Cho đến khi Huyền phi vào cung, mọi ảo tưởng của nàng đều bị mờ nhạt dần, Khương Linh ngoan cố không chịu thua, nàng không ngại phản nghịch lại phụ hoàng, nàng chỉ có một mẫu hậu và cũng không cần người thứ hai.
Khương Linh không muốn dò hỏi hay kiểm tra tình cảm của phụ hoàng và mẫu hậu, mẫu hậu ra đi đã nhiều năm, phụ hoàng vì bà ấy mà bấy lâu nay vẫn không nạp phi, đã đủ thiệt thòi rồi.
"Là nhi thần không thích Liên Châu mới bảo người ra tay." Khương Linh cúi đầu nói nhỏ: "Nhi thần biết sai, xin nhận tội."
Sắc mặt Khương Chiếu lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia sát ý, hắn nhắm hai mắt lại, cuối cùng thở dài một hơi, ôm chặt Khương Linh trong lòng, cẩn thận vuốt ve mái tóc dài của nàng.
"Phụ hoàng trách lầm A Linh rồi." Khương Chiếu nhẹ nhàng nói: "Là lỗi của phụ hoàng."
Khương Linh ôm chặt Khương Chiếu, mũi có chút cay cay, nàng đã mất mẫu hậu, tuyệt đối không thể mất phụ hoàng.
Huyên phi đang đứng ở một bên làm nền cuối cùng cũng bắt đầu hoảng sợ, chuyện này diễn ra rất khác với những gì nàng ta mong đợi, hoàng hậu đã chết nhiều năm, nếu hoàng đế thực sự nhớ nhung, tại sao lại bắt mẫu tộc của nàng ấy đến nơi Tây Nam xa xôi? Nàng ta nghĩ không thấu.
Khương Chiêu từ đầu đến cuối không hề nhìn nàng ta, Huyên phi nghiến răng nghiến lợi, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội: "Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp vô ý mạo phạm tiên hậu, càng vô ý mạo phạm công chúa, chỉ nghĩ nơi này dẫu sao cũng là nơi công chúa lớn lên, tổ chức sinh thần chắc nàng sẽ rất thích, ai ngờ Liên Châu nó, nó lại hiểu lầm ý của thần thiếp… hoàng thượng thứ tội, thần thiếp thật sự không biết chuyện này!"
Huyên phi nước mắt lăn dài, nàng ta khóc như lê hoa đái vũ, trông rất đáng thương.
"Hoàng thượng minh giám, thần thiếp tuyệt đối không có ý mạo phạm..."
Khương Chiếu nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, cúi xuống nhìn Khương Linh, nhẹ giọng hỏi: "A Linh muốn tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu?"
Khương Linh suy nghĩ một hồi: "Nhi thần muốn ở Hữu Phiên Điện."
Cung nhân hầu hạ trong Chiêu Dương Cung vốn không ít, sau khi Mục Diễn và Huyền Minh đến, nơi này dường như không đủ nữa, những ngày này đều tụ tập với đám người Trình Lập.
Chính điện tuyệt đối không thể động đến, Hữu Phiên Điện cũng gần chỗ nàng, lại không có ai ở, là nơi thích hợp nhất.
"Cung Chiêu Dương vốn là để lại cho con." Trong mắt Khương Chiếu có chút kinh ngạc, hít sâu một hơi: "Mẫu hậu con từng nói, thứ của nàng ấy đều để lại cho con, không ai được động vào, kể cả trẫm."
Khương Linh chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Thế nhi thần cho ai ở cũng đều được?"
“Đương nhiên.” Thấy nàng không còn buồn bực, Khương Chiếu thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, mặc kệ Huyên phi vẫn đang quỳ gối khóc, cười nhẹ hỏi: “A Linh muốn cho ai ở?"
Khương Linh nghĩ cũng không cần nghĩ nói: "Mục Diễn, hắn vẫn chưa có chỗ ở..."
Nói như thế có hơi quá huênh hoang, Khương Linh nhanh chóng nói thêm một câu: "Còn Huyền Minh, mấy người Hồng Lăng, để bọn họ chen chúc nhau rất là thiệt thòi cho họ."
Khương Chiếu đột nhiên cảm thấy hơi chua xót.
Vì cứu một tên ám vệ vô dụng mà tặng bức Đông Bích Thái Dược Đồ thì cũng thôi đi, ngay cả Hữu Phiên Điện cũng nỡ lấy ra, câu nào cũng đều gọi Mục Diễn, thật sự khiến ông ta có chút không vui.
Thôi đi, nàng vui là được.
“Tùy con.” Khương Chiêu cười đáp lại, liếc nhìn Huyên phi đang quỳ trên mặt đất, trên mặt không che giấu được vẻ lạnh lùng: “Triệu Võ, ngươi đi giúp Huyên phi dạy dỗ lại đám hạ nhân, đừng để nô tài của Vĩnh Phúc Cung mọc ra móng vuốt bẩn thỉu, xúc phạm đến công chúa."
“Nô tài tuân lệnh.” Đại thái giám Triệu Võ lén liếc mắt nhìn tiểu thái giám đi theo sau, đứng ở trước mặt Huyên phi, cười như không cười, cúi đầu nhìn nàng ta: “Huyên phi nương nương, chúng ta đi thôi.”
Huyên phi lau nước mắt, quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp dạy dỗ không nghiêm, cam nguyện chịu phạt."
Khương Chiếu chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ vào Mục Diễn trong tranh hỏi Khương Linh: "Hắn có thể đứng lên rồi sao?"
“Vâng ạ.” Khương Linh khẽ nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Khương Chiếu gật đầu, nhìn bóng dáng trong tranh, bình giấm lại bất giác đổ xuống.
Cả ông ta còn chưa được vào trong tranh của A Linh!
{__________}
Sắc trời hơi sáng, Mục Diễn có chút đau đớn mở hai mắt ra.
Căn phòng không lớn, ở cách đó không xa là một chậu than toát ra hơi ấm áp nên hoàn toàn không cảm thấy cái lạnh giá của mùa đông.
Đây không phải là ở trong Ám Vệ Doanh mà là ở Chiêu Dương Cung. Mục Diễn nhất thời có chút ngơ ngác, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn vén chăn lên và kiểm tra vết thương ở trên đùi thì chỉ thấy có một chút máu chảy ra từ lớp vải bông dày đang quấn quanh vết thương, dù không nhiều nhưng lại đau đến mức khó có thể chịu được.
Mấy ngày nay, vết thương vẫn luôn trong tình trạng tiến triển tốt đẹp, tại sao lại có dấu hiệu trở nên xấu đi? Trong mắt Mục Diễn lộ ra một chút do dự, vết thương của hắn luôn được Vương thái y chăm sóc, việc bôi thuốc ở ngoài da cũng đều là tiểu thái giám của Chiêu Dương Cung giúp đỡ. Nếu bọn họ muốn hại hắn thì tại sao phải đợi đến bây giờ chứ? Mạng sống của hắn vốn giống như cỏ rác thôi mà.
Những gì Vương thái y đã nói lại hiện ra trong đầu hắn, Mục Diễn nắm chặt tay, cẩn thận khoanh chân và ngồi xuống.
Kể từ khi rời khỏi Ám Vệ Doanh, tốc độ phục hồi vết thương của hắn nhanh hơn rất nhiều, ngay cả Vương thái y cũng cảm thấy kinh ngạc mà kiểm tra cơ thể của hắn hết lần này đến lần khác, nhưng cũng không có gì bất thường.
Vương thái y nói rằng có thể là do tâm pháp tu luyện của hắn gây ra, nhưng Mục Diễn lại không dám trả lời lại.
Ngày hôm đó, sau khi từ hôn mê tỉnh lại, trong đầu của hắn liền có rất nhiều ký ức xa lạ. Thậm chí tâm pháp mà hắn tu luyện mấy ngày đêm cũng đã thay đổi vài chỗ. Hắn không biết tâm pháp này đến từ đâu nhưng cơ thể lại phù hợp với nó về mọi mặt.
Dường như cái này mới là tâm pháp hoàn chỉnh của Mục gia.
Khương Linh không muốn dò hỏi hay kiểm tra tình cảm của phụ hoàng và mẫu hậu, mẫu hậu ra đi đã nhiều năm, phụ hoàng vì bà ấy mà bấy lâu nay vẫn không nạp phi, đã đủ thiệt thòi rồi.
"Là nhi thần không thích Liên Châu mới bảo người ra tay." Khương Linh cúi đầu nói nhỏ: "Nhi thần biết sai, xin nhận tội."
Sắc mặt Khương Chiếu lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia sát ý, hắn nhắm hai mắt lại, cuối cùng thở dài một hơi, ôm chặt Khương Linh trong lòng, cẩn thận vuốt ve mái tóc dài của nàng.
"Phụ hoàng trách lầm A Linh rồi." Khương Chiếu nhẹ nhàng nói: "Là lỗi của phụ hoàng."
Khương Linh ôm chặt Khương Chiếu, mũi có chút cay cay, nàng đã mất mẫu hậu, tuyệt đối không thể mất phụ hoàng.
Huyên phi đang đứng ở một bên làm nền cuối cùng cũng bắt đầu hoảng sợ, chuyện này diễn ra rất khác với những gì nàng ta mong đợi, hoàng hậu đã chết nhiều năm, nếu hoàng đế thực sự nhớ nhung, tại sao lại bắt mẫu tộc của nàng ấy đến nơi Tây Nam xa xôi? Nàng ta nghĩ không thấu.
Khương Chiêu từ đầu đến cuối không hề nhìn nàng ta, Huyên phi nghiến răng nghiến lợi, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội: "Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp vô ý mạo phạm tiên hậu, càng vô ý mạo phạm công chúa, chỉ nghĩ nơi này dẫu sao cũng là nơi công chúa lớn lên, tổ chức sinh thần chắc nàng sẽ rất thích, ai ngờ Liên Châu nó, nó lại hiểu lầm ý của thần thiếp… hoàng thượng thứ tội, thần thiếp thật sự không biết chuyện này!"
Huyên phi nước mắt lăn dài, nàng ta khóc như lê hoa đái vũ, trông rất đáng thương.
"Hoàng thượng minh giám, thần thiếp tuyệt đối không có ý mạo phạm..."
Khương Chiếu nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, cúi xuống nhìn Khương Linh, nhẹ giọng hỏi: "A Linh muốn tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu?"
Khương Linh suy nghĩ một hồi: "Nhi thần muốn ở Hữu Phiên Điện."
Cung nhân hầu hạ trong Chiêu Dương Cung vốn không ít, sau khi Mục Diễn và Huyền Minh đến, nơi này dường như không đủ nữa, những ngày này đều tụ tập với đám người Trình Lập.
Chính điện tuyệt đối không thể động đến, Hữu Phiên Điện cũng gần chỗ nàng, lại không có ai ở, là nơi thích hợp nhất.
"Cung Chiêu Dương vốn là để lại cho con." Trong mắt Khương Chiếu có chút kinh ngạc, hít sâu một hơi: "Mẫu hậu con từng nói, thứ của nàng ấy đều để lại cho con, không ai được động vào, kể cả trẫm."
Khương Linh chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Thế nhi thần cho ai ở cũng đều được?"
“Đương nhiên.” Thấy nàng không còn buồn bực, Khương Chiếu thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, mặc kệ Huyên phi vẫn đang quỳ gối khóc, cười nhẹ hỏi: “A Linh muốn cho ai ở?"
Khương Linh nghĩ cũng không cần nghĩ nói: "Mục Diễn, hắn vẫn chưa có chỗ ở..."
Nói như thế có hơi quá huênh hoang, Khương Linh nhanh chóng nói thêm một câu: "Còn Huyền Minh, mấy người Hồng Lăng, để bọn họ chen chúc nhau rất là thiệt thòi cho họ."
Khương Chiếu đột nhiên cảm thấy hơi chua xót.
Vì cứu một tên ám vệ vô dụng mà tặng bức Đông Bích Thái Dược Đồ thì cũng thôi đi, ngay cả Hữu Phiên Điện cũng nỡ lấy ra, câu nào cũng đều gọi Mục Diễn, thật sự khiến ông ta có chút không vui.
Thôi đi, nàng vui là được.
“Tùy con.” Khương Chiêu cười đáp lại, liếc nhìn Huyên phi đang quỳ trên mặt đất, trên mặt không che giấu được vẻ lạnh lùng: “Triệu Võ, ngươi đi giúp Huyên phi dạy dỗ lại đám hạ nhân, đừng để nô tài của Vĩnh Phúc Cung mọc ra móng vuốt bẩn thỉu, xúc phạm đến công chúa."
“Nô tài tuân lệnh.” Đại thái giám Triệu Võ lén liếc mắt nhìn tiểu thái giám đi theo sau, đứng ở trước mặt Huyên phi, cười như không cười, cúi đầu nhìn nàng ta: “Huyên phi nương nương, chúng ta đi thôi.”
Huyên phi lau nước mắt, quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp dạy dỗ không nghiêm, cam nguyện chịu phạt."
Khương Chiếu chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ vào Mục Diễn trong tranh hỏi Khương Linh: "Hắn có thể đứng lên rồi sao?"
“Vâng ạ.” Khương Linh khẽ nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Khương Chiếu gật đầu, nhìn bóng dáng trong tranh, bình giấm lại bất giác đổ xuống.
Cả ông ta còn chưa được vào trong tranh của A Linh!
{__________}
Sắc trời hơi sáng, Mục Diễn có chút đau đớn mở hai mắt ra.
Căn phòng không lớn, ở cách đó không xa là một chậu than toát ra hơi ấm áp nên hoàn toàn không cảm thấy cái lạnh giá của mùa đông.
Đây không phải là ở trong Ám Vệ Doanh mà là ở Chiêu Dương Cung. Mục Diễn nhất thời có chút ngơ ngác, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn vén chăn lên và kiểm tra vết thương ở trên đùi thì chỉ thấy có một chút máu chảy ra từ lớp vải bông dày đang quấn quanh vết thương, dù không nhiều nhưng lại đau đến mức khó có thể chịu được.
Mấy ngày nay, vết thương vẫn luôn trong tình trạng tiến triển tốt đẹp, tại sao lại có dấu hiệu trở nên xấu đi? Trong mắt Mục Diễn lộ ra một chút do dự, vết thương của hắn luôn được Vương thái y chăm sóc, việc bôi thuốc ở ngoài da cũng đều là tiểu thái giám của Chiêu Dương Cung giúp đỡ. Nếu bọn họ muốn hại hắn thì tại sao phải đợi đến bây giờ chứ? Mạng sống của hắn vốn giống như cỏ rác thôi mà.
Những gì Vương thái y đã nói lại hiện ra trong đầu hắn, Mục Diễn nắm chặt tay, cẩn thận khoanh chân và ngồi xuống.
Kể từ khi rời khỏi Ám Vệ Doanh, tốc độ phục hồi vết thương của hắn nhanh hơn rất nhiều, ngay cả Vương thái y cũng cảm thấy kinh ngạc mà kiểm tra cơ thể của hắn hết lần này đến lần khác, nhưng cũng không có gì bất thường.
Vương thái y nói rằng có thể là do tâm pháp tu luyện của hắn gây ra, nhưng Mục Diễn lại không dám trả lời lại.
Ngày hôm đó, sau khi từ hôn mê tỉnh lại, trong đầu của hắn liền có rất nhiều ký ức xa lạ. Thậm chí tâm pháp mà hắn tu luyện mấy ngày đêm cũng đã thay đổi vài chỗ. Hắn không biết tâm pháp này đến từ đâu nhưng cơ thể lại phù hợp với nó về mọi mặt.
Dường như cái này mới là tâm pháp hoàn chỉnh của Mục gia.
Danh sách chương