Địa điểm thử vai của «Tầng mây màu đen» định ở thành phố S, về sau cũng chuẩn bị quay phim ở đây.
Đoàn phim này tuy rằng chỉ quay một bộ điện ảnh truyện ký nhân vật chi phí thấp, nhưng ở phương diện bối cảnh đạo cụ lại một chút cũng không hàm hồ. Từ lúc Dung Hủ vào đoàn phim tới giờ, nhìn thấy rất nhiều nhân viên công tác đang không ngừng bận rộn, bố trí cảnh tượng và chế tác đạo cụ. Chờ lúc cậu tiến vào phòng thử vai, liếc mắt một cái liền thấy được sáu người ngồi một hàng.
Diễn viên chính, biên kịch, người sản xuất, bên đầu tư và đạo diễn đã định.
Đây chính là tổ hợp người phỏng vấn thử vai bình thường.
Nhưng mà trong phòng thử vai «Tầng mây màu đen», lại ngồi sáu người. Ngồi ngoài cùng là một người phụ nữ Dung Hủ không quen, đối phương đeo một cái kính râm màu đen, khăn quàng cổ màu vàng nhạt che non nửa khuôn mặt, chỉ khiến người ta cảm thấy khí chất tao nhã, lại thấy không rõ bộ dáng chân thật.
Tầm mắt dừng lại một chớp mắt trên thân người kia, Dung Hủ rất nhanh dời ánh mắt đi chỗ khác. Cậu cười chào hỏi tất cả người phỏng vấn, tiếp đó liền nghe Lương đạo ngồi ở chính giữa mở miệng nói rằng: “Hình tượng cậu rất ưu tú, khí chất cũng không tồi. Dung Hủ, trực tiếp thử vai đi, cậu rút được đoạn diễn thứ ba, chúng tôi rất chờ mong cậu biểu diễn.”
Giọng điệu Lương đạo nói chuyện thực khách sáo, thái độ giải quyết việc chung. Có điều đây cũng là chuyện đương nhiên, buổi tối ngày hôm trước Dung Hủ nhận được tin tức, hóa ra đoàn phim «Tầng mây màu đen» không chỉ mời mình thử vai, còn mời cả hai tiểu sinh hạng một —— Tiêu Cảnh Sơn và Lăng Trăn.
Bản thân Tiêu Cảnh Sơn chính là người thành phố S, nghe nói ngày hôm qua đã hoàn thành thử vai, thành tích vô cùng ưu tú. Mà Lăng Trăn lại từ Anh quốc chạy về Hoa Hạ, nghe nói xế chiều hôm nay mới có thể đến thành phố S thử vai.
Cho nên, Dung Hủ là người thử vai thứ hai.
Nghe Lương đạo nói, Dung Hủ lễ phép lên tiếng trả lời, sau đó không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đi tới trước một vách tường đạo cụ đã bố trí sẵn giữa phòng. Trước hết cậu cầm đàn ghita đặt dưới đất lên, thoáng thử âm sắc một chút, tiếp đó vươn tay vuốt tóc mình loạn thêm một chút.
Động tác này ánh vào trong mắt sáu người phỏng vấn, chỉ có Lương đạo và người phụ nữ thần bí kia hơi hơi nhúc nhích, còn lại đều ngồi ngay ngắn.
Hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, khi thiếu niên lại mở to mắt, trong mắt cậu thêm một tia mê man, nhưng mà khóe môi lại hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng. Cậu ngửa ra sau tựa vào trên vách tường, tay trái ấn dây đàn, tay phải nhẹ nhàng chơi đùa.
Ngay sau đó, tiếng hát réo rắt ấm áp từ trên người thiếu niên nhìn như đơn bạc này phát ra.
Đàn ghita là một loại nhạc cụ vô cùng dễ học, có thể nói là một trong những nhạc cụ tốt nhất để nhập môn. Chỉ cần bạn muốn học đàn ghita, mấy tháng là có thể đàn ra một bài, rất nhiều nam sinh đều người sau tiếp người trước mà đi học đàn ghita: bởi vì các nữ sinh đều rất thích nam sinh đàn ghita.
Giống như hiện tại, ngọn đèn sáng ngời chói mắt chiếu vào trên người thiếu niên, đem bóng dáng của cậu từ từ kéo dài, chiếu ra một hình bóng cô độc lay động trên vách tường. Cậu nghiêm túc hát, hát thực lớn tiếng, dường như một chút cũng không sợ hãi, nhưng mà ánh mắt có chút né tránh lại vẫn không dám ngẩng đầu.
Lương đạo trầm tư nhìn về phía chân Dung Hủ, chợt phát hiện, cậu thế mà hai chân khép lại, đứng vô cùng câu nệ!
Không chỉ thế, thiếu niên này còn buộc chặt cơ bắp cả người, nếu tinh tế quan sát còn có thể phát hiện, ngón tay đánh đàn của cậu cũng có một chút run rẩy mỏng manh. Cậu đang khẩn trương, cậu đang thấp thỏm, hoặc là nói… cậu đang thẹn thùng!
“Mùa hè qua một vòng, chờ em lại thêm một năm.”
“Tầng mây màu đen bay qua chân trời, trong lúc quay đầu gặp được khuôn mặt tươi cười của em…”
Cái gì là mối tình đầu? Rất nhiều fan âm nhạc nói, từ giọng hát của Lăng Tiêu, họ nghe được mối tình đầu.
«Tầng mây màu đen» có một cái tên nhìn như thực âm u, nhưng mà đây lại là một bài tình ca vô cùng dịu dàng. Chàng trai yêu một cô gái, ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau ở đài phun nước, chờ đến ngày cuối cùng của mùa hè, chàng trai lại tới đài phun, nhưng không nhìn thấy cô gái chưa từng nói chuyện nhiều kia.
Vì thế hắn lại đợi một năm, chờ đến mùa hè kế tiếp. Sau đó vào ngày mùa hè cuối cùng, hắn nhìn thấy không trung bị tầng mây màu đen che phủ, hắn hát ra bài hát này. Hắn không có một chút thống hận, không có một chút bi thương, chỉ là cảm thấy vui vẻ vì mình đã từng có được hồi ức đẹp đẽ như vậy.
Sau đó khi mây đen chậm rãi bay đi, hắn xoay người một cái, lại gặp khuôn mặt tươi cười rực rỡ xán lạn kia.
Giai điệu bài hát này rất đơn giản, ca từ cũng không phiền phức hoa lệ cho lắm, nhưng thứ đơn giản chất phác như vậy lại có thể đả động lòng người nhất. Khi Lăng Tiêu dùng âm thanh trong suốt sạch sẽ của hắn hát ra «Tầng mây màu đen», mỗi một fan ca nhạc đều sẽ không kìm lòng nổi mà mỉm cười, nhớ tới mối tình đầu của mình, nhớ tới một đoạn tình cảm trước đây.
Không có bi thương, chỉ có cảm ơn: cảm ơn bạn, để tôi có được hồi ức tốt đẹp như vậy.
Dù Dung Hủ có toàn năng như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng vượt qua Lăng Tiêu trên mặt giọng nói. Đời trước cậu cũng từng ca hát, phát hành rất nhiều đĩa nhạc, ở giới ca hát cũng có địa vị hết sức quan trọng. Nhưng mà đêm qua khi Dung Hủ chính tai nghe thấy bài «Tầng mây màu đen», âm hưởng từ trong âm thanh vượt qua hơn hai mươi năm truyền ra, khiến cậu nhịn không được động dung, cũng làm cho cậu cảm thấy tiếc hận cho đối phương.
Đời trước Dung Hủ ra mắt nhờ đóng phim, sau đó lại lấn sân sang ca hát, cũng nhận được giải ca khúc vàng mấy lần. Giọng cậu cũng không tính là độc đáo cỡ nào, chỉ là cậu trả giá đủ nhiều, cậu dùng kỹ xảo phong phú để bù lại sự bình thường bẩm sinh của mình, còn tiêu phí mấy năm tìm ra điểm phù hợp với giọng mình, khai phá ra cách hát độc đáo.
Ngày đó lúc song ca «Chiến thanh» với Đường Mộng Lam, Dung Hủ cũng muốn thử phương pháp phát âm mà đời trước mình vẫn luôn sử dụng một lần, đáng tiếc cổ họng không thể lập tức phù hợp, thiếu chút nữa hát lệch một âm, may mà cậu đúng lúc sửa lại. Nhưng lúc này vì thử vai, Dung Hủ đã chuyên môn luyện vài ngày, hiện tại cậu đã có thể hát ra âm thanh đời trước.
Giọng nói tương tự đời trước, lại dùng kỹ xảo phát âm mà đời trước luyện tập mấy năm tìm được, hết thảy Dung Hủ đều cưỡi xe nhẹ đi đường quen, cậu tuyệt đối không bại bởi bất luận một ca sĩ nào.
Trong phòng thử vai hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người ngưng thần nghe bài hát này, mà thiếu niên đứng ở giữa phòng dường như chậm rãi trầm tĩnh lại. Hai chân cậu không khép lại chặt như vậy nữa, ngón tay cũng không còn run rẩy, âm thanh cậu càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang, thật giống như biểu diễn trong tàu điện ngầm rộng mở trống trải.
Để làm cho tiếng hát của mình có thể được càng nhiều người nghe thấy, cậu vượt qua ngượng ngùng, đi vào trong tàu điện ngầm dòng người như nước. Để có thể được mọi người nghe thấy tiếng hát, cậu cất tiếng hát thật lớn, để âm thanh của mình trở thành ca khúc chủ đề mà người người đều thích nghe.
Dần dần, trên mặt cậu thêm một chút sung sướng, cậu nhắm hai mắt lại, càng thêm vui vẻ ca hát.
Tiếng ca uyển chuyển nhẹ nhàng tựa như thanh tuyền va chạm núi đá, nước chảy rào rào vang vọng, cái loại cảm xúc vui vẻ trong sáng này hình thành màu sắc ấm áp trên không trung, gần như có thể trực tiếp lây nhiễm mỗi người.
Cậu hát đến chân thành tha thiết, cậu hát đến sung sướng thoải mái, khi kết cục bài hát dừng ở một câu “có lẽ có một ngày, chúng ta có thể đi đến trạm cuối cùng của cuộc đời”, bỗng nhiên! Cậu mở hai mắt ra, cười nhìn về phía nhóm người phỏng vấn ở trước mặt cách đó không xa.
Tóc đen hỗn độn giao nhau che trên đôi con ngươi trong suốt, che phủ vầng trán đầy đặn của cậu, lại làm cho ánh mắt sạch sẽ chờ mong thấp thoáng giữa sợi tóc. Loại ánh mắt lóe ra mong đợi này, khiến Lương đạo không khỏi hơi giật mình, chờ đến khi ông lấy lại tinh thần, thiếu niên này đã hát ra một chữ cuối cùng, sau đó đứng dậy, khom người.
Một màn này, Dung Hủ thử vai chấm dứt!
Dù sao Lương đạo cũng đã quay phim hơn hai mươi năm, ông rất nhanh bình tĩnh lại, nói: “Rất tốt, cậu có thể đi về trước.”
Dung Hủ cũng không giống một vài diễn viên mới, vội vàng đến hỏi đạo diễn về kết quả thử vai của mình, mà là cười gật gật đầu, lễ nghi mười phần khom người, nói: “Cám ơn, tôi rời đi trước.”
Thái độ như vậy khiến cho sáu người trong phòng đều không khỏi nhìn cậu thêm vài lần, chờ sau khi xác nhận Dung Hủ thật sự rời đi, người sản xuất vỗ vỗ tay, nói: “Chỉ tâm tính này mà nói, Dung Hủ này còn tốt hơn Tiêu Cảnh Sơn ngày hôm qua. Ngày hôm qua Tiêu Cảnh Sơn biểu hiện không trầm ổn như cậu ta, đem so sánh, còn thật sự đoán không ra, Tiêu Cảnh Sơn ra mắt tám năm, Dung Hủ này mới ra mắt mấy tháng.”
“Cậu ta diễn không tồi.” Lương đạo nói rằng.
Mọi người nhất trí gật đầu: “Cậu ta hát cũng tốt hơn Tiêu Cảnh Sơn ngày hôm qua nhiều, hát tốt, diễn cũng vô cùng tốt.”
Trước khi thử vai Lương đạo nói, Dung Hủ rút được đề mục thứ ba, nhưng trên thực tế, nào có đề mục thử vai gì? Ở chỗ này, đoàn phim dùng một chút mánh lới, tất cả đề mục thử vai của bọn họ đều là để diễn viên biểu diễn cảnh tượng Lăng Tiêu hát «Tầng mây màu đen» ở cửa tàu điện ngầm, không có ngoại lệ.
Như vậy mà nói, Dung Hủ mọi thứ đều vô cùng xuất sắc, ngay cả người sản xuất vốn dĩ vô cùng không tín nhiệm cậu, cho rằng cậu là người mới cũng miệng đầy khen ngợi, nhưng mà biên kịch lại nghiêm túc nói rằng: “Diện mạo không phù hợp.”
Mọi người lập tức im miệng không nói.
Bộ dạng Lăng Tiêu không xấu, nhưng căn bản không tính là đẹp, chỉ có thể nói là mặt đại chúng. Khí chất thêm điểm cho hắn, tính cách của hắn cũng làm cho bạn hắn đều cảm thấy hắn thực tốt, nhưng mà bề ngoài Dung Hủ thật sự phát triển quá mức, thực khó liên hệ cùng một chỗ với Lăng Tiêu.
Nghĩ nghĩ, bên đầu tư nói rằng: “Lăng Trăn buổi chiều, diện mạo cũng không quá phù hợp đi?”
Biên kịch lại nói: “Lăng Trăn không xinh đẹp như Dung Hủ này, Dung Hủ diễm lệ hơn một chút. Có điều phù hợp nhất chính là Tiêu Cảnh Sơn, diễn xuất của hắn luôn luôn không tồi, diện mạo trong số tiểu sinh cũng không phải quá xuất sắc.”
Năm người còn nói trong chốc lát, ngay cả Lương đạo cũng chậm rãi bị biên kịch thuyết phục, nhưng vừa lúc đó, người phụ nữ thần bí ngồi ở ngoài rìa một câu cũng chưa nói đã từ từ đứng lên, đi đến cửa.
Lương đạo lập tức sửng sốt: “Hinh Nhu?!”
Người phụ nữ thần bí chậm rãi xoay người, rốt cuộc đưa tay, tháo kính râm xuống. Khi nhìn đến cặp mắt kia, năm người trong phòng đều lập tức sửng sốt. Chỉ thấy cặp mắt sáng ngời dịu dàng kia phủ một tầng ánh nước nhàn nhạt, đôi mắt ấy đẹp vô cùng, hốc mắt có một chút đỏ lên, dường như cố nén nước mắt.
Nếu hiện tại Dung Hủ còn ở nơi này, cậu nhất định có thể gọi ra tên của người này: Hà Hinh Nhu.
Mười lăm năm trước, Ôn Tuyền vừa mới ra mắt, khi đó sao nữ hot nhất Hoa Hạ chính là Hà Hinh Nhu. Hà Hinh Nhu cầm giải ảnh hậu Kim Phượng ba lần, một lần cầm nữ phụ xuất sắc nhất Oscar, một lần cầm ảnh hậu Berlin, đã từng là nữ thần một thời, nhưng mà mấy năm gần đây lại dần dần vắng bóng, rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Có người nói cô đã hết thời, sợ phòng bán vé bộ phim tiếp theo bị sụp, cho nên không dám đóng phim nữa, nhưng fan điện ảnh của cô lại không để ý tới lời nói này, một người cũng không có rời đi.
Mà giờ khắc này, Hà Hinh Nhu đứng ở chỗ này, dùng lời nói kiên định từng chữ nói rằng: “Dung Hủ chính là Lăng Tiêu, Tiêu Cảnh Sơn không được, người thử vai kế tiếp tôi cũng không muốn xem nữa. Tôi yêu cầu, để Dung Hủ đến diễn Lăng Tiêu!”
Xế chiều hôm đó, Dung Hủ và La Chấn Đào ở lại thành phố S chờ đợi kết quả thử vai. Nếu kết quả thử vai thông qua, vậy cậu tự nhiên không cần rời đi, phải trực tiếp đi theo đoàn phim chuẩn bị khởi động máy và quay diễn. Mà ở thành phố B, một người đàn ông đã nhận được tin nhắn.
[ Từ Tấn: Dung Hủ thông qua thử vai, Hà Hinh Nhu điểm danh muốn cậu ta. ]
Nhìn đến nửa câu đầu, Tần Trình vừa lòng gật đầu, nhìn đến nửa câu sau, hắn nhíu mi lại, hồi âm một tin nhắn: [ vì sao Hà Hinh Nhu điểm danh muốn cậu ấy? Lúc thử vai Hà Hinh Nhu có phản ứng gì với cậu ấy, có làm ra hành động gì vượt mức không? ]
[ Từ Tấn:… ]
Không bao lâu, điện thoại Từ Tấn trực tiếp gọi sang: “Cậu nghĩ cũng quá nhiều đi, chẳng lẽ cậu không phát hiện, Hà Hinh Nhu vẫn luôn thích Lăng Tiêu sao? Tôi nghĩ trước kia cậu với hai người bọn họ cùng tham gia lễ trao giải nhiều lần vậy, hẳn là đã sớm phát hiện chứ. Có điều Lăng Tiêu dường như không thích Hà Hinh Nhu, «Tầng mây màu đen» lần này chính là Hà Hinh Nhu tổ chức ra, mấy năm này cô ấy tránh bóng hẳn là bị việc Lăng Tiêu đột nhiên bệnh chết đả kích.”
Nghe xong lời này, Tần Trình thản nhiên “à” một tiếng, giống như cái người chuyện bé xé ra to vừa rồi căn bản không tồn tại.
Từ Tấn không nghĩ quá nhiều, theo bản năng nói rằng: “Cậu quan tâm Dung Hủ như vậy, hình như có chút quá mức nhỉ, Tần phu nhân bảo cậu chú ý cả cuộc sống riêng tư của cậu ta hả? Hơn nữa dù Hà Hinh Nhu là coi trọng cậu ta mới điểm danh yêu cầu cậu ta diễn, vậy cũng không có gì đi. Nói như thế nào thì Hà Hinh Nhu hiện tại cũng chỉ mới ba mươi tám tuổi, bảo dưỡng rất tốt, tuy rằng Dung Hủ… ý, hình như cậu ta hơi bị nhỏ, nhưng nếu là lưỡng tình tương duyệt, cũng không có gì đi.”
Đôi mắt sắc bén phút chốc nhíu lại, âm thanh lạnh như băng của Tần Trình theo ống nghe truyền tới: “Hóa ra anh thích tình yêu chị em.”
Từ Tấn: “… Tôi có bạn gái có được không!”
Tần Trình: “À, hóa ra anh đã yêu đương chị em rồi.”
Từ Tấn: “Bạn gái của tôi nhỏ hơn tôi hai tuổi!!!”
Tần Trình: “À.”
Từ Tấn: “…”
Đột nhiên lạnh nhạt như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì hả!!!
Từ Tấn vốn đang muốn nói thêm gì đó, nhưng mà người đàn ông kia lại trả lời hắn, chỉ còn lại có một chữ “à”. Theo một chữ “à” này, Từ Tấn thế mà lại còn kỳ dị nghe ra một chút… sát khí!
Vốn định nhanh chóng cúp điện thoại báo bình an, nhưng ngay khi Từ Tấn tính toán cúp điện thoại, lại nghe thấy âm thanh trầm thấp từ tính của người đàn ông chậm rãi vang lên: “Bao giờ bọn họ khởi động máy, hình như trực tiếp ở thành phố S nhỉ? Ngày mai anh đặt cho tôi vé máy bay đi thành phố S, tôi đi thương lượng với đoàn phim trước một chút.”
Trong lòng Từ Tấn run lên: “Cậu muốn thương lượng cái gì?”
Tần Trình như lẽ đương nhiên mà nói: “Thương lượng chuyện tôi muốn cảnh diễn.”
Từ Tấn: “…” Cớ nào luôn có loại dự cảm không may…
Ôm loại tâm tình quỷ dị “hình như không quá thích hợp, chỉ có điều nếu hỏi ra khỏi miệng luôn cảm thấy sẽ chọc thủng thứ gì đó không đúng”, Từ Tấn vô cùng nhanh nhẹn đặt vé máy bay. Do dự đến cuối cùng, hắn cũng đặt một vé cho mình, phòng ngừa cái vị đại thiếu gia luôn không chịu trách nhiệm nhà mình lại làm ra chuyện gì bất thường.
Chờ đến tối, Dung Hủ mới nhận được thông báo của đoàn phim «Tầng mây màu đen», xác nhận thông qua thử vai. Cậu không phản ứng gì quá lớn, La Chấn Đào lại vui sướng mở một bình rượu để chúc mừng.
Tiêu Cảnh Sơn nhận được kết quả, chỉ là thất vọng một trận, liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Mà ở trong một khách sạn cấp năm sao nào đó ở thành phố S, một thanh niên anh tuấn suất khí tức giận đến độ vứt cái ly xuống đất, vỡ thành vụn.
“Dung Hủ? Sao lại là Dung Hủ? Lần trước cậu ta đóng cái phim «Mai phục» rách nát rác rưởi thế mà lại có rating cao hơn «Mùa hạ chân thật» của tôi nhiều như vậy, cái này cũng thôi, đó là vấn đề kịch bản nát, không liên quan tới tôi. Nhưng hiện tại dựa vào cái gì cậu ta lấy được nhân vật? Tôi có điểm nào không bằng cậu ta? Cậu nói đi, tôi có điểm nào không bằng cậu ta!”
Tiểu trợ lý nhanh chóng đi thu dọn mảnh nhỏ dưới đất.
Lăng Trăn giận dữ ngồi ở trên sofa, vừa nhấc đầu, vừa lúc nhìn thấy trên TV, bài hát đầu phim «Tranh giành» chợt lóe qua ——
Thế mà lại lại có Dung Hủ kia!
“Tắt cái TV rách nát này đi! Xem «Tranh giành» cái gì, có cái gì hay!”
Tiểu trợ lý vâng vâng dạ dạ gật đầu, lại đi tắt TV.
Lăng Trăn ngồi ở trên sofa, nghĩ sao cũng cảm thấy bực mình, hắn hỏi: “Cậu xem «Tranh giành» chưa, cậu ta ở trong đó biểu hiện thế nào? Có phải rất hỏng bét hay không?”
Tiểu trợ lý do dự trong chốc lát, nói rằng: “Nhân vật hắn diễn tối hôm nay mới lên sân khấu, em còn chưa thấy được hắn…”
“Ha hả, «Tranh giành» có cái gì hay, cậu xem Dung Hủ đó làm gì. Cũng không biết cậu ta dùng thủ đoạn gì, thế mà lại có thể chen rớt tôi và Tiêu Cảnh Sơn, lấy được diễn viên chính «Tầng mây màu đen». Thật sự là lợi hại, người mới thời buổi này, đều vô cùng…”
Tiểu trợ lý muốn cãi lại, nhưng nhìn biểu tình cuồng vọng tự phụ của Lăng Trăn, cậu ta chỉ có thể yên lặng cúi đầu tiếp tục thu dọn mảnh vỡ, sau đó trong lòng nghĩ: kỳ thật «Tranh giành» thật sự rất hay, tập này đã báo trước có Dung Hủ lên sân khấu, dường như rất hay đó…
Giờ phút này, trên mảnh đất Hoa Hạ, vô số khán giả đều canh giữ ở trước mặt TV, coi «Tranh giành».
Chỉ thấy trên màn ảnh TV, một con thuyền nhỏ trôi nổi trên sông, nữ tướng quân trẻ tuổi oai hùng từ xa xa nhìn thấy tòa lầu, hai mắt cô nhíu lại, mệnh lệnh thủ hạ chèo nhanh hơn một chút. Rốt cuộc, bọn họ lên bờ, đi tới trước tòa lầu kia.
Nữ tướng quân xinh đẹp hiên ngang ngẩng đầu nhìn chữ to rồng bay phượng múa trên tấm biển, giọng điệu lạnh lùng nói: “Vọng Thu các. Đây là… Vọng Thu các được người Mặc Sĩ được thiên hạ ư?”
Ngay sau đó, mọi người đồng thời nâng bước tiến vào!
Hết chương 31
Tần Tranh Tranh: đóng phim đóng phim, cùng đóng phim ~ Dung Dung, chúng ta cùng đóng phim đi ~! Bảo bảo cũng hông phải là tận lực đóng phim với em đâu, bảo bảo mới hông có muốn đóng phim chung với em đâu, em xem, là đoàn phim mời bảo bảo đó ~ chume =3=
Dung Dung:… Thật sự không thể xin đổi công sao?
Đoàn phim này tuy rằng chỉ quay một bộ điện ảnh truyện ký nhân vật chi phí thấp, nhưng ở phương diện bối cảnh đạo cụ lại một chút cũng không hàm hồ. Từ lúc Dung Hủ vào đoàn phim tới giờ, nhìn thấy rất nhiều nhân viên công tác đang không ngừng bận rộn, bố trí cảnh tượng và chế tác đạo cụ. Chờ lúc cậu tiến vào phòng thử vai, liếc mắt một cái liền thấy được sáu người ngồi một hàng.
Diễn viên chính, biên kịch, người sản xuất, bên đầu tư và đạo diễn đã định.
Đây chính là tổ hợp người phỏng vấn thử vai bình thường.
Nhưng mà trong phòng thử vai «Tầng mây màu đen», lại ngồi sáu người. Ngồi ngoài cùng là một người phụ nữ Dung Hủ không quen, đối phương đeo một cái kính râm màu đen, khăn quàng cổ màu vàng nhạt che non nửa khuôn mặt, chỉ khiến người ta cảm thấy khí chất tao nhã, lại thấy không rõ bộ dáng chân thật.
Tầm mắt dừng lại một chớp mắt trên thân người kia, Dung Hủ rất nhanh dời ánh mắt đi chỗ khác. Cậu cười chào hỏi tất cả người phỏng vấn, tiếp đó liền nghe Lương đạo ngồi ở chính giữa mở miệng nói rằng: “Hình tượng cậu rất ưu tú, khí chất cũng không tồi. Dung Hủ, trực tiếp thử vai đi, cậu rút được đoạn diễn thứ ba, chúng tôi rất chờ mong cậu biểu diễn.”
Giọng điệu Lương đạo nói chuyện thực khách sáo, thái độ giải quyết việc chung. Có điều đây cũng là chuyện đương nhiên, buổi tối ngày hôm trước Dung Hủ nhận được tin tức, hóa ra đoàn phim «Tầng mây màu đen» không chỉ mời mình thử vai, còn mời cả hai tiểu sinh hạng một —— Tiêu Cảnh Sơn và Lăng Trăn.
Bản thân Tiêu Cảnh Sơn chính là người thành phố S, nghe nói ngày hôm qua đã hoàn thành thử vai, thành tích vô cùng ưu tú. Mà Lăng Trăn lại từ Anh quốc chạy về Hoa Hạ, nghe nói xế chiều hôm nay mới có thể đến thành phố S thử vai.
Cho nên, Dung Hủ là người thử vai thứ hai.
Nghe Lương đạo nói, Dung Hủ lễ phép lên tiếng trả lời, sau đó không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đi tới trước một vách tường đạo cụ đã bố trí sẵn giữa phòng. Trước hết cậu cầm đàn ghita đặt dưới đất lên, thoáng thử âm sắc một chút, tiếp đó vươn tay vuốt tóc mình loạn thêm một chút.
Động tác này ánh vào trong mắt sáu người phỏng vấn, chỉ có Lương đạo và người phụ nữ thần bí kia hơi hơi nhúc nhích, còn lại đều ngồi ngay ngắn.
Hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, khi thiếu niên lại mở to mắt, trong mắt cậu thêm một tia mê man, nhưng mà khóe môi lại hơi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng. Cậu ngửa ra sau tựa vào trên vách tường, tay trái ấn dây đàn, tay phải nhẹ nhàng chơi đùa.
Ngay sau đó, tiếng hát réo rắt ấm áp từ trên người thiếu niên nhìn như đơn bạc này phát ra.
Đàn ghita là một loại nhạc cụ vô cùng dễ học, có thể nói là một trong những nhạc cụ tốt nhất để nhập môn. Chỉ cần bạn muốn học đàn ghita, mấy tháng là có thể đàn ra một bài, rất nhiều nam sinh đều người sau tiếp người trước mà đi học đàn ghita: bởi vì các nữ sinh đều rất thích nam sinh đàn ghita.
Giống như hiện tại, ngọn đèn sáng ngời chói mắt chiếu vào trên người thiếu niên, đem bóng dáng của cậu từ từ kéo dài, chiếu ra một hình bóng cô độc lay động trên vách tường. Cậu nghiêm túc hát, hát thực lớn tiếng, dường như một chút cũng không sợ hãi, nhưng mà ánh mắt có chút né tránh lại vẫn không dám ngẩng đầu.
Lương đạo trầm tư nhìn về phía chân Dung Hủ, chợt phát hiện, cậu thế mà hai chân khép lại, đứng vô cùng câu nệ!
Không chỉ thế, thiếu niên này còn buộc chặt cơ bắp cả người, nếu tinh tế quan sát còn có thể phát hiện, ngón tay đánh đàn của cậu cũng có một chút run rẩy mỏng manh. Cậu đang khẩn trương, cậu đang thấp thỏm, hoặc là nói… cậu đang thẹn thùng!
“Mùa hè qua một vòng, chờ em lại thêm một năm.”
“Tầng mây màu đen bay qua chân trời, trong lúc quay đầu gặp được khuôn mặt tươi cười của em…”
Cái gì là mối tình đầu? Rất nhiều fan âm nhạc nói, từ giọng hát của Lăng Tiêu, họ nghe được mối tình đầu.
«Tầng mây màu đen» có một cái tên nhìn như thực âm u, nhưng mà đây lại là một bài tình ca vô cùng dịu dàng. Chàng trai yêu một cô gái, ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau ở đài phun nước, chờ đến ngày cuối cùng của mùa hè, chàng trai lại tới đài phun, nhưng không nhìn thấy cô gái chưa từng nói chuyện nhiều kia.
Vì thế hắn lại đợi một năm, chờ đến mùa hè kế tiếp. Sau đó vào ngày mùa hè cuối cùng, hắn nhìn thấy không trung bị tầng mây màu đen che phủ, hắn hát ra bài hát này. Hắn không có một chút thống hận, không có một chút bi thương, chỉ là cảm thấy vui vẻ vì mình đã từng có được hồi ức đẹp đẽ như vậy.
Sau đó khi mây đen chậm rãi bay đi, hắn xoay người một cái, lại gặp khuôn mặt tươi cười rực rỡ xán lạn kia.
Giai điệu bài hát này rất đơn giản, ca từ cũng không phiền phức hoa lệ cho lắm, nhưng thứ đơn giản chất phác như vậy lại có thể đả động lòng người nhất. Khi Lăng Tiêu dùng âm thanh trong suốt sạch sẽ của hắn hát ra «Tầng mây màu đen», mỗi một fan ca nhạc đều sẽ không kìm lòng nổi mà mỉm cười, nhớ tới mối tình đầu của mình, nhớ tới một đoạn tình cảm trước đây.
Không có bi thương, chỉ có cảm ơn: cảm ơn bạn, để tôi có được hồi ức tốt đẹp như vậy.
Dù Dung Hủ có toàn năng như thế nào đi nữa, cũng không có khả năng vượt qua Lăng Tiêu trên mặt giọng nói. Đời trước cậu cũng từng ca hát, phát hành rất nhiều đĩa nhạc, ở giới ca hát cũng có địa vị hết sức quan trọng. Nhưng mà đêm qua khi Dung Hủ chính tai nghe thấy bài «Tầng mây màu đen», âm hưởng từ trong âm thanh vượt qua hơn hai mươi năm truyền ra, khiến cậu nhịn không được động dung, cũng làm cho cậu cảm thấy tiếc hận cho đối phương.
Đời trước Dung Hủ ra mắt nhờ đóng phim, sau đó lại lấn sân sang ca hát, cũng nhận được giải ca khúc vàng mấy lần. Giọng cậu cũng không tính là độc đáo cỡ nào, chỉ là cậu trả giá đủ nhiều, cậu dùng kỹ xảo phong phú để bù lại sự bình thường bẩm sinh của mình, còn tiêu phí mấy năm tìm ra điểm phù hợp với giọng mình, khai phá ra cách hát độc đáo.
Ngày đó lúc song ca «Chiến thanh» với Đường Mộng Lam, Dung Hủ cũng muốn thử phương pháp phát âm mà đời trước mình vẫn luôn sử dụng một lần, đáng tiếc cổ họng không thể lập tức phù hợp, thiếu chút nữa hát lệch một âm, may mà cậu đúng lúc sửa lại. Nhưng lúc này vì thử vai, Dung Hủ đã chuyên môn luyện vài ngày, hiện tại cậu đã có thể hát ra âm thanh đời trước.
Giọng nói tương tự đời trước, lại dùng kỹ xảo phát âm mà đời trước luyện tập mấy năm tìm được, hết thảy Dung Hủ đều cưỡi xe nhẹ đi đường quen, cậu tuyệt đối không bại bởi bất luận một ca sĩ nào.
Trong phòng thử vai hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người ngưng thần nghe bài hát này, mà thiếu niên đứng ở giữa phòng dường như chậm rãi trầm tĩnh lại. Hai chân cậu không khép lại chặt như vậy nữa, ngón tay cũng không còn run rẩy, âm thanh cậu càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang, thật giống như biểu diễn trong tàu điện ngầm rộng mở trống trải.
Để làm cho tiếng hát của mình có thể được càng nhiều người nghe thấy, cậu vượt qua ngượng ngùng, đi vào trong tàu điện ngầm dòng người như nước. Để có thể được mọi người nghe thấy tiếng hát, cậu cất tiếng hát thật lớn, để âm thanh của mình trở thành ca khúc chủ đề mà người người đều thích nghe.
Dần dần, trên mặt cậu thêm một chút sung sướng, cậu nhắm hai mắt lại, càng thêm vui vẻ ca hát.
Tiếng ca uyển chuyển nhẹ nhàng tựa như thanh tuyền va chạm núi đá, nước chảy rào rào vang vọng, cái loại cảm xúc vui vẻ trong sáng này hình thành màu sắc ấm áp trên không trung, gần như có thể trực tiếp lây nhiễm mỗi người.
Cậu hát đến chân thành tha thiết, cậu hát đến sung sướng thoải mái, khi kết cục bài hát dừng ở một câu “có lẽ có một ngày, chúng ta có thể đi đến trạm cuối cùng của cuộc đời”, bỗng nhiên! Cậu mở hai mắt ra, cười nhìn về phía nhóm người phỏng vấn ở trước mặt cách đó không xa.
Tóc đen hỗn độn giao nhau che trên đôi con ngươi trong suốt, che phủ vầng trán đầy đặn của cậu, lại làm cho ánh mắt sạch sẽ chờ mong thấp thoáng giữa sợi tóc. Loại ánh mắt lóe ra mong đợi này, khiến Lương đạo không khỏi hơi giật mình, chờ đến khi ông lấy lại tinh thần, thiếu niên này đã hát ra một chữ cuối cùng, sau đó đứng dậy, khom người.
Một màn này, Dung Hủ thử vai chấm dứt!
Dù sao Lương đạo cũng đã quay phim hơn hai mươi năm, ông rất nhanh bình tĩnh lại, nói: “Rất tốt, cậu có thể đi về trước.”
Dung Hủ cũng không giống một vài diễn viên mới, vội vàng đến hỏi đạo diễn về kết quả thử vai của mình, mà là cười gật gật đầu, lễ nghi mười phần khom người, nói: “Cám ơn, tôi rời đi trước.”
Thái độ như vậy khiến cho sáu người trong phòng đều không khỏi nhìn cậu thêm vài lần, chờ sau khi xác nhận Dung Hủ thật sự rời đi, người sản xuất vỗ vỗ tay, nói: “Chỉ tâm tính này mà nói, Dung Hủ này còn tốt hơn Tiêu Cảnh Sơn ngày hôm qua. Ngày hôm qua Tiêu Cảnh Sơn biểu hiện không trầm ổn như cậu ta, đem so sánh, còn thật sự đoán không ra, Tiêu Cảnh Sơn ra mắt tám năm, Dung Hủ này mới ra mắt mấy tháng.”
“Cậu ta diễn không tồi.” Lương đạo nói rằng.
Mọi người nhất trí gật đầu: “Cậu ta hát cũng tốt hơn Tiêu Cảnh Sơn ngày hôm qua nhiều, hát tốt, diễn cũng vô cùng tốt.”
Trước khi thử vai Lương đạo nói, Dung Hủ rút được đề mục thứ ba, nhưng trên thực tế, nào có đề mục thử vai gì? Ở chỗ này, đoàn phim dùng một chút mánh lới, tất cả đề mục thử vai của bọn họ đều là để diễn viên biểu diễn cảnh tượng Lăng Tiêu hát «Tầng mây màu đen» ở cửa tàu điện ngầm, không có ngoại lệ.
Như vậy mà nói, Dung Hủ mọi thứ đều vô cùng xuất sắc, ngay cả người sản xuất vốn dĩ vô cùng không tín nhiệm cậu, cho rằng cậu là người mới cũng miệng đầy khen ngợi, nhưng mà biên kịch lại nghiêm túc nói rằng: “Diện mạo không phù hợp.”
Mọi người lập tức im miệng không nói.
Bộ dạng Lăng Tiêu không xấu, nhưng căn bản không tính là đẹp, chỉ có thể nói là mặt đại chúng. Khí chất thêm điểm cho hắn, tính cách của hắn cũng làm cho bạn hắn đều cảm thấy hắn thực tốt, nhưng mà bề ngoài Dung Hủ thật sự phát triển quá mức, thực khó liên hệ cùng một chỗ với Lăng Tiêu.
Nghĩ nghĩ, bên đầu tư nói rằng: “Lăng Trăn buổi chiều, diện mạo cũng không quá phù hợp đi?”
Biên kịch lại nói: “Lăng Trăn không xinh đẹp như Dung Hủ này, Dung Hủ diễm lệ hơn một chút. Có điều phù hợp nhất chính là Tiêu Cảnh Sơn, diễn xuất của hắn luôn luôn không tồi, diện mạo trong số tiểu sinh cũng không phải quá xuất sắc.”
Năm người còn nói trong chốc lát, ngay cả Lương đạo cũng chậm rãi bị biên kịch thuyết phục, nhưng vừa lúc đó, người phụ nữ thần bí ngồi ở ngoài rìa một câu cũng chưa nói đã từ từ đứng lên, đi đến cửa.
Lương đạo lập tức sửng sốt: “Hinh Nhu?!”
Người phụ nữ thần bí chậm rãi xoay người, rốt cuộc đưa tay, tháo kính râm xuống. Khi nhìn đến cặp mắt kia, năm người trong phòng đều lập tức sửng sốt. Chỉ thấy cặp mắt sáng ngời dịu dàng kia phủ một tầng ánh nước nhàn nhạt, đôi mắt ấy đẹp vô cùng, hốc mắt có một chút đỏ lên, dường như cố nén nước mắt.
Nếu hiện tại Dung Hủ còn ở nơi này, cậu nhất định có thể gọi ra tên của người này: Hà Hinh Nhu.
Mười lăm năm trước, Ôn Tuyền vừa mới ra mắt, khi đó sao nữ hot nhất Hoa Hạ chính là Hà Hinh Nhu. Hà Hinh Nhu cầm giải ảnh hậu Kim Phượng ba lần, một lần cầm nữ phụ xuất sắc nhất Oscar, một lần cầm ảnh hậu Berlin, đã từng là nữ thần một thời, nhưng mà mấy năm gần đây lại dần dần vắng bóng, rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Có người nói cô đã hết thời, sợ phòng bán vé bộ phim tiếp theo bị sụp, cho nên không dám đóng phim nữa, nhưng fan điện ảnh của cô lại không để ý tới lời nói này, một người cũng không có rời đi.
Mà giờ khắc này, Hà Hinh Nhu đứng ở chỗ này, dùng lời nói kiên định từng chữ nói rằng: “Dung Hủ chính là Lăng Tiêu, Tiêu Cảnh Sơn không được, người thử vai kế tiếp tôi cũng không muốn xem nữa. Tôi yêu cầu, để Dung Hủ đến diễn Lăng Tiêu!”
Xế chiều hôm đó, Dung Hủ và La Chấn Đào ở lại thành phố S chờ đợi kết quả thử vai. Nếu kết quả thử vai thông qua, vậy cậu tự nhiên không cần rời đi, phải trực tiếp đi theo đoàn phim chuẩn bị khởi động máy và quay diễn. Mà ở thành phố B, một người đàn ông đã nhận được tin nhắn.
[ Từ Tấn: Dung Hủ thông qua thử vai, Hà Hinh Nhu điểm danh muốn cậu ta. ]
Nhìn đến nửa câu đầu, Tần Trình vừa lòng gật đầu, nhìn đến nửa câu sau, hắn nhíu mi lại, hồi âm một tin nhắn: [ vì sao Hà Hinh Nhu điểm danh muốn cậu ấy? Lúc thử vai Hà Hinh Nhu có phản ứng gì với cậu ấy, có làm ra hành động gì vượt mức không? ]
[ Từ Tấn:… ]
Không bao lâu, điện thoại Từ Tấn trực tiếp gọi sang: “Cậu nghĩ cũng quá nhiều đi, chẳng lẽ cậu không phát hiện, Hà Hinh Nhu vẫn luôn thích Lăng Tiêu sao? Tôi nghĩ trước kia cậu với hai người bọn họ cùng tham gia lễ trao giải nhiều lần vậy, hẳn là đã sớm phát hiện chứ. Có điều Lăng Tiêu dường như không thích Hà Hinh Nhu, «Tầng mây màu đen» lần này chính là Hà Hinh Nhu tổ chức ra, mấy năm này cô ấy tránh bóng hẳn là bị việc Lăng Tiêu đột nhiên bệnh chết đả kích.”
Nghe xong lời này, Tần Trình thản nhiên “à” một tiếng, giống như cái người chuyện bé xé ra to vừa rồi căn bản không tồn tại.
Từ Tấn không nghĩ quá nhiều, theo bản năng nói rằng: “Cậu quan tâm Dung Hủ như vậy, hình như có chút quá mức nhỉ, Tần phu nhân bảo cậu chú ý cả cuộc sống riêng tư của cậu ta hả? Hơn nữa dù Hà Hinh Nhu là coi trọng cậu ta mới điểm danh yêu cầu cậu ta diễn, vậy cũng không có gì đi. Nói như thế nào thì Hà Hinh Nhu hiện tại cũng chỉ mới ba mươi tám tuổi, bảo dưỡng rất tốt, tuy rằng Dung Hủ… ý, hình như cậu ta hơi bị nhỏ, nhưng nếu là lưỡng tình tương duyệt, cũng không có gì đi.”
Đôi mắt sắc bén phút chốc nhíu lại, âm thanh lạnh như băng của Tần Trình theo ống nghe truyền tới: “Hóa ra anh thích tình yêu chị em.”
Từ Tấn: “… Tôi có bạn gái có được không!”
Tần Trình: “À, hóa ra anh đã yêu đương chị em rồi.”
Từ Tấn: “Bạn gái của tôi nhỏ hơn tôi hai tuổi!!!”
Tần Trình: “À.”
Từ Tấn: “…”
Đột nhiên lạnh nhạt như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì hả!!!
Từ Tấn vốn đang muốn nói thêm gì đó, nhưng mà người đàn ông kia lại trả lời hắn, chỉ còn lại có một chữ “à”. Theo một chữ “à” này, Từ Tấn thế mà lại còn kỳ dị nghe ra một chút… sát khí!
Vốn định nhanh chóng cúp điện thoại báo bình an, nhưng ngay khi Từ Tấn tính toán cúp điện thoại, lại nghe thấy âm thanh trầm thấp từ tính của người đàn ông chậm rãi vang lên: “Bao giờ bọn họ khởi động máy, hình như trực tiếp ở thành phố S nhỉ? Ngày mai anh đặt cho tôi vé máy bay đi thành phố S, tôi đi thương lượng với đoàn phim trước một chút.”
Trong lòng Từ Tấn run lên: “Cậu muốn thương lượng cái gì?”
Tần Trình như lẽ đương nhiên mà nói: “Thương lượng chuyện tôi muốn cảnh diễn.”
Từ Tấn: “…” Cớ nào luôn có loại dự cảm không may…
Ôm loại tâm tình quỷ dị “hình như không quá thích hợp, chỉ có điều nếu hỏi ra khỏi miệng luôn cảm thấy sẽ chọc thủng thứ gì đó không đúng”, Từ Tấn vô cùng nhanh nhẹn đặt vé máy bay. Do dự đến cuối cùng, hắn cũng đặt một vé cho mình, phòng ngừa cái vị đại thiếu gia luôn không chịu trách nhiệm nhà mình lại làm ra chuyện gì bất thường.
Chờ đến tối, Dung Hủ mới nhận được thông báo của đoàn phim «Tầng mây màu đen», xác nhận thông qua thử vai. Cậu không phản ứng gì quá lớn, La Chấn Đào lại vui sướng mở một bình rượu để chúc mừng.
Tiêu Cảnh Sơn nhận được kết quả, chỉ là thất vọng một trận, liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Mà ở trong một khách sạn cấp năm sao nào đó ở thành phố S, một thanh niên anh tuấn suất khí tức giận đến độ vứt cái ly xuống đất, vỡ thành vụn.
“Dung Hủ? Sao lại là Dung Hủ? Lần trước cậu ta đóng cái phim «Mai phục» rách nát rác rưởi thế mà lại có rating cao hơn «Mùa hạ chân thật» của tôi nhiều như vậy, cái này cũng thôi, đó là vấn đề kịch bản nát, không liên quan tới tôi. Nhưng hiện tại dựa vào cái gì cậu ta lấy được nhân vật? Tôi có điểm nào không bằng cậu ta? Cậu nói đi, tôi có điểm nào không bằng cậu ta!”
Tiểu trợ lý nhanh chóng đi thu dọn mảnh nhỏ dưới đất.
Lăng Trăn giận dữ ngồi ở trên sofa, vừa nhấc đầu, vừa lúc nhìn thấy trên TV, bài hát đầu phim «Tranh giành» chợt lóe qua ——
Thế mà lại lại có Dung Hủ kia!
“Tắt cái TV rách nát này đi! Xem «Tranh giành» cái gì, có cái gì hay!”
Tiểu trợ lý vâng vâng dạ dạ gật đầu, lại đi tắt TV.
Lăng Trăn ngồi ở trên sofa, nghĩ sao cũng cảm thấy bực mình, hắn hỏi: “Cậu xem «Tranh giành» chưa, cậu ta ở trong đó biểu hiện thế nào? Có phải rất hỏng bét hay không?”
Tiểu trợ lý do dự trong chốc lát, nói rằng: “Nhân vật hắn diễn tối hôm nay mới lên sân khấu, em còn chưa thấy được hắn…”
“Ha hả, «Tranh giành» có cái gì hay, cậu xem Dung Hủ đó làm gì. Cũng không biết cậu ta dùng thủ đoạn gì, thế mà lại có thể chen rớt tôi và Tiêu Cảnh Sơn, lấy được diễn viên chính «Tầng mây màu đen». Thật sự là lợi hại, người mới thời buổi này, đều vô cùng…”
Tiểu trợ lý muốn cãi lại, nhưng nhìn biểu tình cuồng vọng tự phụ của Lăng Trăn, cậu ta chỉ có thể yên lặng cúi đầu tiếp tục thu dọn mảnh vỡ, sau đó trong lòng nghĩ: kỳ thật «Tranh giành» thật sự rất hay, tập này đã báo trước có Dung Hủ lên sân khấu, dường như rất hay đó…
Giờ phút này, trên mảnh đất Hoa Hạ, vô số khán giả đều canh giữ ở trước mặt TV, coi «Tranh giành».
Chỉ thấy trên màn ảnh TV, một con thuyền nhỏ trôi nổi trên sông, nữ tướng quân trẻ tuổi oai hùng từ xa xa nhìn thấy tòa lầu, hai mắt cô nhíu lại, mệnh lệnh thủ hạ chèo nhanh hơn một chút. Rốt cuộc, bọn họ lên bờ, đi tới trước tòa lầu kia.
Nữ tướng quân xinh đẹp hiên ngang ngẩng đầu nhìn chữ to rồng bay phượng múa trên tấm biển, giọng điệu lạnh lùng nói: “Vọng Thu các. Đây là… Vọng Thu các được người Mặc Sĩ được thiên hạ ư?”
Ngay sau đó, mọi người đồng thời nâng bước tiến vào!
Hết chương 31
Tần Tranh Tranh: đóng phim đóng phim, cùng đóng phim ~ Dung Dung, chúng ta cùng đóng phim đi ~! Bảo bảo cũng hông phải là tận lực đóng phim với em đâu, bảo bảo mới hông có muốn đóng phim chung với em đâu, em xem, là đoàn phim mời bảo bảo đó ~ chume =3=
Dung Dung:… Thật sự không thể xin đổi công sao?
Danh sách chương