''Thái hậu nương nương anh minh'' Tố phi nghiêm mặt quỳ xuống.

''Thần thiếp thân là Hoàng phi, lại ở trong phật tiền sạch sẽ, làm sao có thể hẹn hò cùng người khác, chỉ là thần thiếp luôn không thích náo nhiệt, lúc đó mới đến trong đình ở sau núi ngồi một lát mà thôi''

''Không biết chuyện hẹn hò mà Dương quý nhân nói, là ở đâu ra?'' Tố phi nhìnt hẳng vào Dương quý nhân, ánh mắt kiên định.

Đã xa nhiều năm vô tình gặp lại, làm sao giống với trăm phương nghìn kế phản bội Hoàng thượng?

Huống chi nàng cũng không có làm gì, từ đầu đến cuối đều không thẹn với lương tâm, như vậy là đủ.

''Tố phi ngươi ăn cơm đi, Dương quý nhân còn ra thể thống gì'' Thái hậu rất không vui.

''Nếu ngươi lại sinh sự thì đi quỳ, ai gia không nghe được có người ở Phật tiền miệng đầy nghiệp chướng''

''Thái hậu nương nương, thần thiếp nói thật, cung nữ thủ hạ của thần thiếp tận mắt nhìn thấy Tố phi ở trong đình cùng một nam tử, à phải rồi, bọn họ còn trai đổi tín vật''

Dương quý nhân đặc biệt phái người đi rình, đương nhiên biết chi tiết.

Đương nhiên cũng vì lén lút theo dõi, khoảng cách rất xa, cái gọi là chi tiết cũng....

Nhưng cái này không ảnh hưởng Dương quý nhân cây ngay không sợ chết đứng.

''Ngươi chắc chắn?'' Thái hậu để đũa xuống, ánh mắt nghiêm túc đảo qua mặt Dương quý nhân, cuối cùng rơi lên người Tố phi.

Làm cung phi nhiều năm vẫn luôn không được sủng ái, dù là nuôi dưỡng Công chúa, Hoàng thượng cũng không hề đi tới chỗ nàng.

Nữ tử dịu dàng biết lễ không màng danh lợi, tao nhã lịch sự như vậy, cũng chịu không nổi chứ? Dám hẹn hò ở chùa Hoàng Giác, đội nón xanh cho Hoàng thượng?

Nhưng nghĩ lại không phải, Tố phi nhìn thế nào cũng không giống nữ nhân ngu xuẩn như vậy.

Nếu không thì Hoàng thượng làm sao lại đưa Công chúa cho một nữ nhân chưa từng sinh con nuôi.

Đủ kiểu vướng mắc, Thái hậu do dự bất định.

Dương quý nhân ngược lại nhấn mạnh nhiều lần: ''Hoàn toàn chính xác đó Thái hậu nương nương, nếu người không tin thì có thể lục soát trên người nương nương, trên người nàng ấy nhất định có đồ của nam nhân''

Diệp Tư Nhàn rất hoảng.

'Dương quý nhân quả nhiên độc ác, chiêu độc như vậy cũng nghĩ ra được'

'Nhưng không thể không nói, muốn chứng minh trong sạch chỉ có thể soát người, nhưng lỡ như thật sự tìm được cái gì, đó chính là bằng chứng như núi'

'Làm sao bây giờ? Làm sao đây?'

''Thái hậu nương nương, thần thiếp không đồng ý, thần thiếp trong sạch, quyết không thể vì một câu nói xấu liền bị soát người, vẫn xin Thái hậu nương nương minh giám''

Tố phi quỳ trên đất, nàng từ trước đến nay nhu nhược nay lại kiên định thẳng lưng, nói nàng không đồng ý.

Quả nhiên là nữ tử xuất thân thư hương thế gia, ngoài mềm trong cứng, thà chết không chịu nhục.

''Bẩm Thái hậu nương nương, Tố phi tỷ tỷ dù sao cũng là Nhị phẩm Phi do Hoàng thượng thân phong, chỉ vì vài lời vu oan của Dương quý nhân mà soát người, chuyện này đặt mặt mũi của Tố phi nương nương ở đâu, chỉ sợ Thái hậu nương nương người cũng khó mà nhìn đúng không?'' Diệp Tư Nhàn quỳ bên cạnh cầu xin cho Tố phi.

''Trong cung ai không biết Diệp tiệp dư quan hệ mật thiết với Tố phi, ngươi tất nhiên là đứng về phía Tố phi rồi''

''Cung nữ của ta tận mắt trông thấy Tố phi hẹn hò, ngươi nói là ta vu oan, vậy ngươi nói suông nói vô tội, ngươi thì tính là gì?'' Dương quý nhân khinh thường.

Lần này nhất định phải tiễn hết hai mối phiền phức đi.

Địa vị cao, thánh quyến không suy, đã sớm nên nhường hết ra.

''Dương quý nhân nói cũng không sai''

Thái hậu nhanh chóng lung lay, cho dù đồng tình với Tố phi nhưng bà vẫn đứng về phía Dương quý nhân.

''Tố phi, ngươi nói bản thân ngươi trong sạch, vậy nghĩ biện pháp rửa sạch oan khuất cho mình đi''

''Ai gia có hai con đường, một là tự lục soát, hai là ai gia cho người giúp ngươi lục soát''

Không hổ là người chìm nổi mấy chục năm trong cung, lời nói ra quả nhiên tàn ác.

''Thái hậu nương nương!''

Tố phi gấp muốn chết, khuôn mặt kìm nén đến căng cứng.

''Thần thiếp oan uổng, Thái hậu nương nương, thần thiếp quyết không thể chịu sự sĩ nhục này!''

''Tố phi...'' Hoàng hậu luôn rũ mắt không nói lời nào đột nhiên lên tiếng.

''Nếu muội oan uổng, lục soát một chút thì có làm sao? Theo bổn cung muội vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời Thái hậu, đừng khiến bổn cung khó xử''

Hoàng hậu là người quản lý lục cung, nếu như Tố phi thật sự muốn phản kháng, nàng đành phải cho người dùng sức.

Diệp Tư Nhàn gấp gáp đến độ đau đầu, lơ đãng ngẩng đầu, trông thấy gương mặt đắc ý của Dương quý nhân, trong lòng không khỏi chán ghét.

''Khoan đã!''

Nàng ngăn các cô cô định vây tới dùng lực lại.

''Thái hậu nương nương, nếu không tìm ra được gì, Dương quý nhân nên xử trí như thế nào?''

Thái hậu không nhanh không chậm mục một muỗng canh đạu hủ rau quả, hài lòng gật đầu.

''Thức ăn chay của chùa Hoàng Giác đúng là không tệ...'' tiếc là bữa trưa ngon như vậy, bị Dương quý nhân phá hủy tan tành.

Cho dù thật sự tìm ra tín vật Tố phi trao với người khác, Dương quý nhân có công tố cáo, bà cũng sẽ không dễ dàng tha cho cô ta, huống chi...

''Nếu như Tố phi oan uổng, Dương quý nhân...'' Thái hậu cười một tiếng ghét buốt.

''Thì lập tức đày vào lãnh cung đi, Hoàng hậu, ai gia có chức trách này chứ hả?''

''Mẫu hậu nói đùa, ngay cả con dâu cũng không dám không nghe người quản giáo, huống chi các muội muội ở dưới, Dương quý nhân, muội nói có đúng không?''

''Nếu Tố phi oan uổng, thần thiếp cam nguyện vào lãnh cung''

Dương quý nhân cắn răng, vì tương lai nàng nguyện ý đánh cược một lần.

Cung nữ tâm phúc bên cạnh là của hồi môn, tin tức của nàng ta nhất định đáng tin, tận mắt nhìn thấy, thời gian ngắn như vậy làm sao cũng không thể biến mất được.

''Được!''

Thái hậu vung tay lên, sai các cô cô khỏe mạnh cường tráng kéo Tố phi đến gian phòng bên cạnh.

''Các ngươi ngồi ở đây, ai gia tự mình qua đó xem một chút''

''Hậu cung của Hoàng đế xuất hiện chuyện như vậy, ai gia nhất định không thể tha!''

Thái hậu ăn chén canh yên bụng, đứng dậy tới phòng bên cạnh, ngay cả Nhạn Thu cô cô cũng không cho đi theo.

Thời gian từ từ trôi qua, trong gian phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng nghẹn ngào của Tố phi.

Nàng liều mạng giãy giụa, cõi lòng tan nát, nhưng các cô cô kia làm sao có thể buông tha cho nàng, cứ vậy cởi từng mảnh xiêm y của nàng xuống kiểm tra.

Ngay cả quần áo lót, thậm chí y phục cực kỳ tư mật cũng không chừa.

''A! Cứu mạng!''

Cô cùng nhục nhã, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Đời này của nàng đều không nghĩ tới sẽ có một ngày khổ sở như vậy, sẽ bị người ta lột sạch váy áo, bị soát người như một tên trộm.

''Thái hậu nương nương, thần thiếp oan uổng!''

Thấy Thái hậu tới, Tố phi liều mạng bảo vệ mảnh yếm cuối cùng trước ngực mình.

Còn Thái hậu cũng chỉ lạnh lùng lườm nàng một chút, không cảm thấy hứng thú với tư thái điềm đạm đáng yêu của nàng.

''Thế nào?''

''Thái hậu nương nương, lão nô đều đã lục soát từ trên xuống dưới, không có đồ của nam nhân, chỉ có hai chiếc khăn tay, đều trông như là đã nhiều năm rồi, có một chiếc là còn mới!''

Thái hậu nhấc hai chiếc khăn cầm trên tay, tinh tế kiểm tra qua, liên tục xác nhận đây đều là đồ của nữ tử.

''Hoa sen từ bùn mọc lên mà không nhơ, trơ trọi trên nước lăn tăn mà không ẻo lả'' chữ không tệ, Phù Dung thêu cũng không tệ, nhìn không ra Tố phí còn giỏi thêu thùa.

Thái hậu cười đưa trả lại khăn tay.

''Ngươi trong sạch, mặc y phục vào đi'' nói xong đi ra ngoài.

Các cô cô cũng theo đó rời đi.

Tố phi khóc đến hai mắt sưng đỏ, run rẩy nhặt từng mảnh y phục trên đất, trước mắt không hiểu sao lại nhớ tới Tống Thừa Hựu.

Nếu như lúc trước không tiến cung, tất cả những thứ này cũng sẽ không xảy ra đúng không?

Haha...Thâm cung này, quả nhiên là ăn người, ăn thịt người!!!

''Tố phi trong sạch, ai gia tự mình kiểm tra, trên người nàng ta cũng không có đồ của nam nhân'' ánh mắt Thái hậu bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện