Lúc thong dong rời khỏi nhà, Dung Hủ cũng không quên tiện tay lấy cái thẻ đi.

Số tiền này vốn là của mình, không cần cũng uổng. Để phòng ngừa tên tiểu nhân Dung Hằng lén đi báo mất thẻ, hoặc là sửa mật mã, ngay khi rời khỏi Dung gia, Dung Hủ liền đến ngân hàng, chuyển hết tiền trong cái thẻ đó sang thẻ của mình. Lập tức, toàn bộ túi tiền đều phồng lên, cổ tức Dung thị chia một năm, tuyệt đối không thể khinh thường.

Kỳ thật diễn viên kiếm tiền cũng vô cùng nhanh, nói ví dụ như Tần Trình, hiện tại hắn nhận phim, ít nhất là bắt đầu từ chín số. Chín số này chỉ là tiền catse đơn thuần, rất nhiều lúc, Tần Trình còn nhúng tay vào việc chế tác điện ảnh, trở thành người đầu tư, trực tiếp được phân chia tiền lời phim.

Có điều Dung Hủ mới vào nghề một năm, «Tranh giành» không cần nhiều lời, cậu dựa vào quan hệ mới vào được đoàn phim, diễn nam số bốn, thù lao cũng không nhiều. Sau đó trong «Mai phục» tuy nói diễn nam thứ, nhưng đầu tư của bộ phim đó vốn đã không nhiều lắm, catse lại càng không cần nghĩ.

Về phần «Tầng mây màu đen», bộ phim điện ảnh đó là một kỳ ngộ, Dung Hủ cầm một ít catse, những người nổi tiếng khác đều là khách mời hữu nghị. Chỉ có «Mê thành», catse của Dung Hủ coi như khả quan, mà bắt đầu từ bộ phim điện ảnh này, catse phim của cậu đã ổn định trên tám số, con số mở đầu còn tuyệt đối không nhỏ hơn 2.

Sau khi cầm số tiền kia, Dung Hủ ngồi trở lại trên xe. Vẫy cái thẻ mỏng mới làm, thiếu niên cười nói: “Chúc mừng một chút chứ?”

Người đàn ông lạnh lùng tự phụ ngồi ở ghế lái, một tay chống cằm, nghe vậy cong môi: “Có rất nhiều tiền à?”

Đầu năm nay không có ai ngại mình nhiều tiền, Dung Hủ nở nụ cười, từ chối cho ý kiến mà gật gật đầu, đôi mắt trong suốt đều là điểm sáng lấp lánh. Nhìn thiếu niên không chút nào che giấu vui sướng, trong mắt Tần Trình hiện lên một chút ý cười cưng chiều, cuối cùng tiến lên nhẹ nhàng hôn hôn đôi mắt ấy, sau đó lái xe rời đi.

Buổi tối, Dung Hủ tự mình xuống bếp, làm sáu món ăn.

Lần này Tần Trình về thành phố B là tham gia hội nghị, vốn dĩ hôm nay tổ chức, nhưng bởi vì sự vụ, lâm thời đổi thành ngày mai. Từ Tấn đã sớm đặt vé máy bay ngày kia cho Tần Trình, vì thế ở thời khắc bận rộn thế này (một người rất nhanh liền phải chạy về đoàn phim quay hình, một người cuối tuần cũng phải đi quay), trong căn hộ an bình yên tĩnh, hai người hưởng thụ thời gian nhàn hạ hiếm có.

Lúc ăn cơm, Dung Hủ không thích nói chuyện.

Thiếu niên một tay bưng bát cơm, một tay gắp đồ ăn, chậm rãi ăn. Mà đối diện cậu, người đàn ông nhíu mày, thường thường ngẩng đầu nhìn thiếu niên ở trước mắt, mỗi khi hắn muốn mở miệng nói chuyện, liền thấy Dung Hủ ngẩng đầu mỉm cười với hắn —— chỉ là cười, vẫn không nói gì, thậm chí ngay cả âm thanh ăn cơm cũng rất nhỏ.

Một thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp an an tĩnh tĩnh ăn cơm, động tác tao nhã, cử chỉ hữu lễ, nhìn thế nào cũng cảm thấy là một loại hưởng thụ thị giác. Tần Trình nhìn Dung Hủ như vậy, trong lòng giống như có một sợi lông, đang không ngừng cọ gãi, gãi đến độ hắn ngứa ngáy, nhưng mà ngay cả một chữ hắn cũng không thể nói.

Tần Trình: “…” Dung Dung nhà mình thực sự lễ phép, ăn không nói, ngủ không nói.

Mà Dung Hủ thì gắp một cọng rau xanh, yên lặng nghĩ: giữ vững loại yên tĩnh này thật dày vò, bao giờ mới có thể ăn xong vậy…

Dù là kiếp sau Tần Trình cũng không ngờ rằng, Dung Hủ không phải một người quá mức nghiêm khắc giữ lễ. Ở nhà ăn bữa cơm, ngồi đối diện chính là người mình thích, há lại yêu cầu một chữ không nói? Chỉ là bởi vì, từ một năm trước Dung Hủ vào cái nhà này đã phát hiện, người đàn ông nào đó lúc ăn cơm, không, hề, nói, chuyện!

Mỗi lần Dung Hủ muốn nói chuyện với Tần Trình, vừa mới nói một chữ, đối phương liền nâng mắt phượng lên, thản nhiên nhìn mình.

Tạm thời không đề cập tới lúc ấy nội tâm Tần tiên sinh sóng gió mãnh liệt cỡ nào, chỉ sợ là không ngừng hiện lên bình luận —— “Dung Dung đang nói chuyện với mình, đang nói chuyện với mình, đang nói chuyện với mình, mìmh nên lấy biểu tình gì đối mặt, online sốt ruột chờ”, nhưng trên thực tế, Dung Hủ nhìn thấy chính là một người đàn ông mặt than lạnh lùng.

Như vậy so ra…

Ừm, loại hành vi nói chuyện lúc đang dùng cơm của cậu, dường như có chút thô bỉ…

Đương nhiên, cũng không phải là hoàn toàn không nói lời nào, khi rảnh rỗi hai người cũng sẽ nói chuyện phiếm một ít. Nhưng mà đến lúc sau, rốt cuộc Dung Hủ cũng phát hiện, người đàn ông nào đó thế mà luôn gắp đồ ăn cho mình! Trong bát cơm của cậu, đủ loại đồ ăn đã xếp thành ngọn núi nhỏ, trái lại đối diện, căn bản một cọng rau cũng không có, rất sạch sẽ!

Dung Hủ: “…”

Im lặng một khắc, thiếu niên hạ mắt, nhẹ giọng nói rằng: “Em làm đồ ăn rất dở hả?”

Tần Trình ngây ra: “Cái gì?”

Dung Hủ nâng mắt lên, cười nhạt nói: “Anh một chút cũng không ăn, đều bỏ sang chỗ em…”

Hai mắt phút chốc trợn to, ngay sau đó, người đàn ông liền gắp một đống lớn đồ ăn, bỏ vào trong bát, rất nhanh vùi đầu ăn.

Nhìn bộ dạng cố gắng dùng bữa của người đàn ông, lại nghĩ tới bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng lúc đối phương đóng phim, đi thảm đỏ, Dung Hủ nhịn không được che miệng cười nhẹ ra tiếng.

Nghe tiếng cười của thiếu niên, vành tai Tần Trình ửng đỏ, nhưng ở mặt ngoài vẫn là bộ dạng bình tĩnh, giống như hắn vốn dĩ đã thích ăn, chứ không phải là thích gắp đồ ăn.

Bữa cơm này ăn xong, hai người thu dọn bát đũa bỏ vào máy rửa bát tự động, liền từng người trở về phòng rửa mặt.

Sau khi mặc áo ngủ từ phòng của mỗi người đi ra, Tần Trình mới vừa đi ra khỏi phòng, liền thấy thiếu niên ngồi ở trên bàn trà phòng khách, tùy tùy tiện tiện giơ lên một bộ bài trong tay, cười nói: “Tần Trình, chúng ta… đến chơi trò chơi, thế nào?”

Những trò mà hai người có thể chơi, tự nhiên rất ít, không phải người này thua thì chính là người kia thua.

Tần Trình rất ít khi chơi trò chơi, đặc biệt là đánh bài, nhưng lúc này trước khi bắt đầu chơi, Dung Hủ lại cong khóe môi, lộ ra một nụ cười xán lạn ấm áp: “Người thua, liền cởi một món quần áo, được không?”

Tần Trình bị tươi cười này mê hoặc nhất thời không kịp phản ứng, sau một lúc lâu mới: “…”

Chần chờ hồi lâu, giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên: “… Người thua, liền mặc một món quần áo vào?”

Hôm nay thời tiết vẫn có chút nóng, tuy nói không cần mở điều hòa, nhưng mặc thêm vài món quần áo, khẳng định sẽ cảm thấy khô nóng, miễn cưỡng cũng có thể xem như một loại trừng phạt.

Dung Hủ nặng nề lắc đầu, con ngươi xinh đẹp cười cong lên: “Là cởi quần áo.”

Tần Trình: “…”

Hai người đứng ở bên cạnh quầy bar, bắt đầu đánh bài.

Ván đầu tiên chấm dứt, Tần Trình thua, hắn bình tĩnh cởi áo khoác ra. Trong áo ngủ còn mặc một cái áo lót màu đen, cơ bắp mỏng manh trơn nhẵn của người đàn ông dán ở trên người, cơ bắp cũng không mạnh mẽ, ngược lại đường cong mượt mà, vòng quanh dáng người cao to.

Ván thứ hai chấm dứt, Dung Hủ thua.

Tần Trình ngẩng đầu nhìn về phía Dung Hủ, ánh mắt dừng lại trên khăn quàng cổ của Dung Hủ. Đến hiện tại, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ, vì sao thiếu niên nhà hắn yêu cầu hai người đi tắm rửa thay áo ngủ trước: bởi vì như vậy ăn mặc liền ít; sau đó thì tại sao lại khó hiểu mà đeo khăn quàng cổ, chụp mũ, mang bao tay, cái này căn bản là mưu đồ đã lâu!

Tuy rằng không quá hiểu vì sao Dung Hủ đột nhiên muốn chơi trò chơi quỷ dị này, nhưng Tần Trình cũng rất không am hiểu việc cự tuyệt đối phương.

Vì thế hắn nhìn cái khăn choàng trên cổ Dung Hủ, đang chờ đợi Dung Hủ cởi nó xuống, ai biết… ngay sau đó! Một đôi tay trắng nõn thon dài đột nhiên xuất hiện trên cúc áo ngủ của thiếu niên, sau đó “lạch cạch”, “lạch cạch”, “lạch cạch”… cởi tất cả nút áo ra!!!

Tần Trình: “!!!”

Thoải mái cởi áo ngủ ra, Dung Hủ tùy ý ném vào trên sofa. Khăn choàng mềm mại từ hai bên rũ xuống, rất vừa vặn ngăn cản hai điểm hồng trước ngực, màu sắc mờ ám mê người kia chỉ xuất hiện một giây trong tầm nhìn người đàn ông, liền nuối tiếc biến mất.

Dung Hủ khẽ cười nói: “Tiếp tục.”

Giọng Tần Trình khàn khàn: “… Được.”

Mấy ván kế tiếp, gần như đều là Dung Hủ thua. Đôi khi bài trong tay Tần Trình thật sự kém đến không có thuốc chữa, nhưng đến cuối cùng, vẫn là Dung Hủ thua. Ngoại trừ ván thứ nhất, Dung Hủ một đường thua đến cuối cùng, khăn quàng cổ, mũ và bao tay trên người, đã sớm rút đi toàn bộ.

Mày hơi hơi nhăn lại, thiếu niên dường như không vui nói rằng: “Tại sao lại là em thua…”

Nói xong câu đó, cậu liền vươn tay kéo quần ngủ của mình, giống như thật sự định cởi nó ra.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tay Dung Hủ vừa mới đụng tới cái quần ngủ bằng bông kia, đột nhiên, một cái áo liền khoác ở trên người cậu.

Động tác của Dung Hủ dừng lại, cậu thong thả ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt. Chỉ thấy hai tay Tần Trình cầm cái áo ngủ bị ném trên sofa, nhẹ nhàng khoác trên đầu vai trần trụi của thiếu niên. Cặp mắt phượng tối đen sâu đến độ không thể nhận ra đáy, dùng một loại ánh mắt thâm trầm gắt gao nhìn mình, ánh mắt giống như muốn nuốt mình vào bụng, nhưng giống như… lại đang đè nén cái gì đó.

“… Có hơi lạnh, thời gian không còn sớm, ngừng đi, không chơi nữa.”

Giọng nói khàn khàn áp lực quanh quẩn trong phòng khách trống rỗng, ngón tay người đàn ông cầm áo ngủ, đụng phải đầu vai Dung Hủ. Hắn chỉ cảm thấy ngón tay kia nóng đến độ giống như giây tiếp theo liền bốc cháy, nhưng kế tiếp việc Tần Trình làm vẫn là: giúp Dung Hủ phủ thêm áo ngủ, từng nút, từng nút giúp cậu cài cúc áo ngủ lại.

Tần Trình cúi đầu, nghiêm túc cẩn thận cài nút. Khi hắn cài đến nút cuối cùng, Dung Hủ đột nhiên ngẩng đầu, mãnh liệt hôn lên bờ môi hắn.

Người đàn ông tức khắc cứng đờ, nhưng mà chỉ là một tích tắc, hắn lập tức đưa tay chế trụ gáy thiếu niên, gia tăng nụ hôn này.

Hai người nghiêng ngả lảo đảo ngã xuống sofa, đầu lưỡi Tần Trình linh hoạt tùy ý càn quét trong miệng Dung Hủ, hôn đến độ da đầu cậu run lên, chỉ có thể vươn hai tay, ôm chặt người đàn ông phía trên, chậm rãi cảm nhận được một luồng nhiệt độ từ dưới thân truyền lên.

Nụ hôn của Tần Trình mang theo loại hơi thở thanh lãnh của bản thân hắn, nhưng trên thực tế lại nhiệt liệt điên cuồng, lúc bị người đàn ông đó hôn, thậm chí Dung Hủ cảm thấy mình sắp hít thở không thông, chỉ có thể phát ra tiếng nhẹ giọng rên rỉ từ khe hở giữa môi, sau đó miễn cưỡng hô hấp.

Hai người ở trên sofa hôn hồi lâu, không khí mờ ám kiều diễm cũng tràn ngập trong phòng khách. Chờ cái hôn đó kết thúc, Dung Hủ hai mắt sương mù, theo bản năng giơ tay lên giữ chặt Tần Trình. Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị bắt đầu cái hôn kế tiếp, đột nhiên, Tần Trình mím chặt môi, từ trong kẽ răng phun ra vài chữ: “Quá muộn rồi, anh ôm em… trở về phòng ngủ.”

Dung Hủ: “…”

Bị ôm về trong phòng, Tần Trình cẩn thận giúp thiếu niên kéo chăn, lại khẽ hôn một cái trên đôi môi mềm mại sưng đỏ kia, lúc này mới đóng cửa rời đi. Nhưng trong căn phòng tối đen, Dung Hủ lại trợn tròn mắt, mặt không đổi sắc nhìn trần nhà.

Qua thật lâu, cậu xoay người lấy di động dưới gối ra, mở khóa.

Chỉ thấy trên màn hình di động, rõ ràng là một giao diện tìm kiếm, đang biểu hiện  ——

[ Vì sao bạn trai đang trong tình yêu cuồng nhiệt lại vô cùng lãnh đạm với tôi? ]

Đáp án hay nhất bên dưới dùng thể chữ in, lưu loát viết ra một bài tiểu luận văn. Tổng kết một chút nội dung, chính là ý này ——

[ Đàn ông trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt không có khả năng biểu hiện lãnh đạm với bạn gái, nếu thực sự có loại tình huống này, chỉ có hai loại khả năng: thứ nhất, chàng trai đó có vấn đề về phương diện kia; thứ hai, chàng trai đó có người bên ngoài! Giả thiết bạn rất muốn biết rốt cuộc là thế nào, có thể dùng vài phương pháp sau, đi thăm dò đối phương, ví dụ như cố ý chơi trò chơi tán tỉnh, xem phản ứng của đối phương. Ví dụ như, mặc nội y tình thú, lúc này chàng trai đó liền hiểu rõ tâm tư của bạn.

Thật sự không được, có thể chơi đánh bài cởi quần áo, chàng trai liền hiểu ý bạn. Cho dù thực sự có người bên ngoài, đối mặt loại tình huống này cũng không có khả năng thờ ơ. Nếu vậy cũng không động lòng, tám chín phần, là phương diện kia không được. Thân, bệnh viện thành phố B hoan nghênh ngài, nhớ khen ngợi nha ~]

Dung Hủ: “…”

Lại lật lịch sử, tìm kiếm là: [ vì sao bạn gái trong tình yêu cuồng nhiệt vô cùng lãnh đạm với tôi? ]

Kết quả của đáp án này ngược lại mang giá trị tham khảo không cao, ngoại trừ cùng đáp án “có người ở bên ngoài”, còn có rất nhiều người nói, nữ không dễ dàng xúc động giống nam, ví dụ như trước sau kỳ sinh lý, có khả năng dục vọng ở phương diện kia không mạnh.

Nhìn đủ loại đáp án, Dung Hủ nâng tay trái lên, che mặt. Gò má cậu đã đỏ sắp chảy cả máu. Vừa rồi lúc cởi quần áo, cậu quả thực là dùng hết dũng khí đời này, không ngờ đáp án nhận được thế mà vẫn như vậy…

Tần Trình… thật sự không muốn làm cái đó với cậu ư? Trong phòng cách vách.

Tần Trình: “…”

Xối nước lạnh xong, người đàn ông nào đó yên lặng mở di động, dừng trong mục danh bạ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đóng danh bạ, lại mở weibo, đăng một cái weibo mới.

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm:… cậu ấy rất kỳ quái, đột nhiên như vậy, thiếu chút nữa cầm giữ không nổi. ]

Loại weibo mang tính ám chỉ rất mạnh này, ba giây đồng hồ sau, lập tức chiếm được mấy cái bình luận!

[ Oa oa oa oa?! Đây là cái gì? Cầm giữ không nổi? Là cái cầm giữ không nổi mà tôi nghĩ sao? ]

[ Quả cam nữ thần nói mau! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ là nam thần nhà bạn, muốn… há há há, tôi rất chong xáng, tôi cái gì cũng không hiểu ~]

Những người này chỉ tùy tiện trêu chọc, lại không ngờ rằng, rất nhanh liền được chính chủ hồi âm.

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm trả lời @Canh hạt sen: ừm, chính là… cầm giữ không nổi đó đó. ]

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm trả lời @Cá yêu mèo: chỉ là cậu ấy đột nhiên có chút… kỳ quái, tôi có chút cầm giữ không nổi, tôi nên làm cái gì bây giờ? ]

Nhóm fan Dung vừa thấy trả lời, nhất thời lòng buôn dưa hừng hực dấy lên!

[ Nữ thần trắng giàu đẹp, ngàn vạn lần không thể tùy tiện để hắn đắc thủ, ngàn vạn lần không thể! Tuy nói hai người đang yêu đương, nhưng mà lúc này mới quen mấy tháng, nói thế nào cũng phải chờ một chút, để cái tên kia đợi đi, hừ! Quả cam của chúng ta mới không thể tùy tiện bị người khác ăn đâu! ]

[ Đúng vậy đúng vậy, nữ thần quả cam của chúng ta ngốc manh như vậy, tên đàn ông thối kia đoạt lấy bạn, mới không thể để cho hắn vừa lòng đẹp ý. ]

[ Chỉ mình tôi rất ngạc nhiên, vì sao quả cam nữ thần cầm giữ không nổi, mà còn muốn kiên trì sao? Đại gia, không phải là bạn không muốn kết hôn với đối phương chứ, hay là ở phương diện này tương đối bảo thủ? Kỳ thật mấy cái đó đều rất bình thường, tuy rằng thời đại này rất nhiều người đều không quan tâm mấy thứ đó, nhưng nếu bạn để ý, tôi khẳng định ủng hộ bạn. Cố lên, đây là tự do của bạn, bạn muốn thế nào là chuyện của bạn, nếu thật sự không muốn, vậy thì đừng bị tên đàn ông thối kia lừa lấy. Chúng tôi đều là hậu thuẫn của bạn, yêu Dung Dung, yêu quả cam, đả đảo tên đàn ông thối kia! ]

Tên đàn ông thối Dung Hủ: “Ắt xì!”

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm trả lời @Tìm tuyết theo tuyết: tôi không phải bảo thủ, cũng không phải không muốn kết hôn với cậu ấy. Chỉ là cậu ấy… á, là tôi quá nhỏ, tôi năm nay mười chín tuổi, cảm thấy như vậy không tốt lắm, đúng không? ]

Lời kia vừa thốt ra, tất cả fan Dung liền sợ ngây người ——

[ Mười chín tuổi?!!! Quả cam nữ thần cô lặp lại lần nữa, cô mới mười chín tuổi hả? Mama, tôi thế mà lại làm fan của một em gái moe moe nhỏ hơn tôi mười tuổi! ]

[ Đậu xanh rau má! Tên đàn ông thối kia! Cầm thú kia! Wuli quả cam đại gia mới mười chín tuổi, hắn thế mà cũng hạ thủ được? Cầm thú cầm thú cầm thú cầm thú… Tuy rằng hiện tại mười tám tuổi đã có thể kết hôn, tuy rằng tôi mười chín tuổi đã ở chung với bạn trai tôi… Khụ khụ khụ khụ, dù sao thì tôi mặc kệ! Chính là cầm thú! ]

Nhìn những bình luận này, cầm thú chân chính – Tần Trình: “…”

Nhanh chóng tắt di động, Tần Trình mặt không đổi sắc nằm trên giường đi ngủ. Nhắm mắt lại năm phút đồng hồ, đột nhiên, hắn lại rời giường, mở đèn đi tới trước bàn, vừa lấy giấy bút, vừa mở di động lên, bắt đầu viết tên.

[ Nhiễm mặc nhiễm: quá cầm thú, quả cam ngàn vạn lần không thể đáp ứng! ]

Ừm, Nhiễm mặc nhiễm, ghi một khoản nợ.

[ Micheal: hóa ra đại gia mới mười chín tuổi, vậy đối phương cũng quá đáng, đánh chết tên đàn ông thối đó. ]

Ừm, Micheal, ghi một khoản nợ.

[ Uchiha: mười chín tuổi quả thật quá sớm, ủng hộ quả cam, quả cam chia tay tên kia đi, hắn khẳng định không tốt như anh đối với em, ở bên anh đi 23333333333]

… Dung Dung tốt hơn mi một vạn lần, ai muốn ở bên mi!!!

Uchiha, ghi hai khoản nợ!

Sau khi đem tất cả ID ghi vào vở, Tần Trình xóa cái weibo này, trực tiếp đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tần Trình liền đến công ty, mà Dung Hủ thì mặc áo ngủ ở trong nhà tùy tiện nấu chút đồ ăn, thành thành thật thật ăn cơm. Lúc ăn cơm, cậu thuận tiện lướt lướt tin tức ngày đó, đúng lúc này, lại nhận được tin của La Thiến.

[ La Thiến: tiểu Hủ, cậu có biết không, hôm nay tôi nghe một fan bự nói, hóa ra fan đại gia của cậu… Chính là Liên Dung Tranh Tử Hãm lần trước quyên một trăm vạn cho hoạt động từ thiện của cậu đó, cậu còn nhớ không? Năm nay thế mà cô ấy lại mới mười chín tuổi! Thật hâm mộ, tôi cũng rất muốn mười chín tuổi liền có được một trăm vạn _(:з” ∠)_]

Thìa múc cháo dừng giữa không trung, tầm mắt Dung Hủ dừng hồi lâu trên cụm “mười chín tuổi”.

[ Dung Hủ: cô ấy bằng tuổi tôi à? ]

[ La Thiến: à đúng há, quả thật lớn bằng cậu đó, tiểu Hủ. ]

Kế tiếp đề tài của hai người liền dời khỏi Liên Dung Tranh Tử Hãm, tán gẫu về việc cuối tuần đến đoàn phim Hứa đạo báo danh. Xác định hành trình xong, Dung Hủ thu dọn bát đũa, bưng vào phòng bếp. Chờ cậu từ phòng bếp đi ra, cậu vừa đi đến ban công, vừa gọi một cú điện thoại.

“… Ừm, anh tiếp tục đi theo ông ta, nhìn xem có thể tìm ra cái gì nữa không. Mặt khác tôi muốn mời công ty của các anh giúp tôi làm một chuyện, giúp tôi thăm dò, trước kia có phải Dung Hằng đã từng quen một người phụ nữ họ Lưu hay không, tôi hy vọng có thể tra ra toàn bộ tư liệu về đối phương.”

Papparazi và thám tử tư kỳ thật đều không khác nhau lắm, minh tinh rất ghét papparazi, nhưng đồng thời, minh tinh cũng là người quen thuộc papparazi nhất. Ở phương diện này, Dung Hằng tuyệt đối không so được với Dung Hủ, bởi vì Dung Hủ biết nên làm thế nào đi tìm kiếm thám tử tư tốt nhất, nên làm thế nào đi đào móc bí mật của một người.

Cúp điện thoại, Dung Hủ lại gửi một tin nhắn cho Tần Trình: [ giúp em mở một công ty rỗng đi. ]

Không bao lâu, cậu liền nhận được hồi âm của Tần Trình: [ Được. Đúng rồi, giữa trưa không về, buổi tối lại trở về. ]

Dung Hủ vừa mới đi vào phòng bếp, nhìn tin nhắn này, cậu dừng bước. Hồi âm một chữ “được” xong, cậu xoay người đến tủ bát, từ bên trong tùy tiện lấy ra một gói mì ăn liền, dùng nước nóng trụng, lại thêm một cái trứng chần nước sôi, một lát chân giò hun khói, xem như bữa cơm trưa đơn sơ nhất.

Vào ban đêm, sau khi Tần Trình trở về, hai người tùy tiện ăn một chút.

Chờ lúc hai người “ngủ ngon”, đứng ở trước cửa phòng, Dung Hủ đột nhiên kéo tay người đàn ông, hơi ngẩng đầu, ấn một cái hôn trên đôi môi mỏng manh.

Hai mắt hơi mở, Tần Trình còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được một giọng nói nhu hòa mềm nhẹ vang lên bên tai mình: “Tần Trình… em thích anh.”

Trái tim vào giờ khắc này đột nhiên mềm nhũn xuống, nhìn khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp ấy, Tần Trình nhịn không được vươn tay, dịu dàng vuốt ve làn da nhẵn nhụi. Thật lâu sau, hắn cong môi, thấp giọng nói ra câu tâm tình đơn giản nhất trên thế giới ——

“Tiểu Hủ, anh yêu em.”

Trong giọng nói mang theo nụ cười, nhu hòa đến độ khiến người ta nhịn không được say lòng.

Nhìn con ngươi hẹp dài tối tăm của Tần Trình, Dung Hủ chậm rãi nở nụ cười, gật gật đầu.

Lại trao đổi một nụ hôn mềm nhẹ, hai người đều về phòng mình. Dung Hủ dựa vào ván cửa, vuốt ve môi mình, cảm nhận nhiệt độ lưu lại trên đó. Sau một hồi, cậu buông tiếng thở dài, lấy điện thoại di động ra, xóa ebook «Một trăm loại phương thức hấp dẫn chàng» trên đó đi.

Câu nói vừa rồi, Tần Trình nói là thật, cậu nhìn ra, người đàn ông đó thích mình, yêu mình. Tần Trình có thể sử dụng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn mình, trong mắt tuyệt đối không chứa nổi những người khác, cũng tuyệt đối không có khả năng có người bên ngoài.

… Cùng lắm thì, về sau đi bệnh viện khám là được.

Trong phòng cách vách, người đàn ông nào đó cũng không biết, trong lịch trình tương lai của mình đã ghi thêm một hành trình “xem bệnh”.

Hắn rửa mặt hoàn tất, nằm ở trên giường, nhịn không được nghiêng đầu, nhìn về phía vách tường. Ở nơi cách chỗ này một bức tường, tiểu Hủ của hắn chỉ sợ đã ngủ. Biết rất rõ là nhìn không thấy đối phương, rõ ràng thứ nhìn thấy chỉ là một mặt tường, nhưng Tần Trình vẫn chăm chú nhìn thật lâu.

Vào ban đêm, trong nhóm fan Dung, đại gia lại đăng một cái weibo ——

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: tôi vẫn không nỡ. ]

Rạng sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Tần Trình đã lặng lẽ rời khỏi nhà, đi đến sân bay. Giữa trưa, sau khi Dung Hủ rời giường phát hiện trong tủ lạnh đặt một đĩa thịt xào tiêu xanh, đồng thời lại thấy được một tờ giấy: [ mì ăn liền không có dinh dưỡng. ]

Không kìm lòng nổi mà cong khóe môi, Dung Hủ lấy đĩa ra xào nóng thịt, liền tùy tiện ăn.

Bốn ngày sau, Dung Hủ ngồi máy bay rời khỏi thành phố B, bay đến tỉnh J, chính thức vào đoàn phim.

Lần này khi Dung Hủ chạy tới đoàn phim, vừa vặn một ngày trước đạo diễn Hứa Sanh đã bay đến Mỹ, đi tham gia một lễ trao giải, vì thế trong đoàn phim, mọi người đều vô cùng thả lỏng. Nhóm nhân viên công tác vốn dĩ chỉ trộm ngắm Dung Hủ, không dám xin cậu kí tên, nhưng dần dần, theo dũng sĩ thứ nhất ăn cua… ăn Dung Dung xuất hiện, càng ngày càng nhiều nhân viên tìm đến cậu xin kí tên.

Chờ đến ngày hôm sau Hứa đạo ngàn dặm xa xôi từ Mỹ trở về, nhìn tiến độ trong đoàn phim hoàn toàn không có tiến triển, ông cụ hung hăng gõ quải trượng, cả giận nói: “Poster đâu? Tạo hình đâu? Tạo hình mỗi diễn viên đến bây giờ còn chưa xong? Còn có… còn có nam thứ đâu, sao đến hiện tại tôi còn chưa thấy được hắn, người ở chỗ nào rồi?”

Phó đạo diễn nhanh chóng đi lên: “Hứa đạo, Lô Tường Bác ngày hôm qua mới vừa tham gia một tiết mục tuyên truyền, xế chiều hôm nay liền vào đoàn.”

Hứa đạo hừ lạnh một tiếng: “Buổi chiều? Nam nữ chính đều đến rồi, mình hắn không đến, mặt mũi hắn rất lớn nhỉ. Không phải ba ngày trước hắn đã nên vào đoàn sao, kéo rồi lại kéo, kéo rồi lại kéo, buổi chiều bảo hắn tới gặp tôi!”

“Vâng vâng vâng vâng vâng!”

Tính tình Hứa đạo không quá tốt, trong số rất nhiều đạo diễn Dung Hủ gặp qua đời này, cũng chỉ Quách đạo có thể hơi so được với đối phương, nhưng có khả năng còn phải rơi xuống hạ phong.

Đại đạo diễn luôn có chút tính tình kỳ quái, cái này rất bình thường, chẳng hạn như Lưu lão tính tình cũng không tốt, nhưng Lưu lão cũng rất cổ quái. Lúc tính tình tốt thì đặc biệt tốt, lúc tính cách tệ thì cũng là tương đối tệ. Nhưng Hứa đạo thì khác, trong đoàn phim, Hứa đạo căn bản không hề cười, vẫn luôn mang gương mặt bình tĩnh, tỉ mỉ nhìn chằm chằm công việc của mỗi một tiểu tổ.

Lúc tính tình Lưu lão kém cỏi nhất, khẳng định kém hơn Hứa đạo, nhưng chia đều ra thì…

La Thiến nhỏ giọng nói: “Tiểu Hủ, Hứa đạo thật đáng sợ…”

Tầm mắt Dung Hủ dời khỏi kịch bản, tay trái cậu cầm kịch bản, tay phải cầm bút, vừa rồi luôn đánh dấu trên kịch bản. Trên kịch bản là ký hiệu đủ mọi màu sắc, bên cạnh rất nhiều hàng chữ còn viết một ít điểm chú ý. Cậu nghe La Thiến nói, bất đắc dĩ cười nói: “Tôi cảm thấy, Hứa đạo này đã rất tốt rồi.”

La Thiến hết hồn: “Vầy coi như tốt hả?”

Dung Hủ cười nhạt không nói.

Đời trước cậu từng đụng phải một đạo diễn tính tình tương đối tương đối tương đối hỏng bét, đối phương là đạo diễn Hollywood, tính tình thật sự không tốt, tương đối nóng, thường xuyên mâu thuẫn với diễn viên. Sau này phim của đạo diễn đó, rất nhiều diễn viên đều cự tuyệt nhận, dù sao thì ai cũng không muốn hợp tác với một người cả ngày áp suất thấp.

Mà Hứa đạo tuy nhìn qua cũng là dáng vẻ tính tình không tốt, nhưng chỉ cần không phạm sai lầm, ông ấy cũng chưa từng mắng.

Người như thế chỉ là tương đối nghiêm khắc với công việc, bọn họ nghiêm khắc với người khác, với mình lại càng nghiêm khắc. Cho nên tác phẩm Hứa đạo làm ra gần như bộ bộ đều là tinh phẩm, có được danh tiếng rất cao.

Rất nhanh Dung Hủ liền chụp xong ảnh tạo hình, lại tẩy trang.

Tiếp qua ba ngày chính là nghi thức khởi động máy, nhóm diễn viên bọn họ vào đoàn phim trước là để mài giũa, hiểu biết đối phương, đồng thời cũng hiểu biết sự vụ liên quan trong đoàn phim.

Kỳ thật chuyện nam số hai đến trễ, đặt ở đoàn phim khác cũng không phải chuyện lớn gì, dù sao thì vẫn chưa khởi động máy, vậy liền không tính là đến trễ. Nhưng Hứa đạo lại hy vọng đối phương có thể đến sớm một chút, bởi vì nhân vật nam số hai sắm vai chính là một đội trưởng đội bóng rổ. Kỹ thuật bóng rổ của đối phương thế nào Hứa đạo không biết, nhưng mà Hứa đạo lại yêu cầu, người này biểu diễn phải tương đối phấn khích, cho nên nhất định phải đến đoàn phim sớm để huấn luyện.

Lô Tường Bác chính là nam số hai phim này, là tiểu sinh điện ảnh hạng một trong nước. Debut sớm hơn Dung Hủ một năm, vừa ra mắt liền đóng phim điện ảnh của đạo diễn lớn, cho dù chỉ là một nam phụ thứ n, nhưng cũng xem như khóa vào giới điện ảnh. Người này giống Tần Trình, là ngôi sao điện ảnh chính tông, chưa từng quay một bộ phim truyền hình nào.

Về phần nữ chính bộ phim điện ảnh này, lại là tiểu hoa đán điện ảnh nổi tiếng trong nước, tên Tiêu Tử Đồng. Trước kia xuất thân từ show thực tế, ca hát bình thường, nhưng mặt mũi lại rất thanh thuần ngây ngô, là “mối tình đầu quốc dân”. Diễn xuất không tính là ưu tú cỡ nào, nhưng lại có được một gương mặt điện ảnh, tất cả phim điện ảnh từng diễn đều là loại phim thanh xuân, dựa vào gương mặt “mối tình đầu”, cô liền có được năm phần diễn xuất.

Mà bộ phim này của Hứa đạo, tên là «Không tiếng động».

Nếu lấy tên này, vậy tự nhiên có dụng ý của nó.

Dung Hủ chụp ảnh tạo hình xong, Tiêu Tử Đồng sắm vai nữ chính đi đến bên cạnh cậu, cười nói với cậu: “Chào cậu, Dung Hủ, không biết cậu có thời gian đối diễn với tôi không? Tôi biết cậu không có lời thoại, nhưng mà lời thoại của tôi rất nhiều, tôi muốn tìm cảm giác trước, tôi cũng không muốn bị Hứa đạo mắng đâu.” Nói xong, nữ diễn viên ấy còn nghịch ngợm trừng mắt lên.

Dung Hủ cười gật đầu: Được, tôi tùy thời đều có thời gian.”

Không sai, trong bộ phim điện ảnh này, Dung Hủ không có lời thoại. Nói nghiêm khắc thì, cậu chỉ có một câu lời thoại.

Bộ phim “Không tiếng động” này chính là nói về bản nhân cậu. Nữ chính là một nữ sinh lớp 11, đúng tuổi thanh xuân, gặp rất nhiều chuyện phiền lòng, có một buổi tối đến sân thể dục giải sầu, đột nhiên thấy bạn trai đang nói chuyện điện thoại, bạn trai cũng không phát hiện trong sân thể dục tối như mực, bạn gái mình thế mà lại đang tản bộ, hắn cười đùa liếc mắt đưa tình với nữ sinh bên kia điện thoại.

Vì thế, nữ chính trực tiếp xông lên cho bạn trai một bàn tay, đạp tên con trai thối bắt cá hai tay đó. Tên kia bị đánh không nhẹ, tè ra quần chạy mất, nhưng mà nữ chính sau khi kiên cường qua đi, rốt cuộc biểu hiện ra yếu ớt, một mình ngồi ở trên sân thể dục, nấp ở trong bóng tối khóc.

Lúc này cô liền đụng phải nam chính.

Nam chính Dung Hủ sắm vai là một nam sinh tuấn tú xinh đẹp, lại chưa bao giờ nói chuyện. Da tay cậu rất trắng, xuất hiện lúc nữ chính thương tâm, cho cô điều an ủi. Đó là một người câm, cậu không nói được gì, vì thế nữ chính liền nói với cậu rất nhiều chuyện của mình.

Một nam sinh dịu dàng xinh đẹp như vậy, là người thì đều sẽ thích, nữ chính cũng không ngoại lệ.

Theo từng chuyện xảy ra, nữ chính thích nam sinh đó. Nhưng mà thứ nam chính có thể cho cô chỉ là không tiếng động làm bạn, cũng chỉ có thể là không tiếng động làm bạn.

Lúc trước sau khi lấy được kịch bản từ trong tay La Chấn Đào, Dung Hủ xem qua kịch bản không dài này, phản ứng đầu tiên là: bộ phim này rất khảo nghiệm diễn xuất, từ đầu tới đuôi chỉ có một câu lời thoại, còn là ở kết cục, vậy thì tất cả ngôn ngữ đều cần dùng động tác tứ chi và biểu tình rất nhỏ để thể hiện.

Mà phản ứng thứ hai của cậu chính là: đây là một bộ phim rất tốt.

Trước đây lúc Hứa đạo tiếp nhận phóng viên phỏng vấn đã từng nói, bộ phim «Không tiếng động» này kỳ thật bị «Mộ Thanh» của Lưu lão ảnh hưởng, «Mộ Thanh» kích phát linh cảm của Hứa đạo, khiến ông viết ra kịch bản này, mới có «Không tiếng động».

Lưu lão là bạn cũ của Hứa đạo, cũng cố ý giúp Hứa đạo tiến hành không ít tuyên truyền, còn cố ý nói: “Sau khi xem qua «Không tiếng động», tôi cảm thấy đây là một bộ phim không thua «Mộ Thanh».”

Có lẽ lời này là khoa trương, chỉ vì giúp bạn cũ tuyên truyền phim, giúp «Không tiếng động» tạo thế, nhưng thực lực của Hứa đạo là thật. «Mộ Thanh» kể câu chuyện nam nhân vật chính do Tần Trình sắm vai, ở bên cầu Nại Hà chờ người yêu của mình, đợi sáu mươi năm không đợi được đối phương, rốt cuộc trở lại nhân gian, tới tìm đối phương, cuối cùng mới phát hiện đối phương đã sớm quên đoạn tình cảm kia.

Mà «Không tiếng động» kể, cũng là câu chuyện của một quỷ hồn.

Quỷ hồn làm bạn với nữ sinh mình thích, khi đó bọn họ đều là học sinh trung học, học ngay ngôi trường đó. Từ nhỏ thân thể cậu ta không tốt, rất ít trò chuyện với người khác, cũng rất ít ai để ý cậu ta, chỉ có nữ sinh kia, luôn lén nấp ở góc tường, khi cậu nhìn về phía cô ấy, cô ấy sẽ thẹn thùng dời mắt, cố ý làm bộ như không thấy được cậu.

Chậm rãi, cậu liền chú ý nữ sinh kia.

Nữ sinh kia thích cậu, cậu đã sớm biết, cậu rất ngạc nhiên, nữ sinh kia vì sao lại thích cậu. Vì thế có một ngày cậu chú ý nữ sinh kia, phát hiện cô thường xuyên cùng bạn mình đánh chạy mấy tên côn đồ, phát hiện tuy rằng cô rất tùy tùy tiện tiện, nhìn qua vô tư tới vô tâm, nhưng người khác có việc, cô đều sẽ chủ động hỗ trợ.

Chậm rãi, cậu cảm thấy nữ sinh ấy cười thực xinh đẹp.

Vì thế vào mùa hè năm kia, ngày mà hai người đều phải tốt nghiệp, nữ sinh kia gọi cậu, bảo ngày mai bọn họ gặp ở cửa trường học, cô có việc muốn nói.

Cậu vẫn luôn nhớ rõ ánh mắt thẹn thùng né tránh của nữ sinh lúc ấy, lần đầu tiên cậu vui vẻ về nhà như thế, khóa cửa, nghiêm nghiêm túc túc bắt đầu viết thư tình. Cậu cảm thấy không nên để con gái tỏ tình trước, cậu muốn chủ động tỏ tình, đem bức thư tình ấy giao cho đối phương.

Nhưng mà tất cả mọi lời viết đến cuối cùng, cũng không miêu tả ra được nụ cười sáng sủa của nữ sinh kia.

Cuối cùng cậu buông tha, cậu nghĩ ngày hôm sau đến cửa trường học, nói với nữ sinh kia ba chữ: mình thích bạn.

Nhưng cậu không gặp được ánh mặt trời sáng hôm sau.

Căn bệnh đột nhiên chuyển biến xấu, đêm hôm đó cha mẹ tựa như phát điên đưa cậu đến bệnh viện, cuối cùng lại không cứu được.

Khác với «Mộ Thanh», nội dung bộ phim này tương đối thiên về hướng thiếu niên ngây thơ, không có cái loại cảm giác thời đại như «Mộ Thanh». Nếu như nói Lưu lão dùng «Mộ Thanh» để kể lại một thời đại, vậy thì Hứa đạo dùng «Không tiếng động», cũng chỉ là đang kể một câu chuyện tình yêu ngây thơ rực rỡ.

Mới đầu La Chấn Đào cũng rất do dự, có nên để Dung Hủ nhận bộ phim này hay không. Đầu tiên là bởi vì nhận bộ phim này, Dung Hủ sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, cậu liên tiếp quay nhiều phim như vậy, thời gian nghỉ ngơi quá ít. Tiếp theo lại là vì, Dung Hủ chưa từng diễn nhân vật học sinh, cậu diễn hoặc là quân sư đa mưu túc trí, hoặc là thiếu soái máu lạnh vô tình…

Nói ngắn lại, chính là chưa từng diễn một đứa nhỏ còn trẻ như vậy.

Nhưng đối mặt nghi ngờ của La Chấn Đào, Dung Hủ lại không khỏi bật cười: “Anh La, em nhớ là… năm nay em mới mười chín tuổi đi?”

La Chấn Đào đột nhiên sửng sốt, tiếp đó cười khan nói: “Đúng, đúng vậy, tiểu Hủ cậu mới mười chín tuổi mà, ha ha ha ha.”

Vì thế, bộ phim này cứ như vậy mà nhận.

Xế chiều hôm đó, Dung Hủ và nữ chính Tiêu Tử Đồng đối diễn mấy cảnh, hai bên đồng thời tìm cảm giác.

Có lẽ là Hứa đạo tức giận chửi mắng có hiệu quả, chạng vạng, xe của nam số hai Lô Tường Bác liền tới phim trường, hắn rất nhanh vào phòng trang điểm, đi thay trang phục diễn hoá trang.

Lúc này Dung Hủ đang ăn cơm, nghe xong tin tức này, cậu cũng không có cảm giác gì. Nhưng La Thiến ở một bên lại khinh bỉ nhíu mày, tức giận nhỏ giọng nói rằng: “Tiểu Hủ, tôi đặc biệt không thích Lô Tường Bác, đặc biệt đặc biệt không thích. Hắn nhất định là cố ý nhận bộ phim này, tôi nghe tiểu Lý tổ ánh sáng nói, hình như hắn còn tự hạ thù lao, viết hai bức thư cho Hứa đạo, mới lấy được nhân vật nam thứ.”

Nghe vậy, Dung Hủ khẽ kinh ngạc: “Vì sao chị ghét hắn?”

La Thiến lập tức trợn to mắt, hỏi: “Tiểu Hủ, cậu không biết sao? Lô Tường Bác vừa debut, đã bị gọi là ‘tiểu Tần Trình’ đó!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện