Nguyên văn chương này là: Dĩ thân tuẫn quốc -Lấy thân đền nợ nước.
Phạm Ngưng Toa nghĩ tới đối phương không có chiến lược gì, nhưng không nghĩ tới đối phương là không hiểu chiến lược, chủ tử hay nô tài cũng đều hồ đồ như vậy, Chu Tước Chí Quốc này thật là "cùng đồ mạt lộ"* rồi!
*:Cùng đường bí lối; chui vào ngõ cụt; không còn lối thoát; đến bước đường cùng.
"Các huynh đệ! Bắt sống Cửu Công Chúa, còn dư lại thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!" Phạm Ngưng Toa ra lệnh một tiếng, hai quân bắt đầu giao tranh, mà Đản Đản chính là bị huynh muội Diêu Thủy cùng Diêu Mộc kéo lên ngựa hộ thuẫn mang ra khỏi chiến trường, mười mấy người lao đến Đản Đản, cảnh "huyết vũ tinh phong"* trên sa trường Đản Đản một lần cũng chưa từng thấy, chẳng qua là nghe thấy tiếng hò hét long trời lỡ đất, rất là dọa người.
*: Ý chỉ sự ác liệt trên sa trường, đầy cảnh gió tanh mưa máu.
Dưới ánh tịch dương chói lọi, gần vạn quân binh bị giết la liệt, ba vạn đại quân của Cửu Công Chúa càng đánh càng mệt mỏi, tử thương vô số, rất nhanh phần lớn binh lính cũng không thể động đậy, chỉ có thể bó tay chịu trói. Mà hai vạn đại quân của Phạm Ngưng Toa chẳng qua là một số bị thương, chết mười mấy người.
Lão đạo thấy tình huống không đúng, lập tức ra lệnh vài tên tinh binh che chở Cửu Công Chúa rút lui, Diêu Kim phụng mệnh ở lại thu dọn chiến trường, đồng thời thu thập tù binh, Phạm Ngưng Toa thì mang Diêu Hỏa, Diêu Thổ cùng vài binh lính tinh thông cưỡi ngựa đuổi theo, sau khi đuổi theo mấy dặm, quân đjch cũng chỉ còn xót lại lão đạo, ba tên kỵ binh và Cửu Công Chúa.
" Này! Ngươi hay là đầu hàng đi! Bổn Quận chúa bảo đảm đối xử tử tế với ngươi!" Phạm Ngưng Toa một bên đuổi theo một bên hô.
"Ba vạn đại quân của ngươi toàn bộ chết hết, ngươi bây giờ trở về cũng sẽ bị trị tội thôi!" Phạm Ngưng Toa.
"Công chúa! Chớ nghe nàng nói bậy! Người Triêu Quốc đều là mặt người dạ thú! Chỉ biết vơ vét bòn rút dân chúng! Bá tính Triêu Quốc đều đã đau đến không muốn sống! Còn dùng gian kế tiêu diệt quân ta, mời công chúa mau trở về hoàng cung, tường trình Thánh thượng!" Lão đạo.
"Lão đạo chết tiệt! Ngươi nói nhăng gì đó?! Triêu Quốc của ta quốc thái dân an, chính là có loại người không biết lớn nhỏ như ngươi tồn tại, mới có chiến loạn nhiều năm liên tục!" Phạm Ngưng Toa hét.
Sau khi đuổi theo hơn một dặm, dựa vào Phi Tinh Trảo* của Diêu Hỏa với tầm bắn tốt, ba tên kỵ binh kia cũng tử trận, chỉ còn lại lão đạo cùng Cửu Công Chúa vẫn còn đang chạy trốn. Phạm Ngưng Toa có thể coi là đã minh bạch, ban đầu còn tưởng rằng lão đạo trưởng kia là âm dương quái khí gì đó lợi hại, còn tưởng rằng biết bàng môn tả đạo gì, nguyên lai cũng chỉ là một tên quân sư nhàn rỗi đặt chuyện.
Ban đầu, bản thân còn có chỗ cố kỵ, không dám ra lệnh cho mọi người truy đuổi gắt gao, bây giờ nhìn lại TMD** thật là buồn cười mà.
*Là vũ khí bằng đồng đặc ruột hình móng vuốt được đính trên đỉnh cây giáo,có dây xích bên trong lòng giáo, bình thường dùng như giáo, nhưng có thế phóng trảo để công kích ở xa.
(Theo tưởng tượng của mình, chắc giống cây gãi lưng phiên bản vũ khí nguy hiểm hehe).
**TMD: phát âm là "ta ma de": "Con mẹ nó!"
"Các huynh đệ! Đuổi theo cho ta! Nhất định phải bắt được nàng!" Phạm Ngưng Toa hạ lệnh, mọi người quả nhiên tăng thêm tốc độ, so với vừa rồi quả là một trời một vực.
Đang lúc mọi người sắp đuổi kịp Cửu Công Chúa lúc, một tiếng ngựa hí vang khắp khe núi. Nguyên lai, đang lúc mọi người bận bịu giải quyết chuyện trên sa trường, chiến mã của Đản Đản đột nhiên giống như điên chạy loạn lên, đuổi theo hướng Phạm Ngưng Toa đang chạy. Diêu Thủy cùng Diêu Mộc vội vàng đuổi theo, nhưng chỉ có điều chiến mã của Tư Vực chạy thật nhanh, không lâu liền đuổi kịp Phạm Ngưng Toa bọn họ, cuối cùng lại trở thành dẫn đầu đoàn người truy đuổi Cửu Công Chúa và tên lão đạo kia.
"Ngươi! Ngươi tại sao tới đây rồi! Mau dừng lại!" Phạm Ngưng Toa thấy vậy gấp đến độ một đầu mồ hôi.
Chỉ thấy Đại đầu đất kia ở trên lưng ngựa nghiêng ngã ngã nghiêng, nếu không phải trước Tư Vực ở trên yên ngựa đã làm thêm một cái đai thắt, chỉ sợ lúc này y đã té xuống. Nhưng, bởi vì ngựa chạy quá nhanh, Đản Đản lại không biết cưỡi ngựa, hai chân đã thoát ly khỏi bàn đạp, đai thắt buộc trên người đang từng cái từng cái đứt ra, bây giờ, Đản Đản chỉ có thể nắm chặc giây cương, hoảng sợ không ngừng.
"Nắm chặc giây cương! Hai chân kẹp chặc bụng ngựa!" Phạm Ngưng Toa một bên vừa đuổi, vừa hô. Nghĩ thầm, cô nãi nãi làm sao lại rối loạn như thế! Chớp mắt đã chạy tới Bàn Sơn rồi! Nói cho cùng, đầu đất nếu có chuyện gì bất trắc, mình ngược lại là không sợ bị Tư Vực trách cứ, nhưng là nếu như Ngự Tỷ thương tâm quá độ mà loạn lên, vậy phải làm thế nào? Mắt thấy Đản Đản làm theo, nhưng là hắc mã một chút cũng không chậm lại, với tốc độ này, ngựa của Phạm Ngưng Toa miễn cưỡng đuổi theo, muốn thi triển khinh công cũng không được.
Nói tới tên lão đạo kia, ban đầu nghĩ rằng Đản Đản là tới đuổi giết bọn hắn, nhưng nghe Phạm Ngưng Toa hô hoáng liền đoán được, cái gọi là thần dũng Đại tướng quân này căn bản chỉ là vật trang trí, đoán chừng là ngựa điên rồi, hiện tại không khống chế được thôi. Nghĩ tới đây, hiểu ý cười một tiếng, cái gọi là vô độc bất trượng phu, cái tên "Thảo Bao Tướng Quân"* này không phải anh hùng gì, nhưng chắc cũng là một nhân vật trọng yếu, dù sao trở về hoàng thượng cũng sẽ trị tội mình mà công chúa, bây giờ nếu là giết chết một tướng quân, trở về cũng có cái ăn nói. Nghĩ tới đây, lão đạo chính là vung tay lên, trong tay áo một thiết trùy liền bắn thẳng về phía trước ngực Đản Đản.
*: Tướng quân bù nhìn.
"Hèn hạ!" Diêu Hỏa đuổi theo tới kêu lên, cũng ném ra binh khí chặn lại thiết trùy, nhưng là, bởi vì lực đạo quá lớn, đụng nhau sau liền bắn trở lại, vừa vặn đánh tới Cửu Công Chúa đang chạy phía sau lão đạo. Cửu Công Chúa mặc dù cỡi ngựa tốt, cũng có vài ba công phu mèo quào, nhưng do việc xảy ra bất ngờ đánh tới nàng, trong nháy mắt, vừa vặn đụng ngã Đản Đản đang đuổi theo, hai người lập tức cũng rơi xuống ngựa, ngã xuống vực!
"Đản Đản!" Phạm Ngưng Toa cả kinh kêu lên.
"Công chúa!" Lão đạo cũng hoa mắt choáng váng.
"Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn."*
*: "Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê,
Tráng sĩ một đi không trở về."
Trong Dịch Thủy Ca (bài hát sông Dịch) - Kinh Kha. Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.
Đản Đản cùng Cửu Công Chúa cùng nhau rơi xuống vách đá, trong khoảnh khắc, ánh mặt trời một tia cũng không còn, màn đêm phũ giăng khắp thiên địa, Phạm Ngưng Toa cùng các binh lính cũng đều ngưng việc đuổi bắt, lão đạo cũng nhân cơ hội này trốn chạy.
"Quận chúa!" Diêu Thổ kêu.
"Để lại ký hiệu, rút lui!" Phạm Ngưng Toa từ trong mất mát cùng thương tâm bình tĩnh lại ra lệnh, vì vậy mọi người đều quay về.
Khi trở lại quân doanh, Đại quân Triêu Quốc đích đã chiếm lĩnh đất đai của địch quân, mở một tiệc ăn mừng nho nhỏ, Phạm Ngưng Toa có chút thất thần đi vào quân trướng của Tư Vực, lúc này, Phan An cùng mấy phó tướng, còn có những thuật sĩ đều ở đây.
"Đậu Đậu! Trận đánh không tệ! Có bắt được Cửu Công Chúa rồi sao?" Tư Vực cao hứng vì mới vừa biết được Phạm Ngưng Toa trở lại.
"Thế nào?" Tư Vực thấy Phạm Ngưng Toa cúi đầu ưu tư, trong lòng có dự cảm xấu.
"Ngự tỷ, Đản Đản cùng Cửu Công Chúa rơi xuống vực thẳm, chưa biết sống chết." Phạm Ngưng Toa nói rất nhẹ, nhưng mọi người đều nghe.
"... Ngươi... Ngươi nói gì? Ta không nghe rõ!" Tư Vực nụ cười hoàn toàn không có.
"Khải bẩm công chúa! Thái Y Đại Nhân cùng địch quân Cửu Công Chúa rơi xuống vực thẳm, chưa biết sống chết!" Phạm Ngưng Toa nói lớn tiếng, mọi người đều ngẩn ra, bọn họ cũng không biết, cũng không dám tưởng tượng công chúa sẽ phản ứng như thế nào.
"Ngươi nói gì?! Ngươi lặp lại lần nữa!" Tư Vực lúc này mắt đã đỏ như máu, lao xuống bắt lấy Phạm Ngưng Toa hét lớn.
"Khải bẩm công chúa! Thái Y Đại Nhân cùng địch quân Cửu Công Chúa rơi xuống vực thẳm, chưa biết sống chết!" Phạm Ngưng Toa như cũ nói vang vang có lực.
"A a!" Trầm mặc chốc lát, Tư Vực cười lạnh nói, "Rơi xuống vực thẳm? Chưa biết sống chết? Đây là xảy ra chuyện gì? Phạm Đại Quận chúa nhà ngươi cho đến bây giờ cũng chưa bắt được người?!"
"Ngự tỷ." Phạm Ngưng Toa mắt ngậm lệ nóng nhìn Tư Vực, không biết nên nói cái gì mới phải. Ngự tỷ nhất định là thương tâm, nhất định là trong lòng rất đau, hoặc là đã đau đến không có tri giác.
"Nói cho Bổn cung biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?!" Tư Vực buông Phạm Ngưng Toa trở lại chỗ ngồi.
Phạm Ngưng Toa liền đem việc trải qua nói một lần, nguyên lai, ngay lúc đám người Phạm Ngưng Toa đuổi bắt Cửu Công Chúa không lâu sau, ngựa Đản Đản cưỡi lại đột nhiên hí một tiếng chạy hết tốc lực tới, Diêu Thủy cùng Diêu Mộc đều không kịp tiến đến ngăn trở, không thể làm gì khác hơn là đuổi sát phía sau, về sau nữa liền.
"Chiến sự hết thảy cứ theo kế hoạch mà thực hiện! Tướng sĩ có công thì luận công ban thưởng! Mọi người nếu như không có chuyện gì đi trở về đi." Tư Vực bình tĩnh nói.
"Công chúa! Không cần phái người đi tìm Thái Y Đại Nhân sao?" Phó tướng Giáp nói.
"... Đó là nơi rừng rậm âm u há nói lục soát liền lục soát được, vả lại đó lại là khu rừng trong truyền thuyết của Chu Tước, bên trong là mê trận, khắp nơi đều là biến hóa kỳ ảo, cứ coi như là y mạng lớn, chỉ sợ cũng..." Tư Vực.
"Không phải là không thể tìm! Công chúa! Lần này quân ta thắng lợi, đều là công lao của Thái Y Đại Nhân, nếu không phải y cho mỗi vị binh lính đeo trên người nhuyễn cốt thảo, địch quân ba vạn đại quân cũng sẽ không toàn quân đầu hàng. Cho nên, Thái Y Đại Nhân là công thần, coi như... Coi như vì nước vong thân, cũng nên tìm cho được thi thể, hảo hảo an táng!" Phó tướng Ất nói.
"... Ngôn Ma, Ngôn Linh!." Tư Vực yên lặng chốc lát nói, "Bổn cung phái phu phụ hai người các ngươi mau đi tìm!... Nhớ! Sống thì thấy người, chết phải thấy xác! Về việc truy tìm, các ngươi hãy cùng Đại tướng quân, Quận chúa thương nghị đi, Bổn cung mệt mỏi."
"Dạ! Công chúa! Chúng thuộc hạ nhất định tìm được người!" - Ngôn Ma, Ngôn Linh đồng thanh đáp.
- -------------------------
Phạm Ngưng Toa nghĩ tới đối phương không có chiến lược gì, nhưng không nghĩ tới đối phương là không hiểu chiến lược, chủ tử hay nô tài cũng đều hồ đồ như vậy, Chu Tước Chí Quốc này thật là "cùng đồ mạt lộ"* rồi!
*:Cùng đường bí lối; chui vào ngõ cụt; không còn lối thoát; đến bước đường cùng.
"Các huynh đệ! Bắt sống Cửu Công Chúa, còn dư lại thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!" Phạm Ngưng Toa ra lệnh một tiếng, hai quân bắt đầu giao tranh, mà Đản Đản chính là bị huynh muội Diêu Thủy cùng Diêu Mộc kéo lên ngựa hộ thuẫn mang ra khỏi chiến trường, mười mấy người lao đến Đản Đản, cảnh "huyết vũ tinh phong"* trên sa trường Đản Đản một lần cũng chưa từng thấy, chẳng qua là nghe thấy tiếng hò hét long trời lỡ đất, rất là dọa người.
*: Ý chỉ sự ác liệt trên sa trường, đầy cảnh gió tanh mưa máu.
Dưới ánh tịch dương chói lọi, gần vạn quân binh bị giết la liệt, ba vạn đại quân của Cửu Công Chúa càng đánh càng mệt mỏi, tử thương vô số, rất nhanh phần lớn binh lính cũng không thể động đậy, chỉ có thể bó tay chịu trói. Mà hai vạn đại quân của Phạm Ngưng Toa chẳng qua là một số bị thương, chết mười mấy người.
Lão đạo thấy tình huống không đúng, lập tức ra lệnh vài tên tinh binh che chở Cửu Công Chúa rút lui, Diêu Kim phụng mệnh ở lại thu dọn chiến trường, đồng thời thu thập tù binh, Phạm Ngưng Toa thì mang Diêu Hỏa, Diêu Thổ cùng vài binh lính tinh thông cưỡi ngựa đuổi theo, sau khi đuổi theo mấy dặm, quân đjch cũng chỉ còn xót lại lão đạo, ba tên kỵ binh và Cửu Công Chúa.
" Này! Ngươi hay là đầu hàng đi! Bổn Quận chúa bảo đảm đối xử tử tế với ngươi!" Phạm Ngưng Toa một bên đuổi theo một bên hô.
"Ba vạn đại quân của ngươi toàn bộ chết hết, ngươi bây giờ trở về cũng sẽ bị trị tội thôi!" Phạm Ngưng Toa.
"Công chúa! Chớ nghe nàng nói bậy! Người Triêu Quốc đều là mặt người dạ thú! Chỉ biết vơ vét bòn rút dân chúng! Bá tính Triêu Quốc đều đã đau đến không muốn sống! Còn dùng gian kế tiêu diệt quân ta, mời công chúa mau trở về hoàng cung, tường trình Thánh thượng!" Lão đạo.
"Lão đạo chết tiệt! Ngươi nói nhăng gì đó?! Triêu Quốc của ta quốc thái dân an, chính là có loại người không biết lớn nhỏ như ngươi tồn tại, mới có chiến loạn nhiều năm liên tục!" Phạm Ngưng Toa hét.
Sau khi đuổi theo hơn một dặm, dựa vào Phi Tinh Trảo* của Diêu Hỏa với tầm bắn tốt, ba tên kỵ binh kia cũng tử trận, chỉ còn lại lão đạo cùng Cửu Công Chúa vẫn còn đang chạy trốn. Phạm Ngưng Toa có thể coi là đã minh bạch, ban đầu còn tưởng rằng lão đạo trưởng kia là âm dương quái khí gì đó lợi hại, còn tưởng rằng biết bàng môn tả đạo gì, nguyên lai cũng chỉ là một tên quân sư nhàn rỗi đặt chuyện.
Ban đầu, bản thân còn có chỗ cố kỵ, không dám ra lệnh cho mọi người truy đuổi gắt gao, bây giờ nhìn lại TMD** thật là buồn cười mà.
*Là vũ khí bằng đồng đặc ruột hình móng vuốt được đính trên đỉnh cây giáo,có dây xích bên trong lòng giáo, bình thường dùng như giáo, nhưng có thế phóng trảo để công kích ở xa.
(Theo tưởng tượng của mình, chắc giống cây gãi lưng phiên bản vũ khí nguy hiểm hehe).
**TMD: phát âm là "ta ma de": "Con mẹ nó!"
"Các huynh đệ! Đuổi theo cho ta! Nhất định phải bắt được nàng!" Phạm Ngưng Toa hạ lệnh, mọi người quả nhiên tăng thêm tốc độ, so với vừa rồi quả là một trời một vực.
Đang lúc mọi người sắp đuổi kịp Cửu Công Chúa lúc, một tiếng ngựa hí vang khắp khe núi. Nguyên lai, đang lúc mọi người bận bịu giải quyết chuyện trên sa trường, chiến mã của Đản Đản đột nhiên giống như điên chạy loạn lên, đuổi theo hướng Phạm Ngưng Toa đang chạy. Diêu Thủy cùng Diêu Mộc vội vàng đuổi theo, nhưng chỉ có điều chiến mã của Tư Vực chạy thật nhanh, không lâu liền đuổi kịp Phạm Ngưng Toa bọn họ, cuối cùng lại trở thành dẫn đầu đoàn người truy đuổi Cửu Công Chúa và tên lão đạo kia.
"Ngươi! Ngươi tại sao tới đây rồi! Mau dừng lại!" Phạm Ngưng Toa thấy vậy gấp đến độ một đầu mồ hôi.
Chỉ thấy Đại đầu đất kia ở trên lưng ngựa nghiêng ngã ngã nghiêng, nếu không phải trước Tư Vực ở trên yên ngựa đã làm thêm một cái đai thắt, chỉ sợ lúc này y đã té xuống. Nhưng, bởi vì ngựa chạy quá nhanh, Đản Đản lại không biết cưỡi ngựa, hai chân đã thoát ly khỏi bàn đạp, đai thắt buộc trên người đang từng cái từng cái đứt ra, bây giờ, Đản Đản chỉ có thể nắm chặc giây cương, hoảng sợ không ngừng.
"Nắm chặc giây cương! Hai chân kẹp chặc bụng ngựa!" Phạm Ngưng Toa một bên vừa đuổi, vừa hô. Nghĩ thầm, cô nãi nãi làm sao lại rối loạn như thế! Chớp mắt đã chạy tới Bàn Sơn rồi! Nói cho cùng, đầu đất nếu có chuyện gì bất trắc, mình ngược lại là không sợ bị Tư Vực trách cứ, nhưng là nếu như Ngự Tỷ thương tâm quá độ mà loạn lên, vậy phải làm thế nào? Mắt thấy Đản Đản làm theo, nhưng là hắc mã một chút cũng không chậm lại, với tốc độ này, ngựa của Phạm Ngưng Toa miễn cưỡng đuổi theo, muốn thi triển khinh công cũng không được.
Nói tới tên lão đạo kia, ban đầu nghĩ rằng Đản Đản là tới đuổi giết bọn hắn, nhưng nghe Phạm Ngưng Toa hô hoáng liền đoán được, cái gọi là thần dũng Đại tướng quân này căn bản chỉ là vật trang trí, đoán chừng là ngựa điên rồi, hiện tại không khống chế được thôi. Nghĩ tới đây, hiểu ý cười một tiếng, cái gọi là vô độc bất trượng phu, cái tên "Thảo Bao Tướng Quân"* này không phải anh hùng gì, nhưng chắc cũng là một nhân vật trọng yếu, dù sao trở về hoàng thượng cũng sẽ trị tội mình mà công chúa, bây giờ nếu là giết chết một tướng quân, trở về cũng có cái ăn nói. Nghĩ tới đây, lão đạo chính là vung tay lên, trong tay áo một thiết trùy liền bắn thẳng về phía trước ngực Đản Đản.
*: Tướng quân bù nhìn.
"Hèn hạ!" Diêu Hỏa đuổi theo tới kêu lên, cũng ném ra binh khí chặn lại thiết trùy, nhưng là, bởi vì lực đạo quá lớn, đụng nhau sau liền bắn trở lại, vừa vặn đánh tới Cửu Công Chúa đang chạy phía sau lão đạo. Cửu Công Chúa mặc dù cỡi ngựa tốt, cũng có vài ba công phu mèo quào, nhưng do việc xảy ra bất ngờ đánh tới nàng, trong nháy mắt, vừa vặn đụng ngã Đản Đản đang đuổi theo, hai người lập tức cũng rơi xuống ngựa, ngã xuống vực!
"Đản Đản!" Phạm Ngưng Toa cả kinh kêu lên.
"Công chúa!" Lão đạo cũng hoa mắt choáng váng.
"Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn."*
*: "Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê,
Tráng sĩ một đi không trở về."
Trong Dịch Thủy Ca (bài hát sông Dịch) - Kinh Kha. Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.
Đản Đản cùng Cửu Công Chúa cùng nhau rơi xuống vách đá, trong khoảnh khắc, ánh mặt trời một tia cũng không còn, màn đêm phũ giăng khắp thiên địa, Phạm Ngưng Toa cùng các binh lính cũng đều ngưng việc đuổi bắt, lão đạo cũng nhân cơ hội này trốn chạy.
"Quận chúa!" Diêu Thổ kêu.
"Để lại ký hiệu, rút lui!" Phạm Ngưng Toa từ trong mất mát cùng thương tâm bình tĩnh lại ra lệnh, vì vậy mọi người đều quay về.
Khi trở lại quân doanh, Đại quân Triêu Quốc đích đã chiếm lĩnh đất đai của địch quân, mở một tiệc ăn mừng nho nhỏ, Phạm Ngưng Toa có chút thất thần đi vào quân trướng của Tư Vực, lúc này, Phan An cùng mấy phó tướng, còn có những thuật sĩ đều ở đây.
"Đậu Đậu! Trận đánh không tệ! Có bắt được Cửu Công Chúa rồi sao?" Tư Vực cao hứng vì mới vừa biết được Phạm Ngưng Toa trở lại.
"Thế nào?" Tư Vực thấy Phạm Ngưng Toa cúi đầu ưu tư, trong lòng có dự cảm xấu.
"Ngự tỷ, Đản Đản cùng Cửu Công Chúa rơi xuống vực thẳm, chưa biết sống chết." Phạm Ngưng Toa nói rất nhẹ, nhưng mọi người đều nghe.
"... Ngươi... Ngươi nói gì? Ta không nghe rõ!" Tư Vực nụ cười hoàn toàn không có.
"Khải bẩm công chúa! Thái Y Đại Nhân cùng địch quân Cửu Công Chúa rơi xuống vực thẳm, chưa biết sống chết!" Phạm Ngưng Toa nói lớn tiếng, mọi người đều ngẩn ra, bọn họ cũng không biết, cũng không dám tưởng tượng công chúa sẽ phản ứng như thế nào.
"Ngươi nói gì?! Ngươi lặp lại lần nữa!" Tư Vực lúc này mắt đã đỏ như máu, lao xuống bắt lấy Phạm Ngưng Toa hét lớn.
"Khải bẩm công chúa! Thái Y Đại Nhân cùng địch quân Cửu Công Chúa rơi xuống vực thẳm, chưa biết sống chết!" Phạm Ngưng Toa như cũ nói vang vang có lực.
"A a!" Trầm mặc chốc lát, Tư Vực cười lạnh nói, "Rơi xuống vực thẳm? Chưa biết sống chết? Đây là xảy ra chuyện gì? Phạm Đại Quận chúa nhà ngươi cho đến bây giờ cũng chưa bắt được người?!"
"Ngự tỷ." Phạm Ngưng Toa mắt ngậm lệ nóng nhìn Tư Vực, không biết nên nói cái gì mới phải. Ngự tỷ nhất định là thương tâm, nhất định là trong lòng rất đau, hoặc là đã đau đến không có tri giác.
"Nói cho Bổn cung biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?!" Tư Vực buông Phạm Ngưng Toa trở lại chỗ ngồi.
Phạm Ngưng Toa liền đem việc trải qua nói một lần, nguyên lai, ngay lúc đám người Phạm Ngưng Toa đuổi bắt Cửu Công Chúa không lâu sau, ngựa Đản Đản cưỡi lại đột nhiên hí một tiếng chạy hết tốc lực tới, Diêu Thủy cùng Diêu Mộc đều không kịp tiến đến ngăn trở, không thể làm gì khác hơn là đuổi sát phía sau, về sau nữa liền.
"Chiến sự hết thảy cứ theo kế hoạch mà thực hiện! Tướng sĩ có công thì luận công ban thưởng! Mọi người nếu như không có chuyện gì đi trở về đi." Tư Vực bình tĩnh nói.
"Công chúa! Không cần phái người đi tìm Thái Y Đại Nhân sao?" Phó tướng Giáp nói.
"... Đó là nơi rừng rậm âm u há nói lục soát liền lục soát được, vả lại đó lại là khu rừng trong truyền thuyết của Chu Tước, bên trong là mê trận, khắp nơi đều là biến hóa kỳ ảo, cứ coi như là y mạng lớn, chỉ sợ cũng..." Tư Vực.
"Không phải là không thể tìm! Công chúa! Lần này quân ta thắng lợi, đều là công lao của Thái Y Đại Nhân, nếu không phải y cho mỗi vị binh lính đeo trên người nhuyễn cốt thảo, địch quân ba vạn đại quân cũng sẽ không toàn quân đầu hàng. Cho nên, Thái Y Đại Nhân là công thần, coi như... Coi như vì nước vong thân, cũng nên tìm cho được thi thể, hảo hảo an táng!" Phó tướng Ất nói.
"... Ngôn Ma, Ngôn Linh!." Tư Vực yên lặng chốc lát nói, "Bổn cung phái phu phụ hai người các ngươi mau đi tìm!... Nhớ! Sống thì thấy người, chết phải thấy xác! Về việc truy tìm, các ngươi hãy cùng Đại tướng quân, Quận chúa thương nghị đi, Bổn cung mệt mỏi."
"Dạ! Công chúa! Chúng thuộc hạ nhất định tìm được người!" - Ngôn Ma, Ngôn Linh đồng thanh đáp.
- -------------------------
Danh sách chương