẩy, giống như đang cố gắng đè nén cảm xúc kích động trong lòng.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ bố mình lại có một ngày có thể đứng lại lần nữa.
Trong mắt Smith đã ngắn nước, mở hai tay ra, run rẫy mà bước đi, vô cùng hưng phần, giống như một đứa trẻ mới tập đi.
“Quá khó tin rồi!”
“Kỳ tích y học, kỳ tích y học mài!”
“Y thuật của Hà thần y quả nhiên phi phàm mà!”
“Tôi muốn học trung y rồi!”
“Thêm tôi nữa!”
Một đám bác sỹ vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là đám người trẻ tuổi, hưng phấn dị thường. Mấy bác sĩ nữ vô cùng ngưỡng mộ mà nhìn Lâm Vũ, trong lòng vô cùng tiếc nuối. Tiếc là thần y đẹp trai tài giỏi như vậy đã kết hôn rồi, hơn nữa đối tượng còn là hoa khôi của bệnh viện. Họ hoàn toàn hết hy vọng rồi.
Giang Nhan đứng trong đám người vẻ mặt bình tĩnh. Từ lúc bắt đầu đã không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Vũ vô cùng dịu dàng.
Lâm Vũ cười mà khua tay với mọi người, tỏ ý mọi người quá khen rồi.
Thực ra anh chỉ tìm đúng bệnh, chữa bệnh theo bệnh mà thôi, không được xem là kỳ tích y học gì cả.
“Hà thần y, cậu yên tâm, nhưng chuyện tôi đã hứa với cậu thì nhất định sẽ làm được. Mấy ngày nữa tôi sẽ chuẩn bị bản thảo, nhất định phải đưa y học đích thực vươn ra toàn thế giới.”
Lâm Vũ trước khi đi, Jason bắt tay anh, run giọng.
“Vậy thì làm phiền anh rồi. Có điều có thể lại phiền anh, đừng đăng ảnh tôi lên, cũng đừng viết tên đẩy đủ của tôi. Chủ yếu là miêu tả trung y là được.” Lâm Vũ nghĩ một lát rồi nói. Dù sao đạo lý cây lớn đón gió anh vẫn hiểu. Làm người phải kín tiếng một chút tốt hơn, có thể tránh được rất nhiều phiền phức không cần thiết.
“Không thành vấn đề.” Jason gật đầu, học theo khẩu âm Kinh Thành: “Từ nay về sau, tôi chính là fan số một của trung y.”
Lâm Vũ và đám người viện trưởng Kỳ bị dáng vẻ của hắn chọc cho cười lớn.
Sau khi Lâm Vũ rời đi thì Jason nóng lòng mà đến bên cạnh gọi điện.
“Hello, Jason?”
Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói phụ nữ vô cùng có mị lực, phát âm tiếng anh chuẩn giọng Mỹ.
“Annie, hội trưởng đâu?” Vì mấy ngày nay vẫn luôn dùng tiếng trung nên Jason dùng tiếng trung theo thói quen.
May mà người phụ nữ bên kia điện thoại cũng hiểu tiếng trung, hơn nữa nói còn tiêu chuẩn hơn hắn: “Bồ tôi đang họp.”
“Vậy cô báo lại một tin chắn động với ông ấy giúp tôi. Bồ tôi đã được một bác sĩ Hoa Hạ chữa khỏi rồi!” Jason hưng phần nói.
: “Chữa khỏi rồi?” Annie chau mày không hiểu ý cụ thể của hắn.
“Đúng, bây giờ ông ấy đã đứng lên được rồi!” Jason nói.
“Không thê nào!”
Amnie vô cùng kinh ngạc. Là con gái của hội trưởng hiệp hội y liệu nước Mỹ và là phó hội trưởng, cô nắm rõ bệnh tình của Smith trong lòng bàn tay. Vì Smith từng là bệnh nhân của cô, chính vì cô đã chữa trị của ông ấy mới khiến bệnh tình của ông ấy chuyển biến xấu chậm hon.
“Thật đấy, hơn nữa rất buồn cười. Người chữa khỏi bệnh cho bố tôi là một vị trung y, bây giờ nghĩ lại bài báo tôi bôi nhọ trung y mà đúng là vô cùng nực cười.” Jason vui mừng, có chút tự giễu.
“Tên của vị trung y đó là gì?” Annie chau mày hỏi.
“Hà Gia Vinh.” Jason có chút khó đọc.
“Hà Gia Vinh?” Annie chau mày, nghĩ một lát, quả thực không có ấn tượng gì. Bác sĩ trung y hơi có tiếng của Hoa Hạ cô đều biết.
“Tôi từng tới Hoa Hạ một lần, thật sự chưa từng nghe tới. Nếu như Hà Gia Vinh này lợi hại như vậy thì hai ngày nữa tôi đặt vé máy bay, tới Hoa Hạ bái kiến hắn.” Annie cười lạnh một tiếng, câu cuối cùng cố ý nhắn mạnh.