Vào phút giây này, ánh chiều tà mờ nhạt ấm áp triệt để rải xuống mặt đất rộng lớn.

Không trung trong khoảng khắc này trở nên xanh thăm thẳm, một đường sáng dài lam sẫm từ không trung phía nam tràn đến phương bắc, một chút mây tía đỏ sẫm xán lạn điểm tô ở giữa. Cách đó không xa, tiếng dòng chảy của thác nước còn mơ hồ vọng về bên tai, mà ở giữa non xanh nước biếc này, vạn vật cảnh đẹp ở thế gian, cũng không bằng đôi mắt nghiêm túc chăm chú của thiếu niên trước mặt.

Không khí giống như ngưng trệ trong tích tắc, đông lại thành băng.

Dung Hủ nâng mắt, trịnh trọng nhìn Tần Trình, mà Tần Trình cũng cúi đầu nhìn cậu.

Con đường nhỏ trống trải không còn lại tiếng vang, chỉ có gió nhẹ thổi qua lá cây, phát ra tiếng vang xào xạc.

Một năm trước, khi Tần phu nhân tức đến khó thở bay về Hoa Hạ, thẳng mặt thoá mạ thằng con trai của mình một trận, ngoài miệng bà trách mắng “sao con lại không quan tâm tới em trai nhà họ Dung của con”, nhưng chỉ sợ vĩnh viễn cũng không ngờ, sẽ có một ngày, con trai bà quan tâm đến mức cẩn thận như vậy.

Buổi chạng vạng ấy, ở phòng khách nhà họ Dung, hắn gặp được thiếu niên.

Có tình yêu là do lâu ngày sinh tình, có tình yêu lại là vừa gặp đã yêu.

Không có ai khác, chỉ có cậu ấy, ai cũng không thể, chỉ có thể là cậu ấy.

Vì thế vào ngày nào đó, hắn đưa ra chìa khóa nhà của mình. Cái chìa khóa mà ngay cả mẹ cũng không có, hắn lại tự mình giao vào tay thiếu niên, tiếp đó nhìn cậu cười cong cong đôi mắt xinh đẹp, dùng giọng nói réo rắt êm tai nói với mình: “Cám ơn.”

Hết thảy đều như thể ngay ngày hôm qua.

Thời gian cũng không có mài mòn tình yêu thình lình ập tới này, theo năm tháng lắng đọng lại, nó tựa như rượu vang, càng lúc càng thuần hậu. Càng không bỏ xuống được, luyến tiếc, ném không đi, cũng tuyệt đối không nguyện buông tay.

Mà hiện giờ, thiếu niên bị hắn đặt ở đầu quả tim đang đứng ở trước mặt hắn, hỏi hắn rốt cuộc vừa rồi nói gì.

Nhìn cặp mắt xán lạn như ẩn chứa toàn bộ sao trời của thiếu niên, thật lâu sau, Tần Trình nở nụ cười, giọng điệu bình tĩnh hỏi ngược lại: “Không phải là cái này, vậy thì là cái gì?”

Trong giới đã từng có người đánh giá nam diễn viên thích hợp đóng phim tình cảm nhất của Hoa Hạ, đánh giá cao nhất chính là một ảnh đế đã sớm tạ thế nhiều năm ở thế kỷ trước, bộ dạng đối phương không coi là anh tuấn lắm, cười rộ lên lại có thể khiến mỗi một người phụ nữ đều động lòng, tình nguyện cùng hắn buông tha hết thảy, chạy trốn đến cùng trời cuối đất. Mà dưới vị ảnh đế đó, chính là Tần Trình.

Giọng Tần Trình rất êm tai.

Hắn không cần dùng phối âm, tất cả giọng nhân vật đều là âm gốc của bản thân. Khi hắn hạ giọng, nhẹ nhàng hô lên tên nữ chính, người ngồi ở trong rạp chiếu phim đều sẽ không kìm lòng nổi mà xiêu lòng, hiểu rõ vì sao nữ chính lại yêu người đàn ông đó yêu đến tan xương nát thịt.

Nhưng mà khi Tần Trình tận lực hạ giọng, Dung Hủ lại chỉ nở nụ cười, ý vị sâu xa nói rằng: “Đúng vậy, không phải là ‘cẩn thận’, còn có thể là cái gì chứ…” Âm cuối hơi hơi kéo dài, mang theo ý cười không thể cản nổi.

Hai người đối diện thật lâu, người đàn ông chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau một lúc lâu, lại mở ra. Hắn nhìn thiếu niên vẫn luôn mỉm cười ấy, không biết làm thế nào mà cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười cực nhạt.

Trên đời này có thể ép bức hắn đến nông nỗi như vầy, cũng chỉ có cậu ấy thôi. Là bởi vì cam tâm tình nguyện bị cậu ép bức như vậy, cam tâm tình nguyện bị cậu ép hỏi như vậy, nên mới có cục diện hiện giờ. Chỉ có Dung Hủ có thể làm được việc này, bởi vì cậu là Dung Hủ, là người duy nhất hắn từng thích.

Mắt phượng khẽ nâng, qua hồi lâu, giống như rốt cuộc hạ quyết tâm, Tần Trình nhẹ nhàng hít một hơi, mở miệng nói: “Câu nói kia có lẽ là…”

“Reng reng reng —— ”

Chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, cắt ngang lời Tần Trình nói.

Tần Trình: “…”

Hết thảy không khí kiều diễm mờ ám tức khắc tan thành mây khói, Dung Hủ kinh ngạc mở to hai mắt, lấy điện thoại ra từ trong túi. Nhìn tên trên màn hình di động, cậu nhanh chóng ấn nút nhận nghe: “Chị tiểu Thiến? Có chuyện gì… ừm, chúng tôi lập tức về, cố hết sức trong vòng mười phút… Được, mọi người chờ chúng tôi một chút nhé.”

Cúp điện thoại, Dung Hủ ngẩng đầu nói: “Bởi vì anh đến tham ban, Viên đạo quyết định hôm nay kết thúc quay phim sớm, mọi người đi ra ngoài ăn một bữa. Hiện tại tất cả mọi người ở bên phim trường chờ chúng ta, chỉ cần chúng ta đến, liền lập tức đi ăn cơm.”

Vừa nói, Dung Hủ vừa đi về phía trước, trực tiếp lướt qua Tần Trình.

Dung Hủ luôn là một người đúng giờ, hơn nữa trong điện thoại La Thiến nói rất gấp, hình như là Viên đạo nhất thời nghĩ ra, hiện giờ ông ấy đang ở trong đoàn phim thúc giục, không hề cho người ta một chút thời gian chuẩn bị. Viên đạo lại không có khả năng gọi điện thoại giục Tần Trình, vì thế liền bảo La Thiến gọi điện thoại cho Dung Hủ, dù sao chỉ cần một người trở lại, một người khác nói thế nào cũng phải về.

Trong lòng không khỏi hiện lên xíu xiu tiếc nuối, Dung Hủ hơi chau mày, khó có thể che giấu mất mát trên mặt.

Cú điện thoại này tới thật sự rất không khéo, nếu như có thể muộn thêm một chút nữa, chỉ muộn năm phút thôi, có lẽ đã có thể…

Thân thể phút chốc cứng đờ!

Cả người Dung Hủ giật mình tại chỗ, hai mắt trợn to, không dám tin mà nhìn về phía trước.

Một đôi tay rắn chắc từ phía sau mãnh liệt ôm lấy cậu, hai tay chặt chẽ vòng qua eo cậu, nhiệt độ cực nóng từ nơi thân thể kề sát chậm rãi truyền đến, giống như lửa dữ, ầm ầm nổi lên.

Chặt đến không có một chút khe hở, cái ôm này tới quá mức đột ngột, cũng quá mờ ám.

Trên con đường nhỏ xanh mướt vờn quanh, một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ đột nhiên vươn tay, ôm lấy thiếu niên đi ở phía trước mình. Hắn gắt gao ôm đối phương, giống như chỉ cần buông lỏng tay ra thì đối phương liền chạy trốn, vì thế hắn gắt gao giam cầm đối phương trong ngực mình, sau đó… cúi người xuống, kề sát vành tai xinh đẹp của người nọ.

Ngay sau đó, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phất qua bên tai thiếu niên.

Thân thể tức khắc mềm nhũn, Dung Hủ cứng ngắc muốn quay đầu, nhưng cậu còn chưa hành động, đã nghe thấy một tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai mình. Hơi thở thổi tới vành tai, tê dại tới tận trong xương tủy, trên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên dần dần dâng lên một nét hồng nhạt, cổ họng cũng trở nên khô khốc.

Cậu khàn khàn hô một tiếng: “Tần Trình…”

“Ừm.” Từ trong lỗ mũi người đàn ông phát ra một tiếng ừm biếng nhác.

Dung Hủ siết chặt ngón tay: “Tần Trình, anh…”

“Tiểu Hủ.” Giọng nam dịu dàng trầm thấp từ tính cắt ngang lời Dung Hủ.

Con ngươi Dung Hủ hơi co lại, hàng mi mấp máy, giống như ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Giây kế tiếp, cậu nghe thấy người đàn ông đột nhiên ôm lấy cậu, dùng giọng điệu chân thành trịnh trọng nhất, nói với cậu một câu. Trong giọng nói xen lẫn một chút ý cười mỏng manh, nhưng mà giọng điệu lại hết sức kiên định, dùng tiếng nói lưu luyến triền miên nhất, thấp giọng nói ra ba chữ.

Sau khi những lời này hạ xuống, hai mắt thiếu niên trợn lên, con ngươi trong suốt lóe ra khiếp sợ và một tia vui sướng không cách nào che giấu. Hồi lâu, cậu nhịn không được cong môi, lộ ra một nụ cười dịu dàng bất đắc dĩ.

Ba mươi phút sau, rốt cuộc La Thiến chờ được Dung Hủ và Tần Trình.

Đã nói mười phút có thể đến, ai ngờ ước chừng qua nửa giờ, hai người này mới trở về.

La Thiến và một thợ trang điểm cùng đứng chờ ở cửa phim trường, sau khi nhìn thấy Dung Hủ và Tần Trình, hai người bước nhanh đi lên, La Thiến ấm ức nói rằng: “Viên đạo và mọi người đến khách sạn trước, Viên đạo phê bình tôi, nói tôi không nên cho cậu và Tần tiên sinh đi một mình, hẳn nên theo sau, để phòng ngừa.”

Viên đạo nói quả thật không sai, làm trợ lý, La Thiến cần thời thời khắc khắc cam đoan sự an toàn của Dung Hủ, không nên để Dung Hủ một mình rời đi. Có điều Dung Hủ cũng có không gian cá nhân của mình, nếu cậu không muốn La Thiến đi theo, cô tự nhiên là không tiện theo sau.

Cho nên ý Viên đạo khi nói lời này chỉ có một: cô xem, nếu cô đi theo, bọn họ đã sớm trở về rồi có đúng không.

Dù sao thì tuổi cũng còn nhỏ, La Thiến vẻ mặt ấm ức méc với Dung Hủ, Dung Hủ liếc mắt một cái liền nhìn ra cô gái này là đang nói giỡn, không phải thật sự làm mình làm mẩy. Vì thế cậu cười cười, nói: “Không phải là về rồi đấy sao, trên đường bị lạc.”

La Thiến gật gật đầu: “Vậy việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng đến khách sạn hội họp với nhóm Viên đạo đi.”

Bốn người liền nâng bước đi về phía khách sạn, La Thiến và thợ trang điểm kia đi ở phía trước, Dung Hủ và Tần Trình đi ở phía sau.

Sắc trời dần dần tối sầm xuống, hai bên con đường thành điện ảnh đều có đèn đường, cho nên cũng coi như sáng ngời. Thợ trang điểm kia có quan hệ rất tốt với La Thiến, cho nên lần này mới ở lại, cùng cô ấy chờ Dung Hủ. Cô và La Thiến đi ở phía trước, đi đi đi, thợ trang điểm kia liền nhịn không được mà quay đầu, lén lút ngắm nhìn.

Một lần hai lần thì thôi đi, chờ đến khi đối phương nhìn nhiều lần, La Thiến kinh ngạc hỏi: “Kỳ Kỳ, cậu đang nhìn cái gì? Phía sau có cái gì đẹp sao?”

“Suỵt!!!” Thợ trang điểm trẻ tuổi nhanh chóng che kín miệng La Thiến, khi phát hiện hai người phía sau dường như không nghe thấy, mới thở ra một hơi, tiến đến bên cạnh La Thiến, nhỏ giọng hỏi: “Thiến Thiến, cậu có phát hiện quái quái hay không? Tớ cứ cảm thấy, giữa Tần tiên sinh và Dung Dung… có chút không đúng, hình như không quá giống hồi chiều.”

La Thiến lập tức sửng sốt, cô cũng lén quay đầu lại nhìn thoáng qua. Chỉ thấy Dung Hủ và Tần Trình sóng vai đi ở phía sau, hai người đều không nói gì, không có tương tác, nhưng mà hình ảnh này nhìn qua quả thực là cảnh đẹp ý vui. Hai người đều là nam thần cô thích, một đẹp trai, một… so sánh ra mà nói, càng đẹp đẹp đẹp hơn một chút.

A, Dung Dung thật sự rất dễ nhìn á…

“Thiến Thiến!” Thợ trang điểm Kỳ Kỳ lại cắt ngang ảo tưởng của bạn tốt, lặng lẽ nói rằng: “Cậu thật sự không cảm thấy có chỗ nào thay đổi hả?”

La Thiến nhanh chóng cẩn thận quan sát, Tần tiên sinh vẫn rất bảnh, mười mấy năm qua đều đẹp trai không hề thay đổi, không, là càng ngày càng đẹp trai. Mà Dung Dung thì… ý, Dung Dung thế mà lại lấy di động ra, đang chơi di động?! Như vậy thật sự được hả, Tần tiên sinh ngay bên cạnh kìa, Dung Dung thế mà lại chơi di động?!!!

La Thiến mơ hồ nhận ra một chút không đúng, Dung Dung nhà cô luôn cực thông minh, EQ cực cao, mỗi người trong đoàn phim đều thích cậu ấy. Hiện tại Dung Dung làm sao có thể ở trước mặt Tần Trình, không tôn trọng hắn mà trực tiếp chơi di động như vậy? Lúc này, Kỳ Kỳ lại nhỏ giọng cảm khái: “Thật sự không có chỗ nào không đúng sao…”

La Thiến tràn đầy lĩnh hội gật gật đầu: “Có! Buổi tối quay về tôi phải nói với Dung Dung một chút, tại sao có thể chơi di động trước mặt Tần thần chứ. Tần thần cũng không có chơi, cậu ấy thế mà lại chơi, lỡ mà Tần thần tức giận, vậy phải làm thế nào?”

Kỳ Kỳ: “…”

Đây căn bản không phải là nói cùng một chuyện mà!!!

Lời tuy như thế, nhưng đến cuối cùng, thợ trang điểm ấy cũng không nói ra được căn nguyên. Cô chỉ cảm thấy có chỗ nào đó quái quái, nhưng làm thế nào cũng nói không nên lời, cuối cùng bị một ánh mắt “Kỳ Kỳ không phải mắt cậu lại lên độ chứ” của La Thiến làm cho tức giận đến quay đầu, không suy nghĩ nữa.

Mà La Thiến tự nhiên không biết, ngay ở phía sau các cô, thiếu niên dùng tay phải cầm di động cẩn thận lướt xem, mà tay trái của cậu thì thường thường đụng tới tay phải người đàn ông. Khi phát hiện hai người phía trước không quay đầu lại nữa, dường như đang nói chuyện trang điểm, người đàn ông bình tĩnh thong dong vươn tay, đem bàn tay mềm mại của thiếu niên gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

Bước chân Dung Hủ đột nhiên khựng lại, cậu dời tầm mắt khỏi màn hình di động, nhìn về phía Tần Trình.

Chỉ thấy người đàn ông lạnh lùng đó lạnh nhạt nâng mắt, giọng điệu bình tĩnh nói rằng: “Có hơi lạnh.”

Dung Hủ không khỏi bật cười: “…”

Sau một lúc lâu, cậu dở khóc dở cười hỏi: “Tôi nhớ là, đã sắp đến tháng sáu, nhiệt độ không khí hôm nay hơn hai mươi độ nhỉ?” Hơn nữa tay anh còn nóng như vậy!

Nhiệt độ cực nóng từ lòng bàn tay người đàn ông truyền đến, Dung Hủ trời sinh tay chân lạnh như băng, dù là mùa hè, cũng rất khó ấm áp lên. Nhưng hôm nay cậu và Tần Trình đều mặc hơi nhiều, nắm tay như vậy, trước hết không đề cập tới việc có thể bị hai người phía trước phát hiện hay không, Dung Hủ cũng thấy có vài phần oi bức.

Cậu thấp giọng nói: “Có hơi nóng.”

Tần Trình phút chốc ngẩn ra, trong mắt lướt qua một tia mất mát, tiếp đó thấp giọng “ừm” một tiếng, yên lặng buông tay ra. Nhưng mà ngay sau đó, ngón tay của thiếu niên lại theo khe hở tay hắn lướt qua, mười ngón giao triền, lòng bàn tay không có một chút khe hở mà kề sát cùng nhau.

Tần Trình kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt mày thiếu niên cong cong, lộ ra một nụ cười xán lạn nhu hòa: “Có điều, nóng một chút cũng rất tốt.”

Vành tai đột nhiên nóng lên, Tần Trình nhẹ nhàng “ưm” một tiếng, nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác, không nhìn thiếu niên thêm cái nào nữa. Có điều hắn cũng đúng thật là suy nghĩ nhiều, Dung Hủ lại lấy điện thoại ra, dùng một tay gửi tin nhắn cho La Chấn Đào, thương lượng chuyện hai ngày nữa đi tham gia lễ trao giải Mẫu Đơn, căn bản không chú ý tới hắn.

Đi đi chốc lát, lúc này Tần Trình mới phát hiện, thiếu niên thế mà lại tán xong bỏ chạy, căn bản không có đoạn sau!

Tần Trình: “…”

Một phút đồng hồ sau, người đàn ông cũng bình tĩnh cúi đầu, lấy điện thoại của mình ra, đăng một cái weibo.

[ Tần Trình: hôm nay thời tiết không tồi, rất thích thác nước này [hình ảnh] ]

Một phút đồng hồ sau, lượng bình luận của cái weibo này liền vượt qua năm ngàn, like lại càng sớm đột phá hai vạn. Nhóm fan kích động like comt dưới weibo của nam thần mình yêu, trăm miệng một lời yêu cầu đăng ảnh selfie, đăng ảnh selfie!

Cùng lúc đó, trắng giàu đẹp đại gia nổi tiếng trong nhóm fan Dung Hủ, cũng đăng một cái weibo.

[ Liên Dung Tranh Tử Hãm: cậu ấy thật đáng yêu cậu ấy thật dịu dàng cậu ấy thích mình (๑>ω<๑)!!! ]

Hết chương 79

Tần Tranh Tranh: Dung Dung tán xong bỏ chạy, không chịu trách nhiệm với bảo bảo!!!

Dung Dung: vậy về sau không bao giờ trêu chọc nữa có được không?

Tần Tranh Tranh: không được!!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện