- Sao vậy Trương Tuyền? Hồ Tiểu Đông thấy Trương Tuyền ngẩn người nửa ngày không nói lời nào, liền hỏi.

- A, ta tưởng hắn là người điên, nên không lưu điện thoại của hắn lại, mà chỉ đưa cho hắn số điện thoại ảo. Thậm chí còn chưa hỏi hắn tên gì. Chỉ nghe qua hắn giới thiệu các công ty khác tên hắn là Lâm Vân thì phải.

Hiện tại Trương Tuyền chỉ cảm thấy cực kỳ hối hận.

- Ngươi, ngươi làm việc như thế mà coi được a. Ngươi là trưởng phòng phòng nhân sự, lại dùng thái độ như vậy tuyển nhân viên. Một ngành quan trọng nhất của công ty như vậy còn có thể giao cho ngươi quản lý nữa sao?

Đàm Ái Hoa nghe Trương Tuyền nói vậy, cực kỳ giận dữ trách mắng.

- Đàm tổng công không nên kích động. Trương Tuyền, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tương Đào, ngươi đóng cửa văn phòng lại.

Hồ Tiểu Đông thấy thế vội vàng khuyên nhủ Đàm Ái Hoa.

Trương Tuyền chỉ thầm thở dài. Tuy có chút ủy khuất, nhưng việc này cũng một phần là lỗi của mình. Nàng đành phải kể lại từ đầu đến đuôi câu chuyện. Cuối cùng còn nói chính mình đã nghĩ tuyển hắn tới phòng hành chính tổng hợp làm việc lặt vặt. Nhưng thấy hắn hành động không giống người bình thường, nên mới buông tha cho ý định tuyển dụng. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Mọi người sau khi nghe xong đều lâm vào trầm tư. Nếu đúng như người nọ nói, cái gì hắn cũng biết, như vậy hắn không phải là người, mà là yêu quái.

Bất quá, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Trương Tuyền. Cho dù là ai ở vị trí của Trương Tuyền, cũng đều làm như thế. Thậm chí chưa chắc bằng Trương Tuyền. Hơn nữa, theo lời kể của nàng, cả chợ việc làm lớn như vậy, chỉ có mỗi Trương Tuyền là cho người nọ cơ hội.

- Chuyện này không phải là lỗi của Trương Tuyền. Nếu đúng như lời hắn nói, vậy thì hắn rất lợi hại. Qua lời kể của Trương Tuyền, có thể đoán được hắn còn ở thành phố Phần Giang. Nếu chúng ta có thể tìm được hắn thì liền dùng cái giá cao nhất để thuê hắn. Cho dù hắn nói không đúng hết, nhưng chỉ cần hắn biết thiết kế cái mạch này, là đủ rồi.

Chủ tịch Vạn Quốc Bân kết luận.

- Chủ tịch nói đúng. Trương Tuyền, vừa nãy ta hơi có nóng giận, mong ngươi bỏ quá cho. À, mà không phải ngươi cho hắn một số điện thoại sao, chúng ta có thể dựa theo số điện thoại đó tìm tung tích của hắn.

Mặc dù Đàm Ái Hoa nói lời xin lỗi với Trương Tuyền, nhưng hiển nhiển y vẫn hy vọng Trương Tuyền có thể tìm được Lâm Vân.

Hơn nữa, trong lời nói của Đàm Ái Hoa vẫn mang theo sự trách cứ. Chỉ là chủ tịch đã lên tiếng, y cũng không muốn nói thêm gì. Chỉ gửi hy vọng tìm được người cho Trương Tuyền.

Hai mắt của Trương Tuyền sáng lên. Đúng vậy a, mình có thể khai thông cái số kia, chờ hắn gọi lại thì biết ngay.

- Tốt, ta sẽ đi khai thông số điện thoại kia ngay bây giờ. Ta sẽ tận dụng hết mọi khả năng để tìm ra người kia.

….

Lâm Vân đi dạo ở phụ cận tòa nhà Kim Thành cả buổi chiều, đã hỏi rất nhiều nhà trọ, nhưng chưa tìm được nhà trọ nào thích hợp. Không phải là không có chỗ ở, mà là giá tiền thuê quá cao, Lâm Vân không trả nổi. Phòng rẻ nhất cũng muốn năm trăm nguyên một tháng. Hơn nữa phải giao trước 3 tháng tiền nhà. Lâm Vân sờ số tiền trong túi áo. Chỉ có chưa đến tám trăm nguyên, hắn liền lắc đầu, thở dài, tiếp tục tìm kiếm.

Tòa nhà Kim Thành nằm ở chỗ tiếp giáp giữa khu Phổ Nguyên và khu Triêu Dương của thành phố Phần Giang. Lâm Vân một mực ở khu Triêu Dương tìm nhà trọ, nhưng không tìm được. Lâm Vân cũng không muốn tiếp tục ở chỗ Lão Yêu. Cũng không phải bởi vì hắn không có ý tứ, mà bởi vì nhà hàng quốc tế Mỹ Châu cách chỗ mình đi làm quá xa.

Mắt thấy trời sắp tối, Lâm Vân tìm cả chiều mà không tìm được chỗ ở, tâm tình rất buồn bực. Xem ra, hôm nay đành phải ở bên ngoài tá túc thêm một đêm vậy.

Qua ngày mai chính là kỳ nghỉ dài hạn năm ngày. Hôm nay đã là 29 tháng 4, nếu không, đợi đến ngày nghỉ dài hạn thì mình chậm rãi đi tìm. Ừ, ngày 29 tháng 4 không phải là ngày sinh nhật của Hàn Vũ Tích sao? Không biết nàng ấy đã làm xong thủ tục ly hôn chưa?

Bất quá, là sinh nhật của Hàn Vũ Tích, mình nên tặng cho nàng ấy một món quà. Hôm nay đưa cho nàng ấy đã không kịp rồi. Hiện tại chắc không tìm được phòng ở, vậy đi mua quà sinh nhật trước, ngày mai đưa cho nàng ấy cũng được.

Lâm Vân đi tới cửa hàng trang sức, nhưng hắn chỉ có hơn bảy trăm nguyên, cho dù mua một góc của khối ngọc cũng không đủ. Dạo qua một vòng, dưới sự khinh bỉ của nhân viên bán hàng, Lâm Vân đành phải thở dài, dùng hơn một trăm nguyên mua một cái dây vòng màu xanh nhạt.

Đi ra cửa hàng trang sức, hắn nghĩ cũng không thể chỉ tặng một cái dây vòng trống trơn a. Nếu không mua được cái gì đeo vào, thì mua cái khác tặng nàng ấy vậy.

Sau lưng nhân viên bán đồ trang sức vẫn còn khinh bỉ. Trong lòng hắn tự nhủ, mua không nổi ngọc để xuyên vào, có mỗi cái dây thì có tác dụng quái gì.

Bất tri bất giác lại tới chỗ có quả Minh Yên lần trước. Lâm Vân nhìn cái cây ra quả Minh Yên này, trong nội tâm rất cảm thán. Cũng nhờ cái cây này mà mới có thể giải quyết được vấn đề tu luyện. Từ nay về sau mình nhất định phải đem cái cây này đi. Cái cây này là bảo bối a! Mà hình như chỉ thấy có chỗ này mọc cây Minh Yên, chỗ khác lại không thấy.

Vuốt ve cây Minh Yên, Lâm Vân đột nhiên nghĩ tới. Nếu dùng lõi của cây Minh Yên làm đồ trang sức hoặc làm thành cái gì đó, chỉ cần đeo trên người, sẽ có tác dụng nâng cao tinh thần cho ngươi đeo nó. Còn có thể khu trừ mệt mỏi và tà khí. Nhưng mấu chốt là, mình phải đưa tinh lực của mình vào đó, lõi của cây Minh Yên mới có tác dụng. Nếu vậy, sao không chặt cái cây này, dùng lõi của nó làm thành một cái vòng cổ đưa cho Hàn Vũ Tích.

- Vũ Tích tỷ, vì sao ngày nào em cũng thấy chị mang theo cái gối này tới công ty vậy. Không thấy phiền chán sao?

Mỹ Na nhìn cái gối trong tay Hàn Vũ Tích, liền hỏi.

- Không phiền, chị cảm thấy dựa vào cái gối này rất thoải mái. Lúc ở nhà dùng máy tính, chị cũng dùng nó.

Mặt của Hàn Vũ Tích đỏ lên, vội vàng giải thích.

- Vậy sao chị không mua hai cái mà dùng. Bất quá, ánh mắt của chị không sai. Cái gối này không những đẹp về kiểu dáng, đến màu sắc cũng rất phù hợp. Nếu không, Vũ Tích tỷ, đến kỳ nghỉ dài hạn, hai chị em mình đi mua sắm thêm một cái nữa.

Mỹ Na nhìn gối dựa của Hàn Vũ Tích nói.

- Mỹ Na, buổi tối đi hát karaoke không? Tiểu Du và Hứa Khiết đều đồng ý đi. Vũ Tích đi cùng luôn nhé. Hôm nay, Thẩm Quân mời khách.

Xa xa truyền tới tiếng của Phương Bình.

- Chị không đi, Mỹ Na, em đi đi, nhớ về sớm đấy.

Hàn Vũ Tích dặn dò Mỹ Na. Đừng nói nàng vốn không thích đến những nơi ồn ào như vậy, có Thẩm Quân mời khách, nàng càng không muốn đi.

Mỹ Na biết Hàn Vũ Tích không thích đi những nơi như vậy, cũng không miễn cường. Liền chào tạm biệt rồi đi theo Phương Bình.

- Vũ Tích, đi cùng đi. Hôm nay anh vì em mới mời khách mà.

Thẩm Quân xuất hiện trước mặt của Hàn Vũ Tích, thành khẩn nói.

- Không cần, chồng của tôi đang đợi tôi về.

Thanh âm của Hàn Vũ Tích không có chút cảm tình nào.

- Vũ Tích, hôm nay là sinh nhật em, em là diễn viên chính. Anh cố ý mời tất cả mọi người đi ra ngoài chơi, chúc mừng sinh nhật em. Em nên cho anh chút mặt mũi chứ.

Thẩm Quân tiếp tục nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Tích.

Nghe Thẩm Quân nói vậy, Hàn Vũ Tích mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của nàng. Vừa sửng sốt, vừa có chút khổ sở. Không biết ai đó có nhớ ngày sinh nhật của mình hay không.

Ngược lại tên Thẩm Quân này lại nhớ được ngày sinh của nàng, khiến nàng có chút cảm động. Bất quá, nghĩ tới mục đích của y, nàng liền trả lời:

- A, vậy thì cảm ơn, nhưng chồng của tôi thực sự đang đợi tôi về.

Sắc mặt của Thẩm Quân trầm xuống. Trong lòng tự nhủ, cô nàng này thật khó dụ dỗ. Chồng ngươi đang chờ? Lừa gạt ai đó? Chồng của ngươi là tên tâm thần, ai chả biết.

- Cái này có quan hệ gì. Dù sao đầu óc của chồng em cũng không…

Thẩm Quân lập tức ngừng lời.

Hàn Vũ Tích nghe thấy vậy, sắc mặt liền phát lạnh. Bỗng nhiên nàng lộ vẻ kinh hỉ. Thẩm Quân thấy nàng vui vẻ, trong lòng thở dài một hơi, vẫn còn cơ hội.

- Lâm Vân.

Hàn Vũ Tích kinh hỉ vì nàng nhìn thấy Lâm Vân rõ ràng đứng ở chỗ cây dại lúc trước. Nàng liền không chút suy nghĩ chạy tới, chỉ để lại Thẩm Quân với vẻ âm trầm trên mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện