Triệu Nguyên Cấp nhìn nữ tử ngoan ngoãn tựa bên cạnh, trong lòng đã hiểu rõ.

''Đệ cứ nói!''

''Cho người đưa Ô Lệ Na về cố hương của nàng ấy đi, nàng không phải người Trung Nguyên chúng ta, càng không cần ở lại đây làm cung nữ''

Lời của Triệu Nguyên Triệt còn chưa dứt, chỉ thấy Ô Lệ Na nhìn y không tin nổi.

''Vương gia, không phải đã nói để ta ở lại chăm sóc bên cạnh người sao?''

''Thật xin lỗi, ta nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn phải quay về xem một chút'' sắc mặt Triệu Nguyên Triệt tái nhợt, một đôi tay thon dài giấu trong tay áo nắm chặt lại không buông, có thể thấy được trong lòng y rối rắm.

''Nhưng mà...''

''Không có nhưng nhị gì hết'' Triệu Nguyên Triệt quay mặt chỗ khác.

''Bất luận thế nào, cô cũng nên trở về xem bộ tộc của cô, nếu như....'' y dừng lại một chút.

''Nếu như cuối cùng cô vẫn muốn đến, vậy thì đến đi''

Ô Lệ Na khóc không thành tiếng, nhưng cuối cùng nàng không có cách nào phản bác.

Y nói để nàng trở về xem một chút, y nói, nếu như còn muốn đến, thì cứ đến.

Không biết qua bao lâu, nàng chậm rãi đứng dậy trịnh trọng quỳ xuống đất, thi lễ với Triệu Nguyên Triệt.

''Được! Ta nghe Vương gia''

Triệu Nguyên Triệt nhắm mắt lại không đành lòng nhìn, tay giấu trong tay áo lại hoàn toàn buông ra.

Ô Lệ Na lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ, Triệu Nguyên Cấp không hiểu hỏi y.

''Đệ đây là có mưu đồ gì? Nhìn thấy rõ nàng ấy đối với đệ tình sâu thắm thiết, còn đệ...''

''Đệ không thể, Hoàng huynh, đệ không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn'' y nhắm mắt lại.

''Hiện tại bộ tộc của nàng ấy sụp đổ, bên cạnh không nơi nương tựa, mà đệ lại xuất hiện lúc này, cùng nàng báo thù, cùng nàng tru diệt kẻ địch, cứu nàng trong dầu sôi lửa bỏng...''

''Có lẽ chính nàng cũng không phân rõ rốt cuộc là cảm kích đệ, hay là gì khác, nếu như lúc này đệ giữ nàng lại, chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, sau này lỡ như nàng hối hận, chẳng phải là càng thêm đau khổ sao''

Triệu Nguyên Triệt đọc nhiều thi thư, làm việc chính trực, người mà y muốn tất nhiên cũng phải quang minh lỗi lạc.

''Hiểu rồi!''

Triệu Nguyên Cấp vỗ vai đệ đệ, đứng bên cạnh y.

''Còn chuyện gì nữa, nói luôn đi''

''Không cần Lục Vương phủ, cho đệ Hà Phong Viên đi, đệ muốn xuất cung dưỡng thương''

Triệu Nguyên Cấp: ''...''

Thằng nhóc này, bị thương thành như vậy còn tâm tư tính toán đồ của hắn, quả nhiên là đệ đệ của hắn!

''Tiểu tử đệ được lắm!''

Hắn giơ nắm đấm lên quơ quơ trên bả vai y, cuối cùng cũng không đánh xuống.

''Được! Thưởng cho đệ đó, còn gì nữa không?''

''Không còn, chờ thần đệ nhớ ra, tự nhiên sẽ tiến cung tìm Hoàng huynh đòi, đến lúc đó Hoàng huynh sẽ không hẹp hòi không chịu cho chứ?''

Triệu Nguyên Cấp tức giận hung hăng nguýt y một cáo: ''Lão tử kiếp trước mắc nợ đệ''

Hai huynh đệ đùa giỡn, sau đó tách ra.

...

Ninh Thọ Cung.

Thái hậu cũng biết được tin Triệu Nguyên Triệt tỉnh lại, bà kích động quỳ trước tiểu Phật đường lệ rơi đầy mặt.

''Phật Tổ phù hộ, con ta rốt cuộc cũng tỉnh lại''

''Nhạn Thu, Nhạn Thu!'' Thái hậu run rẩy đứng dậy.

Bà muốn tìm Nhạn Thu thương nghị, có thể đi thăm hài tử một chút hay không, dù là để Nhạn Thu đi thăm thay bà cũng được.

Nhưng bà tìm khắp cả chính điện, cũng không thấy bóng dáng Nhạn Thu.

Tới lúc gấp đến xoay vòng, đột nhiên có tiểu thái giám không biết ở đâu tới báo, nói Nhạn Thu cô cô ngã xuống đất không dậy nổi.

''Nhạn Thu!!''

Thái hậu chảy nước mắt tiến đến phòng trắc điện, quả nhiên thấy Nhạn Thu ngã trên đất hôn mê, hai mắt nhắm nghiền.

''Ngươi sao vậy? Còn thất thần làm gì? Không mau truyền thái y!''

Thái hậu vội vàng muốn đỡ Nhạn Thu lên, nhưng bà vừa nâng lên được nửa người trên, thì thấy Nhạn Thu từ từ tỉnh lại.

''Thái hậu nương nương''

Bà mới mở miệng, máu đen nhánh thuận theo mũi và miệng chảy xuống, sắc mặt trong nháy mắt đã xanh tím.

Bà chì chỉ chiếc bình ngọc trên ghế đẩu cách đó không xa.

''Là hạc đỉnh hồng, nương nương không cần tốn sức''

''Tại sao, tại sao vậy?''

Thái hậu hoàn toàn mơ hồ, chân tay luống cuống dùng khăn bịt đống máu đen kia, muốn chúng đừng chảy ra nữa.

Nhưng cho dù bà có cố gắng thế nào cũng không làm được gì.

''Nô tỳ...biết Điện hạ đã tỉnh lại, là đủ rồi, vừa lòng thỏa ý''

Bà dùng sức nói từng chữ, Thái hậu hoảng đến thân thể hơi run lên, gắt gao nắm lấy cánh tay Nhạn Thu.

''Là ai? Ngươi nói cho ai gia là ai? Nhạn Thu ngươi đừng bỏ ta lại''

Chìm nổi trong cung hơn nửa đời người, chỉ có một mình Nhạn Thu là tâm phúc.

Bất luận là trong khuê phòng hay là trong cung, bất luận là vinh hoa phú quý hay giam lỏng nghèo túng, bà ấy chưa từng phàn nàn nửa lời.

Luôn toàn tâm toàn ý chăm sóc bà, khuyên bảo bà.

Nếu Nhạn Thu chết....cột sống của Thái hậu rét buốt, cả người phát lạnh.

''Ngươi mà đi, ai gia phải làm sao bây giờ?'' Thái hậu vô cùng đau khổ.

Nhạn Thu chậm rãi đưa tay lên, muốn nắm tay Thái hậu.

''Nương nương...cả đời này nô tỳ đều không phản bội người, thật tốt...''

''Đừng....khụ khụ, đừng truy cứu, Nhạn Thu có thể cúc cung tận tụy vì Thái hậu, cũng coi như đáng...''

Câu nói sau cùng, bà gian nan mở miệng, nhưng lời còn chưa dứt, tay bà chợt rơi xuống, ánh mắt cũng lập tức rã rời.

Cảm nhận được sinh mạng trong lòng từng chút trôi qua, thân thể từng giờ từng phút xói mòn.

Thái hậu khóc đến thương tâm: ''Là ai? Là ai! Ngươi còn chưa nói cho ai gia biết là ai! Nhạn Thu sao ngươi có thể như vậy....''

...

Nhạn Thu chết, Ninh Thọ Cung bảo phủ một tầng không khí bi ai.

Một nô tài hoàn toàn không đủ để Hoàng cung treo lụa trắng, nhưng như vậy cũng không hề ảnh hưởng Thái hậu thương tâm.

Bà hận đến nghiến răng nghiến lợi, dốc sức cho người đi nghe ngóng nguyên nhân cái chết của Nhạn Thi, cuối cùng nghe được một câu từ chỗ tiểu cung nữ.

''Nhạn Thu cô cô đã từng tới Chiêu Dương Cung''

Chính câu nói này, dẫn tới chủ ý của Thái hậu, cũng khiến bà nhanh chóng nhận định, chính Triệu Nguyên Cấp hại chết Nhạn Thu.

''Hoàng đế! Hoàng đế lòng dạ ngươi thật độc ác, Nhạn Thu năm đó che chở cho ngươi thế nào, ngươi thật là độc ác!''

Thái hậu đùng đùng đứng dậy, dẫn theo tiểu cung nữ tiểu thái giám bên cạnh, khí thế hùng hổ tới Chiêu Dương Cung.

Lúc đó Triệu Nguyên Cấp đang cùng mấy vị đại thần trẻ tuổi mới nhậm chức thương nghị quốc sự, nghe nói Thái hậu tới, khuôn mặt Đế vương trẻ tuổi bình tĩnh, cười phân phó cho Phùng An Hoài.

''Thất thần làm gì, còn không mau mời mẫu hậu tới Thiên Điện nghỉ ngơi''

Nói xong nhàn nhạt hỏi đại thần: ''Các vị ái khanh, trẫm vừa nói đến đâu rồi?''

''Bẩm Hoàng thượng, người vừa mới nói đến phải cải cách thuế má, chế độ lao dịch, giảm bớt gánh nặng cho bách tính!'' các đại thần trẻ tuổi cung kính.

Triệu Nguyên Cấp cười gật đầu.

''Vậy chúng ta tiếp tục''

Phùng An Hoài đương nhiên sẽ không mời Thái hậu tới Thiên Điện, hắn chỉ ra cự tuyệt.

''Hoàng thượng đang thương nghị quốc sự, sai nô tài mời Thái hậu về Ninh Thọ Cung, Hoàng thượng nói, khi nào rảnh sẽ tới thăm Thái hậu, trước lúc đó thì xin nương nương bảo dưỡng thân thể cho tốt''

Câu này tầng ý nghĩa khác chính là.

'Hoàng thượng có chỉ, người không có chuyện gì thì đừng ra ngoài'

Thái hậu tức giận té ngửa, chỉ có thể giận dữ rời đi.

Nhưng bà nhanh chóng phát hiện, ngoài cửa Ninh Thọ Cung có nhiều Thị vệ hơn, đám phế vật trước đó không ngăn được bà, đã bị điều đi không còn thấy tăm hơi.

''Hahaha...Hoàng đế, Hoàng đế!''

''Ai gia cuối cùng cũng biết cái gì gọi là...nuôi hổ gây họa!'' 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện