Chương 47: Cười Với Anh Một Cái Được Không “Tiểu Hài”
Tạ Trường Phong không khỏi có chút nóng lòng, Tiểu Hà này, chẳng lẽ không biết tầm quan trọng của vụ cá cược này sao?
Nếu đây là nơi khác, thua thì có thể chơi xấu, nhưng bây giờ có ông ta – lãnh đạo của thành phố Thanh Hải làm chứng, không có cơ hội chơi xấu.
“Bí thư Tạ, đừng lo lắng, tôi rất tin tưởng vào y thuật của mình.”
Lâm Vũ nở một nụ cười nhẹ nhõm nhìn Tạ Trường Phong.
“Người Trung Quốc các cậu có một câu là Quân tử nhất ngôn, tứ… tứ…” Kylo nhíu mày nói, nhất thời không nhớ ra nửa câu sau.
“Tứ mã nan truy.”
Lâm Vũ cười toe toét, giơ tay ra hiệu mời: “Bác sĩ Kylo đừng lo, tôi sẽ không nuốt lời, mời ông.”
Kylo gật đầu một cách nặng nề, sau đó đi đến chỗ Dương Khôn, quan sát kỹ lưng và cánh tay của ông ta, sau đó mở vali.
Cấu tạo bên trong chiếc vali của anh ta rất lạ, rõ ràng là nó được chế tạo đặc biệt, ống tiêm, băng, lọ thuốc, nhíp, lưỡi dao mổ, có đủ cả.
“Đây là một loại thuốc đặc biệt mới sản xuất ra ở nước tôi. Chỉ với một mũi tiêm, ông có thể cảm thấy các triệu chứng của mình giảm rõ rệt.” Kylo vừa nói với Dương Khôn vừa rút một ống thuốc bằng ống tiêm.
“Thật là thần kỳ vậy sao?” Đào Nguyệt Bình hào hứng hỏi.
Cô đã cùng chồng đi khám bệnh lâu như vậy nhưng chẳng có tác dụng gì, cô không khỏi có chút bực bội với bác sĩ.
Nhìn thấy Kylo lúc này tự tin như vậy, Đào Nguyệt Bình không khỏi bùng lên tia hy vọng một lần nữa.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, bác sĩ Kylo rất có tiếng tăm trong giới y khoa ở Bắc Kinh.” Dương Thần Minh tự tin nói.
Có nghĩa là, một người ở đẳng cấp của anh ta mới có thể mời bác sĩ Kylo đến, phải biết rằng căn bệnh của bố anh ta đối với Kylo mà nói chỉ là việc đơn giản, nếu đổi lại là một người bình thường, Kylo thậm chí sẽ không thèm để ý.
Vợ chồng Tạ Trường Phong nhìn Kylo tiêm cho Dương Khôn với vẻ mặt nghiêm túc, họ cảm thấy mừng lo lẫn lộn, họ hy vọng Kylo có thể chữa khỏi bệnh cho Dương Khôn nhưng lại lo lắng về vụ cá cược của Lâm Vũ và Kylo.
Sau khi tiêm, Kylo bảo Dương Khôn ngồi yên một lúc, sẽ sớm có hiệu quả.
Sau đó ông ta lấy loại thuốc đặc trị mang theo và dặn Đào Nguyệt Bình nhớ hàng ngày tới bác sĩ để tiêm cho Dương Khôn.
“Kylo tiên sinh, chưa thấy có tác dụng mà đã đem thuốc ra rồi, hơi vội rồi đấy.” Lâm Vũ cười bắt lực.
“Thuốc của tôi nhất định có hiệu quả, cậu chuẩn bị nhận thua đi.” Kylo liếc nhìn Lâm Vũ, khá là đắc ý.
“Bác sĩ Hà đúng không? Rất cảm ơn anh đã tới chữa trị cho bố tôi, anh yên tâm, tôi sẽ không để anh mắt công tới, tiền khám bệnh vẫn sẽ trả cho anh.”
Dương Thần Minh nghĩ Lâm Vũ có thể đang lo tới đây mất công, vì vậy anh ta dự định trả tiền cho Lâm Vũ ngay bây giờ.
“Không cần tiền khám, nếu không phải Bí thư Tạ mời, bao nhiêu tiền tôi cũng không tới đâu.”
Lời Lâm Vũ nói rất thẳng tanh, có nghĩa là mặc dù Dương Thần Minh giàu có, nổi tiếng, nhưng anh ta không chắc có thể mua được thể diện của anh, anh tới là vì thể diện của Bí thư Tạ.
“Ha ha.” Dương Trần Minh cười, không nói thêm nữa, nhưng tự nghĩ Lâm Vũ này không phải rất có năng lực, nhưng tính cách không vừa.
“Thế nào, bây giờ em cảm thấy khá hơn chưa?” Dương Diễm sốt ruột hỏi Dương Khôn.
Dương Khôn lắc đầu, vẻ mặt vẫn rất đau đớn, cánh tay áp chặt vào xương sườn, không thể động đậy.
“Vẫn chưa đến giờ, đợi một lát.” Kylo nhìn xuống đồng hồ.
Mọi người kiên nhẫn chờ đợi, sau năm phút đồng hò, Kylo hỏi: “Sao rồi, cánh tay có thể cử động chưa?”
Dương Khôn vẫn lắc đầu.
“Còn bây giờ thì sao?” Lại năm phút nữa trôi qua, trán Kylo đã thắm đẫm mồ hôi.
“Vẫn không được.” Dương Khôn lại lắc đầu, có gắng cử động cánh tay, lập tức kêu lên.
“Ông Kylo, chúng tôi đã đợi hơn 20 phút rồi, cái mà ông gọi là một lúc hình như hơi lâu nhỉ?” Lâm Vũ nhướng mày nói.
Kylo không nói, mồ hôi lạnh trên trán chậm rãi chảy xuống má, ông ta không ngừng nhìn xuống đồng hồ trên cỗ tay.
“Kylo, có chuyện gì vậy?”
Dương Trần Minh sắc mặt cũng có chút thay đổi, nóng lòng bước tới, nhẹ giọng hỏi.
“Cái này… cái này không thể.” Kylo cũng lo lắng không biết giải thích thế nào.
Theo lý mà nói, lẽ ra phải có hiệu quả từ lâu rồi.
*Tôi đã nói từ trước rồi, tình trạng của chú Dương dùng thuốc Tây cũng vô dụng, chỉ có thể từ từ chữa trị bằng thuốc Bắc.”
Lúc này Lâm Vũ cũng không đợi thêm nữa, cúi người, cầm túi kim châm lên, đi tới chỗ Dương Khôn.
Thấy thuốc của Kylo không có tác dụng, những người khác cũng không ngăn cản Lâm Vũ.
Vì bệnh tình của Dương Khôn, Đào Nguyệt Bình đã đặc biệt nhờ người thiết kế một số bộ quần áo đặc biệt cho ông ấy, rất dễ cởi ra.
Sau khi quần áo của Dương Khôn được cởi ra, Lâm Vũ lập tức dùng tay cầm lấy ba cây châm bạc, cắm ngay ngắn vào huyệt đạo trên cổ và lưng của Dương Khôn, một ít ánh sáng màu xanh ngọc theo kim bạc từ từ chui vào trong cơ thể Dương Khôn.
Sắc mặt Dương Khôn hơi thay đổi, có vẻ hơi đau, nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút.
“Chú Dương, bắp thịt của chú còn chưa xẹp xuống, huyệt đạo có chút thay đổi nên kim châm hơi đau, mong chú cố chịu.”
Lâm Vũ vừa nói vừa cắm kim châm vào.
Kylo ở một bên khoanh tay nhìn thao tác của Lâm Vũ, lắc đầu nguầy nguậy, anh thừa nhận thuốc của mình không thể chữa khỏi bệnh cho Dương Khôn, nhưng châm cứu của Lâm Vũ vẫn sẽ không có tác dụng.
Theo ý kiến của anh ta, Lâm Vũ chỉ là lừa gạt, với ít kim bạc như vậy thì làm sao có thể chữa khỏi bệnh được.
Sau khi Lâm Vũ châm cứu xong, cũng để Dương Khôn ngồi đợi.
“Cậu Hà, nếu tôi không sai, hôm nay chúng ta có khả năng hòa.” Kylo ở bên cạnh thản nhiên nói.
“Không, ông Kylo, tôi khuyên ông nên nghĩ nội dung lời xin lỗi dành cho Trung y từ bây giò đi.” Lâm Vũ từ từ nói.
“Hình như không đau lắm nữa.” Dương Khôn đột nhiên cử động cánh tay, kinh ngạc nói.
Ông ta vừa nói vừa nhẹ nhàng cử động cánh tay, thấy cánh tay có thể mở ra từ từ, cơn đau cũng từ từ biến mắt.
“Khỏi… khỏi rồi?”
Đào Nguyệt Bình nhìn không thể tin được, bệnh từ lâu như vậy, chỉ trong một thời gian ngắn mà khỏi?
“Ha ha, Tiểu Hà ơi Tiểu Hà, không hỗ danh Tống Lão khen cậu giỏi, đúng là danh bất hư truyền!” Tạ Trường Phong duỗi thẳng thắt lưng, vẻ mặt vô cùng vui.
Trước mặt người Tây thể hiện được Trung y của Trung Quốc chúng ta, đúng là nở mày nở mặt!
“Impossible! Impossible(*)!
(‘)Không thể nào Kylo đã bị sốc đến mức nói cả tiếng mẹ đẻ, nhìn cảnh tượng đó với vẻ không thể tin được.
Đặc hiệu BTXA sản xuất ở nước họ đã đứng đầu thế giới rồi, sao có thể thua vài kim châm bạc nhỏ bé?
“Ông Kylo, y học Trung Quốc rộng lớn thâm sâu, không phải thứ mà Tây y của các ông so được.” Lâm Vũ cười nhẹ với anh ta, nét mặt có chút đắc ý.
Giò xem một ông Tây như ngài còn kiêu căng nữa không.
“Ông Kylo, những gì hôm nay ông nhìn thấy, mới thật sự là Trung y của Trung Quốc chúng tôi!” Tạ Trường Phong đầy vẻ tự hào, tự hào rằng Thanh Hải có những tài năng trẻ như Lâm Vũ.
“Anh Hà, vừa rồi tôi đã đắc tội rồi, mong cậu không tính toán với tôi.” Dương Thần Minh lúc này rất xáu hỗ, nghĩ đến sự nghỉ ngờ đối với Trung y ban nãy, mặt liền cảm thấy nóng.
“Anh Dương, muốn tôi tha thứ cho anh cũng không dễ dàng đâu, anh phải đồng ý với tôi một điều.” Lâm Vũ quay đầu lại cười.
Nhìn thấy Dương Thần Minh có thể chủ động xin lỗi mình, Lâm Vũ hơi kinh ngạc, ấn tượng của anh đối với anh cải thiện rất nhiều, những đại minh tinh giống như vậy đều rất kiêu căng, rất ít người chịu cúi đầu nhận lỗi.
“Người anh em, mời nói, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ không từ chối.” Dương Thần Minh vội vàng đồng ý.
“Vợ tôi là fan trung thành của anh, phiền anh quay một video cho tôi.” Lâm Vũ cười.
Sau đó, Lâm Vũ kê một đơn thuốc Qua Lâu Quế Chi Thang cho Dương Khôn, dặn dò ông ta uống liền hơn mười liều để chữa dứt điểm.
“Cậu Hà, ngài yên tâm, những việc đã hứa thì tôi sẽ làm cho b được, trong vòng ba ngày, cậu sẽ thấy lá thư xin lỗi tôi viết cho Trung y trên tạp chí.”
Trước khi rời đi, Kylo thề giữ lời, đồng thời đưa danh thiếp của mình cho Lâm Vũ, nói: “Sau này nếu cậu đến Bắc Kinh, nhất định phải liên hệ với tôi, tôi nhất định sẽ đón tiếp cậu long trọng nhất theo quy cách.”
Mặc dù Kylo khá khó chịu nhưng ông rất coi trọng y học, lúc đầu ông tỏ ra kiêu ngạo với Lâm Vũ vì ông không tin rằng thuốc Bắc có thể chữa được bệnh. Nhưng sau khi nhìn thấy y thuật của Lâm Vũ, ông ta đã vô cùng ấn tượng, vì vậy đối xử với Lâm Vũ cũng trở nên khách sáo.
Tạ Trường Phong và Dương Khôn cũng rất biết ơn Lâm Vũ, họ cố gắng mời Lâm Vũ ở lại ăn tối, Lâm Vũ lịch sự từ chối, trao đổi thông tin liên lạc với Dương Thần Minh và rời đi.
Trời đã tối, Lâm Vũ đến thẳng phòng khám của Giang Nhan, chờ cô cùng tan làm.
Sau khi nhìn thấy Lâm Vũ, Tôn Phong tỏ ra rất lịch sự, anh vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi khi nghĩ đến chuyện ở Bích Tỷ Trang lần trước, tên Hà Gia Vinh này trông có vẻ thật thà, nhưng khi tức giận lại đáng sợ hơn bắt cứ ai.
Sau khi Giang Nhan tan làm, Lâm Vũ vui mừng nói: “Tôi có thứ này muốn cho cô xem.”
Anh lấy điện thoại ra, đưa cho Giang Nhan.
“Không có hứng.”
: Giang Nhan cũng không thèm để ý tới anh, có điều ánh mắt liếc nhìn màn hình điện thoại của Lâm Vũ, đột nhiên sửng sốt, giật lấy điện thoại của Lâm Vũ.
Trên điện thoại là một bức ảnh của Lâm Vũ và Dương Thần Minh, được chụp cùng nhau khi Dương Thần Minh tiễn Lâm Vũ xuống lầu.
“Thấy sao, có phải tôi vẫn đẹp trai hơn không?” Lâm Vũ cười hỏi.
“Xấu chết đi được, anh không thể so sánh với người ta được.”
Giang Nhan hừ lạnh một tiếng, nhưng giọng điệu vẫn coi là nhẹ nhàng.
Nhìn ảnh trong điện thoại, tim cô run lên. Đây là thần tượng mà cô đã thích suốt bảy tám năm. Những năm tháng tươi đẹp đó, những tháng ngày mơ màng, lạc lõng, buồn bã và vui tươi đều có tiếng hát của Dương Thần Minh đồng hành, cảm giác đó rất xa với nhưng lại cũng sống động trước mắt.
“Sao anh lại gặp được anh ấy?” Giang Nhan tò mò hỏi.
“Anh ta đến Thanh Hải thăm họ hàng, tôi gặp nên chụp ảnh chung. Biết cô thích anh ta, tôi nhờ anh ta quay một đoạn video nhỏ cho cô.” Lâm Vũ nhanh chóng mở video ra.
“Xin chào Giang Nhan, tôi là Dương Thần Minh, tôi chúc bạn và Gia Vinh có một cuộc hôn nhân hòa thuận và hạnh phúc…”
Giọng nói ấm áp và trầm ám của Dương Thần Minh phát ra từ điện thoại, Giang Nhan đột nhiên rơi lệ: “Lúc trước khi chúng ta kết hôn, tôi vẫn tưởng tượng rằng anh ấy có thể đến chủ trì cho chúng ta, giò nghĩ lại thật là ngây thơ.”
“Không thể chủ trì hôn lễ, nhưng có thể chủ trì lễ kỷ niệm hai năm ngày cưới của chúng ta.” Lâm Vũ nhẹ nhàng nói, thở dài trong lòng, anh Gia Vinh ơi, thấy tôi đối tốt với vợ anh thế nào chưa, đúng là tận tình tận nghĩa.
“Kỷ niệm ngày cưới?”
Giang Nhan chế nhạo: “Anh nghĩ rằng anh ấy là ông chú bán kẹo kéo trên đường, nói tới là tới sao, dù anh có tiền, người ta vẫn phải có lịch trình, tôi nghe nói gần đây anh ấy đang bận rộn chuẩn bị cho concert toàn cầu, không có thời gian đâu.”
“Nếu tôi nói có cách khiến anh ta đến thì sao? Cô cho tôi xin một nụ cười được không?” Lâm Vũ cười hỏi, chợt thấy thỉnh thoảng trêu ghẹo Giang Nhan cũng khá thú vị.
“Để cho Tiết Thắm của anh cười với anh đi!”
Giang Nhan giận dữ vung lên, lại mặc kệ anh, quay người từng bước cao gót rời đi.