"Thắng tám mươi bảy, bại mười ba." Không biết từ lúc nào Vân Ẩn vậy mà đứng phía sau Diệp Hiểu Hạ, lẳng lặng nhìn xem tích phân không ngừng tăng lên trong sân thi đấu.
Sau ác chiến, Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy cả người mệt đến giống như hư thoát, cô lẳng lặng nằm trên bãi đá lớn của sân thi đấu, nhìn bầu trời âm tình bất định của đế đô. Thẳng đến khi nghe giọng Vân Ẩn vang lên, cô mới chậm rãi chuyển mắt, nhìn người đứng ở một chỗ khác của bãi đá kia.
Cả người anh tôi là áo choàng màu vàng nhạt, trên áo choàng thêu đồ án ẩn ẩn, dưới ánh mặt trời, vậy mà có vẻ điệu thấp xa hoa. Diệp Hiểu Hạ híp mắt: " Không biết ngọn gió nào, cư nhiên thổi anh đến nơi này."
Vân Ẩn lại cười đến rất ôn hòa: " Tôi chỉ là rảnh rỗi không có chuyện gì đi trên đường, sau đó thấy sân thi đấu, rảnh đến không có chuyện gì đi vào dạo dạo, sau đó tôi gặp cô. Sau đó, rảnh đến không có chuyện gì lên tiếng gọi cô."
Diệp Hiểu Hạ hừ mũi tỏ vẻ cực độ không tín nhiệm với cách nói của anh tôi.
Sau đó cô lại chậm rãi hỏi: "Muốn tôi giúp anh giết người chứ gì?"
Vân Ẩn nhướng mày, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt sâu thẳm của Diệp Hiểu Hạ không nói chuyện.
"Tôi biết công hội lớn các người luôn có một chút chuyện không thể không nề hà như vậy, không thể hiện thân tự mình động thủ, tôi nói giúp anh giết người tuyệt đối không có ý tứ khinh thường anh, chỉ giúp anh giải quyết phiền toái. Chẳng qua, giá tôi muốn không tiện nghi."
Vân Ẩn cười ha ha. Diệp Hiểu Hạ chưa từng thấy Vân Ẩn cười như vậy, lúc nào anh tôi cũng là khiêm tốn này, bình tĩnh này, tiếu lí tàng đao này. Tươi cười sang sảng như vậy thật sự khiến Diệp Hiểu Hạ cảm thấy như hai người khác nhau. Anh tôi cười một trận, sau đó ngừng lại, nhìn Diệp Hiểu Hạ nói: "Được rồi, là tôi muốn giết người."
Ánh mắt Diệp Hiểu Hạ chuyển động, lúc nhìn anh tôi thì kéo kéo khóe miệng, biểu cảm tôi biết là như thế mà. Nhưng khi Vân Ẩn nói ra tên người anh tôi muốn giết ra thì gương mặt Diệp Hiểu Hạ vốn coi như bình tĩnh đột nhiên lạnh xuống, hình như là trong giây lát đã đổi một lớp da.
Cô thậm chí đứng lên, duỗi lưng, đầu cũng không quay lại muốn đi.
Vân Ẩn đứng ở nơi đó nhìn xem cô mỉm cười: "Này, giá tôi đưa cho cô thật hậu đãi."
"Tôi không thiếu tiền." Diệp Hiểu Hạ lạnh lùng trả cho Vân Ẩn một câu, Vân Ẩn cũng không giận, ngược lại càng vui.
"Cô sợ anh ta à?"
Đột nhiên Diệp Hiểu Hạ dừng bước bước, xoay người, hung tợn nhìn Vân Ẩn, trong giọng nói lạnh như băng mang theo một chút ẩn nhẫn tức giận: "Vậy anh bắt tên khốn khiếp kia trước mặt đến tôi đi, anh muốn giết anh ta bao nhiêu lần, tôi giết cho anh ấy nhiêu lần." Dứt lời cô không bao giờ ngừng bước chân nữa, nổi giận đùng đùng đi mất.
Chỉ để lại Vân Ẩn đứng ở tại chỗ, cười đến cong thắt lưng.
Tố, làm sao bây giờ, cô cũng thật tức giận.
Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình đúng là bị đè nén sắp chết, dù tính người này không nói một lời biến mất, dù tính tất cả giữa bọn họ đều là phù vân hảo luy*, vậy anh có thể đi triệt để một chút không? Vì sao luôn luôn có người không ngừng nhắc tới anh trước mặt cô, làm cô nghĩ muốn làm bộ xem nhẹ anh cũng không được.
*như áng mây trôi qua
Còn có, còn có bưu kiện kia là chuyện gì xảy ra? Người biến mất gần nửa năm, đột nhiên xuất hiện, sau đó đột nhiên quăng ra một bưu kiện như vậy lại tiếp tục biến mất, tính là cái gì? Đến cùng tính cái là gì?
Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình lường gạt thật nhiều, loại lường gạt này dù tính thắng liên tiếp một tram trận thi đấu cũng không thể khiến cô vui vẻ lại. Cưỡi ngựa đi dạo trong trò chơi một mạch, cuối cùng cô vẫn là lựa chọn logout.
Vốn muốn tìm chỗ ăn một bữa cơm no đủ, nhưng, mới vừa dọn dẹp xong thì nhận được điện thoại của bạn.
"Hiểu Hạ, đi ra uống rượu." Người gọi là Tiêu Tiêu, ở cùng ký túc xá với Diệp Hiểu Hạ lúc đại học, bốn nha đầu trong ký túc xá các cô tuy tính cách khác nhau, nhưng quan hệ thật sự tốt: "Đừng lấy cớ với mình, nhanh chút."
Diệp Hiểu Hạ kéo tóc, nhìn mình trong gương: " Mình không tính lấy cớ, đã nghĩ hỏi một chút, lý do mọi người uống rượu hôm nay là gì?"
"Tiểu Đào sắp kết hôn."
Diệp Hiểu Hạ buồn cười: "Lý do này đã chúc mừng rất nhiều lần, còn muốn lấy ra dùng, có phải hơi quá buồn tẻ không."
"Sao bạn phiền như vậy, đi ra là được." Hiển nhiên Tiêu Tiêu hơi phiền chán, vội vàng nói một chỗ, thúc giục Diệp Hiểu Hạ nhanh nhanh đi lại.
Diệp Hiểu Hạ cúp điện thoại đi tới địa chỉ đó, lúc đến, Tiêu Tiêu, tiểu Đào, Phỉ Nhi đã sớm đã đến, ba người cư nhiên ngồi bên bàn ôm thành một đoàn. Ánh mắt ba người vừa đỏ vừa sưng. Diệp Hiểu Hạ kéo một cái ghế dựa ra ngồi xuống, nhìn ba người cười: "Đây là làm chi, chẳng lẽ bởi vì mình đến trễ vài phút khiến cho mọi người đau lòng thành như vậy?"
Ba người trừng cô, làm cô đành phải thành thật câm miệng, sờ sờ mũi chọn vài món thức ăn chuẩn bị im lặng là vàng.
Bên này Diệp Hiểu Hạ đang chuẩn bị thành thành thật thật kẹp chặt cúc hoa làm người, không đi trêu chọc quân đoàn ba con cọp mẹ, ba người bên kia lại không chịu cô đơn, nhất định phải dụ dỗ Diệp Hiểu Hạ, bảy miệng tám lời nói chuyện.
Hóa ra vị hôn phu của tiểu Đào trước khi kết hôn lại nói với tiểu Đào anh ta cảm thấy anh ta chưa chuẩn bị kết hôn thật tốt, muốn trước khi kết hôn đi ra ngoài yên lặng một chút, suy nghĩ cho tương lai hai người, sau đó cũng không đợi tiểu Đào phát biểu ý kiến cư nhiên biến mất như vậy. Giờ tiểu Đào không dám nói chuyện này với cha mẹ, điện thoại vị hôn phu không gọi được, chỉ cảm thấy giống như đất trời sụp đổ.
Diệp Hiểu Hạ nghe, chỉ cảm thấy hơi cảm động lây, cô thở dài một hơi, vốn định an ủi tiểu Đào, lại cảm thấy những lời an ủi của mình còn không thuyết phục được mình, cô còn đi thuyết phục người khác thế nào? Càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, dứt khoát mở rượu đế trên bàn, rót một ly cho mỗi người. Cô bưng chén lên, nâng chén với mọi người, nói gì cũng nói không nên lời, đành phải đổ ly rượu kia vào trong miệng, mặc cho cảm giác nóng bỏng từ đầu lưỡi rơi vào trong bụng.
Bốn người cô một lời tôi một tiếng đối tiến hành công kích vị hôn phu tiểu Đào, nói nói, uống uống bất diệc nhạc hồ.
"Tiểu Đào, bạn tính làm sao bây giờ?" Diệp Hiểu Hạ gắp một miếng ruột gà chiên bỏ vào miệng, kẽo kẹt kẽo kẹt ăn thống khoái.
" Mình muốn chờ một chút." Tiểu Đào thở dài một hơi: " Không phải cách hôn lễ còn ba bốn ngày sao?"
"Chờ cái gì chứ, nhanh chút nói rõ rang với cha mẹ hai bên, sau đó cùng giải quyết. Nếu không thì đợi đến hôn lễ anh ta còn không về, bạn một mình đối mặt một mảnh cục diện rối rắm như vậy, không phải càng xấu hổ sao?!" Tiêu Tiêu là người thứ nhất phản đối.
"Không sai, dù tính vấn đề mặt mũi không có gì, sau này có thể tìm lại, nhưng nói không chừng người ta có thể nói, cô gái này bị ông chồng thứ nhất từ bỏ trong hôn lễ... Nói như vậy bạn có thể nghe sao? Có nói như vậy, bạn còn gả thế nào?" Phỉ Nhi cũng không yếu thế lập tức nói theo Tiêu Tiêu, hai người các cô thống nhất chiến tuyến, chỉ muốn thuyết phục tiểu Đào nhanh chút vứt bỏ người đàn ông hiện tại, tìm người tốt khác.
Tiểu Đào hơi dao động, nhưng lại vẫn kiên trì, cô nhìn nhìn Tiêu Tiêu và Phỉ Nhi, cuối cùng đưa ánh mắt về phía Diệp Hiểu Hạ. Không biết vì sao, cô cảm thấy Diệp Hiểu Hạ như đã thay đổi rất nhiều, so với lúc còn đọc sách trưởng thành không ít, hiện tại chỉ cần là lời của cô có thể làm mình tin tưởng vô điều kiện.
"Hiểu Hạ, bạn cảm thấy sao..." Tiểu Đào vốn là người không có chủ kiến, dưới tình huống này, giọng nói nhỏ đến làm cho người ta đau lòng.
Diệp Hiểu Hạ mỉm cười, trong miệng lại nảy sinh chua sót vô hạn, cô cảm thấy? Dù tính cô lúc này cùng một tình huống với tiểu Đào, cô cảm thấy thế nào? Nhưng là nhìn ánh mắt như vậy của tiểu Đào, cô lại không khỏi mềm lòng, "Kết hôn là chuyện của hai người, cũng là chuyện của hai nhà, giờ phút này bạn không nên hỏi mình, bạn nên hỏi bản thân bạn. Đương nhiên bạn phải tính toán cho tình huống tệ nhất, nhưng cũng không cần bởi vì tính toán thì cam chịu."
Tiểu Đào nghiêng đầu, dụng tâm nghe Diệp Hiểu Hạ nói.
"Chuyện tình cảm này, cho tới bây giờ đều là như người nước uống tự biết ấm lạnh, vị hôn phu của bạn chỉ có bạn hiểu, bạn có làm được một bước kia vì anh ta không, chỉ có chính bạn rõ ràng, mọi người cho bạn đề nghị, cũng chỉ là đề nghị, quyết định cuối cùng cũng là bản thân bạn." Diệp Hiểu Hạ nói xong lại đổ một ly rượu, như là khuyên giải an ủi tiểu Đào lại như lầm bầm lầu bầu: "Niên thiếu ai không khinh cuồng?"
"Nhưng Hiểu Hạ như vậy có đáng không?" Tiểu Đào suy nghĩ thật lâu mới run rẩy hỏi, dẫn tới Tiêu Tiêu và Phỉ Nhi trợn mắt, sợ tới mức tiểu Đào lập tức rụt cổ. Mà sau hai con cọp mẹ này lại đưa ánh mắt hung ác về phía Diệp Hiểu Hạ phảng phất chỉ cần cô lại cổ động một câu, muốn nghiền xương cô thành tro.
Diệp Hiểu Hạ lại sững sờ ở nơi đó. Có đáng không?
Những lời này Trầm Hoan cũng từng hỏi cô, lúc đó cô là nói như thế nào? Nói như thế nào?
Trong một khắc này, tức giận tích tụ trong lòng cô cứ tản ra như vậy, cô cúi đầu, cười đến thoải mái. Bưng ly rượu lên, mặt mày cô như họa: "Không có có đáng không, chỉ có bằng lòng không."
Ba người sững sờ ở đó, nửa ngày cũng không nói gì. Đây vốn là một câu nói bình thường, nói ra dưới tình huống hôm nay, như có hương vị một loại thâm ý nào đó. Tiểu Đào càng như ma chướng, ngồi ở chỗ kia không ngừng thì thào.
"Hiểu Hạ, đi ra ăn đại tiệc sao không gọi tôi hả?" Bốn người đều tự đắm chìm trong tâm trạng của mình, lại nghe thấy một giọng cười hì hì sáp vào, Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu nhìn, người này dĩ nhiên là Tang Chẩm Lưu, hôm nay anh không có mặc áo bác sĩ, mặc quần áo màu nhạt, cong thắt lưng một tay chống trên bàn, nghiêng mặt nhìn mình ý cười trong suốt. Diệp Hiểu Hạ nhịn không được cười, anh ăn mặc như vậy trang điểm, có hương vị nhân khuông cẩu dạng.
"Tôi cũng không dám quấy nhiễu thời gian quý giá của bác sĩ Tang, nếu bị nói thành là mưu tài hại mạng, tôi mệt rồi." Diệp Hiểu Hạ liên tục lắc đầu, cười đến đẹp mắt.
Ánh mắt Tang Chẩm Lưu chuyển tới cái cốc cô cầm trong tay, lại nhìn nhìn bình rượu trên bàn, bưng cái cốc của cô tới, đổ vào miệng, sau đó nói: "Bốn mươi hai độ, Hiểu Hạ, thật là nhìn không ra, cô cũng có chút tửu lượng."
Diệp Hiểu Hạ chỉ cười cười, cũng không nói gì. Đã thấy Tang Chẩm Lưu đứng thẳng dậy, lại nhìn ba người phụ nữ đã hơi hơi ngây đối diện ra vẫy vẫy tay: "Các vị mỹ nữ tốt, hôm nay có việc, đi trước." Dứt lời, anh lại cúi đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ: "Ngày khác chúng ta uống vài chén."
Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, xem như đồng ý, Tang Chẩm Lưu lại vỗ vỗ đầu vai cô, vừa dặn vừa đứng dậy đi tới chỗ vài người khác: "Nếu ngộ độc rượu nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức tới giải độc cho cô."
__
Sau ác chiến, Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy cả người mệt đến giống như hư thoát, cô lẳng lặng nằm trên bãi đá lớn của sân thi đấu, nhìn bầu trời âm tình bất định của đế đô. Thẳng đến khi nghe giọng Vân Ẩn vang lên, cô mới chậm rãi chuyển mắt, nhìn người đứng ở một chỗ khác của bãi đá kia.
Cả người anh tôi là áo choàng màu vàng nhạt, trên áo choàng thêu đồ án ẩn ẩn, dưới ánh mặt trời, vậy mà có vẻ điệu thấp xa hoa. Diệp Hiểu Hạ híp mắt: " Không biết ngọn gió nào, cư nhiên thổi anh đến nơi này."
Vân Ẩn lại cười đến rất ôn hòa: " Tôi chỉ là rảnh rỗi không có chuyện gì đi trên đường, sau đó thấy sân thi đấu, rảnh đến không có chuyện gì đi vào dạo dạo, sau đó tôi gặp cô. Sau đó, rảnh đến không có chuyện gì lên tiếng gọi cô."
Diệp Hiểu Hạ hừ mũi tỏ vẻ cực độ không tín nhiệm với cách nói của anh tôi.
Sau đó cô lại chậm rãi hỏi: "Muốn tôi giúp anh giết người chứ gì?"
Vân Ẩn nhướng mày, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt sâu thẳm của Diệp Hiểu Hạ không nói chuyện.
"Tôi biết công hội lớn các người luôn có một chút chuyện không thể không nề hà như vậy, không thể hiện thân tự mình động thủ, tôi nói giúp anh giết người tuyệt đối không có ý tứ khinh thường anh, chỉ giúp anh giải quyết phiền toái. Chẳng qua, giá tôi muốn không tiện nghi."
Vân Ẩn cười ha ha. Diệp Hiểu Hạ chưa từng thấy Vân Ẩn cười như vậy, lúc nào anh tôi cũng là khiêm tốn này, bình tĩnh này, tiếu lí tàng đao này. Tươi cười sang sảng như vậy thật sự khiến Diệp Hiểu Hạ cảm thấy như hai người khác nhau. Anh tôi cười một trận, sau đó ngừng lại, nhìn Diệp Hiểu Hạ nói: "Được rồi, là tôi muốn giết người."
Ánh mắt Diệp Hiểu Hạ chuyển động, lúc nhìn anh tôi thì kéo kéo khóe miệng, biểu cảm tôi biết là như thế mà. Nhưng khi Vân Ẩn nói ra tên người anh tôi muốn giết ra thì gương mặt Diệp Hiểu Hạ vốn coi như bình tĩnh đột nhiên lạnh xuống, hình như là trong giây lát đã đổi một lớp da.
Cô thậm chí đứng lên, duỗi lưng, đầu cũng không quay lại muốn đi.
Vân Ẩn đứng ở nơi đó nhìn xem cô mỉm cười: "Này, giá tôi đưa cho cô thật hậu đãi."
"Tôi không thiếu tiền." Diệp Hiểu Hạ lạnh lùng trả cho Vân Ẩn một câu, Vân Ẩn cũng không giận, ngược lại càng vui.
"Cô sợ anh ta à?"
Đột nhiên Diệp Hiểu Hạ dừng bước bước, xoay người, hung tợn nhìn Vân Ẩn, trong giọng nói lạnh như băng mang theo một chút ẩn nhẫn tức giận: "Vậy anh bắt tên khốn khiếp kia trước mặt đến tôi đi, anh muốn giết anh ta bao nhiêu lần, tôi giết cho anh ấy nhiêu lần." Dứt lời cô không bao giờ ngừng bước chân nữa, nổi giận đùng đùng đi mất.
Chỉ để lại Vân Ẩn đứng ở tại chỗ, cười đến cong thắt lưng.
Tố, làm sao bây giờ, cô cũng thật tức giận.
Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình đúng là bị đè nén sắp chết, dù tính người này không nói một lời biến mất, dù tính tất cả giữa bọn họ đều là phù vân hảo luy*, vậy anh có thể đi triệt để một chút không? Vì sao luôn luôn có người không ngừng nhắc tới anh trước mặt cô, làm cô nghĩ muốn làm bộ xem nhẹ anh cũng không được.
*như áng mây trôi qua
Còn có, còn có bưu kiện kia là chuyện gì xảy ra? Người biến mất gần nửa năm, đột nhiên xuất hiện, sau đó đột nhiên quăng ra một bưu kiện như vậy lại tiếp tục biến mất, tính là cái gì? Đến cùng tính cái là gì?
Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mình lường gạt thật nhiều, loại lường gạt này dù tính thắng liên tiếp một tram trận thi đấu cũng không thể khiến cô vui vẻ lại. Cưỡi ngựa đi dạo trong trò chơi một mạch, cuối cùng cô vẫn là lựa chọn logout.
Vốn muốn tìm chỗ ăn một bữa cơm no đủ, nhưng, mới vừa dọn dẹp xong thì nhận được điện thoại của bạn.
"Hiểu Hạ, đi ra uống rượu." Người gọi là Tiêu Tiêu, ở cùng ký túc xá với Diệp Hiểu Hạ lúc đại học, bốn nha đầu trong ký túc xá các cô tuy tính cách khác nhau, nhưng quan hệ thật sự tốt: "Đừng lấy cớ với mình, nhanh chút."
Diệp Hiểu Hạ kéo tóc, nhìn mình trong gương: " Mình không tính lấy cớ, đã nghĩ hỏi một chút, lý do mọi người uống rượu hôm nay là gì?"
"Tiểu Đào sắp kết hôn."
Diệp Hiểu Hạ buồn cười: "Lý do này đã chúc mừng rất nhiều lần, còn muốn lấy ra dùng, có phải hơi quá buồn tẻ không."
"Sao bạn phiền như vậy, đi ra là được." Hiển nhiên Tiêu Tiêu hơi phiền chán, vội vàng nói một chỗ, thúc giục Diệp Hiểu Hạ nhanh nhanh đi lại.
Diệp Hiểu Hạ cúp điện thoại đi tới địa chỉ đó, lúc đến, Tiêu Tiêu, tiểu Đào, Phỉ Nhi đã sớm đã đến, ba người cư nhiên ngồi bên bàn ôm thành một đoàn. Ánh mắt ba người vừa đỏ vừa sưng. Diệp Hiểu Hạ kéo một cái ghế dựa ra ngồi xuống, nhìn ba người cười: "Đây là làm chi, chẳng lẽ bởi vì mình đến trễ vài phút khiến cho mọi người đau lòng thành như vậy?"
Ba người trừng cô, làm cô đành phải thành thật câm miệng, sờ sờ mũi chọn vài món thức ăn chuẩn bị im lặng là vàng.
Bên này Diệp Hiểu Hạ đang chuẩn bị thành thành thật thật kẹp chặt cúc hoa làm người, không đi trêu chọc quân đoàn ba con cọp mẹ, ba người bên kia lại không chịu cô đơn, nhất định phải dụ dỗ Diệp Hiểu Hạ, bảy miệng tám lời nói chuyện.
Hóa ra vị hôn phu của tiểu Đào trước khi kết hôn lại nói với tiểu Đào anh ta cảm thấy anh ta chưa chuẩn bị kết hôn thật tốt, muốn trước khi kết hôn đi ra ngoài yên lặng một chút, suy nghĩ cho tương lai hai người, sau đó cũng không đợi tiểu Đào phát biểu ý kiến cư nhiên biến mất như vậy. Giờ tiểu Đào không dám nói chuyện này với cha mẹ, điện thoại vị hôn phu không gọi được, chỉ cảm thấy giống như đất trời sụp đổ.
Diệp Hiểu Hạ nghe, chỉ cảm thấy hơi cảm động lây, cô thở dài một hơi, vốn định an ủi tiểu Đào, lại cảm thấy những lời an ủi của mình còn không thuyết phục được mình, cô còn đi thuyết phục người khác thế nào? Càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, dứt khoát mở rượu đế trên bàn, rót một ly cho mỗi người. Cô bưng chén lên, nâng chén với mọi người, nói gì cũng nói không nên lời, đành phải đổ ly rượu kia vào trong miệng, mặc cho cảm giác nóng bỏng từ đầu lưỡi rơi vào trong bụng.
Bốn người cô một lời tôi một tiếng đối tiến hành công kích vị hôn phu tiểu Đào, nói nói, uống uống bất diệc nhạc hồ.
"Tiểu Đào, bạn tính làm sao bây giờ?" Diệp Hiểu Hạ gắp một miếng ruột gà chiên bỏ vào miệng, kẽo kẹt kẽo kẹt ăn thống khoái.
" Mình muốn chờ một chút." Tiểu Đào thở dài một hơi: " Không phải cách hôn lễ còn ba bốn ngày sao?"
"Chờ cái gì chứ, nhanh chút nói rõ rang với cha mẹ hai bên, sau đó cùng giải quyết. Nếu không thì đợi đến hôn lễ anh ta còn không về, bạn một mình đối mặt một mảnh cục diện rối rắm như vậy, không phải càng xấu hổ sao?!" Tiêu Tiêu là người thứ nhất phản đối.
"Không sai, dù tính vấn đề mặt mũi không có gì, sau này có thể tìm lại, nhưng nói không chừng người ta có thể nói, cô gái này bị ông chồng thứ nhất từ bỏ trong hôn lễ... Nói như vậy bạn có thể nghe sao? Có nói như vậy, bạn còn gả thế nào?" Phỉ Nhi cũng không yếu thế lập tức nói theo Tiêu Tiêu, hai người các cô thống nhất chiến tuyến, chỉ muốn thuyết phục tiểu Đào nhanh chút vứt bỏ người đàn ông hiện tại, tìm người tốt khác.
Tiểu Đào hơi dao động, nhưng lại vẫn kiên trì, cô nhìn nhìn Tiêu Tiêu và Phỉ Nhi, cuối cùng đưa ánh mắt về phía Diệp Hiểu Hạ. Không biết vì sao, cô cảm thấy Diệp Hiểu Hạ như đã thay đổi rất nhiều, so với lúc còn đọc sách trưởng thành không ít, hiện tại chỉ cần là lời của cô có thể làm mình tin tưởng vô điều kiện.
"Hiểu Hạ, bạn cảm thấy sao..." Tiểu Đào vốn là người không có chủ kiến, dưới tình huống này, giọng nói nhỏ đến làm cho người ta đau lòng.
Diệp Hiểu Hạ mỉm cười, trong miệng lại nảy sinh chua sót vô hạn, cô cảm thấy? Dù tính cô lúc này cùng một tình huống với tiểu Đào, cô cảm thấy thế nào? Nhưng là nhìn ánh mắt như vậy của tiểu Đào, cô lại không khỏi mềm lòng, "Kết hôn là chuyện của hai người, cũng là chuyện của hai nhà, giờ phút này bạn không nên hỏi mình, bạn nên hỏi bản thân bạn. Đương nhiên bạn phải tính toán cho tình huống tệ nhất, nhưng cũng không cần bởi vì tính toán thì cam chịu."
Tiểu Đào nghiêng đầu, dụng tâm nghe Diệp Hiểu Hạ nói.
"Chuyện tình cảm này, cho tới bây giờ đều là như người nước uống tự biết ấm lạnh, vị hôn phu của bạn chỉ có bạn hiểu, bạn có làm được một bước kia vì anh ta không, chỉ có chính bạn rõ ràng, mọi người cho bạn đề nghị, cũng chỉ là đề nghị, quyết định cuối cùng cũng là bản thân bạn." Diệp Hiểu Hạ nói xong lại đổ một ly rượu, như là khuyên giải an ủi tiểu Đào lại như lầm bầm lầu bầu: "Niên thiếu ai không khinh cuồng?"
"Nhưng Hiểu Hạ như vậy có đáng không?" Tiểu Đào suy nghĩ thật lâu mới run rẩy hỏi, dẫn tới Tiêu Tiêu và Phỉ Nhi trợn mắt, sợ tới mức tiểu Đào lập tức rụt cổ. Mà sau hai con cọp mẹ này lại đưa ánh mắt hung ác về phía Diệp Hiểu Hạ phảng phất chỉ cần cô lại cổ động một câu, muốn nghiền xương cô thành tro.
Diệp Hiểu Hạ lại sững sờ ở nơi đó. Có đáng không?
Những lời này Trầm Hoan cũng từng hỏi cô, lúc đó cô là nói như thế nào? Nói như thế nào?
Trong một khắc này, tức giận tích tụ trong lòng cô cứ tản ra như vậy, cô cúi đầu, cười đến thoải mái. Bưng ly rượu lên, mặt mày cô như họa: "Không có có đáng không, chỉ có bằng lòng không."
Ba người sững sờ ở đó, nửa ngày cũng không nói gì. Đây vốn là một câu nói bình thường, nói ra dưới tình huống hôm nay, như có hương vị một loại thâm ý nào đó. Tiểu Đào càng như ma chướng, ngồi ở chỗ kia không ngừng thì thào.
"Hiểu Hạ, đi ra ăn đại tiệc sao không gọi tôi hả?" Bốn người đều tự đắm chìm trong tâm trạng của mình, lại nghe thấy một giọng cười hì hì sáp vào, Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu nhìn, người này dĩ nhiên là Tang Chẩm Lưu, hôm nay anh không có mặc áo bác sĩ, mặc quần áo màu nhạt, cong thắt lưng một tay chống trên bàn, nghiêng mặt nhìn mình ý cười trong suốt. Diệp Hiểu Hạ nhịn không được cười, anh ăn mặc như vậy trang điểm, có hương vị nhân khuông cẩu dạng.
"Tôi cũng không dám quấy nhiễu thời gian quý giá của bác sĩ Tang, nếu bị nói thành là mưu tài hại mạng, tôi mệt rồi." Diệp Hiểu Hạ liên tục lắc đầu, cười đến đẹp mắt.
Ánh mắt Tang Chẩm Lưu chuyển tới cái cốc cô cầm trong tay, lại nhìn nhìn bình rượu trên bàn, bưng cái cốc của cô tới, đổ vào miệng, sau đó nói: "Bốn mươi hai độ, Hiểu Hạ, thật là nhìn không ra, cô cũng có chút tửu lượng."
Diệp Hiểu Hạ chỉ cười cười, cũng không nói gì. Đã thấy Tang Chẩm Lưu đứng thẳng dậy, lại nhìn ba người phụ nữ đã hơi hơi ngây đối diện ra vẫy vẫy tay: "Các vị mỹ nữ tốt, hôm nay có việc, đi trước." Dứt lời, anh lại cúi đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ: "Ngày khác chúng ta uống vài chén."
Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, xem như đồng ý, Tang Chẩm Lưu lại vỗ vỗ đầu vai cô, vừa dặn vừa đứng dậy đi tới chỗ vài người khác: "Nếu ngộ độc rượu nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức tới giải độc cho cô."
__
Danh sách chương