GIỚI THIỆU:
Xuyên thành mẹ kế độc ác, ta đang ra tay hành hạ đứa con kế.
Đứa bé yếu ớt này sau này sẽ trở thành quyền thần nắm thiên hạ trong tay, chính tay hắn sẽ lột da róc xương ta!
Tay ta đang cầm roi lập tức run lên bần bật.
“Đánh trên thân con, đau trong tim mẹ… Bảo bối, con hiểu nỗi khổ tâm của mẹ không?”
01
Ta mở mắt, phát hiện trước giường mình đang có một tiểu nam hài sáu, bảy tuổi đang quỳ.
Trời đã sang cuối thu, vậy mà hài tử ấy để trần nửa thân trên, lưng gầy guộc nhô xương, chi chít dấu roi hằn máu. Đôi mắt đen tuyền của nó trừng trừng nhìn ta, tràn đầy thù hận và sát ý.
Đúng vậy, ta nhìn thấy sát ý... từ một đứa trẻ.
Ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, nổi cả da gà.
Ta nhớ ra rồi — ta xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngược luyến cẩu huyết từ thời xa xưa, trở thành nữ phụ ác độc — mẹ kế của nam chính Giang Thời.
Tương lai Giang Thời sẽ trở thành Thủ phụ đương triều, quyền khuynh thiên hạ, sau đó hạ lệnh bắt ta nhốt vào địa lao, tra tấn suốt ba năm, cuối cùng còn lột da rút gân ta mà giết.
Nhìn cây roi bên cạnh, ta nuốt khan một ngụm nước bọt.
“Có bản lĩnh thì đánh c.h.ế.t ta đi! Nếu không, chờ phụ thân ta trở về, ta sẽ bảo ông g.i.ế.c ngươi!”
Giang Thời siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi trừng ta.
Ta chớp mắt hai cái, sợ quá mà rơi hai giọt lệ to tướng.
Ta nhào tới ôm lấy Giang Thời.
“Đánh trên thân con, đau trong tim mẹ… Bảo bối à, con hiểu nỗi khổ tâm của mẫu thân không?”
Giang Thời: ? Nó giận đến mức giãy dụa trong lòng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên.
“Ngươi lại giở trò gì thế, đồ đàn bà ác độc!”
“Thôi, giờ con còn nhỏ, nói với con con cũng không hiểu. Sau này lớn rồi, con sẽ biết lòng mẹ khổ đến chừng nào.”
Lần này ta đánh Giang Thời, là vì nó đói quá liền chạy ra sông bắt cá bắt tôm. Ta thì sợ mất mặt, cho rằng nó làm xấu danh tiếng ta, liền xách nó về đánh một trận.
“Về sau không được đến gần bờ sông nữa, nguy hiểm lắm! Nếu con mà xảy ra chuyện, mẹ sống thế nào đây? Mẹ không thể không có con được, tiểu Thời Thời của mẹ ơi—”
Ta lau nước mắt, kéo Giang Thời dậy, từ trong tủ lấy áo mặc cho nó.
Vừa tìm, ta mới nhận ra — trong tủ toàn là đồ của mình, áo bông mùa thu, áo dày mùa đông, cái gì cũng có.
Còn đồ của Giang Thời thì bị vo thành một cục, vứt ở góc tủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta mở cuộn vải rách ấy ra — chỉ là một cái áo đơn mỏng manh, bẩn đến mức chẳng nhận ra màu sắc, còn lỗ chỗ vài chỗ thủng.
Giang Thời giật lấy áo, mặc vào người.
“Không cần ngươi giả vờ giả vịt tốt bụng!”
Sau khi mặc xong, trông nó càng thêm gầy yếu, nhỏ bé như cái que củi, bẩn thỉu như một tiểu khất cái.
Ta lúng túng giải thích:
“Muốn con mạnh khỏe thì phải để con chịu đói chịu rét đôi chút. Mẹ để con ăn ít mặc ít, là để rèn luyện gân cốt, giúp thân thể vững vàng, hiểu chưa?”
Lời giải thích quả thật có phần gượng ép, nhưng thà có còn hơn không. Nhân lúc nó còn nhỏ, cứ dỗ bừa đã.
Giang Thời trợn trắng mắt: “Xì! Ngươi tưởng ta ba tuổi chắc, đồ đàn bà ác độc!”
02
Giang Thời quay đầu bước ra khỏi phòng, đi vào bếp nhóm lửa, ta vội vàng theo sau.
Làng nơi chúng ta ở gọi là Đào Hoa Ổ, chỉ là một thôn nhỏ bình thường nằm sâu trong núi. Phụ thân của Giang Thời, tên là Giang Mộc Viễn, là một thợ săn trong làng.
Mẫu thân Giang Thời qua đời do khó sinh khi hạ sinh hắn. Giang Mộc Viễn thường xuyên vào rừng săn bắn, có khi đi liền mấy ngày, chẳng thể chăm nom con nhỏ, thế là muốn kiếm một người kế thất trong làng để giúp đỡ.
Một quả phụ mang theo con như thế, vốn dĩ chẳng ai muốn gả… ngoại trừ ta — Tô Cẩm, con gái ngốc nghếch của nhà địa chủ.
Chỉ vì Giang Mộc Viễn tướng mạo tuấn tú, ta uy h.i.ế.p cha mẹ, sống c.h.ế.t nằng nặc đòi gả cho bằng được. Nào ngờ vừa gả vào cửa, Giang Mộc Viễn đã bị bắt đi tòng quân, gia nhập quân ngũ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trong nhà chỉ còn lại ta và Giang Thời.
Tức giận không nơi trút, ta bắt đầu giận cá c.h.é.m thớt với Giang Thời. Mà tiểu tử này tính tình cũng như chó hoang, chẳng chịu nhún nhường, ngày qua ngày, cuối cùng trở thành tình trạng căng thẳng như bây giờ.
Dù sao cũng là trẻ nhỏ, Giang Thời ngồi trước bếp lò, vừa nhóm lửa vừa len lén lau nước mắt.
Ta định bước đến an ủi, thì nghe thấy nó nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đây là tay của người đàn bà độc ác, ta phải bẻ gãy!”
“Đây là chân của người đàn bà độc ác, ta phải c.h.é.m làm đôi!”
Rồi “rắc” một tiếng, nó bẻ gãy thanh củi trong tay làm hai đoạn, ném mạnh vào lò.
Hu hu hu… con ơi, con đừng vậy nữa, mẹ sợ lắm đó.
Ta đành len lén lui ra ngoài, đi quanh sân một vòng, trong lòng đã có chủ ý.
Lấy lòng nam nhân thì khó, nhưng lấy lòng hài tử… chẳng phải chỉ cần cho chút đồ ăn ngon, trò chơi vui là được sao?
Ta xắn tay áo, bước vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
Xuyên thành mẹ kế độc ác, ta đang ra tay hành hạ đứa con kế.
Đứa bé yếu ớt này sau này sẽ trở thành quyền thần nắm thiên hạ trong tay, chính tay hắn sẽ lột da róc xương ta!
Tay ta đang cầm roi lập tức run lên bần bật.
“Đánh trên thân con, đau trong tim mẹ… Bảo bối, con hiểu nỗi khổ tâm của mẹ không?”
01
Ta mở mắt, phát hiện trước giường mình đang có một tiểu nam hài sáu, bảy tuổi đang quỳ.
Trời đã sang cuối thu, vậy mà hài tử ấy để trần nửa thân trên, lưng gầy guộc nhô xương, chi chít dấu roi hằn máu. Đôi mắt đen tuyền của nó trừng trừng nhìn ta, tràn đầy thù hận và sát ý.
Đúng vậy, ta nhìn thấy sát ý... từ một đứa trẻ.
Ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, nổi cả da gà.
Ta nhớ ra rồi — ta xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngược luyến cẩu huyết từ thời xa xưa, trở thành nữ phụ ác độc — mẹ kế của nam chính Giang Thời.
Tương lai Giang Thời sẽ trở thành Thủ phụ đương triều, quyền khuynh thiên hạ, sau đó hạ lệnh bắt ta nhốt vào địa lao, tra tấn suốt ba năm, cuối cùng còn lột da rút gân ta mà giết.
Nhìn cây roi bên cạnh, ta nuốt khan một ngụm nước bọt.
“Có bản lĩnh thì đánh c.h.ế.t ta đi! Nếu không, chờ phụ thân ta trở về, ta sẽ bảo ông g.i.ế.c ngươi!”
Giang Thời siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi trừng ta.
Ta chớp mắt hai cái, sợ quá mà rơi hai giọt lệ to tướng.
Ta nhào tới ôm lấy Giang Thời.
“Đánh trên thân con, đau trong tim mẹ… Bảo bối à, con hiểu nỗi khổ tâm của mẫu thân không?”
Giang Thời: ? Nó giận đến mức giãy dụa trong lòng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cả lên.
“Ngươi lại giở trò gì thế, đồ đàn bà ác độc!”
“Thôi, giờ con còn nhỏ, nói với con con cũng không hiểu. Sau này lớn rồi, con sẽ biết lòng mẹ khổ đến chừng nào.”
Lần này ta đánh Giang Thời, là vì nó đói quá liền chạy ra sông bắt cá bắt tôm. Ta thì sợ mất mặt, cho rằng nó làm xấu danh tiếng ta, liền xách nó về đánh một trận.
“Về sau không được đến gần bờ sông nữa, nguy hiểm lắm! Nếu con mà xảy ra chuyện, mẹ sống thế nào đây? Mẹ không thể không có con được, tiểu Thời Thời của mẹ ơi—”
Ta lau nước mắt, kéo Giang Thời dậy, từ trong tủ lấy áo mặc cho nó.
Vừa tìm, ta mới nhận ra — trong tủ toàn là đồ của mình, áo bông mùa thu, áo dày mùa đông, cái gì cũng có.
Còn đồ của Giang Thời thì bị vo thành một cục, vứt ở góc tủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta mở cuộn vải rách ấy ra — chỉ là một cái áo đơn mỏng manh, bẩn đến mức chẳng nhận ra màu sắc, còn lỗ chỗ vài chỗ thủng.
Giang Thời giật lấy áo, mặc vào người.
“Không cần ngươi giả vờ giả vịt tốt bụng!”
Sau khi mặc xong, trông nó càng thêm gầy yếu, nhỏ bé như cái que củi, bẩn thỉu như một tiểu khất cái.
Ta lúng túng giải thích:
“Muốn con mạnh khỏe thì phải để con chịu đói chịu rét đôi chút. Mẹ để con ăn ít mặc ít, là để rèn luyện gân cốt, giúp thân thể vững vàng, hiểu chưa?”
Lời giải thích quả thật có phần gượng ép, nhưng thà có còn hơn không. Nhân lúc nó còn nhỏ, cứ dỗ bừa đã.
Giang Thời trợn trắng mắt: “Xì! Ngươi tưởng ta ba tuổi chắc, đồ đàn bà ác độc!”
02
Giang Thời quay đầu bước ra khỏi phòng, đi vào bếp nhóm lửa, ta vội vàng theo sau.
Làng nơi chúng ta ở gọi là Đào Hoa Ổ, chỉ là một thôn nhỏ bình thường nằm sâu trong núi. Phụ thân của Giang Thời, tên là Giang Mộc Viễn, là một thợ săn trong làng.
Mẫu thân Giang Thời qua đời do khó sinh khi hạ sinh hắn. Giang Mộc Viễn thường xuyên vào rừng săn bắn, có khi đi liền mấy ngày, chẳng thể chăm nom con nhỏ, thế là muốn kiếm một người kế thất trong làng để giúp đỡ.
Một quả phụ mang theo con như thế, vốn dĩ chẳng ai muốn gả… ngoại trừ ta — Tô Cẩm, con gái ngốc nghếch của nhà địa chủ.
Chỉ vì Giang Mộc Viễn tướng mạo tuấn tú, ta uy h.i.ế.p cha mẹ, sống c.h.ế.t nằng nặc đòi gả cho bằng được. Nào ngờ vừa gả vào cửa, Giang Mộc Viễn đã bị bắt đi tòng quân, gia nhập quân ngũ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Trong nhà chỉ còn lại ta và Giang Thời.
Tức giận không nơi trút, ta bắt đầu giận cá c.h.é.m thớt với Giang Thời. Mà tiểu tử này tính tình cũng như chó hoang, chẳng chịu nhún nhường, ngày qua ngày, cuối cùng trở thành tình trạng căng thẳng như bây giờ.
Dù sao cũng là trẻ nhỏ, Giang Thời ngồi trước bếp lò, vừa nhóm lửa vừa len lén lau nước mắt.
Ta định bước đến an ủi, thì nghe thấy nó nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đây là tay của người đàn bà độc ác, ta phải bẻ gãy!”
“Đây là chân của người đàn bà độc ác, ta phải c.h.é.m làm đôi!”
Rồi “rắc” một tiếng, nó bẻ gãy thanh củi trong tay làm hai đoạn, ném mạnh vào lò.
Hu hu hu… con ơi, con đừng vậy nữa, mẹ sợ lắm đó.
Ta đành len lén lui ra ngoài, đi quanh sân một vòng, trong lòng đã có chủ ý.
Lấy lòng nam nhân thì khó, nhưng lấy lòng hài tử… chẳng phải chỉ cần cho chút đồ ăn ngon, trò chơi vui là được sao?
Ta xắn tay áo, bước vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương