Mọi chuyện tồi tệ hơn Kỳ Dương nghĩ, bởi vì nàng ở Tuyên Thất Điện đã thấy được phong quốc thư mà Vinh Quốc đưa tới.

Man di lập quốc, đưa tới cái gọi là quốc thư cùng với việc muốn cùng Lương Quốc thiết lập quan hệ ngoại giao, không bằng nói là thông tri Lương Quốc lại có thêm một kình địch. Này còn không chỉ vậy, suy đoán liên hôn thế nhưng cũng là thật sự, rõ ràng ở trên quốc thư viết, khi sứ giả tới liền phải nghênh thú công chúa!

Kỳ Dương còn không kịp kinh hoảng, đã bị nội dung trong quốc thư làm cho tức giận không nhẹ. Nàng ngồi quỳ đối diện với hoàng đế, sống lưng thẳng tắp, mày nhíu chặt, khi ném xuống phân quốc trong tay cơ hồ tạo ra tiếng động lớn.

Hoàng đế nhưng thật ra đã bình tĩnh, nhìn sắc mặt khó coi của nữ nhi, hỏi: "Hoàng nhi xem xong cảm thấy như thế nào?"

Kỳ Dương mím chặt bờ môi mỏng, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, hỏi ngược lại: "Quốc thư như vậy, phụ hoàng cảm thấy hòa thân hữu dụng sao?"

Lương Quốc không phải không có tiền lệ hòa thân với nhung địch, chỉ là man di phương bắc vốn có thể nói là không có danh dự, mặc dù xưng thần tiến cống cưới công chúa, cũng bất quá là vì nghỉ ngơi lấy lại sức đổi an bình nhất thời thôi. Chờ đến khi binh hùng tướng mạnh, nên đánh vẫn là đánh, người đáng chết vẫn như cũ chết, đến nỗi công chúa kia bị đưa đến hòa thân với nhung địch, cơ hồ không có một ai là có kết cục tốt.

Ngay cả hài đồng ba tuổi đều biết đạo lí bánh bao thịt đánh chó [1]. Nhưng tuy là như thế, mỗi khi nhung địch cố ý bãi binh hòa thân, trong triều như cũ sẽ nháo đến long trời lở đất, giống như đưa một công chúa qua liền thật có thể thu phục đám man di kia.

[1] Một câu nói mang tính ngụ ngôn, ám chỉ việc không đáp lại/ cho đi không mục đích gì. Một sự ví von về một người không có lương tâm. Bánh bao nhồi thịt, dùng nó làm vũ khí để đánh con chó, cho dù con chó bị ném cũng không có bao nhiêu đau đớn, nhưng ngược lại nó còn sẽ được ăn.

Kỳ Dương sắc mặt nghiêm túc nói chuyện cùng hoàng đế, nhưng bàn tay ẩn trong tay áo lại không tự giác nắm chặt, bởi vì nàng không biết phụ hoàng của nàng đến tột cùng là suy nghĩ như thế nào. Hoàng đế đăng cơ hơn mười năm, biên quan có Quý đại tướng quân trấn thủ, cùng nhung địch tuy rằng chiến sự không thôi, nhưng thắng nhiều bại ít, chưa bao giờ lưu lạc đến nỗi muốn hòa thân. Các công chúa thanh thản ổn định hơn mười năm, tự không biết hoàng đế trong lòng hướng về ai.

Ở Kỳ Dương xem ra, đương kim thiên tử xưng được với minh quân, lúc tuổi già hoa mắt ù tai tạm thời không đề cập tới, hiện giờ thái bình thịnh thế lại cũng là hắn một tay sáng lập. Một hoàng đế như vậy, có lẽ cũng không muốn nhìn đến chiến loạn kéo dài, huỷ hoại thái bình thịnh thế của hắn...

Chỉ khoảng nửa khắc sau khi nói ra câu hỏi kia, Kỳ Dương suy nghĩ rất nhiều, nàng cũng liên tưởng tới tình huống tệ nhất.

Cũng may, hoàng đế cũng không phải hạng người mua danh chuộc tiếng, cũng có thể nói tâm huyết trong xương cốt hắn không có bào mòn bởi nhiều năm sinh hoạt làm một đế cương. Chỉ thấy hắn liếc nhìn quốc thư bị Kỳ Dương ném trên bàn dài trước mặt, ánh mắt khinh miệt không khác gì Kỳ Dương: "Việc hòa thân vốn là vô căn cứ."

Lương Quốc truyền ngai vàng tới hiện giờ cũng chỉ mới là đời thứ ba, tổ tiên chinh phạt tứ phương, kết thúc loạn thế tự từ trong tay rất nhiều kiêu hùng đoạt được thiên hạ. Đáng tiếc, sau khi lập quốc lại vì thương bệnh sở mệt, cũng chỉ ngồi trên ngôi vị hoàng đế ba năm liền băng hà. Cho đến Văn đế trăm phế đãi hưng, nghỉ ngơi lấy lại sức là lúc phương bắc có nhung địch xâm lăng biên giới, bất đắc dĩ mới lựa chọn hòa thân. Đến nỗi kết quả, hiện giờ cũng là rõ như ban ngày.

Cho tới bây giờ, thịnh thế đã thành, quốc khố tích lũy đã có thể chống đỡ một hồi đại chiến. Cho dù nhung địch lập quốc, khí thế càng tăng lên, thì thủ hạ nổi danh cùng thần lương tướng của hoàng đế, tiền tài tràn đầy quốc khố, cũng không phải là giả. Cho nên hắn mới có thể nói ra một câu với lí lẽ hào hùng đến như vậy.

Kỳ Dương nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài, tiếng lòng căng chặt thoáng chốc thả lỏng hơn phân nửa: "Nhưng trong triều nếu là biết được, chỉ sợ sẽ không an bình."

Phân quốc thư này là trực tiếp đưa đến tay hoàng đế, cho nên dù người ngoài biết có chuyện như vậy, cũng hoàn toàn không rõ ràng nội dung cụ thể trên quốc thư. Bao gồm cả Thái Tử, hắn nhắc nhở Kỳ Dương cũng chỉ là vì từ thái độ của hoàng đế mà cảm thấy có gì đó, mới có phỏng đoán như vậy.

Khi Kỳ Dương biết được việc này còn có thụ sủng nhược kinh trong chốc lát, chợt lại bị thái độ khác thường này làm cho hoảng sợ. Nàng thiếu chút nữa cho rằng hoàng đế là cố ý đưa nàng đi hòa thân, lúc này mới lấy ra quốc thư tới thử nàng!

Nhưng cũng may là không phải.

Hoàng đế nhìn tiểu nữ nhi vẫn còn lo lắng, chợt bĩu môi nói: "Trẫm thế nhưng cũng không có dư thừa nữ nhi để đưa đi hòa thân. Nếu là vị đại thần nào trong triều ngại trong nhà nữ nhi quá nhiều, trẫm cũng không tiếc rẻ một cái tước vị công chúa."

Kỳ Dương nghe được lời này rốt cuộc không khỏi bật cười, nguyên bản sống lưng thẳng tắp cũng trở nên thả lỏng. Tuy nhiên, vừa đảo mắt, nàng liền tiến đến trước mặt hoàng đế cười nói: "Phụ hoàng như thế, chỉ sợ không ổn. Có nhi thần ở, sứ giả Vinh Quốc cũng sẽ không muốn mang về một "công chúa" giả."

Hoàng đế đã đoán được kịch bản của nàng, nhưng vẫn là thuận theo nàng nói: "Vậy hoàng nhi nghĩ như thế nào?"

Kỳ Dương chớp chớp mắt, không có nửa điểm thẹn thùng nói: "Nữ nhi gả đi ra ngoài, tự nhiên không thể tái giá."

Sống lâu như vậy, đọc sách nhiều như vậy, nhưng thật chưa thấy qua công chúa hận gả như vậy!

Hoàng đế cũng coi như là không biết giận, thân mình buông lỏng dựa vào trên long ỷ, liếc mắt đánh giá nữ nhi thả lỏng lại liền lấy lòng khoe mẽ trước mặt: "Hắn thật sự tốt như vậy, ngươi liền thật phi hắn không thể?"

Kỳ Dương tất nhiên là gật đầu, thái độ nghiêm túc, lại chợt nhớ tới hoàng đế đối với nàng giữ gìn, lại nói ngọt: "Ở trong lòng nhi thần, tất nhiên là phụ hoàng tốt nhất, Thái Tử hoàng huynh đệ nhị, còn nàng xếp đệ tam."

Hoàng đế bị nàng chọc cười, cuối cùng xua xua tay nói: "Được rồi được rồi, hôn sự của ngươi trẫm đều có an bài."

Kỳ Dương nghe vậy còn muốn đuổi theo hỏi thêm nhiều một chút, kết quả lại bị hoàng đế nhẹ nhàng bâng quơ đuổi rồi, vẫn là không cùng nàng nói thêm.

- --

Lục Khải Phái đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm Viện đã hai tháng có thừa, thời gian cũng không thể nói là lâu, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với người khác. Văn nhân thanh cao, nhưng văn nhân cũng dễ dàng bị thuyết phục vì tài tình. Hai tháng qua, không chỉ có Thám Hoa lang Lưu Sâm bị nàng lấn áp đến ảm đạm, ngay cả Trạng Nguyên lang cùng Bảng Nhãn vừa thăm người thân trở về nhậm chức cũng đồng dạng không hề nổi trội, biến thành ăn không ngồi chờ tiểu đáng thương ở Hàn Lâm Viện.

Có thể nói, trong số quan chức đến Hàn Lâm Viện ở năm nay, Lục Khải Phái phát triển có thể nói nhất kỵ tuyệt trần.

Nhưng tuy là như thế, quy tắc ngầm ở Hàn Lâm Viện cũng chưa từng bị đánh vỡ. Cho dù tu soạn ngoại trừ nắm giữ tu quốc sử thật lục ở ngoài, còn có ghi lại lời nói cùng việc làm của hoàng đế, nhưng chỉ có tiến giảng kinh sử mới có thể ở trước mặt hoàng đế lộ diện, nhưng học sĩ đại nhân không phái, cũng là không tới phiên người mới.

Lục Khải Phái đợi hai tháng, ngay cả cơ hội một lần tiến cung diện thánh cũng không chờ đến. Nàng vốn cũng là không nóng nảy, nhưng mắt thấy Kỳ Dương thi thoảng đề cập, cũng dần dần để tâm đến chuyện tứ hôn. Từ sau khi Lục Khải Thành chết, thế lực Lục gia bắt đầu ở trước mặt nàng hiển lộ một phần nhỏ, mà từ một góc nhỏ này cũng có thể nhìn thấy, quái vật khổng lồ sau lưng không phải nàng có thể lay động trong khoảng thời gian ngắn.

Kia chẳng lẽ không giải quyết xong hậu hoạn Lục gia liền không thành hôn sao? Đừng nói giỡn, kia nàng chờ tới khi nào?!

Lục Khải Phái tự giác tình cảnh đã so kiếp trước tốt hơn nhiều, tuy có băn khoăn nhưng nàng cũng thiệt tình chờ mong hôn sự của nàng cùng Kỳ Dương. Dưới tình huống như thế, nàng rốt cuộc chờ được một cơ hội hiếm có...

Khi tới ngày giảng kinh cho hoàng đế, hai học sĩ Hàn Lâm Viện hầu dạy xưa nay đều thay phiên vào cung đương trị. Mà lần này lại xảy ra ngoài ý muốn, không đến phiên Ngô học sĩ xin nghỉ ở nhà, mà đến phiên Thẩm học sĩ lại là trước khi tiến cung bỗng phát bệnh cấp tính đi không được. Chưởng viện học sĩ đại nhân vội phái người đến Ngô phủ thỉnh người, kết quả lại nghe được tin Ngô học sĩ hôm qua trong mộng ngộ tiên, hôm nay đã ra khỏi thành tìm tiên duyên!

Văn nhân chính là làm ra vẻ, liền làm mộng đều có thể bỏ xuống tất cả, chạy đi lăn lộn mù quáng.

Khi nhận được tin, học sĩ đại nhân tức giận đến râu đều nhếch lên, nhưng mà trong cung còn đang chờ, hoàng đế còn đang chờ, hắn có thể làm sao bây giờ? Này tạm thời điều động quả thực càng không thể tạm thời, cho dù có người muốn ở hoàng đế trước mặt lộ diện, lúc này cũng không dám dễ dàng ngoi đầu, sợ chuẩn bị không tốt lại gây ra sai lầm trước ngự tiền.

Người ở Hàn Lâm Viện hết tám phần đều biến thành chim cút, chỉ còn thừa hai phần dám ngo ngoe rục rịch, cơ hồ đều là người mới năm nay mới đến Hàn Lâm Viện. Bọn họ nhưng thật ra là nghé con mới sinh, nhưng học sĩ đại nhân lại không dám mạo hiểm, sợ bọn họ mất lễ trước ngự tiền rồi liên lụy đến mình.

Lục Khải Phái đó là vào lúc này trổ hết tài năng. Nàng tài tình học thức rõ như ban ngày, sinh đến tuấn mỹ vô song làm người nhìn đều đẹp mắt, quan trọng nhất chính là nàng lúc trước được chính Hoàng đế bệ hạ tự mình hạ thánh chỉ đến Hàn Lâm Viện, nhiều ít gì cũng có chút tình cảm ở trước mặt hoàng đế.

Học sĩ đại nhân cuối cùng vuốt râu, vẫn là cự tuyệt đám người Lưu Sâm đồng dạng xin ra trận, quyết định để cho nàng đi.

Lục Khải Phái liền cứ như vậy ăn mặc quan bào màu xanh lá của lục phẩm Hàn Lâm Viện, ôm kinh sách và sử sách muốn giảng, sống lưng thẳng tắp lần đầu tiên công khai bước vào cửa cung trong kiếp này.

Nàng từ sáng sớm đã đi, nhưng hoàng đế chờ tới sau giờ ngọ mới triệu kiến nàng, gặp mặt nhìn nàng liếc mắt một cái, trước khen một câu: "Quả nhiên sinh đến không tồi."

Đây là ca ngợi, Lục Khải Phái cũng không thèm nghĩ tới suy nghĩ của hoàng đế đằng sau lời khen này, chỉ cung kính nói tạ, sau khi thấy hoàng đế cũng không tỏ vẻ liền không nhiều trì hoãn mà bắt đầu giảng kinh. Thanh âm nàng trong trẻo, ý nghĩ rõ ràng, từ từ kể ra cũng không so với nhóm học giả uyên thâm kém hơn chút nào, thậm chí bởi vì bản thân tuổi trẻ tuấn mỹ mà càng thêm cảnh đẹp ý vui, ngay cả hoàng đế nghe cũng nghiêm túc hơn nhiều so với ngày xưa.

Xưa nay giảng kinh lấy một canh giờ làm hạn định, hoàng đế hôm nay không có kêu dừng cũng không có dò hỏi, Lục Khải Phái liền giảng đủ một canh giờ, sau đó ngay cả tiếng nói vốn trong trẻo cũng có hai phần khàn khàn.

Chờ canh giờ tới rồi, Lục Khải Phái rốt cuộc dừng lại. Hoàng đế giơ tay, Trương Kiệm cũng rất có ánh mắt đưa lên một chén nước trà.

Sau khi Lục Khải Phái tạ ơn, liền tiếp nhận uống nửa chén, khi ngẩng đầu lần nữa lại phát hiện hoàng đế vẫn như cũ đứng dậy rời đi, chỉ để lại một bóng dáng huyền sắc. Mà từ đầu đến cuối, hắn không những không nói nửa câu với nàng, ngay cả nghiên cứu và thảo luận kinh sử như thường lệ cũng đều chưa từng có!

Cầm trong tay chén trà chỉ còn một nửa, Lục Khải Phái nhất thời có chút hoảng loạn, thậm chí theo bản năng đuổi theo hai bước về hướng hoàng đế rời đi.

May mà nàng cũng phải là người duy nhất ở Hàn Lâm Viện vào cung đương trị, nàng chỉ là thay thế Thẩm học sĩ hôm nay chủ giảng mà thôi. Đồng liêu bên người thấy nàng thế nhưng muốn đuổi theo hoàng đế, vội một tay kéo nàng lại: "Lục tu soạn, bệ hạ đã đi rồi, ngươi làm gì vậy?!"

Một tiếng gọi này khiến cho tâm trí Lục Khải Phái trở về, cũng làm nàng ngừng bước chân. Nhưng mà nhìn bóng dáng hoàng đế biến mất ở bên ngoài cửa điện, nàng vẫn là nhịn không được nhíu mày lộ ra dáng vẻ ưu sầu, lại quay đầu hỏi đồng liêu: "Ta vừa nãy, có phải hay không nói không được tốt?"

Đồng liêu biết nàng lo lắng cái gì, cũng cảm thấy thái độ hoàng đế hôm nay có chút bất thường. Sau khi suy nghĩ vẫn là đáp: "Ta cảm thấy khá tốt." Nói xong lại bổ sung một câu: "Ít nhất ta nghe khá tốt. Bệ hạ không phải cũng không kêu dừng sao? Còn thưởng ngươi một chén trà."

Lục Khải Phái nghe xong, cúi đầu nhìn nhìn chén trà trong tay, lại nhìn hướng ngoài cửa điện, thật sự là có chút nghĩ không ra.

Cho nên nói, nhạc phụ tương lai rốt cuộc là vừa mắt hay không vừa mắt nàng a?

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Khải Phái (mờ mịt): Bệ hạ có phải hay không không vừa mắt ta, hoặc là có thành kiến với ta a?

Hoàng đế (cười lạnh): Nhạc phụ xem con rể, ngươi thấy có mấy người nhìn thuận mắt?

Lục Khải Phái (ủy khuất): Nhưng kiếp trước tứ hôn không phải ngài ban rất sảng khoái sao, cũng không thấy ngài luyến tiếc nữ nhi a.

Hoàng đế (buồn bực): Con rể chính mình tuyển, cùng con rể nữ nhi tuyển, có thể giống nhau sao?!

Lục Khải Phái (yếu ớt): Nhưng đều là ta...

- --

Đôi lời từ editor:

Nhân dịp năm mới, mình cũng khai tân văn "Kính Vị Tình Thương" - Thỉnh Quân Mạc Tiếu. Mong rằng mọi người cũng sẽ ủng hộ. Xin cảm ơn mọi người rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện