Vì Tần Hàm phải theo dõi livestream trực tiếp và điều tra những người mất tích nên không tham dự hành động truy bắt lần này.
Anh ấy tổng hợp tất cả những báo án mất tích trong hai ngày gần đây kiểm tra một lần, cuối cùng cũng tìm ra được năm người phù hợp yêu cầu.
“Lão đại, đã tra ra được năm người mất tích. Có ba người thuộc phòng nghiên cứu vắc-xin của công ty Trường Sinh, hai người còn lại là hộ lý của bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam, đều mất tích từ ngày hôm qua sau giờ tan ca.”
Tần Hàm báo cáo tình huống cho Sở Từ: “Hắn vẫn đang phát livestream, số người theo dõi đã hơn một trăm ngàn người, vấn đề dược phẩm của bệnh viện Đệ Tam đã bị phát tán ở internet, lên hot search, hiện tại Cục Cảnh Sát của chúng ta liên tục nhận được điện thoại.”
Nghĩ đến sắc mặt tối xầm của Cục trưởng Diệp, Tần Hàm bổ sung thêm: “Lão đại không chứng kiến được vẻ mặt của Cục trưởng Diệp đâu, đen còn hơn than.”
Sở Từ biết Cục trưởng Diệp có áp lực rất lớn, cấp trên cũng đã đưa yêu cầu phải phá án trong vòng một tuần; bây giờ còn có livestream phát trực tiếp, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng, tạo thành sự khủng hoảng, mang đến cảm giác không an tâm về lực lượng công an nhân dân của người dân.
“Cậu tiếp tục điều tra danh sách những người bị hại vì dược phẩm bẩn, liên lạc người thân của năm người mất tích, xác định chi tiết thời gian và địa điểm họ mất tích.” Sở Từ siết chặt bánh lái, nghiêm nghị ra lệnh.
“Vâng!”
Sở Từ, Cảnh Nguyệt cùng hai cảnh viên khác lái xe đến vườn trái cây xa nhất, tên gọi Hoa Quả Sơn Trang.
Trời tối dần, mặt trời thoát khỏi tầng mây, tựa như một quả cầu lửa treo ở dãy núi phía Tây soi chiếu đường họ đi.
Hoa Quả sơn trang gần 50 hecta. Vì gần sông và núi nên phong cảnh rất đẹp, người ta thuê trồng một vườn đào. Cây cho trái lớn, mọng nước, rất ngọt, tiêu thụ được ở trong và ngoài nước. Nhà thầu nhìn ra được cơ hội kinh doanh nên tiến hành mô hình nông trại vườn, xây những căn phòng nhỏ làm nơi dừng chân của các du khách vãng lai, tham quan vườn cây ăn trái, trở thành một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng của thành phố Dương.
Lúc này, Hoa Quả Sơn trang đèn đuốc sáng chưng, những chiếc đèn đong đưa trước gió.
Sở Từ dừng xe ở bên ngoài.
Cảnh viên lục soát hai vườn trái cây khác đã báo cáo cho Sở Từ kết quả không phát hiện bất thường ở đó.
Mọi người từ trên xe bước xuống.
Cảnh Nguyệt cầm điện thoại xem livestream.
Thời gian đếm ngược còn 20 phút.
Trong clip Hàn Chí Viễn thoi thóp, cư dân mạng đua nhau đưa ra ý kiến bản thân, bắt đầu nghiêng về một phía chửi rủa Hàn Chí Viễn chết không được tử tế, còn mong streamer này tiếp tục dằn vặt Hàn Chí Viễn thêm nhiều cực hình.
Tâm trạng Cảnh Nguyệt đột nhiên thấy hơi ngột ngạt.
“Giáo sư Cảnh, đám người này điên rồi sao, đó là mưu sát!” Cảnh viên đi bên cạnh bàn luận.
Cảnh Nguyệt lạnh lùng nhìn bình luận đăng lên không ngừng, đáy lòng tự giễu: Mưu sát ư? Vấn đề dược phẩm của bệnh viện bị phanh phui, liên quan đến sinh mệnh của bản thân thì ai hơi đâu lại đi lo chuyện sống chết của kẻ khác.
Hoa Quả Sơn trang có diện tích rất lớn, lại đến mùa ra trái nên khách đến tham quan rất đông, hơn một trăm phòng của sơn trang đều đã kín phòng.
Ông chủ cho biết tuy khách thuê phòng đều đã đăng ký nhưng thường họ đi gia đình hoặc cùng nhóm bạn nên không lấy thông tin từng người mà chỉ cần một người đại diện đăng ký. Và hơn một nửa số phòng dùng làm kho chứa đào.
Vì vậy, chỉ trong vòng 20 phút điều tra ra nơi giấu Hàn Chí Viễn mà không làm kinh động đến nghi phạm là một điều rất khó.
Cảnh sát chi viện còn ít nhất 40 phút nữa mới đến được.
Sở Từ mở bản thiết kế phòng ốc của sơn trang, đầu tiên loại trừ những căn phòng gần vườn vì những căn phòng này làm bằng gỗ, hiệu quả cách âm không tốt. Do đó, nơi giam giữ Hàn Chí Viễn nhất định ở những căn xa hơn.
Căn cứ ánh nắng chiều và cây cối có tính chất phát triển theo hướng ánh sáng, Sở Từ nhanh tay lọc được thêm vài dãy phòng.
Cuối cùng sót lại 7 gian phòng nhỏ hướng núi.
Sở Từ cùng hai cảnh viên và bảo vệ của sơn trang chạy tới 7 gian phòng kia.
Thời gian đếm ngược trên livestream 15 phút.
Buổi tối sơn trang tổ chức đốt lửa trại, hơn trăm người tụ tập nhau ở quảng trường, quanh đống lửa cùng nhau ca múa. Những miếng thịt vàng ươm được gác trên lửa trại, vài giọt mỡ nhỏ xuống tạo nên những âm thanh nổ lộp bộp, phóng ra từng đốm lửa sáng.
“Đốt lửa trại mỗi ngày sao?’ Cảnh Nguyệt chỉ vào đám đông cách đó không xa.
Ông chủ sơn trang cũng xem livestream này nhưng ông không hề ngờ rằng livestream lại diễn ra ngay tại nơi của ông ta. Ông là một người đàn ông tầm 50 tuổi, đầu trọc, dáng người phúc hậu. Là người đã gần xế chiều, vất vả lắm mới thầu được vườn trái cây này và đang làm ăn phát đạt nên ông không hề muốn địa điểm kinh doanh của mình xảy ra án mạng, ảnh hưởng đến công việc làm ăn; vì thế, ông hết sức phối hợp với Sở Từ.
“Không phải, hôm nay đốt lửa trại mừng tiết xuân của tộc Ngạc.” Ông xoa xoa đầu, “Vợ tôi là người tộc Ngạc Tây nên năm nào cũng tổ chức vui chơi đón xuân ở đây.”
Cảnh Nguyệt gật đầu, linh động: “Vậy phiền ông có thể mời tất cả các khách trọ ra quảng trường chung vui được không?”
Các dãy phòng đều có loa phát thanh dùng để thông báo trong những trường hợp nguy cấp. Thấy Cảnh Nguyệt mặt lạnh tanh, ông chủ nghĩ cô cũng là cảnh sát nên chạy đi bắc loa thông báo.
Tất cả hành lang các phòng đều gắn camera, Cảnh Nguyệt báo cáo việc đốt lửa trại cho Sở Từ, sau đó ngồi ở phòng quản lý quan sát các camera.
Cách nói chuyện của ông chủ sơn trang rất khéo nên lôi kéo được rất nhiều người. Từ trong màn hình theo dõi có thể trông thấy rất nhiều du khách kéo nhau ra quảng trường, những căn phòng dần dần tắt đèn.
Đột nhiên, hai mắt của Cảnh Nguyệt sáng lên nhìn một màn hình trong số camera, dường như muốn ngừng thở.
Đã đến đoạn cao trào nhất.
Đếm ngược còn một phút.
Bình luận trên livestream đã bị khóa, hình ảnh chia làm hai nửa, một nửa là Hàn Chí Viễn bị treo trên dây xích, nửa kia là kết quả bầu chọn.
Số người tham gia bầu chọn lên đến 30 ngàn người, và vẫn đang tăng.
Kết quả của cuộc bầu chọn này đã hết sức rõ ràng:
Kết quả A – đại diện cho Hàn Chí Viễn: có hơn 20 ngàn người, chiếm 70%
Kết quả B – đại diện cho năm người bị bắt cóc: chỉ có 1%
Kết quả C – đại diện ý đồ của nghi phạm thì chỉ chiếm 29%
Cảnh Nguyệt dùng bộ đàm liên lạc với Sở Từ.
Bên trong phát ra âm thanh ma mị của máy biến âm, cười cười mở miệng đếm ngược: “29… 28… 27…”
“Đội trưởng Sở, là gian cách sông…” Cảnh Nguyệt nhìn livestream, đôi mắt co rụt lại, thanh âm đột ngột dừng hẳn.
Trong clip lúc này quay phần xà nhà phía trên đỉnh đầu của Hàn Chí Viễn, ở đó có một can xăng thật lớn, van bình nối với một đầu dây.
Hàn Chí Viễn tựa như cũng cảm nhận được cái chết đến gần, như một con cá bị treo lên, hắn cố gắng giãy dụa.
“Cứu mạng… cứu mạng…” Hắn khàn giọng kêu cứu, tiếng xích sắt không ngừng ma sát tên xà nhà vang lên những tiếng rít sắc nhọn.
“7… 6… 5…”
4
3
2
1
Van xăng được tháo ra.
Tựa như chú cá được tưới dầu, xăng ào ào chảy xuống đỉnh đầu Hàn Chí Viễn, xối ướt đẫm người hắn.
“Bầu chọn đã hết.” Nụ cười ma mãnh, “Bây giờ công bố kết quả. Coong coong coong… Tôi tuyên bố thông qua các thẩm phán nhân dân phán xử phạm nhân Hàn Chí Viễn đến lúc…”
Biến âm dừng lại một chút, camera quay cận vào gương mặt tràn ngập sợ hãi của Hàn Chí Viễn, ánh mắt hắn phát ra một tia sáng và tắt dần như đám tro tàn theo hai từ cuối cùng của âm thanh kia.
“Hỏa hình!”
Trong clip truyền đến tiếng huýt sáo vui vẻ, càng đi càng xa. Sau đó đột nhiên một đốm lửa nhen lên rơi xuống nền đất dưới chân Hàn Chí Viễn, nhanh chóng bùng cháy.
Hàn Chí Viễn bị ngọn lửa bao phủ như con cá trong chảo nóng, không ngừng giãy dụa rồi bất động.
Livestream vẫn còn, ba triệu người theo dõi là Thẩm phán cũng chính là những người chứng kiến buổi lễ hiến tế này.
“Giáo sư Cảnh…” Trong bộ đàm phát ra âm thanh lo lắng của Sở Từ.
Tay cầm bộ đàm của Cảnh Nguyệt không ngừng run rẩy, nước mắt lặng lẽ rơi.
Không bàn đến thiện ác, hiện tại cô lại trơ mắt nhìn một sinh mệnh biến mất ngay trước mắt mình.
“Chết rồi. Hàn Chí Viễn chết rồi!” Thanh âm lạnh đi, không biết được cảm xúc buồn vui.
Có lẽ năm người mất tích kia cũng chết rồi.
Tuy trong clip không phát bất kỳ tin tức gì về năm người kia, nhưng từ “đến lúc” cuối cùng của biến âm vẫn lôi kéo sự chú ý của cô.
Sở Từ sững người, anh đã trông thấy đám cháy vàng rực cách đó không xa.
“Giáo sư Cảnh, chúng ta sẽ bắt được hắn!” Sở Từ im lặng một vài giây, rồi khẳng định với Cảnh Nguyệt.
“Tôi lập tức đến ngay!” Cảnh Nguyệt lau khô nước mắt, chạy thẳng đến đám cháy đang bùng phát.
Cô không có thời gian để buồn, cô là pháp y, còn thi thể đang chờ cô.
Đám cháy cũng gây nên sự quan tâm của những du khách trong sơn trang, nhưng tiếp viện của cảnh sát đã đến đúng lúc, phong tỏa hiện trường.
Căn phòng nhỏ bằng gỗ, lại còn bị tưới xăng, ngọn lửa nhanh chóng bùng phát. Quanh đó lại có nhiều cây nên lửa càng cháy càng lớn.
Gần một tiếng đồng hồ mới có thể dập được đám cháy, từ trong gian phòng bị cháy rụi tìm được tất cả 6 thi thể.
“Lão đại!” Tần Hàm đứng bên cạnh Sở Từ, nhìn những thi thể xếp hàng loạt không khỏi rùng mình. Anh ấy cũng theo dõi livestream tử vong này.
“Chờ pháp y làm xong nghiệm thi sẽ thông báo người thân đến cảnh cục nhận diện.” Sở Từ nhìn các thi thể, đôi mắt anh đỏ ngầu.
Nói xong anh lập tức xoay người không nhìn những thi thể khét đen ấy nữa mà tự mình dẫn một đội cảnh viên tiến hành lục soát sơn trang.
Cảnh sát đã phong tỏa lối ra của sơn trang, cho dù là Kim Việt Thanh hay tên sát thủ biến thái đứng đằng sau đều có thể tóm gọn… Đưa bọn chúng ra ánh sáng công lý.
*
10 giờ tối.
Tại một đình nghỉ mát sơn trang, Sở Từ phát hiện ra Kim Việt Thanh.
Hắn cúi đầu ngồi ở một chiếc ghế, không nhúc nhích, một tay hắn cầm cần câu, một tay cầm quả táo đang cắn dở.
Hắn mặc chiếc áo jacket đen, đội mũ đánh cá, bên cạnh có một chiếc balo có thêu dòng chữ Dương Thành Nhất Tiểu. Trong balo còn một quả bom tự chế.
Chiếc di động ở bên ngoài túi xách phát một đoạn nhạc lặp đi lặp lại “Ngày Chủ Nhật Đen Tối”
Ngày chủ nhật tăm tối,
Tôi thao thức suốt canh thâu
Người yêu dấu hỡi, bóng tối vô tận.
Tôi đang sống mòn mỏi trong đêm đen vô tận
Những bông hoa trắng nhỏ xinh sẽ không bao giờ khiến bạn thức giấc
Không phải nơi màn đêm đen tối của nỗi đau dẫn dắt người đi
Những thiên thần kia chưa có ý định trả bạn về lại nơi đây
Liệu họ có giận dữ không nếu tôi nghĩ đến việc đến gần bên bạn
Ngày chủ nhật tăm tối
…
“Kim Việt Thanh?” Sở Từ gọi nhỏ.
Đột nhiên tâm tư Sở Từ lắng xuống, anh đưa tay kiểm tra động mạch cổ, đã ngừng đập.
Kim Việt Thanh chết rồi.
Sở Từ cầm di động, tắt đoạn nhạc, sau đó nhìn xuống tấm thẻ có chữ cái J đè ở phía dưới.
Anh ấy tổng hợp tất cả những báo án mất tích trong hai ngày gần đây kiểm tra một lần, cuối cùng cũng tìm ra được năm người phù hợp yêu cầu.
“Lão đại, đã tra ra được năm người mất tích. Có ba người thuộc phòng nghiên cứu vắc-xin của công ty Trường Sinh, hai người còn lại là hộ lý của bệnh viện Nhân Dân Đệ Tam, đều mất tích từ ngày hôm qua sau giờ tan ca.”
Tần Hàm báo cáo tình huống cho Sở Từ: “Hắn vẫn đang phát livestream, số người theo dõi đã hơn một trăm ngàn người, vấn đề dược phẩm của bệnh viện Đệ Tam đã bị phát tán ở internet, lên hot search, hiện tại Cục Cảnh Sát của chúng ta liên tục nhận được điện thoại.”
Nghĩ đến sắc mặt tối xầm của Cục trưởng Diệp, Tần Hàm bổ sung thêm: “Lão đại không chứng kiến được vẻ mặt của Cục trưởng Diệp đâu, đen còn hơn than.”
Sở Từ biết Cục trưởng Diệp có áp lực rất lớn, cấp trên cũng đã đưa yêu cầu phải phá án trong vòng một tuần; bây giờ còn có livestream phát trực tiếp, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng, tạo thành sự khủng hoảng, mang đến cảm giác không an tâm về lực lượng công an nhân dân của người dân.
“Cậu tiếp tục điều tra danh sách những người bị hại vì dược phẩm bẩn, liên lạc người thân của năm người mất tích, xác định chi tiết thời gian và địa điểm họ mất tích.” Sở Từ siết chặt bánh lái, nghiêm nghị ra lệnh.
“Vâng!”
Sở Từ, Cảnh Nguyệt cùng hai cảnh viên khác lái xe đến vườn trái cây xa nhất, tên gọi Hoa Quả Sơn Trang.
Trời tối dần, mặt trời thoát khỏi tầng mây, tựa như một quả cầu lửa treo ở dãy núi phía Tây soi chiếu đường họ đi.
Hoa Quả sơn trang gần 50 hecta. Vì gần sông và núi nên phong cảnh rất đẹp, người ta thuê trồng một vườn đào. Cây cho trái lớn, mọng nước, rất ngọt, tiêu thụ được ở trong và ngoài nước. Nhà thầu nhìn ra được cơ hội kinh doanh nên tiến hành mô hình nông trại vườn, xây những căn phòng nhỏ làm nơi dừng chân của các du khách vãng lai, tham quan vườn cây ăn trái, trở thành một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng của thành phố Dương.
Lúc này, Hoa Quả Sơn trang đèn đuốc sáng chưng, những chiếc đèn đong đưa trước gió.
Sở Từ dừng xe ở bên ngoài.
Cảnh viên lục soát hai vườn trái cây khác đã báo cáo cho Sở Từ kết quả không phát hiện bất thường ở đó.
Mọi người từ trên xe bước xuống.
Cảnh Nguyệt cầm điện thoại xem livestream.
Thời gian đếm ngược còn 20 phút.
Trong clip Hàn Chí Viễn thoi thóp, cư dân mạng đua nhau đưa ra ý kiến bản thân, bắt đầu nghiêng về một phía chửi rủa Hàn Chí Viễn chết không được tử tế, còn mong streamer này tiếp tục dằn vặt Hàn Chí Viễn thêm nhiều cực hình.
Tâm trạng Cảnh Nguyệt đột nhiên thấy hơi ngột ngạt.
“Giáo sư Cảnh, đám người này điên rồi sao, đó là mưu sát!” Cảnh viên đi bên cạnh bàn luận.
Cảnh Nguyệt lạnh lùng nhìn bình luận đăng lên không ngừng, đáy lòng tự giễu: Mưu sát ư? Vấn đề dược phẩm của bệnh viện bị phanh phui, liên quan đến sinh mệnh của bản thân thì ai hơi đâu lại đi lo chuyện sống chết của kẻ khác.
Hoa Quả Sơn trang có diện tích rất lớn, lại đến mùa ra trái nên khách đến tham quan rất đông, hơn một trăm phòng của sơn trang đều đã kín phòng.
Ông chủ cho biết tuy khách thuê phòng đều đã đăng ký nhưng thường họ đi gia đình hoặc cùng nhóm bạn nên không lấy thông tin từng người mà chỉ cần một người đại diện đăng ký. Và hơn một nửa số phòng dùng làm kho chứa đào.
Vì vậy, chỉ trong vòng 20 phút điều tra ra nơi giấu Hàn Chí Viễn mà không làm kinh động đến nghi phạm là một điều rất khó.
Cảnh sát chi viện còn ít nhất 40 phút nữa mới đến được.
Sở Từ mở bản thiết kế phòng ốc của sơn trang, đầu tiên loại trừ những căn phòng gần vườn vì những căn phòng này làm bằng gỗ, hiệu quả cách âm không tốt. Do đó, nơi giam giữ Hàn Chí Viễn nhất định ở những căn xa hơn.
Căn cứ ánh nắng chiều và cây cối có tính chất phát triển theo hướng ánh sáng, Sở Từ nhanh tay lọc được thêm vài dãy phòng.
Cuối cùng sót lại 7 gian phòng nhỏ hướng núi.
Sở Từ cùng hai cảnh viên và bảo vệ của sơn trang chạy tới 7 gian phòng kia.
Thời gian đếm ngược trên livestream 15 phút.
Buổi tối sơn trang tổ chức đốt lửa trại, hơn trăm người tụ tập nhau ở quảng trường, quanh đống lửa cùng nhau ca múa. Những miếng thịt vàng ươm được gác trên lửa trại, vài giọt mỡ nhỏ xuống tạo nên những âm thanh nổ lộp bộp, phóng ra từng đốm lửa sáng.
“Đốt lửa trại mỗi ngày sao?’ Cảnh Nguyệt chỉ vào đám đông cách đó không xa.
Ông chủ sơn trang cũng xem livestream này nhưng ông không hề ngờ rằng livestream lại diễn ra ngay tại nơi của ông ta. Ông là một người đàn ông tầm 50 tuổi, đầu trọc, dáng người phúc hậu. Là người đã gần xế chiều, vất vả lắm mới thầu được vườn trái cây này và đang làm ăn phát đạt nên ông không hề muốn địa điểm kinh doanh của mình xảy ra án mạng, ảnh hưởng đến công việc làm ăn; vì thế, ông hết sức phối hợp với Sở Từ.
“Không phải, hôm nay đốt lửa trại mừng tiết xuân của tộc Ngạc.” Ông xoa xoa đầu, “Vợ tôi là người tộc Ngạc Tây nên năm nào cũng tổ chức vui chơi đón xuân ở đây.”
Cảnh Nguyệt gật đầu, linh động: “Vậy phiền ông có thể mời tất cả các khách trọ ra quảng trường chung vui được không?”
Các dãy phòng đều có loa phát thanh dùng để thông báo trong những trường hợp nguy cấp. Thấy Cảnh Nguyệt mặt lạnh tanh, ông chủ nghĩ cô cũng là cảnh sát nên chạy đi bắc loa thông báo.
Tất cả hành lang các phòng đều gắn camera, Cảnh Nguyệt báo cáo việc đốt lửa trại cho Sở Từ, sau đó ngồi ở phòng quản lý quan sát các camera.
Cách nói chuyện của ông chủ sơn trang rất khéo nên lôi kéo được rất nhiều người. Từ trong màn hình theo dõi có thể trông thấy rất nhiều du khách kéo nhau ra quảng trường, những căn phòng dần dần tắt đèn.
Đột nhiên, hai mắt của Cảnh Nguyệt sáng lên nhìn một màn hình trong số camera, dường như muốn ngừng thở.
Đã đến đoạn cao trào nhất.
Đếm ngược còn một phút.
Bình luận trên livestream đã bị khóa, hình ảnh chia làm hai nửa, một nửa là Hàn Chí Viễn bị treo trên dây xích, nửa kia là kết quả bầu chọn.
Số người tham gia bầu chọn lên đến 30 ngàn người, và vẫn đang tăng.
Kết quả của cuộc bầu chọn này đã hết sức rõ ràng:
Kết quả A – đại diện cho Hàn Chí Viễn: có hơn 20 ngàn người, chiếm 70%
Kết quả B – đại diện cho năm người bị bắt cóc: chỉ có 1%
Kết quả C – đại diện ý đồ của nghi phạm thì chỉ chiếm 29%
Cảnh Nguyệt dùng bộ đàm liên lạc với Sở Từ.
Bên trong phát ra âm thanh ma mị của máy biến âm, cười cười mở miệng đếm ngược: “29… 28… 27…”
“Đội trưởng Sở, là gian cách sông…” Cảnh Nguyệt nhìn livestream, đôi mắt co rụt lại, thanh âm đột ngột dừng hẳn.
Trong clip lúc này quay phần xà nhà phía trên đỉnh đầu của Hàn Chí Viễn, ở đó có một can xăng thật lớn, van bình nối với một đầu dây.
Hàn Chí Viễn tựa như cũng cảm nhận được cái chết đến gần, như một con cá bị treo lên, hắn cố gắng giãy dụa.
“Cứu mạng… cứu mạng…” Hắn khàn giọng kêu cứu, tiếng xích sắt không ngừng ma sát tên xà nhà vang lên những tiếng rít sắc nhọn.
“7… 6… 5…”
4
3
2
1
Van xăng được tháo ra.
Tựa như chú cá được tưới dầu, xăng ào ào chảy xuống đỉnh đầu Hàn Chí Viễn, xối ướt đẫm người hắn.
“Bầu chọn đã hết.” Nụ cười ma mãnh, “Bây giờ công bố kết quả. Coong coong coong… Tôi tuyên bố thông qua các thẩm phán nhân dân phán xử phạm nhân Hàn Chí Viễn đến lúc…”
Biến âm dừng lại một chút, camera quay cận vào gương mặt tràn ngập sợ hãi của Hàn Chí Viễn, ánh mắt hắn phát ra một tia sáng và tắt dần như đám tro tàn theo hai từ cuối cùng của âm thanh kia.
“Hỏa hình!”
Trong clip truyền đến tiếng huýt sáo vui vẻ, càng đi càng xa. Sau đó đột nhiên một đốm lửa nhen lên rơi xuống nền đất dưới chân Hàn Chí Viễn, nhanh chóng bùng cháy.
Hàn Chí Viễn bị ngọn lửa bao phủ như con cá trong chảo nóng, không ngừng giãy dụa rồi bất động.
Livestream vẫn còn, ba triệu người theo dõi là Thẩm phán cũng chính là những người chứng kiến buổi lễ hiến tế này.
“Giáo sư Cảnh…” Trong bộ đàm phát ra âm thanh lo lắng của Sở Từ.
Tay cầm bộ đàm của Cảnh Nguyệt không ngừng run rẩy, nước mắt lặng lẽ rơi.
Không bàn đến thiện ác, hiện tại cô lại trơ mắt nhìn một sinh mệnh biến mất ngay trước mắt mình.
“Chết rồi. Hàn Chí Viễn chết rồi!” Thanh âm lạnh đi, không biết được cảm xúc buồn vui.
Có lẽ năm người mất tích kia cũng chết rồi.
Tuy trong clip không phát bất kỳ tin tức gì về năm người kia, nhưng từ “đến lúc” cuối cùng của biến âm vẫn lôi kéo sự chú ý của cô.
Sở Từ sững người, anh đã trông thấy đám cháy vàng rực cách đó không xa.
“Giáo sư Cảnh, chúng ta sẽ bắt được hắn!” Sở Từ im lặng một vài giây, rồi khẳng định với Cảnh Nguyệt.
“Tôi lập tức đến ngay!” Cảnh Nguyệt lau khô nước mắt, chạy thẳng đến đám cháy đang bùng phát.
Cô không có thời gian để buồn, cô là pháp y, còn thi thể đang chờ cô.
Đám cháy cũng gây nên sự quan tâm của những du khách trong sơn trang, nhưng tiếp viện của cảnh sát đã đến đúng lúc, phong tỏa hiện trường.
Căn phòng nhỏ bằng gỗ, lại còn bị tưới xăng, ngọn lửa nhanh chóng bùng phát. Quanh đó lại có nhiều cây nên lửa càng cháy càng lớn.
Gần một tiếng đồng hồ mới có thể dập được đám cháy, từ trong gian phòng bị cháy rụi tìm được tất cả 6 thi thể.
“Lão đại!” Tần Hàm đứng bên cạnh Sở Từ, nhìn những thi thể xếp hàng loạt không khỏi rùng mình. Anh ấy cũng theo dõi livestream tử vong này.
“Chờ pháp y làm xong nghiệm thi sẽ thông báo người thân đến cảnh cục nhận diện.” Sở Từ nhìn các thi thể, đôi mắt anh đỏ ngầu.
Nói xong anh lập tức xoay người không nhìn những thi thể khét đen ấy nữa mà tự mình dẫn một đội cảnh viên tiến hành lục soát sơn trang.
Cảnh sát đã phong tỏa lối ra của sơn trang, cho dù là Kim Việt Thanh hay tên sát thủ biến thái đứng đằng sau đều có thể tóm gọn… Đưa bọn chúng ra ánh sáng công lý.
*
10 giờ tối.
Tại một đình nghỉ mát sơn trang, Sở Từ phát hiện ra Kim Việt Thanh.
Hắn cúi đầu ngồi ở một chiếc ghế, không nhúc nhích, một tay hắn cầm cần câu, một tay cầm quả táo đang cắn dở.
Hắn mặc chiếc áo jacket đen, đội mũ đánh cá, bên cạnh có một chiếc balo có thêu dòng chữ Dương Thành Nhất Tiểu. Trong balo còn một quả bom tự chế.
Chiếc di động ở bên ngoài túi xách phát một đoạn nhạc lặp đi lặp lại “Ngày Chủ Nhật Đen Tối”
Ngày chủ nhật tăm tối,
Tôi thao thức suốt canh thâu
Người yêu dấu hỡi, bóng tối vô tận.
Tôi đang sống mòn mỏi trong đêm đen vô tận
Những bông hoa trắng nhỏ xinh sẽ không bao giờ khiến bạn thức giấc
Không phải nơi màn đêm đen tối của nỗi đau dẫn dắt người đi
Những thiên thần kia chưa có ý định trả bạn về lại nơi đây
Liệu họ có giận dữ không nếu tôi nghĩ đến việc đến gần bên bạn
Ngày chủ nhật tăm tối
…
“Kim Việt Thanh?” Sở Từ gọi nhỏ.
Đột nhiên tâm tư Sở Từ lắng xuống, anh đưa tay kiểm tra động mạch cổ, đã ngừng đập.
Kim Việt Thanh chết rồi.
Sở Từ cầm di động, tắt đoạn nhạc, sau đó nhìn xuống tấm thẻ có chữ cái J đè ở phía dưới.
Danh sách chương