Mãi cho đến lúc xuống xe, Diệp Hiểu Hạ vẫn còn nhìn thấy Trầm Hoan rung đùi đắc ý, miệng không khỏi nói thầm: "Điên rồi, nhất định là anh chơi trò chơi chơi đến điên rồi, anh có biết bây giờ viện trưởng có thái độ gì không, anh cư nhiên dám nhận điện thoại của bà, anh cư nhiên dám cúp điện thoại của bà..."

Trầm Hoan lại đặt tay lên bờ vai cô: "Hiểu Hạ, không có gì, nói xong tự nhiên phải gác điện thoại."

"Trời ạ, nhất định anh không biết đến cùng anh đã làm cái gì." Diệp Hiểu Hạ che hai gò má của mình thở dài một hơi, khủng bố như là gặp quỷ vậy: "Anh căn bản không biết viện trưởng đáng sợ thế nào."

"Yên tâm, bà ấy sẽ không ăn người."

"Là sẽ không ăn người." Đối với điểm này Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, nhưng biểu cảm kinh hoảng trên mặt một chút cũng không biến mất, cô thở dài: "Anh vẫn là trở về nhanh chút đi, dù sao viện trưởng sẽ không làm gì anh, nhưng nếu là anh thì khó mà nói..."

Giọng Trầm Hoan hơi hơi trầm xuống một chút, anh gắt gao cầm tay Diệp Hiểu Hạ: "Vấn đề này không cần tiếp tục rối rắm, anh nói rồi, anh sẽ không để một mình em đi đối mặt."

"Trầm Hoan..."

"Anh muốn cưới em, chuyện này vốn dĩ nên do anh đối mặt, huống chi, anh không thể để em đối mặt với nguy hiểm."

Diệp Hiểu Hạ dở khóc dở cười: "Hẳn là không có nguy hiểm gì, anh không cần nói viện trưởng giống đầu đạn hạt nhân vậy."

Trầm Hoan không kịp trả lời, điện thoại của anh lại vang lên, anh lấy điện thoại ra, cau mày nhìn số hiện lên, dáng vẻ thật không thoải mái. Do dự một hồi lâu anh mới nhận điện thoại. Điện thoại là Tần Mục Ca gọi đến, cũng không biết ở bên kia nói gì, Trầm Hoan chỉ dùng "Dạ", "Không", "Không được" mấy từ đơn giản trả lời ông, cuối cùng cúp máy như vậy.

Diệp Hiểu Hạ nháy mắt nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nhìn không ra cái gì của Trầm Hoan: "Sư phụ của anh nói gì?"

" Người lớn tuổi sẽ làm chút chuyện nhàm chán, không quản ông ấy." Trầm Hoan lại cong khóe miệng, không khách khí đánh giá nội dung điện thoại Tần Mục Ca.

Diệp Hiểu Hạ cũng không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì cô đã thấy Thư Tiểu Mãn đứng ở ngoài cô nhi viện nghển cổ nhìn cô, biểu cảm kia vô cùng mỏi mắt chờ mong. Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ cảm thấy da đầu mình tê rần. Trầm Hoan gắt gao nắm tay Diệp Hiểu Hạ, truyền lực lượng và ấm áp của mình cho cô, hi vọng cô có thể thư hoãn cảm xúc. Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu, nhìn anh lộ ra một tươi cười cảm kích, sau đó hít một hơi thật sâu, đi đến chỗ Thư Tiểu Mãn.

Cuối cùng Thư Tiểu Mãn thấy Diệp Hiểu Hạ và Trầm Hoan đi tới chỗ mình, cô nhìn hai người phất phất tay, sau đó một đường chạy chậm chạy đến trước mặt hai người, dùng một vẻ mặt bất an thở dài: "Chị Hiểu Hạ, chị cần phải cẩn thận." Sau đó cô lại nhìn Trầm Hoan, vẻ mặt bi ai: "Anh rể, anh phải bảo trọng, cũng không thể lừng lẫy..."

Diệp Hiểu Hạ đối với an ủi đau không đau ngứa không ngứa này của Thư Tiểu Mãn, nghiến răng nghiến lợi: "Thư Tiểu Mãn, nếu không phải em mồm rộng, giờ chị cần phải cẩn thận bảo trọng sao?"

Thư Tiểu Mãn lại thở dài: "Chị Hiểu Hạ, lần này đúng là không phải em mồm rộng. Em cảm thấy bác sĩ Tang nói rất đúng, dựa theo loại tính cách này của hai người, tiếp tục kéo dài mà nói, chuyện tốt cũng có thể kéo thành chuyện xấu, không bằng sớm đâm phá, quản nó là phúc hay họa, chết sớm đầu thai sớm, sao chị nhất định biết là chuyện xấu? Vạn nhất cuối cùng viện trưởng đồng ý thì sao? Đúng không..."

Diệp Hiểu Hạ nhíu mày, chuyện cô cảm thấy hứng thú chẳng phải luận điệu này của Thư Tiểu Mãn, cô sâu sắc nghe được trong lời nói Thư Tiểu Mãn vốn không hẳn là xuất hiện tên một người. Tuy rằng mình đã Bồ Tát đất qua sông, nhưng là cô vẫn nói: "Tang Chẩm Lưu? Khi nào thì em và Tang Chẩm Lưu quen thuộc như vậy?"

Bỗng nhiên mặt Thư Tiểu Mãn đỏ lên, cô vội vã xua tay: "Đâu có rất quen thuộc, chỉ đi qua phòng khám của anh ấy vài lần!"

Diệp Hiểu Hạ nghe vậy thì như lâm đại địch, cô lập tức bắt lấy bả vai Thư Tiểu Mãn, nghiêm cẩn nói: "Tiểu Mãn, em yêu đương với ai cũng được, ngàn vạn không thể cùng Tang Chẩm Lưu kia, anh ta căn bản là không thích hợp em!"

Thư Tiểu Mãn bĩu môi, cô không đồng ý hừ một tiếng: "Em lại không muốn luyến ái với anh ấy! Chị Hiểu Hạ tỷ, chị xem cỏ cây đều là binh lính, hơn nữa, em không thấy bác sĩ Tang có cái gì không tốt."

"Em nghe chị nói! Không cần quá tiếp xúc với anh ta, loại đàn ông này không phải em có thể khống chế..."

"Chị Hiểu Hạ, giờ chị có cái gì khác viện trưởng chứ!" Bỗng nhiên Thư Tiểu Mãn tức giận, cô quay đầu đi đến xa xa, chỉ để lại Diệp Hiểu Hạ ngơ ngác đứng tại chỗ, nửa ngày cũng nói không nên lời. Thẳng đến Trầm Hoan ôm bờ vai cô, nhẹ nhàng lay động một chút: " Được rồi, đi thôi."

Lúc này cô mới thở dài, đi theo Trầm Hoan vào trong cô nhi viện.

Quả nhiên, viện trưởng Vương vô cùng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Trong cô nhi viện bình thường líu ríu ầm ĩ, hôm nay cư nhiên một người cũng không có, một trận gió thổi qua, khiến cho Diệp Hiểu Hạ mao cốt tủng nhiên.

Rốt cục cô thấy viện trưởng Vương ngồi trên ghế tựa nhặt rau ở trong sân, cô nơm nớp lo sợ hô một tiếng: "Viện trưởng."

Vương viện trưởng căn bản không quan tâm cô, cô rất là xấu hổ, sau đó lại chậm rãi hỏi: "Viện trưởng, bọn nhỏ đâu?"

"Đi chơi!" Vương viện trưởng tức giận nói xong, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hai người, lẳng lặng nói: "Hiểu Hạ, con lập tức chuyển về cho bà. Còn có Trầm Hoan,hai người chia tay rồi, đừng ở cùng nhau như vậy, ảnh hưởng Hiểu Hạ lập gia đình."

Sắc mặt Trầm Hoan trầm xuống: "Sư mẫu, con Hiểu Hạ không có chia tay."

"Nhưng, cậu không thích hợp làm chồng, yêu đương, Hiểu Hạ đã nói qua với cậu, vậy hai người đừng tiếp tục trộn lẫn cùng nhau. Mọi người tách ra, đều có thể tìm được người càng thích hợp với mình, như vậy không phải tốt lắm sao?" Viện trưởng Vương đứng lên, lẳng lặng nhìn Trầm Hoan. Năm tháng trong ánh mắt bà cô đọng thành tang thương bén nhọn, loại tang thương này làm cả người bà thoạt nhìn cao cao tại thượng, thần thánh không thể xâm phạm.

Trầm Hoan chỉ lẳng lặng nhìn viện trưởng Vương, sắc mặt anh đã bình tĩnh, nhưng không có chút ý tứ muốn thoái nhượng nào. Phảng phất tang thương làm cho người ta khó nhịn trong mắt viện trưởng Vương kia chỉ là nhất thời mà thôi, anh nhẹ nhàng nói: "Sư mẫu, con không phải sư phụ, bà đừng dùng bi kịch của bà để cân nhắc tương lai của Hiểu Hạ."

Tất cả lời nói của viện trưởng Vương trong khắc này bị nghẹn lại trong cổ họng, bà trợn tròn mắt, nửa ngày cũng không có nói ra nửa câu. Bà không thể phủ nhận, thanh niên này, dùng phương pháp trực tiếp nhất, đâm đến chỗ đau của bà.

Diệp Hiểu Hạ nhìn viện trưởng vương thế này, nội tâm căng thẳng, vội vàng nắm chặt tay Trầm Hoan, ý bảo anh đừng tiếp tục nói, bảo anh có chừng có mực.

Nhưng Trầm Hoan, cũng không nghe theo Hiểu Hạ, chỉ lẳng lặng, tiếp tục nói tiếp. Giọng nói của anh lạnh như băng mà thanh tĩnh như thường ngày, trong sân vốn trống rỗng này, như nước mưa rớt xuống từ chỗ cao, đánh ra từng vòng gợn sóng trong một mảnh bình tĩnh này.

" Bà cảm thấy con tránh đi là tốt cho Hiểu Hạ, giống như lúc trước ngày tránh sư phụ vậy. Bà luôn luôn cảm thấy bà làm đúng, nhưng, theo ý con, bà căn bản chỉ là một người yếu đuối thôi. Sư phụ vì cuộc sống bà muốn, từ hắc đạo mà bà khinh thường từng bước một tẩy trắng, từng bước một đi tới, nhưng bà chỉ biết trốn trong một góc oán hận, cắn nuốt thanh xuân và thời gian của hai người. Trong lúc sư phụ đi tới, bà không có bất kì nỗ lực gì, bà chỉ ở tại chỗ chờ ngồi mát ăn bát vàng, bà cảm thấy sư phụ thiếu bà, nhưng nhiều năm như vậy, trong lúc ông ấy bất lực nhất bàng hoàng nhất, bà ở đâu?"

Trầm Hoan rất ít khi nói nhiều như vậy, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Giờ bà muốn Hiểu Hạ trở nên yếu đuối giống bà sao? Không, bà không thể làm như vậy. Bởi vì Trầm Hoan không phải Tần Mục Ca, Diệp Hiểu Hạ cũng không phải Vương Nhược Thư. Chúng tôi đều bằng lòng vì đối phương mà lui một bước, đây là bà làm không được, là sư phụ làm không được. Hai người bởi vì yếu đuối của mình mà đau đớn cả đời, chẳng lẽ bà cũng muốn cho chúng ta tôi tuẫn táng cho yếu đuối như các người sao? Cho dù bà nghĩ vậy, tôi cũng không đồng ý."

Ánh mắt viện trưởng Vương cơ hồ bốc cháy lên, bỗng nhiên bà giơ lên tay, muốn chụp qua gò má Trầm Hoan, cũng không nghĩ tới bỗng chốc bị Trầm Hoan nắm lại, anh bình tĩnh nói: "Khuôn mặt này của tôi chỉ bị một người đánh qua, sẽ không có những người khác nữa."

"Buông tay!" Bỗng nhiên một tiếng gầm giận dữ truyền tới từ cửa cô nhi viện, ba người theo bản năng quay đầu nhìn, chỉ thấy Tần Mục Ca không biết từ lúc nào gì đã đến cửa, như hổ rình mồi căm tức tay Trầm Hoan đang kèm viện trưởng Vương.

Trầm Hoan hơi ngừng lại rồi buông tay viện trưởng Vương ra, sau đó lui ra phía sau một bước, kế tiếp, tất cả biến hóa có vẻ nhanh chóng như vậy, chỉ thấy một bóng dáng lấy tốc độ cực nhanh nhằm phía Trầm Hoan, đánh ra một quyền tới anh. Trầm Hoan lập tức kéo Diệp Hiểu Hạ ra sau, mình lại tránh không kịp, bị một quyền kia đánh trúng ngực.

Anh cong thắt lưng ra sức ho khan, Diệp Hiểu Hạ sợ tới mức vội vàng đỡ anh sốt ruột hỏi, khi Trầm Hoan lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì, cô ngẩng đầu lên, trừng mắt Tần Mục Ca cả giận nói: "Ngươi dựa vào cái gì đánh người!"

"Thứ nhất, nó đánh phụ nữ, thứ hai, nó không tôn kính người lớn, thứ ba, nó đánh vợ tôi!" Tần Mục Ca híp mắt nhìn Trầm Hoan xoay người trên mặt đất, giọng lạnh lùng nói. Giọng nói ông còn chưa rơi xuống, chỉ cảm thấy ngực mình đau nóng bừng, sau đó ông mở to hai mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ.

Mỗi người trong sân đều mở to hai mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ. Một tiếng vang thanh thúy kia phảng phất là đạn hạt nhân nổ mạnh làm làm cho cả sân yên tĩnh lại.

Tần Mục Ca không tin một cô bá yếu đuối cư nhiên có thể đánh trúng mình, Trầm Hoan không tin Diệp Hiểu Hạ vậy mà có lá gan lớn như vậy dám đánh Tần Mục Ca, mà viện trưởng lại càng không tin đến cùng Diệp Hiểu Hạ làm sao có thể làm loại chuyện kinh thế hãi tục này.

Trong lúc nhất thời ba người đều sững sờ ở đó, Diệp Hiểu Hạ lạnh lùng nói: "Thứ nhất, ông hiểu lầm anh ấy. Thứ hai, ông không thể tùy tiện đánh người. Thứ ba, ông đánh người đàn ông của tôi!"

__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện