Việc hai nước tỷ thí hiển nhiên không nên kéo dài lâu, sau khi Lục Khải Phái trổ hết tài năng, rất nhanh đã định ra ngày tỷ thí.

Trong khoảng thời gian này, Lục Khải Phái chưa từng gặp qua Tạ Hoằng Nghị, thế nhưng ngày ngày đều có thể nhìn thấy Tề bá. Người này ở trước mặt nàng trước sau vẫn kính cẩn nghe theo, lễ nghi chuẩn mực, hoàn toàn nhìn không ra có hành vi cõng chủ. Đương nhiên, nói không chừng, Tề bá có lẽ chưa bao giờ xem nàng là chủ tử.

Mỗi khi nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của chính mình, lại nghĩ đến tương lai cùng Kỳ Dương, Lục Khải Phái đều nhịn không được có chút đau đầu. Mà sau khi Tạ Hoằng Nghị cùng Tề bá tiếp xúc, tòa Lục phủ to lớn này ở trong mắt nàng một lần nữa đều tràn đầy hiểm nguy.

Tốt xấu gì cũng đã xuất sĩ được một đoạn thời gian, Lục Khải Phái không còn tứ cố vô thân như hồi mới vừa trọng sinh.

Nàng không tín nhiệm Tề bá, lo lắng bên người cũng không an toàn, liền đơn giản mượn cớ công việc ở Đại Lý Tự bận rộn, từ Lục phủ dọn đến Đại Lý Tự tạm cư. Những nha thự khác có lẽ sẽ không có chỗ ở thuận tiện như vậy, nhưng ở Đại Lý Tự có một đám người tăng ca tra án, luôn có yêu cầu ngủ lại. Vì vậy cũng có chỗ ở cố định để lại cho mọi người, càng thuận tiện cho Lục Khải Phái rời nhà trốn đi.

Tề bá yên lặng nhìn, đối với chuyện này cũng chưa từng ngăn trở cái gì, có lẽ Lục Khải Phái ngủ lại ở Đại Lý Tự còn khiến trong lòng hắn yên tâm vài phần. Dù sao cũng là nơi quản lí hình ngục khắp cả nước, Đại Lý Tự phòng vệ cũng không đơn giản, Lục Khải Phái ở tại đó lại an toàn.

Thiếu niên dị tộc đến từ Bắc địa, gây xích mích, đảo loạn tâm thần cũng không chỉ có một mình Lục Khải Phái...

Những ngày tiếp theo như nước chảy chậm rãi trôi đi, sau khi Lục Khải Phái dọn đến Đại Lý Tự cũng không có cái gì không ổn. Tuy thiếu người hầu ở xung quanh, nhưng rời khỏi nơi áp lực như Lục phủ, lại làm trong lòng nàng thả lỏng lại.

Mỗi ngày cứ theo thường lệ mà bôn ba, mãi đến ngày tỷ thí đã được ước định, nàng mới lại lần nữa gặp được Tạ Hoằng Nghị.

Rất kỳ quái, ánh mắt thiếu niên dị tộc nhìn nàng vẫn tràn đầy đều khiêu khích, nhưng so với phía trước lại có thêm hai phần âm trầm. Mà khi Lục Khải Phái nhìn về phía hắn, hắn lại không chịu đối diện ánh mắt của nàng. Bộ dạng vội vàng dời đi ánh mắt, thậm chí mang theo hai phần chật vật.

Mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì sao?

Trong lòng Lục Khải Phái nghi hoặc, nhưng hiển nhiên vô pháp chứng thực, sau đó lực chú ý của nàng đã bị Kỳ Dương đi theo Thái Tử mà đến hấp dẫn mất. Lần này nàng không tiếp tục mặc nam trang, một thân cung trang thiếu đi vài phần nam trang anh khí, nhưng nhiều thêm vài phần thiếu nữ thanh tú xinh đẹp.

Tuy nhiên, mặc kệ là Kỳ Dương giả dạng ra làm sao, ở trong lòng Lục Khải Phái, nàng ấy đều là người xinh đẹp nhất, nàng vừa thấy nàng ầy liền ôn nhu mặt mày. Ngược lại là Tạ Hoằng Nghị đang đứng ở một bên, nhìn theo ánh mắt Lục Khải Phái, thấy Kỳ Dương ăn mặc như thế lại kinh ngạc đến mức mở to hai mắt. Tiểu thiếu niên này thấy Kỳ Dương ở cung yến ăn mặc nam trang, sợ không phải thật xem Kỳ Dương là nam nhi đi?

Kỳ Dương chú ý tới tầm mắt kinh ngạc của Tạ Hoằng Nghị, đuôi lông mày hơi nhướng lên, thế nhưng sinh ra vài phần trêu cợt ngoài ý muốn.

Lục Khải Phái vừa thấy nàng thì mỉm cười, khóe môi cong cong, tiện đà hỏi: "Tâm tình điện hạ hôm nay không tồi?"

Kỳ Dương lúc này cũng thu hồi ánh mắt, trong đôi mắt đen trong veo chỉ còn một mình Lục Khải Phái: "Có thể gặp ngươi, tâm tình tất nhiên là không tồi."

Lục Khải Phái nghe vậy, hơi có chút thẹn thùng mím môi. Tuy nhiên, nghĩ đến Kỳ Dương lớn mật để cho Thái Tử gửi lời như vậy, trước mắt như thế cũng không tính là cái gì.

Nàng nhấp môi suy nghĩ một chút, thấy người khác đều cách khá xa, liền cũng nhỏ giọng đáp lại một câu: "Ta cũng như thế."

Kỳ Dương vốn là hơi cong mặt mày, thoáng chốc đã đầy ý cười, nếu không phải ở trước mặt mọi người, nàng thật muốn đem người ôm vào trong lòng ngực, hống nàng nói thêm hai câu.

Nhưng hiển nhiên, thời cơ không đúng, kế tiếp còn có tỷ thí, cũng không nhiều thời gian để cho hai người lẫn nhau tố tâm sự. Kỳ Dương chỉ có thể có chừng mực, ngay sau đó nói đến chính sự: "Ta xem tiểu tử kia khá không vừa mắt. Lần này tỷ thí, A Phái nhưng có phần thắng?"

Lục Khải Phái nghe nàng nói như vậy, sáng tỏ tâm tư của nàng, trong mắt liền xẹt qua một tia ý cười. Rồi sau đó lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tạ Hoằng Nghị cách đó không xa, liền gật đầu với Kỳ Dương và nói: "Bảy tám phần, có lẽ là có."

Lời nói không kiêu ngạo, nhưng đủ để nhìn ra Lục Khải Phái tràn đầy tự tin.

Kỳ Dương đối với nàng đương nhiên càng tín nhiệm, đang muốn nói thêm một chút, kết quả lại thấy Thái Tử hướng nàng vẫy tay kêu nàng đi trở về. Vì thế, những lời còn lại liền bị nàng nuốt xuống, ngược lại vội vàng nói: "Vậy ngươi tận lực liền tốt, cũng không cần miễn cưỡng."

Nói xong lời này, Kỳ Dương liền rời đi, nhưng hai lời nói trước sau rất là mâu thuẫn lại bị Lục Khải Phái nghe vào.

- --

Quân tử lục nghệ chính là lễ nghi cổ xưa, xuất phát từ《 chu lễ · bảo thị 》: "Hình thành một đất nước mà nói, chính là dạy dỗ lục nghệ: Một là ngũ Lễ, hai là lục Nhạc, ba là ngũ Xạ, bốn là ngũ Ngự, năm là lục Thư, sáu là cửu Số."

Ngũ Lễ bao gồm Cát, Hung, Tân, Quân, Gia. Lục Nhạc gồm sáu bộ vũ nhạc là Vân môn, Đại hàm, Đại thiều, Đại hạ, Đại hoạch, Đại vũ. Ngũ Xạ chính là Bạch thì, Tham liên, Diệm chú, Tương xích, Tỉnh nghi. Năm Ngự phân biệt là Minh cùng loan, Trục thủy khúc, Quá quân biểu, Vũ giao cừ, Trực cầm tả. Lục Thư phân ra Tượng hình, Chỉ sự, Hội ý, Hình thanh, Chuyển chú, Giả tá. Cửu số chính là chín chương số học.

Nói thì khá phức tạp, nhưng giao đấu thậm chí còn hơn thế nữa. Nhưng cũng may truyền thừa mấy ngàn năm, lục lễ hiện giờ đã không còn thích hợp, hoặc là quá mức phức tạp nên sớm bị hậu nhân tinh giản, muốn so sánh cũng không còn phiền toái như xưa. Văn võ bá quan cũng không kiên nhẫn xem tỷ thí cả ngày.

Hoàng đế đã ứng phó với sứ thần Vinh Quốc hai đợt, hiện giờ lại không có hứng thú tiếp tục cùng bọn họ dây dưa. Hôm nay tỷ thí liền để cho Thái Tử chủ trì, Kỳ Dương cũng là bởi vì như thế mới có thể công khai giở chiêu bài đến xem náo nhiệt, chạy tới gặp Lục Khải Phái.

Đợi cho thời gian không sai biệt lắm, Thái Tử liền bước lên địa vị cao, nói với mọi người: "Lần này tỷ thí là để hai nước kết minh, lẫn nhau giao hảo..." Nói qua một phen lấy hữu hảo làm trọng, lại nói dạo đầu cuộc tỷ thí, Thái Tử vừa chuyển chủ đề, lại nói: "Lục nghệ rất là phức tạp, sau khi cô cân nhắc thì cảm thấy chọn một trong số đó mà so liền đủ rồi, không biết sứ thần Vinh Quốc nghĩ như thế nào?"

Sứ thần Vinh Quốc nghe vậy thì cười, cũng không đi xem phản ứng của Tạ Hoằng Nghị đang đứng bên cạnh, liền đáp: "Tất nhiên không dị nghị, thế nhưng làm sao mới công bằng?"

Thái Tử nghe hỏi liền vẫy tay một cái, có nội thị bưng khay tới, mà trên khay đặt một ống thẻ cùng mấy cái que tre nhỏ. Có lẽ là sợ người Vinh Quốc cho rằng bất công, nội thị kia sau khi bưng khay tới thì trực tiếp đưa đến trước mặt chính sử.

Liếc mắt nhìn ống thẻ, Thái Tử lúc này mới nói: "Thay phiên rút thăm như thế nào?"

Chính sử cũng nhìn ống thẻ cùng xiên tre, xiên tre rộng bằng ngón tay được mài giũa giống nhau như đúc, chỉ có tên có lục nghệ. Ngũ Lễ, ngũ Xạ, ngũ Ngự, tổng cộng có mười lăm xiên tre, đến nỗi lục Nhạc, lục Thư, cửu Số, hiện giờ quy củ bất đồng, đã không được đầy đủ tôn cổ lễ.

Ống thẻ cùng xiên tre đương nhiên đều không thành vấn đề, sau khi chính sử liếc mắt một cái thì cũng gật đầu: "Điện hạ lo lắng, thật là công chính."

Quy củ được ước định tốt liền muốn tỷ thí, tuy nhiên cũng phải rút thăm phân trước sau. Thái Tử lười cùng đối phương tranh chấp, liền trực tiếp đem vòng rút thăm thứ nhất nhường cho Tạ Hoằng Nghị. Tạ Hoằng Nghị tùy tay kéo, trúng phải Tân Lễ, sắc mặt thoáng chốc tối sầm.

Tân Lễ được dùng để giải quyết việc kết thân của triều đình, là nghi thức thiên tử chiêu đãi chư hầu đến từ tứ phương, chư hầu phái sứ thần hướng Chu Vương vấn an. Tân Lễ này đặt ở tình hình hiện tại, thế nhưng mạc danh có chút phù hợp, ánh mắt chúng thần Lương Quốc nhìn về phía sứ thần Vinh Quốc đều trở nên vi diệu.

Nhưng mà rút thăm đã định, lễ giáo cổ xưa luôn đúng, vì thế dẫu sắc mặt của Tạ Hoằng Nghị không tốt, nhưng cũng phải cùng Lục Khải Phái hành xong lễ.

Có thể thấy, hai người đều rất có giáo dưỡng, lễ nghi khí độ đều là bất phàm. Lục Khải Phái liền cũng thế, nàng có thể ở một nhóm con cháu tông thất cạnh tranh và trổ hết tài năng, vốn cũng đủ chứng minh nàng vô cùng ưu tú. Nhưng thật ra, lễ nghi của Tạ Hoằng Nghị cũng không sai chút nào, còn tuổi nhỏ mà đã khí độ thong dong, lại đến từ thảo nguyên man di, như vậy đối lập càng khiến cho người lau mắt mà nhìn.

Trận này không phân thắng bại, cách biệt nhỏ cũng không đáng để người tính toán chi li, vì thế hai bên liền hoà.

Trận thứ hai là Nhạc, cũng không cần rút thăm, bởi vì lục Nhạc sau khi truyền thừa phần lớn đều bị thất lạc. Hiện giờ còn được bảo tồn, bất quá cũng chỉ là Đại thiều và Đại vũ, đều là nhạc dùng để hiến tế, người có thể biểu diễn cũng ít ỏi. Hơn nữa, một khúc nhạc tầm thường như vậy cũng không còn được sử dụng, hiện giờ Nhạc mà mọi người học càng nhiều chỉ là nhạc cụ, sở trường một loại, nung đúc tình cảm thôi.

Lục Khải Phái chọn cầm, Tạ Hoằng Nghị hiếm thấy lại chọn huân. Tiếng đàn du dương, tiếng huân cổ xưa, hai người thi đấu trên cùng một đài, nhưng Lục Khải Phái càng xuất sắc hơn, dần dần đem tiếng huân của Tạ Hoằng Nghị chi phối theo mình.

Một khúc chưa kết thúc, tiếng huân liền bị chặt đứt, thiếu niên dị tộc cầm huân sắc mặt trướng đến đỏ bừng.

Lục Khải Phái cong cong môi, hơi đắc ý nhìn thoáng qua Kỳ Dương, sau khi nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của nàng ấy thì càng thêm sung sướng. Chỉ chờ tấu xong một khúc, lại nghe được thiếu niên bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói với nàng: "Ngươi đừng đắc ý, hai tràng tiếp theo so Xạ và Ngự, ngươi nhất định không thể sánh bằng ta!"

Khuôn mặt tiểu thiếu niên 13-14 tuổi vốn mềm mại, giờ phút này nghiến răng nghiến lợi kêu gào, cũng không khiến người ta cảm thấy có bao nhiêu uy hiếp, ngược lại là có chút cảm giác đang dung túng xem hài đồng chơi đùa. Đặc biệt hai người sinh ra có vài phần tương tự, cảnh này liền càng giống đệ đệ vô lý khiêu khích với huynh trưởng...

Đương nhiên, này cũng chỉ là ảo giác người ngoài mới có, Lục Khải Phái thì lại rõ ràng cảm nhận được hắn tức muốn hộc máu. Nàng có chút tò mò, rốt cuộc tìm được cơ hội hỏi thẳng: "Tạ tiểu công tử, ta vốn cùng ngươi xưa nay không quen biết, không biết ngươi tại sao cứ luôn nhằm vào ta?"

Tạ Hoằng Nghị nghe được lời này thì cau mày, cơ hồ không thể tin tưởng nhìn về phía nàng: "Ngươi nói xưa nay không quen biết?!"

Lục Khải Phái hơi hơi nhướng mày, nàng cũng tùy ý tiêu sái: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Tạ Hoằng Nghị lại bị tức giận đến không nhẹ, mà càng làm cho nhân sinh tức giận chính là do người đối diện vẻ mặt thành khẩn, cũng không phải cố ý nói như thế để chèn ép hắn. Cái này làm cho hắn có cảm giác vô lực như đánh quyền vào bông, nhưng chờ hắn bình tĩnh lại, thì vô cớ sinh ra một chút quái dị.

Hai người bốn mắt tương đối, Lục Khải Phái thấy hắn không nói, liền lại nói: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

Đương nhiên là có, hắn là muốn đem nàng làm cho chật vật rồi mới buông lời hung ác. Nhưng cục diện hôm nay như thế, muốn hắn còn nói gì đây? Tiểu thiếu niên cắn môi dưới, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Lục Khải Phái, cuối cùng cũng chỉ bỏ lại một câu: "Ta sẽ càng ưu tú hơn ngươi!"

Nói xong liền quay đầu đi, ngay cả bóng dáng cũng đều lộ ra sự quật cường của thiếu niên.

Lục Khải Phái nhìn bóng dáng hắn rồi không nói nên lời. Càng ưu tú hơn sao? Nàng cũng không cảm thấy bản thân đọc nhiều mấy quyển thi thư, tập luyện một chút tài nghệ đã là ưu tú. Người chân chính ưu tú, làm sao ngay cả nhân sinh của chính mình cũng không thể khống chế đây?!

Cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn tinh tế của mình, trong mắt Lục Khải Phái tựa như có mạch nước ngầm đang tuôn trào.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Khải Phái (uể oải): Nhỏ yếu, bất lực, còn có thể đánh đàn, cầu tức phụ bao dưỡng...

Kỳ Dương (sờ đầu): Không có việc gì, không có việc gì, ngươi nói tình thoại cho ta nghe, ta sẽ che chở ngươi a!

Lục Khải Phái (...): Có phải hay không có chỗ nào không đúng?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện