Tả Xuyên nhận thấy được ánh mắt của y ở trên người mình dừng lại có một chút lâu liền hơi mở mắt ra nhìn y một chút, khoé miệng liền như trước câu lên một nụ cười xấu xa, “Thế nào, tôi quyết định không làm anh, anh có đúng hay không rất mất mát?”

Tống Triết bất đắc dĩ nói, “Câu kế tiếp có đúng hay không nói ‘Anh đã mất mác thì nằm yên đi vui vẻ chút’?”

Tả Xuyên Trạch từ trong chăn vươn một tay nắm lấy cằm của y, cười đến đặc biệt yêu nghiệt, “Anh cứ nói đi?”

Tống Triết mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt y dừng lại một chút ở cánh tay chậm rãi chuyển qua xương quai xanh trước ngực, nhịn không được hướng bên kia tiếp cận, da thịt dính nhau cảm giác khiến y rất thích ý, y kéo tay hắn xuống, nghiêm túc đem đầu của hắn, cúi đầu hôn tới, y hôn rất nghiêm túc cũng rất tỉ mỉ, khiến hơi thở của mình từng tấc xâm nhập vào cơ thể hắn, ôn nhu mà triền miên.

Tả Xuyên Trạch nhắm mắt lại không có ngăn cản, chưa phát hiện ra mưa ngoài cửa sổ lại lớn thêm một phần, bên tai có thể tinh tường nghe được tiếng nước mưa đánh vào cửa sổ sát đất, dần dần giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có một âm thanh như vậy, tựa như đêm đó.

Nhưng cùng lần trước khác nhau, hắn vươn tay ôm lấy cổ Tống Triết làm sâu sắc nụ hôn này, cảm thụ được ôn độ từ trên cơ thể người này truyền tới, đáy lòng bình thản một mảnh, lần này là khác.

Tống Triết hôn chậm rãi dời đi trượt đến cạnh tai hắn hôn một cái, không bất ngờ khi nhận được sự run rẩy không bị khống chế của người này, liền tiến đến bên tai của hắn thấp giọng nói, “Tôi nghĩ muốn em, làm sao bây giờ?”

Tả Xuyên Trạch không chút nghĩ ngợi đưa tay đẩy y, “Tự mình phát tình đi tìm người khác, đừng tới tìm tôi.”

Tống Triết dễ dàng chế trụ tay của hắn, lần thứ hai hôn đi qua, cắn bờ môi của hắn nói, “Tôi chỉ nghĩ muốn em, không muốn người khác.”

Tả Xuyên Trạch theo dõi con ngươi của y trong gang tấc, hỏi, “Tôi vẫn rất kỳ lạ lúc trước tại sao anh phải muốn đem tôi trói lại, tôi rốt cuộc phù hợp tiêu chuẩn gì của anh?”

Tống Triết cười nói, “Yêu dã tinh xảo, tôi thích sưu tầm vật như vậy.”

Tả Xuyên Trạch cảm giác hứng thú hỏi, “Nếu như anh sau đó phát hiện một người so với tôi càng thêm phù hợp thứ tiêu chuẩn này thì sao?”

Tống Triết không chút nghĩ ngợi đáp, “Đương nhiên trói lại sưu tầm.”

Tả Xuyên Trạch cười khẽ, “Cho nên tôi cũng không phải duy nhất.”

“Không, em là duy nhất, “Tống Triết cùng hắn đối diện, đưa tay nhấc một lọn tóc của hắn chậm rãi thưởng thức, lại cười nói, “Tôi cũng không đi yêu những vật phẩm tôi sưu tầm, chỉ là thích mà thôi, thế nhưng tôi yêu em, bản chất hai thứ này là khác nhau.”

Tả Xuyên Trạch câu lên một nụ cười nghiền ngẫm, “Tống Triết, nếu có một ngày tôi chết anh sẽ làm sao?”

“Sẽ làm sao …” Tống Triết suy nghĩ một chút, nói, “Sẽ đem thi thể của em đóng băng, theo tôi cả đời.”

Tả Xuyên Trạch nở nụ cười, “Tôi thực sự là cám ơn anh không có định đem tôi ngâm trong formaldehyde [1].”

“Tôi không thích cái mùi đó,” Tống Triết cười liền hôn qua, ở trên người hắn khẽ hôn, hai tay đã bắt đầu chậm rãi di động vuốt ve, giọng nói, “Tôi nghĩ muốn em.” [làm nũng =.=’]

Tả Xuyên Trạch nằm ngửa ở trên giường, cảm giác nhiệt độ trên người, hoặc là bởi vì trong miệng Tống Triết nhàn nhạt hương trà làm tê dại thần kinh, hoặc là bởi vì ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi khiến cho suy nghĩ của hắn phiêu có chút xa, hoặc chỉ là chính hắn đơn thuần muốn cho hình ảnh liên tục xoay tròn trong đầu hắn biến thành trống rỗng.

Hắn lại từ từ mở miệng, “Ghi nhớ nợ nần, lát nữa tìm anh cùng tính một lượt.”

Tống Triết cười nói, “Được.” Y lần thứ hai hôn qua, động tác dần dần từ mềm nhẹ trở nên kịch liệt, lực đạo hai tay cũng bắt đầu nặng thêm.

Đúng lúc này cổ họng Tả Xuyên Trạch nhẹ nhàng tràn ra một tiếng rên rỉ, bộ vị ở giữa bị ngón tay thon dài của y cầm.

Tống Triết chậm rãi xoa nắn, nhận thấy được trong tay biến hoá cùng tiếng thở dốc rất nặng của người dưới thân này liền lập tức dừng lại, đứng dậy nương sắc màu ấm của ngọn đèn cúi đầu quan sát hắn, nhìn da thịt trắng nõn của hắn bởi vì tình d*c nhuộm một tầng phấn hồng nhàn nhạt, khen, “Trên người em sạch sẽ ngay cả một nốt ruồi cũng không có.”

Tả Xuyên Trạch không chiếm được phát tiết nhịn không được liếc mắt trừng y, “Anh muốn làm cũng nhanh chút, không làm thì đổi người!”

Tống Triết cúi đầu nhìn hắn, con ngươi yêu dã của hắn nổi lên một tầng hơi nước nhu hoà, vốn sắc môi thiếu huyết sắc do mới vừa hôn môi mà có vẻ đặc biệt hồng hào, hơn nữa trên xương quai xanh tinh xảo mới điểm một vết hôn.

“Em chính là một tai hoạ …” Tống Triết thấp giọng lẩm bẩm nói, mặc kệ chính mình trầm luân thêm đi.

Rên rỉ nhu hoà và tiếng thở dốc làm tiếng chuông thanh thuý có tiết tấu chậm rãi vang lên, trong đó còn kèm theo tiếng va chạm đặc biệt kịch liệt, Tống Triết lúc thả ra chốc lát lúc ôm hắn thật chặc, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, “Kỳ thực em có thể thỉnh thoảng thử tin tưởng tôi, tôi sẽ không lại để cho em một mình …”

Tả Xuyên Trạch kịch liệt thở hổn hển, lúc lên đến đỉnh trong đầu trống rỗng chốc lát, hình ảnh gì cũng không còn lại, hình ảnh gì đều không xuất hiện nữa, hắn hít sâu mấy hơi, trong lúc giật mình nghe được người này nói, chỉ là hắn còn chưa kịp đáp lời liền bị Tống Triết bế lên, lưng dán ngực của y, chậm rãi bị y đè thắt lưng xuống ngồi ở trên người của y.

“Tống Triết,” Tả Xuyên Trạch thở phì phò, “Anh không nên được tiến thêm … Ừm …” Hắn còn chưa có nói xong liền bị Tống Triết bỗng nhiên đè xuống, trực tiếp đụng đến một điểm chết người, hắn không khỏi run rẩy.

Tống Triết hôn cổ hắn, bỗng nhiên cảm giác hứng thú hỏi, “Nếu như tôi đã chết em sẽ làm sao?”

“Thả pháo tiên* [một loại pháo dây, ( 放: phóng 鞭 tiên, roi, 炮 pháo đốt) ko biết ý chỉ cái gì
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện