Vùng đất Đại Chu lập triều, dư nghiệt tiền triều hống hách ngang ngược, đứng đầu là công chúa cuối cùng của Đại Tề, phong hiệu Gia Hòa, nàng ta từng nhiều lần nữ cải nam trang, liên lạc với thuộc hạ cũ, dấy lên làn sóng này tới làn sóng khác, thời gian trôi qua cũng đã hơn trăm năm, Đại Tề dần dần bị nhấn chìm trong dòng lịch sử dài đằng đẵng, rất ít người ngược dòng tìm hiểu sự tích của nàng ta, chỉ có hoàng thất Đại Chu là còn lưu giữ lại bức họa tượng này.

"Thảo dân oan uổng, công chúa điện hạ, cái này… cái này… thật sự oan uổng, thảo dân chẳng biết gì cả..." Người đàn ông lo lắng bắt đầu biện hộ, lúc này, cho dù có thế lực quyền quý đứng phía sau, hắn ta cũng không dám xảo biện.

Đại Chu thống trị hàng trăm năm nay, là thời kỳ thái bình thịnh thế dân chúng an nhàn, dư nghiệt tiền triều đã dần dần bị trừ sạch, nhưng vẫn là một điều đại kỵ.

Trần Cao Khác sửng sốt, hỏi: "Những gì mà công chúa nói, tha thứ cho Cao Khác không dám gật bừa, Gia Hòa sớm đã chết hơn trăm năm, tướng mạo như thế nào, làm sao người thời nay có thể biết được..."

“Ngươi đang chất vấn bổn cung?” Hiếm thấy Khương Linh bày ra bộ mặt lạnh lùng: “Khoan nói sử tích trong cung nhiều vô số kể, cũng có mấy bức họa đồ, chỉ nói dáng chữ được khắc trong bức họa này, chính là hai chữ “Gia Hòa”, thể chữ thường dùng của hoàng thất Đại Tề."

Một lão ông vượt qua những trang hán kia tiến lên quan sát, khi nhìn thấy dấu khắc nhỏ bên dưới thì không khỏi cảm thán: "Không sai, công chúa nói rất đúng, đây quả thật là thể chữ thường dùng của hoàng thất Đại Tề, hiện tại đã rất hiếm thấy, vậy mà công chúa lại biết?"

"Ngươi chưa từng nghe nói sao? Công chúa của bọn ta thông minh từ nhỏ, lại giỏi vẽ tranh, chẳng phải chỉ là hư danh!"

"Đúng vậy, hàng trữ vật cũng hại người quá đấy, thứ này mà cũng dám bán sao?"

Nghe những lời bàn tán bên tai, trong mắt Trần Cao Khác hiện lên một tia kinh ngạc, những gì nàng nói đều là sự thật? Làm sao có thể như thế!

Nếu như ngay từ đầu Khương Linh đã nhận ra bức tranh này, sao lại đợi đến bây giờ mới nói? Hoặc là… đôi mắt hắn đột nhiên nhìn về phía Mục Diễn, ánh mắt trở nên âm trầm.



Là hắn? Chỉ có hắn nói chuyện với Khương Linh.

Kết quả thế nào Khương Linh cũng chẳng bận tâm, thật ra phụ hoàng cũng chẳng xem trọng những thứ này, dư nghiệt tiền triều cho dù có tồn tại đến bây giờ, cũng chẳng thể gây nên sóng gió gì, chỉ cần hàng trữ vật xử lý bức họa này, cũng sẽ không rước phải đại họa.

Đoàn người bước ra khỏi hàng trữ vật, đợi ở bên ngoài, Khương Yến mới có thể hoàn hồn lại, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc: "A Linh, làm sao muội lại biết..."

“Không phải ta, mà là Mục Diễn.” Khương Linh cong mi cười, ngẩng đầu lên nhìn hắn, càng nhìn nàng càng cảm thấy hài lòng: “Hôm nay Mục Diễn đúng là đại công thần của ta, ta phải trọng thưởng đàng hoàng mới được."

Vàng bạc châu báu quá tầm thường rồi, Mục Diễn nhất định sẽ không thích, mặt nạ bảo kiếm hắn cũng đã có sẵn... Khương Linh suy nghĩ một hồi, cuối cùng xua tay, nghênh ngang mà nói: "Bất kể ngươi muốn cái gì, ta cũng sẽ mua cho ngươi."

Trong mắt Mục Diễn toát lên vẻ hiền dịu, cúi đầu, khóe môi hơi nhếch lên, nở nụ cười không thể nhạt hơn nữa: "Có thể giúp được công chúa là tốt rồi."

Khương Linh mở to hai mắt, vẻ mặt không tin nhìn Mục Diễn, là nàng hoa mắt rồi sao? Vậy mà nàng lại nhìn thấy cục sắt như Mục Diễn mỉm cười rồi, còn cười rất là đẹp nữa, khiến người ta không kìm được muốn đưa tay lên nựng gương mặt của hắn.

“Vậy ta nhắc ngươi nhớ trước, đợi lúc trở về sẽ thưởng cùng luôn.” Khương Linh siết chặt bàn tay nhỏ bé, định trở về sẽ tìm cơ hội sờ vào gương mặt này của hắn, xem thử có phải nó cũng mềm giống như của nàng không.

Khương Yến nhìn nàng chỉ mang theo ý cười, cũng không có ý truy cứu, trong đầu không kìm được cơn đau nhức âm ỉ.

Một tên ám nô xuất thân từ ám vệ doanh như Mục Diễn, làm sao lại hiểu rõ bức họa tự này, còn biết cả công chúa tiền triều… muội muội ngốc này của hắn không hề nghi ngờ gì sao? Trên đường phố náo nhiệt, Khương Linh đứng bên cạnh Mục Diễn, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào.



Khương Yến càng nhìn càng khó chịu, hắn mới là nhị ca thân thiết nhất của A Linh, Mục Diễn chỉ là một tên ám vệ nhỏ bé, đâu có xứng để A Linh mỉm cười với hắn?

Càng huống hồ, con người Mục Diễn hung sát khó cản, thân phận lại càng bất minh, nói là ám nô từ ám vệ doanh dưỡng ra, có thể nhận ra tranh cổ của tiền triều, trong đó chắc chắn có điểm kỳ hoặc.

Tâm tư A Linh đơn giản thuần khiết, chẳng có lòng dè chừng người ngoài, lỡ như dẫn sói vào nhà thì toi rồi.

Khương Yến nhíu mày càng lúc càng sâu, rốt cuộc cũng không nhịn được mà tiến lên, kéo A Linh về phía mình, xị mặt hỏi: "Làm sao ngươi biết chuyện này?"

“Nhị ca?” Khương Linh sửng sốt, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Thấy nàng vẫn tỏ ra không biết gì, Khương Yến hừ lạnh một tiếng, giương mắt nhìn Mục Diễn: "Nếu ngươi xuất thân từ trong ám vệ doanh, căn bản không có cơ hội hiểu biết những thứ này, càng không thể biết được công chúa tiền triều… rốt cuộc ngươi có thân phận gì?"

Khương Linh sững sờ bất giác nhìn Mục Diễn, nàng quả thật cũng không ngờ tại sao Mục Diễn lại biết những thứ này, cũng không nghi ngờ lời nói của hắn là thật hay giả, dường như nàng đã vô tình cảm nhận được, Mục Diễn sẽ không bao giờ lừa gạt nàng.

Từ khi nào mà nàng lại tin tưởng hắn như thế? Trong mắt Khương Linh có một tia mơ hồ.

“Nói, rốt cuộc ngươi là ai?” Giọng điệu của Khương Yến càng trở nên lạnh lùng, gắt gao, khí thế ở trên địa vị cao đã lâu hoàn toàn bộc phát, cung nhân đi theo xung quanh cũng đều câm như hết, cúi đầu chẳng dám hó hé, nhưng chỉ có Mục Diễn vẫn làm thinh.

Quả thật hắn chẳng chút mảy may gì, cho dù Khương Yến thân là hoàng tử tôn quý nhất của Đại Chu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện