Địch Hàn cứng người một lúc mời nói, “Cậu chuẩn bị tặng hắn … trang phục M?”
“Đúng vậy,” Tả Xuyên Trạch nói, “Có vấn đề gì không?”
“… Không có.” Địch Hàn quay đầu liền đi ra ngoài gọi điện thoại, một lát sau mới trở về phân phó người đem cơm tối bưng lên, tiếp đó cùng ăn cơm với hắn, chờ ăn cơm tối xong bọn họ liền vội vàng làm chuyện riêng của mình. Địch Hàn đi tuần tra bên ngoài một lần, không có phát hiện tình huống gì mới vào nhà, Tả Xuyên Trạch lúc này chính là đang xử lý chuyện Phùng Ma, đường cong gò má dưới sắc màu ấm áp của ánh đèn vô cùng nhu hoà, thủ hạ của hắn tận trách thủ ở một bên không ngừng hướng hắn báo cáo các loại tin tức.
“Chủ nhân, người Thiện bang bên kia vừa gọi điện thoại tới nói mục tiêu theo dõi đã mất dấu.”
Tả Xuyên Trạch “Ừ” một tiềng, hắn căn bản không trông cậy vào A Nhã để có thể tìm được Hắc Yến, lúc này liền không có bao nhiêu ngoài ý muốn, mà là phân phó nói, “Để cho bọn họ tiếp tục tìm, nếu như một tuần sau còn không có tin tức gì chúng ta trở về nước.”
“Vâng.”
“Nhanh như vậy liền trở về?” Địch Hàn kinh ngạc đi tới, “Cậu không chuẩn bị đi tìm hắn?” Gã nhớ kỹ thái độ của người này đối với Hắc Yến, sao hắn lại dễ dàng từ bỏ như vậy? Hắn không đem Tam Giác Vàng lật tung lên một lần như thế nào sẽ bỏ qua? “Nếu như ông ta không muốn xuất hiện tôi tìm bao lâu đều vô ích,” Tả Xuyên Trạch đem văn kiện trong tay buông xuống, nói, “Cho nên tôi muốn xem thử một chút có thể hay không để cho ông ta chủ động ra tìm tôi.”
“Chủ động?” Địch Hàn suy nghĩ một chút, hỏi, “Cùng lời nói A Nhã người kia có liên quan?”
Tả Xuyên Trạch gật đầu không tiếp tục nói nữa, mà là cầm lấy một phần văn kiện khác cẩn thận nhìn, Địch Hàn rủ mắt xuống để quan sát hắn, người này lúc nghiêm túc đặc biệt nhu hoà, cả người đều đấp lên một tầng hương vị an tĩnh, cùng dáng vẻ tà khí lúc trước không giống nhau, khiến người ta nhìn trăm lần cũng không chán.
Tả Xuyên Trạch có thể cảm giác được ánh mắt của gã, nhưng hắn cũng không thèm để ý, hoàn toàn không thấy. Trong phòng bầu không khí rơi vào một trận an bình ngắn ngủi, Địch Hàn con ngươi không khỏi nhu hoà thêm một phần, nghĩ thầm nếu như thời gian vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này thì tốt biết bao, nhưng mà trời không chìu lòng người, đúng lúc này chỉ nghe trên trời đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang thật lớn, hơn nữa tiếng vang này còn là cùng chồng lên nhau phát ra, Địch Hàn lẳng lặng nghe xong một trận, biết là hai chiếc trực thăng, mà còn là hai chiếc hướng về phía này tới, liền phất tay để cho binh sĩ đi xem.
“Ai tới vậy?” Tả Xuyên Trạch để văn kiện xuống hướng ra ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Chắc là Tang tướng quân đã trở về, nhưng cái kia thì không biết của ai.” Địch Hàn nói xong đi ra ngoài, chỉ thấy hai trực thăng kia chậm rãi bay vào sân bay, phía trước đi xuống là một người mặc quân trang, sau đó binh sĩ liền lục tục từ bên trong xuống theo, phía bên kia từ phía trên đi xuống một người đàn ông trẻ tuổi dáng người thon dài, phía sau người đó là một người mặc tây trang màu đen.
Tướng quân cùng người đàn ông trẻ tuổi một bên cười cười nói nói một bên hướng nơi ở chính đi đến, Địch Hàn thân thể cứng đờ, Tả Xuyên Trạch trong phòng lại đang nghiềm ngẫm gợi lên một nụ cười tà. Bởi vì có trực thăng hạ xuống, đèn pha đem sân bay soi đặc biệt rõ, cho nên bọn họ có thể thấy rất rõ người vừa đi vừa nói chuyện cùng tướng quân là một người đàn ông trẻ tuổi cả người mặc đường trang màu trắng có hoa văn phía trước, chính là Tống Triết.
Địch Hàn cứng đờ trong một cái chớp mắt liền lập tức ngẩng đầu nhìn Tả Xuyên Trạch, nhưng người kia cũng đã sớm thu hồi đường nhìn, một lần nữa đưa mắt đặt trên văn kiện, Địch Hàn lúc này mới yên tâm, chậm rãi hướng bên kia đi đến, mắt không khỏi híp mắt một cái đầy nguy hiểm, nơi này chính là Tam Giác Vàng, ở địa bàn của tao, Tống Triết, đây chính là mày tự muốn chết, không trách được tao.
Thủ hạ Tả Xuyên Trạch cũng nhìn thấy chỗ đó, nhất thời thốt ra, “Chủ nhân, người kia là …”
Tả Xuyên Trạch “Ừ” một tiếng cắt đứt lời của cậu ta, để văn kiện xuống cười tà nói, “Đi hỏi thăm một chút đêm nay anh ta ở đâu, chú ý đừng làm cho Địch Hàn thấy cậu, tôi cũng không hy vọng chuyện tốt của mình tiến hành được phân nửa bị người khác cắt đứt.”
Ý tứ trong lời nói của chủ nhân vô cùng rõ ràng, người nọ sau khi nghe xong trong nháy mắt nhớ tới đủ loại tình cảnh khi chủ nhân của mình cùng Tống Triết ở chung vời nhau, bao gồm lần đầu tiên gặp mặt liền đi mướn phòng, Tống Triết cường ngạnh đem chủ nhân từ Địch Hàn ôm ra cùng với lần đó sau khi chủ nhân tỉnh lại trên người có vết tích, vẻ mặt của cậu ta vặn vẹo một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ hai người thực sự cùng nhau tiến tới? Nhưng mà đánh chết cậu ta cũng không dám hỏi ra lời, chỉ có thể cúi đầu lên tiếng, rất nhanh đi ra.
Bên này Tống Triết cùng Tang tướng quân bạc bàn xong liền đi nghỉ ngơi dưới sự hướng dẫn của binh sĩ, Địch Hàn thấy y đi xa lúc này mới đi vào nhà, nhìn người cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi, hỏi, “Tướng quân, Tống Triết tới nơi này làm gì?”
Người tướng quân này ngoài bốn mươi, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt anh khí* [khí khái hào hùng], ông nghe vậy kinh ngạc liếc mắt nhìn gã, hỏi, “Các cậu quen nhau?”
“Ở Trung Quốc gặp qua vài lần,” Địch Hàn nói đơn giản, lại hỏi một lần, “Hắn ta tới nơi này làm gì?”
“Cậu muốn cùng chúng ta buôn bán súng ống,” Tang tướng quân ý bảo gã ngồi xuống, nói, “cậu cho giá rất công bằng, hơn nữa có thể cung cấp lâu dài, tôi nghĩ có thể căn nhắc một chút, dù sao chúng ta bây giờ thiếu nhất chính là súng ống.”
Địch Hàn nhíu mày, “Thế nhưng chúng ta có thể cùng người khác hợp tác làm ăn, không nhất định phải làm cùng hắn a.”
Tang tướng quân nhướng mi liếc gã một cái, cười hỏi, “Thế nào, cậu cùng hắn từng đụng chạm nhau?”
Nét mặt Địch Hàn run sợ lập tức ngồi ngay ngắn, ánh mắt kiên định nhìn ông, gằn từng chữ một, “Tôi nghĩ muốn mạng của hắn, ra tay ngay trên Tam Giác Vàng!”
“A?” Tang tướng quân lại nhướng mi, trên mặt không hề có chút vẻ ngạc nhiên nào, mà hỏi, “Cùng cây anh túc* [í chỉ TXT] kia có liên quan?”
Địch Hàn cũng không giấu diếm, gật đầu nói, “Đúng vậy.”
“Thế nhưng cậu điều tra qua lai lịch của cậu ta chưa?” Tang tướng quân nói, “cậu ta ở Trung Quốc trên cơ bản coi như là một nhân vật cấp cao, hơn nữa thực lực bản thân cậu cũng không thể khinh thường, cũng chính là bởi vì như vậy súng ống của cậu ta mới được bảo đảm, đáng giá hợp tác. Nếu như đặt vào trước đây cũng không có gì, thế nhưng chúng ta mới vừa trải qua thời gian chiến tranh chính trị ác liệt, lúc này không thích hợp cùng Tống tư lệnh Trung Quốc kết thù kết oán, cậu hiểu chưa?”
“Thế nhưng tướng quân …”
Tang tướng quân khoát khoát tay cắt đứt lời gã, nói, “Tôi chưa nói không giết cậu ta, tôi là nói cậu có thể kiên nhẫn một đoạn thời gian chờ súng ống được đến nơi sau đó giết cậu ta, hoặc cậu có thể thử nghĩ một chút có thể hay không đem hiện trường giả thành ngoài ý muốn, dù sao Tam Giác Vàng cũng không yên ổn, phe phái rất nhiều, nói không chừng sơ ý hiểu lầm một chút đã bị người khác giết, tôi nói như vậy cậu hiểu không?”
Địch Hàn tinh thần chấn động, gật đầu nói, “Tôi hiểu được, tướng quân.”
Tang tướng quân liền xua tay để cho gã đi ra.
Bên này Tống Triết theo người lính kia vào một ngôi nhà nhỏ.
“Thưa ngài đến rồi, chính là chỗ này.”
“Ừ,” Tống Triết gật đầu, thấy người đó phải rời khỏi liền gọi lại, cười nói, “nơi này của các cậu có một thượng tá Địch là bạn của tôi, tôi vừa rồi không thấy anh ta, anh ta ở doanh trại sao?”
Người này là cùng Tướng quân cùng nhau trở về, căn bản chính là khách quý, giờ còn nghe y nói cùng Thượng tá nơi này là bạn, trong lòng của quân sỉ lập tức sinh ra một phần thân thiết, cười nói, “Địch thượng tá ở doanh trại, cần tôi gọi ngài ấy sang đây không?”
“Không cần,” Tống Triết cười nói, “Ngày hôm nay quá trễ, tôi chuẩn bị ngày mai tìm anh ta vậy, ngoài ra tôi còn có một người bạn ở Tam Giác Vàng, cậu ta cùng Địch thượng tá cùng đi, không biết cậu ấy có đúng hay không cũng ở doanh trại?”
Binh sĩ bừng tỉnh hiểu ra, “Ngài là nói ngài Tả sao? Cậu ấy đang ở đây.”
“A? Thật sự là quá tốt,” Tống Triết trên mặt mang một nụ cười khoan khoái, “Cám ơn cậu, tôi ngày mai lại đi tìm bọn họ.”
“Không cần khách sáo.” Người binh sĩ kia lại cùng y nói vài câu liền rời đi, thủ hạ của Tống Triết đi tới lo lắng hỏi, “Đại thiếu gia, Địch Hàn đang ở đây, hắn biết ngài đã tới sao?”
“Hắn khẳng định đã biết,” Tống Triết híp đôi mắt xếch xinh đẹp một cái, “Nếu như tôi là hắn thì tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy.”
“Đại thiếu gia …” Thủ hạ kia trên mặt lo lắng nặng thêm một phần, còn chưa nói cái gì liền bị Tống Triết cắt lời, “Thế nhưng Tang tướng quân kia lại không phải người ngu, ông ta sẽ không để cho Địch Hàn ra tay ở chỗ này, muốn ra tay cùng phải chờ tôi rời khỏi, nhưng mà vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn, đêm nay các người phải chú ý một chút.”
“Vâng.”
“Mặt khác,” Tống Triết gọi lại người thủ hạ chuẩn bị ra ngoài canh giữ, nói, “Nếu như một lát Tả Xuyên Trạch tới không cản cậu ta, để cho cậu ta trực tiếp đi vào.”
“Vâng.”
Cửa phòng kẻo kẹt một tiếng đóng cửa, trong phòng yên tĩnh lại, Tống Triết đi hai bước, bản thân nhìn chiếc giường kia rơi vào trầm tư, y còn không có tắm, y vừa mới nhìn thử, thực ra ở đây có máy nước nóng năng lượng mặt trời, nhưng mà bên trong đã không có nước, cho nên y tắm phải gọi người đi nấu nước nóng, nhưng việc này rõ ràng có chút không quá thực, hơn nữa chiếc giường này … Tuy nói thoạt nhìn coi như có chút ngăn nắp … Thế nhưng phía trên khăn trải và chăn đều đã cũ, đồng thời giặt không phải rất sạch, mặt trên còn có thể thấy những vết bẩn không tẩy được, nếu để cho y nằm ngủ trên đó một đêm thật đúng là …
Bệnh khiết phích của y lại tái phát, cho nên người này đứng tại chỗ nhìn cái giường kia một mình suy ngẫm nửa giờ vẫn là không có làm ra quyết định — rốt cuộc không nằm trên đó ngủ.
Địch Hàn từ nhà chính đi ra trước tiên đi nhìn Tả Xuyên Trạch, xác nhận hắn đã ngủ rồi mới trở lại chỗ ở của mình nghỉ ngơi.
Thời gian từng giờ trôi qua, Tả Xuyên Trạch nhìn đồng hồ, cười tà đứng dậy đi ra. Hắn đã từ miệng thủ hạ biết được nơi ở của Tống Triết, lúc này liền chậm rãi hướng nơi đó đi đến, bên ngoài binh lính tuần tra đều biết hắn, cũng biết người này là người trong lòng Địch thượng tá, lúc này thấy hắn đi ra ai cũng không dám tiến lên gặng hỏi, liền mặc hắn đi. Thủ hạ Tả Xuyên Trạch cơ bản cũng muốn cùng đi, kết quả bị hắn tuỳ ý nói một câu, “Tôi chuẩn bị đi tìm Tống đại công tử lên giường lại không phải đi đánh nhau, cậu theo làm cái gì” bị cứng rắn ép đi trở về.
Vì vậy người này đang không có bất kỳ tình huống quấy nhiễu nào rất nhanh thì đến trước cửa Tống Triết, mà Tống Triết trước đó đã phân phó không cần cản hắn, lúc này liền cũng thoải mái mà cho đi. Tả Xuyên Trạch thấy thế ý cười nơi khoé miệng được câu lên sâu hơn một phần, trực tiếp đẩy cửa đi vào, cười nói, “Thì ra anh biết tôi muốn tới, như vậy thì không cần tôi nói rõ mục đích tới đi há?”
Tống Triết vẫn là tư thế nửa giờ trước, lúc này thấy hắn lại gần liền quay đầu, cười nhạt nói, “Không cần, thế nhưng có một vấn đề rất quang trong phải giải quyết.”
“Hử?” Tả Xuyên Trạch đóng cửa lại, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của y, bỗng nhiên cười nói, “Bệnh khiết phích của anh lại tái phát đúng không?”
“Ừ,” Tống Triết gật đầu, nói, “Máy nước nóng không có, nhưng tôi bây giờ vô cùng muốn đi tắm.”
“Vậy thì thật là đáng tiếc, anh liền chịu đựng đi nha.” Tả Xuyên Trạch nói xong chậm rãi đi tới bên cạnh y, ôm lấy cổ của y liền hôn lên, Tống Triết liền vươn tay một tay để bên hông hắn, tay kia nâng đầu của hắn cũng hôn đáp lại, cùng hắn triền miên.
Tả Xuyên Trạch hơi sửng sốt, tách ra một chút nhìn y, kinh ngạc nói, “Anh lúc nào thì có thể chấp nhận việc hôn môi vậy?” Lần trước ở trong phòng tắm ý thức của hắn bị vây trong hỗn loạn, căn bản cũng không biết Tống Triết trong lúc cao trào đã tự chủ động hôn hắn, cho nên trong ấn tượng của hắn về Tống Triết vẫn là một đại thiếu gia chống đối việc hôn môi.
Tống Triết tay ôm thật chặc thắt lưng của hắn, cùi đầu chậm rãi hôn lên vành tai hắn, hài lòng khi cảm giác được hắn run lên, lúc này mới cắn nhẹ lên vành tai của hắn, cười nói, “Lần trước ngay cả bao tôi còn không mang, cậu nghĩ tôi vẫn sẽ không cùng cậu hôn môi sao?”
Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp một cái, nghiêng đầu né tránh công kích của y, cười tà nói, “Nói vậy là tôi ngày hôm nay không mang theo bao trực tiếp ra vào bên trong cơ thể anh cũng không sao?”
Tống Triết mỉm cười cùng hắn đối diện, “Cậu từ đầu không có ý định mang bao đó sao?”
“Đó là đương nhiên, bây giờ để cho tôi làm chuyện đó đi.” Tả Xuyên Trạch vừa nói vừa bắt đầu hôn qua, đồng thời tay hắn mở nút áo đường trang.
“Chờ một chút,” Tống Triết bắt lấy tay của hắn, tận lực tránh né công kích của hắn, nói, “Tôi bây giờ muốn tắm, không cho tôi tắm quả thực là rất nghiêm trọng.”
Tả Xuyên Trạch “xía” một tiếng, “Anh đúng thật là phiền phức …” Hắn nhìn xung quanh một chút, nói, “Đi đến chỗ tôi tắm ngược lại có thể, nhưng anh vừa rời khỏi phòng đoán chừng sẽ có người lập tức thông báo cho Địch Hàn, như vậy tôi còn làm như thế nào? Trừ phi anh đi trực thăng đi khách sạn Thiện bang mướn phòng, hơn nữa nơi đó ra giường tuyệt đối đã qua nhiệt độ cao tiêu độc, anh cũng sẽ không ngủ trên cái giường này,” hắn nói chỉ chỉ đệm giường trước mặt, “Như thế nào? Vừa lúc tôi cũng lo lắng lỡ như đang làm phân nửa bị Địch Hàn cắt đứt thì làm sao bây giờ, đi thôi, đi ngủ một giấc ngày mai rồi trở về.”
Tống Triết suy nghĩ một chút, gật đầu nói, “Đi thôi.” Dù sao để y đêm nay không tắm thì nhất định không được, hơn nữa đi ra ngoài y cũng không có bao nhiêu cố kỵ, có thể bung tay bung chân cùng người kia vật lộn.
Bọn họ nói đi là đi, Tả Xuyên Trạch nhìn thủ hạ Tống Triết đi phía sau, nhíu mày, “Đi mướn một phòng mà thôi anh đem toàn bộ thủ hạ mang theo làm gì? Anh chẳng lẽ dự định đến lúc đó để cho những người này khống chế tôi sau đó cho anh muốn làm gì thì làm sao?”
Tống Triết cười đến không hề có sơ hở, thậm chí còn mang theo một chút vô tội, “Tôi làm sao có thể làm chuyện hèn hạ như vậy? Tôi chỉ là sợ để bọn họ ở đây sẽ bị Địch Hàn tuỳ tiện mượn cớ giết.”
“Hứ, đừng nói đắc y dễ nghe như vậy, anh vẫn luôn rất đê tiện.” Tả Xuyên Trạch nhìn y một cái, cũng không lại tiếp tục vấn đề này. Hai người rất nhanh đi đến sân bay, những binh lính kia thấy thế vội vàng đi tới, bởi vì thay ca, bọn họ chưa từng gặp qua Tống Triết, nhưng Tả Xuyên Trạch lại đều gặp.
“Không có việc gì,” Tả Xuyên Trạch nói, “Chúng tôi đi Thiện bang uống ly rượu, lập tức trở về, không cần nói cho tướng quân cùng Địch Hàn.”
Mọi người thấy hắn nói như vậy cũng không dám lại kiểm tra, dù sao người này ở trong lòng Địch thượng tá có địa vị gì mọi người đều biết, cũng liền tuỳ bọn họ đi.
Tiếng vang trên đỉnh đầu phát ra, Tang tướng quân và Địch Hàn lập tức tỉnh hoàn toàn, Địch Hàn mặc xong quần áo đi ra ngoài nhìn xung quanh một chút, Tang tướng quân lúc này chính là đang chuẩn bị hướng người hỏi tình huống, gã đi tới nói, “Là Tống Triết, hắn ta đoán chừng là đi quán rượu,” gã nói đến đây cười lạnh một tiếng, “Người này có khiết phích, mỗi ngày chí ít tắm một lần, không tắm ngủ không được. Hắn ở chỗ này khẳng định không tắm được, cho nên liền đi ra ngoài ở, hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa, đương nhiên sẽ không uỷ khuất bản thân.”
Tang tướng quân ý vị thâm trường nhìn gã một cái, hỏi, “Vì sao cậu ta tắm không được? Là cậu phân phó cho phía dưới làm cái gì sao?”
“Lúc hắn vừa tới tôi liền phân phó người quét dọn đem máy nước nóng phòng hắn tháo ra, chăn mền gì gì đó cũng đều không cần thay đổi, hơn nữa tôi còn nói với người bên đó bất kỳ yêu cầu gì của hắn, ngay cả nấu nước nóng cũng không được,” Ý cười nơi khoé miệng Địch Hàn sâu thêm một phần, nói, “Cho nên tôi chắc chắn hắn ta đêm nay nhất định sẽ đi ra ngoài.
Tang tướng quân gật đầu, hỏi, “Cậu làm gì?”
“Tôi đem trực thăng của hắn làm rò rỉ xăng,” Địch Hàn trong mắt nổi lên một tầng băng lạnh, sát khí bỗng lộ ra, gã nhìn lên khoảng không màn đem đen nhánh, chậm rãi nói, “Trực thăng của hắn nhất định không tới được Thiện bang sẽ rơi xuống, lúc này tất cả vùng đất đều là rừng rậm, nếu hắn may mắn từ trực thăng rớt xuống không chết thì tuyệt đối cũng sẽ rơi vào trong rừng rậm, mà nơi này ngoài rừng rậm còn có dã thú hơn nữa còn có một khu địa lôi của chúng ta, huống hồ bây giờ còn là buổi tối, cho nên hắn tuyệt đối … Tuyệt đối không có khả năng sống sót.”
———
“Đúng vậy,” Tả Xuyên Trạch nói, “Có vấn đề gì không?”
“… Không có.” Địch Hàn quay đầu liền đi ra ngoài gọi điện thoại, một lát sau mới trở về phân phó người đem cơm tối bưng lên, tiếp đó cùng ăn cơm với hắn, chờ ăn cơm tối xong bọn họ liền vội vàng làm chuyện riêng của mình. Địch Hàn đi tuần tra bên ngoài một lần, không có phát hiện tình huống gì mới vào nhà, Tả Xuyên Trạch lúc này chính là đang xử lý chuyện Phùng Ma, đường cong gò má dưới sắc màu ấm áp của ánh đèn vô cùng nhu hoà, thủ hạ của hắn tận trách thủ ở một bên không ngừng hướng hắn báo cáo các loại tin tức.
“Chủ nhân, người Thiện bang bên kia vừa gọi điện thoại tới nói mục tiêu theo dõi đã mất dấu.”
Tả Xuyên Trạch “Ừ” một tiềng, hắn căn bản không trông cậy vào A Nhã để có thể tìm được Hắc Yến, lúc này liền không có bao nhiêu ngoài ý muốn, mà là phân phó nói, “Để cho bọn họ tiếp tục tìm, nếu như một tuần sau còn không có tin tức gì chúng ta trở về nước.”
“Vâng.”
“Nhanh như vậy liền trở về?” Địch Hàn kinh ngạc đi tới, “Cậu không chuẩn bị đi tìm hắn?” Gã nhớ kỹ thái độ của người này đối với Hắc Yến, sao hắn lại dễ dàng từ bỏ như vậy? Hắn không đem Tam Giác Vàng lật tung lên một lần như thế nào sẽ bỏ qua? “Nếu như ông ta không muốn xuất hiện tôi tìm bao lâu đều vô ích,” Tả Xuyên Trạch đem văn kiện trong tay buông xuống, nói, “Cho nên tôi muốn xem thử một chút có thể hay không để cho ông ta chủ động ra tìm tôi.”
“Chủ động?” Địch Hàn suy nghĩ một chút, hỏi, “Cùng lời nói A Nhã người kia có liên quan?”
Tả Xuyên Trạch gật đầu không tiếp tục nói nữa, mà là cầm lấy một phần văn kiện khác cẩn thận nhìn, Địch Hàn rủ mắt xuống để quan sát hắn, người này lúc nghiêm túc đặc biệt nhu hoà, cả người đều đấp lên một tầng hương vị an tĩnh, cùng dáng vẻ tà khí lúc trước không giống nhau, khiến người ta nhìn trăm lần cũng không chán.
Tả Xuyên Trạch có thể cảm giác được ánh mắt của gã, nhưng hắn cũng không thèm để ý, hoàn toàn không thấy. Trong phòng bầu không khí rơi vào một trận an bình ngắn ngủi, Địch Hàn con ngươi không khỏi nhu hoà thêm một phần, nghĩ thầm nếu như thời gian vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này thì tốt biết bao, nhưng mà trời không chìu lòng người, đúng lúc này chỉ nghe trên trời đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang thật lớn, hơn nữa tiếng vang này còn là cùng chồng lên nhau phát ra, Địch Hàn lẳng lặng nghe xong một trận, biết là hai chiếc trực thăng, mà còn là hai chiếc hướng về phía này tới, liền phất tay để cho binh sĩ đi xem.
“Ai tới vậy?” Tả Xuyên Trạch để văn kiện xuống hướng ra ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Chắc là Tang tướng quân đã trở về, nhưng cái kia thì không biết của ai.” Địch Hàn nói xong đi ra ngoài, chỉ thấy hai trực thăng kia chậm rãi bay vào sân bay, phía trước đi xuống là một người mặc quân trang, sau đó binh sĩ liền lục tục từ bên trong xuống theo, phía bên kia từ phía trên đi xuống một người đàn ông trẻ tuổi dáng người thon dài, phía sau người đó là một người mặc tây trang màu đen.
Tướng quân cùng người đàn ông trẻ tuổi một bên cười cười nói nói một bên hướng nơi ở chính đi đến, Địch Hàn thân thể cứng đờ, Tả Xuyên Trạch trong phòng lại đang nghiềm ngẫm gợi lên một nụ cười tà. Bởi vì có trực thăng hạ xuống, đèn pha đem sân bay soi đặc biệt rõ, cho nên bọn họ có thể thấy rất rõ người vừa đi vừa nói chuyện cùng tướng quân là một người đàn ông trẻ tuổi cả người mặc đường trang màu trắng có hoa văn phía trước, chính là Tống Triết.
Địch Hàn cứng đờ trong một cái chớp mắt liền lập tức ngẩng đầu nhìn Tả Xuyên Trạch, nhưng người kia cũng đã sớm thu hồi đường nhìn, một lần nữa đưa mắt đặt trên văn kiện, Địch Hàn lúc này mới yên tâm, chậm rãi hướng bên kia đi đến, mắt không khỏi híp mắt một cái đầy nguy hiểm, nơi này chính là Tam Giác Vàng, ở địa bàn của tao, Tống Triết, đây chính là mày tự muốn chết, không trách được tao.
Thủ hạ Tả Xuyên Trạch cũng nhìn thấy chỗ đó, nhất thời thốt ra, “Chủ nhân, người kia là …”
Tả Xuyên Trạch “Ừ” một tiếng cắt đứt lời của cậu ta, để văn kiện xuống cười tà nói, “Đi hỏi thăm một chút đêm nay anh ta ở đâu, chú ý đừng làm cho Địch Hàn thấy cậu, tôi cũng không hy vọng chuyện tốt của mình tiến hành được phân nửa bị người khác cắt đứt.”
Ý tứ trong lời nói của chủ nhân vô cùng rõ ràng, người nọ sau khi nghe xong trong nháy mắt nhớ tới đủ loại tình cảnh khi chủ nhân của mình cùng Tống Triết ở chung vời nhau, bao gồm lần đầu tiên gặp mặt liền đi mướn phòng, Tống Triết cường ngạnh đem chủ nhân từ Địch Hàn ôm ra cùng với lần đó sau khi chủ nhân tỉnh lại trên người có vết tích, vẻ mặt của cậu ta vặn vẹo một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ hai người thực sự cùng nhau tiến tới? Nhưng mà đánh chết cậu ta cũng không dám hỏi ra lời, chỉ có thể cúi đầu lên tiếng, rất nhanh đi ra.
Bên này Tống Triết cùng Tang tướng quân bạc bàn xong liền đi nghỉ ngơi dưới sự hướng dẫn của binh sĩ, Địch Hàn thấy y đi xa lúc này mới đi vào nhà, nhìn người cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi, hỏi, “Tướng quân, Tống Triết tới nơi này làm gì?”
Người tướng quân này ngoài bốn mươi, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt anh khí* [khí khái hào hùng], ông nghe vậy kinh ngạc liếc mắt nhìn gã, hỏi, “Các cậu quen nhau?”
“Ở Trung Quốc gặp qua vài lần,” Địch Hàn nói đơn giản, lại hỏi một lần, “Hắn ta tới nơi này làm gì?”
“Cậu muốn cùng chúng ta buôn bán súng ống,” Tang tướng quân ý bảo gã ngồi xuống, nói, “cậu cho giá rất công bằng, hơn nữa có thể cung cấp lâu dài, tôi nghĩ có thể căn nhắc một chút, dù sao chúng ta bây giờ thiếu nhất chính là súng ống.”
Địch Hàn nhíu mày, “Thế nhưng chúng ta có thể cùng người khác hợp tác làm ăn, không nhất định phải làm cùng hắn a.”
Tang tướng quân nhướng mi liếc gã một cái, cười hỏi, “Thế nào, cậu cùng hắn từng đụng chạm nhau?”
Nét mặt Địch Hàn run sợ lập tức ngồi ngay ngắn, ánh mắt kiên định nhìn ông, gằn từng chữ một, “Tôi nghĩ muốn mạng của hắn, ra tay ngay trên Tam Giác Vàng!”
“A?” Tang tướng quân lại nhướng mi, trên mặt không hề có chút vẻ ngạc nhiên nào, mà hỏi, “Cùng cây anh túc* [í chỉ TXT] kia có liên quan?”
Địch Hàn cũng không giấu diếm, gật đầu nói, “Đúng vậy.”
“Thế nhưng cậu điều tra qua lai lịch của cậu ta chưa?” Tang tướng quân nói, “cậu ta ở Trung Quốc trên cơ bản coi như là một nhân vật cấp cao, hơn nữa thực lực bản thân cậu cũng không thể khinh thường, cũng chính là bởi vì như vậy súng ống của cậu ta mới được bảo đảm, đáng giá hợp tác. Nếu như đặt vào trước đây cũng không có gì, thế nhưng chúng ta mới vừa trải qua thời gian chiến tranh chính trị ác liệt, lúc này không thích hợp cùng Tống tư lệnh Trung Quốc kết thù kết oán, cậu hiểu chưa?”
“Thế nhưng tướng quân …”
Tang tướng quân khoát khoát tay cắt đứt lời gã, nói, “Tôi chưa nói không giết cậu ta, tôi là nói cậu có thể kiên nhẫn một đoạn thời gian chờ súng ống được đến nơi sau đó giết cậu ta, hoặc cậu có thể thử nghĩ một chút có thể hay không đem hiện trường giả thành ngoài ý muốn, dù sao Tam Giác Vàng cũng không yên ổn, phe phái rất nhiều, nói không chừng sơ ý hiểu lầm một chút đã bị người khác giết, tôi nói như vậy cậu hiểu không?”
Địch Hàn tinh thần chấn động, gật đầu nói, “Tôi hiểu được, tướng quân.”
Tang tướng quân liền xua tay để cho gã đi ra.
Bên này Tống Triết theo người lính kia vào một ngôi nhà nhỏ.
“Thưa ngài đến rồi, chính là chỗ này.”
“Ừ,” Tống Triết gật đầu, thấy người đó phải rời khỏi liền gọi lại, cười nói, “nơi này của các cậu có một thượng tá Địch là bạn của tôi, tôi vừa rồi không thấy anh ta, anh ta ở doanh trại sao?”
Người này là cùng Tướng quân cùng nhau trở về, căn bản chính là khách quý, giờ còn nghe y nói cùng Thượng tá nơi này là bạn, trong lòng của quân sỉ lập tức sinh ra một phần thân thiết, cười nói, “Địch thượng tá ở doanh trại, cần tôi gọi ngài ấy sang đây không?”
“Không cần,” Tống Triết cười nói, “Ngày hôm nay quá trễ, tôi chuẩn bị ngày mai tìm anh ta vậy, ngoài ra tôi còn có một người bạn ở Tam Giác Vàng, cậu ta cùng Địch thượng tá cùng đi, không biết cậu ấy có đúng hay không cũng ở doanh trại?”
Binh sĩ bừng tỉnh hiểu ra, “Ngài là nói ngài Tả sao? Cậu ấy đang ở đây.”
“A? Thật sự là quá tốt,” Tống Triết trên mặt mang một nụ cười khoan khoái, “Cám ơn cậu, tôi ngày mai lại đi tìm bọn họ.”
“Không cần khách sáo.” Người binh sĩ kia lại cùng y nói vài câu liền rời đi, thủ hạ của Tống Triết đi tới lo lắng hỏi, “Đại thiếu gia, Địch Hàn đang ở đây, hắn biết ngài đã tới sao?”
“Hắn khẳng định đã biết,” Tống Triết híp đôi mắt xếch xinh đẹp một cái, “Nếu như tôi là hắn thì tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội tốt như vậy.”
“Đại thiếu gia …” Thủ hạ kia trên mặt lo lắng nặng thêm một phần, còn chưa nói cái gì liền bị Tống Triết cắt lời, “Thế nhưng Tang tướng quân kia lại không phải người ngu, ông ta sẽ không để cho Địch Hàn ra tay ở chỗ này, muốn ra tay cùng phải chờ tôi rời khỏi, nhưng mà vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn, đêm nay các người phải chú ý một chút.”
“Vâng.”
“Mặt khác,” Tống Triết gọi lại người thủ hạ chuẩn bị ra ngoài canh giữ, nói, “Nếu như một lát Tả Xuyên Trạch tới không cản cậu ta, để cho cậu ta trực tiếp đi vào.”
“Vâng.”
Cửa phòng kẻo kẹt một tiếng đóng cửa, trong phòng yên tĩnh lại, Tống Triết đi hai bước, bản thân nhìn chiếc giường kia rơi vào trầm tư, y còn không có tắm, y vừa mới nhìn thử, thực ra ở đây có máy nước nóng năng lượng mặt trời, nhưng mà bên trong đã không có nước, cho nên y tắm phải gọi người đi nấu nước nóng, nhưng việc này rõ ràng có chút không quá thực, hơn nữa chiếc giường này … Tuy nói thoạt nhìn coi như có chút ngăn nắp … Thế nhưng phía trên khăn trải và chăn đều đã cũ, đồng thời giặt không phải rất sạch, mặt trên còn có thể thấy những vết bẩn không tẩy được, nếu để cho y nằm ngủ trên đó một đêm thật đúng là …
Bệnh khiết phích của y lại tái phát, cho nên người này đứng tại chỗ nhìn cái giường kia một mình suy ngẫm nửa giờ vẫn là không có làm ra quyết định — rốt cuộc không nằm trên đó ngủ.
Địch Hàn từ nhà chính đi ra trước tiên đi nhìn Tả Xuyên Trạch, xác nhận hắn đã ngủ rồi mới trở lại chỗ ở của mình nghỉ ngơi.
Thời gian từng giờ trôi qua, Tả Xuyên Trạch nhìn đồng hồ, cười tà đứng dậy đi ra. Hắn đã từ miệng thủ hạ biết được nơi ở của Tống Triết, lúc này liền chậm rãi hướng nơi đó đi đến, bên ngoài binh lính tuần tra đều biết hắn, cũng biết người này là người trong lòng Địch thượng tá, lúc này thấy hắn đi ra ai cũng không dám tiến lên gặng hỏi, liền mặc hắn đi. Thủ hạ Tả Xuyên Trạch cơ bản cũng muốn cùng đi, kết quả bị hắn tuỳ ý nói một câu, “Tôi chuẩn bị đi tìm Tống đại công tử lên giường lại không phải đi đánh nhau, cậu theo làm cái gì” bị cứng rắn ép đi trở về.
Vì vậy người này đang không có bất kỳ tình huống quấy nhiễu nào rất nhanh thì đến trước cửa Tống Triết, mà Tống Triết trước đó đã phân phó không cần cản hắn, lúc này liền cũng thoải mái mà cho đi. Tả Xuyên Trạch thấy thế ý cười nơi khoé miệng được câu lên sâu hơn một phần, trực tiếp đẩy cửa đi vào, cười nói, “Thì ra anh biết tôi muốn tới, như vậy thì không cần tôi nói rõ mục đích tới đi há?”
Tống Triết vẫn là tư thế nửa giờ trước, lúc này thấy hắn lại gần liền quay đầu, cười nhạt nói, “Không cần, thế nhưng có một vấn đề rất quang trong phải giải quyết.”
“Hử?” Tả Xuyên Trạch đóng cửa lại, nhớ lại ánh mắt vừa rồi của y, bỗng nhiên cười nói, “Bệnh khiết phích của anh lại tái phát đúng không?”
“Ừ,” Tống Triết gật đầu, nói, “Máy nước nóng không có, nhưng tôi bây giờ vô cùng muốn đi tắm.”
“Vậy thì thật là đáng tiếc, anh liền chịu đựng đi nha.” Tả Xuyên Trạch nói xong chậm rãi đi tới bên cạnh y, ôm lấy cổ của y liền hôn lên, Tống Triết liền vươn tay một tay để bên hông hắn, tay kia nâng đầu của hắn cũng hôn đáp lại, cùng hắn triền miên.
Tả Xuyên Trạch hơi sửng sốt, tách ra một chút nhìn y, kinh ngạc nói, “Anh lúc nào thì có thể chấp nhận việc hôn môi vậy?” Lần trước ở trong phòng tắm ý thức của hắn bị vây trong hỗn loạn, căn bản cũng không biết Tống Triết trong lúc cao trào đã tự chủ động hôn hắn, cho nên trong ấn tượng của hắn về Tống Triết vẫn là một đại thiếu gia chống đối việc hôn môi.
Tống Triết tay ôm thật chặc thắt lưng của hắn, cùi đầu chậm rãi hôn lên vành tai hắn, hài lòng khi cảm giác được hắn run lên, lúc này mới cắn nhẹ lên vành tai của hắn, cười nói, “Lần trước ngay cả bao tôi còn không mang, cậu nghĩ tôi vẫn sẽ không cùng cậu hôn môi sao?”
Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch híp một cái, nghiêng đầu né tránh công kích của y, cười tà nói, “Nói vậy là tôi ngày hôm nay không mang theo bao trực tiếp ra vào bên trong cơ thể anh cũng không sao?”
Tống Triết mỉm cười cùng hắn đối diện, “Cậu từ đầu không có ý định mang bao đó sao?”
“Đó là đương nhiên, bây giờ để cho tôi làm chuyện đó đi.” Tả Xuyên Trạch vừa nói vừa bắt đầu hôn qua, đồng thời tay hắn mở nút áo đường trang.
“Chờ một chút,” Tống Triết bắt lấy tay của hắn, tận lực tránh né công kích của hắn, nói, “Tôi bây giờ muốn tắm, không cho tôi tắm quả thực là rất nghiêm trọng.”
Tả Xuyên Trạch “xía” một tiếng, “Anh đúng thật là phiền phức …” Hắn nhìn xung quanh một chút, nói, “Đi đến chỗ tôi tắm ngược lại có thể, nhưng anh vừa rời khỏi phòng đoán chừng sẽ có người lập tức thông báo cho Địch Hàn, như vậy tôi còn làm như thế nào? Trừ phi anh đi trực thăng đi khách sạn Thiện bang mướn phòng, hơn nữa nơi đó ra giường tuyệt đối đã qua nhiệt độ cao tiêu độc, anh cũng sẽ không ngủ trên cái giường này,” hắn nói chỉ chỉ đệm giường trước mặt, “Như thế nào? Vừa lúc tôi cũng lo lắng lỡ như đang làm phân nửa bị Địch Hàn cắt đứt thì làm sao bây giờ, đi thôi, đi ngủ một giấc ngày mai rồi trở về.”
Tống Triết suy nghĩ một chút, gật đầu nói, “Đi thôi.” Dù sao để y đêm nay không tắm thì nhất định không được, hơn nữa đi ra ngoài y cũng không có bao nhiêu cố kỵ, có thể bung tay bung chân cùng người kia vật lộn.
Bọn họ nói đi là đi, Tả Xuyên Trạch nhìn thủ hạ Tống Triết đi phía sau, nhíu mày, “Đi mướn một phòng mà thôi anh đem toàn bộ thủ hạ mang theo làm gì? Anh chẳng lẽ dự định đến lúc đó để cho những người này khống chế tôi sau đó cho anh muốn làm gì thì làm sao?”
Tống Triết cười đến không hề có sơ hở, thậm chí còn mang theo một chút vô tội, “Tôi làm sao có thể làm chuyện hèn hạ như vậy? Tôi chỉ là sợ để bọn họ ở đây sẽ bị Địch Hàn tuỳ tiện mượn cớ giết.”
“Hứ, đừng nói đắc y dễ nghe như vậy, anh vẫn luôn rất đê tiện.” Tả Xuyên Trạch nhìn y một cái, cũng không lại tiếp tục vấn đề này. Hai người rất nhanh đi đến sân bay, những binh lính kia thấy thế vội vàng đi tới, bởi vì thay ca, bọn họ chưa từng gặp qua Tống Triết, nhưng Tả Xuyên Trạch lại đều gặp.
“Không có việc gì,” Tả Xuyên Trạch nói, “Chúng tôi đi Thiện bang uống ly rượu, lập tức trở về, không cần nói cho tướng quân cùng Địch Hàn.”
Mọi người thấy hắn nói như vậy cũng không dám lại kiểm tra, dù sao người này ở trong lòng Địch thượng tá có địa vị gì mọi người đều biết, cũng liền tuỳ bọn họ đi.
Tiếng vang trên đỉnh đầu phát ra, Tang tướng quân và Địch Hàn lập tức tỉnh hoàn toàn, Địch Hàn mặc xong quần áo đi ra ngoài nhìn xung quanh một chút, Tang tướng quân lúc này chính là đang chuẩn bị hướng người hỏi tình huống, gã đi tới nói, “Là Tống Triết, hắn ta đoán chừng là đi quán rượu,” gã nói đến đây cười lạnh một tiếng, “Người này có khiết phích, mỗi ngày chí ít tắm một lần, không tắm ngủ không được. Hắn ở chỗ này khẳng định không tắm được, cho nên liền đi ra ngoài ở, hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa, đương nhiên sẽ không uỷ khuất bản thân.”
Tang tướng quân ý vị thâm trường nhìn gã một cái, hỏi, “Vì sao cậu ta tắm không được? Là cậu phân phó cho phía dưới làm cái gì sao?”
“Lúc hắn vừa tới tôi liền phân phó người quét dọn đem máy nước nóng phòng hắn tháo ra, chăn mền gì gì đó cũng đều không cần thay đổi, hơn nữa tôi còn nói với người bên đó bất kỳ yêu cầu gì của hắn, ngay cả nấu nước nóng cũng không được,” Ý cười nơi khoé miệng Địch Hàn sâu thêm một phần, nói, “Cho nên tôi chắc chắn hắn ta đêm nay nhất định sẽ đi ra ngoài.
Tang tướng quân gật đầu, hỏi, “Cậu làm gì?”
“Tôi đem trực thăng của hắn làm rò rỉ xăng,” Địch Hàn trong mắt nổi lên một tầng băng lạnh, sát khí bỗng lộ ra, gã nhìn lên khoảng không màn đem đen nhánh, chậm rãi nói, “Trực thăng của hắn nhất định không tới được Thiện bang sẽ rơi xuống, lúc này tất cả vùng đất đều là rừng rậm, nếu hắn may mắn từ trực thăng rớt xuống không chết thì tuyệt đối cũng sẽ rơi vào trong rừng rậm, mà nơi này ngoài rừng rậm còn có dã thú hơn nữa còn có một khu địa lôi của chúng ta, huống hồ bây giờ còn là buổi tối, cho nên hắn tuyệt đối … Tuyệt đối không có khả năng sống sót.”
———
Danh sách chương