Lạc Nam một đường thả chậm tốc độ, cố ý vểnh tai lắng nghe các thanh âm nghị luận ven đường, xem thử có ngóng được kết quả trận chiến trong Tứ Đạo Cổ Lâm hay không...

Nhưng mà khiến hắn thất vọng chính là dường như tu sĩ ở Đạo Địa không hề biết gì về trận chiến đó cả.

Nghĩ lại cũng đúng, Tứ Đạo Cổ Lâm rộng lớn vô ngần, đủ loại hoàn cảnh tách biệt, thêm nữa trận chiến quy mô tuy lớn nhưng cũng không đủ lan rộng ra ngoài, tu sĩ bình thường chắc không thể nghe ngóng được.

“Thật không biết là Ngự Long Công Chúa và Tam Trưởng Lão của Yểm Ma Điện ai là kẻ chiến thắng.” Lạc Nam chép miệng.

Vụ việc lần này khiến một chút đắc ý của hắn sau khi thu hoạch từ Thâm Uyên Chư Thần quét sạch.

Mặc dù hắn có thể tung hoành trong Thâm Uyên Chư Thần...nhưng suy cho cùng nơi này cũng chỉ như một cái mộ địa của các vị Thần Đạo Cảnh, những thứ lưu lại chỉ còn lại tàn hồn hoặc ý niệm mà thôi.

Còn khi đụng độ Thần Đạo Cảnh còn sống hàng thật giá thật, hắn lại quá mức chật vật...chỉ riêng Ngự Long Công Chúa hay Tam Trưởng Lão đã đủ khiến hắn phải bỏ chạy thục mạng, càng chưa nói đến mấy thế lực khủng bố sau lưng bọn họ.

Nước ở Đạo Giới thật sự là quá sâu...

Chỉ riêng mấy nhân vật cao tầng của các thế lực đã khó chơi như vậy, càng chưa nói đến Đệ Nhất Cường Giả đã bố trí xuống Tứ Thần Trấn Thiên Trận.

Nghĩ đến nhiệm vụ phá giải Tứ Thần Trấn Thiên Trận mà đại tỷ giao phó, Lạc Nam nhức hết cả trứng...

Đang suy nghĩ miên mang, hắn đã vô thức tiến đến bên ngoài một toà thiên cung nguy nga rộng lớn.

Thiên cung cao đến chạm mây, hùng vĩ bất phàm, ở xung quanh nó là các hòn đảo trôi nổi lơ lửng với kích thước khổng lồ, bên trên các hòn đảo là đủ loại kiến trúc khác biệt nhau như diễn võ trường, tháp tu luyện, đài giảng đạo, luyện quân doanh, đan đường, khí đường...đủ mọi thể loại.

“Kẻ nào đến Chân Võ Thần Cung?”

Một tiếng quát to, chỉ thấy có một đám đệ tử tuần tra ngự không bay đến.

Không sai, nơi này chính là Chân Võ Thần Cung, một trong tứ đại thế lực ở Đạo Địa.

Lẽ ra Lạc Nam không cần phiền toái đích thân đến tận nơi này, ngược lại hắn có thể thông qua Phá Đạo Lệnh truyền âm báo tin cho Chân Mật và Khương Lê là được.

Tuy nhiên lần trước xảy ra sự cố ở Đạo Quốc, hắn sẽ không quên vì chuyện của mình là lôi kéo Chân Mật và Khương Lê bị cuốn vào, sau đó cần đến cả phụ thân của các nàng ra mặt viện trợ.

Thời điểm đó, nếu không có các vị Thần Đạo Cảnh ở Đạo Địa đích thân hàng lâm, sợ rằng hắn đã rơi vào tay Loạn Hoàng Vũ trước khi đại tỷ kịp thời giải cứu.

Cho nên về tình về lý, Lạc Nam xem như thiếu nợ Đạo Hành Điện Chủ và Chân Võ Đạo Chủ...hắn muốn đích thân đến bái phỏng để bày tỏ thành ý.

Trước tiên bái phỏng Chân Võ Thần Cung, sau lại đến Đạo Hành Điện.

“Làm phiền các vị bẩm báo với Chân Mật tiểu thư có Lạc Nam bái phỏng.” Lạc Nam chắp tay lên tiếng.

Đám đệ tử tuần tra đã sớm hồ nghi đánh giá nam nhân này vì thấy dung mạo của hắn có phần quen thuộc nhưng chưa dám khẳng định.

Lúc này lại nghe hắn đích thân xưng tên, cả đám nhất thời chấn động, ánh mắt như nhìn thấy quỷ.

“Ngươi...ngươi...” Cả đám toàn thân run rẩy.

Mặc dù cũng là đệ tử của đại thế lực, nhưng đệ tử tuần tra xem như là thân phận dưới chót trong thế lực, gặp phải nhân vật truyền kỳ như Lạc Nam vẫn khiến bọn hắn cảm giác được áp lực cực đại.

Loại cảm giác này giống như ngươi đứng trước một ngọn núi cao chót vót, dù có ngẩng mặt nhìn lên cũng không thể thấy đỉnh, bản thân quá mức nhỏ bé, vô cùng bất lực khi đối diện với nó.

“Chúng ta lập tức đi thông báo...”

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cả đám lảo đảo thả người bay đi.

“Nơi này không chào đón ngươi!” Có thanh âm tràn đầy địch ý bỗng nhiên vang lên.

Một thân ảnh nam tử nặng nề rơi xuống trước mặt Lạc Nam.

“Tham kiến Thiếu Thần Tử.” Đám đệ tử tuần tra vội vàng hành lễ.

“Cút vào trong, không được đem chuyện hắn đến nói với bất kỳ ai, nhất là Chân Mật sư muội.” Võ Lân nghiêm nghị quát.

“Tuân lệnh.” Đám đệ tử nào dám nói một chữ không? Chỉ cố gắng tránh xa nơi này càng nhanh càng tốt, bọn hắn ngửi thấy mùi thuốc súng a.

“Ngươi có thể lăn!” Võ Lân phất tay trục khách.

“Ta đến gặp Chân Mật, không phải gặp ngươi.” Lạc Nam ánh mắt híp lại nói.

Lần trước vì chuyện của mình kéo theo Võ Lân liên luỵ, Lạc Nam cũng đã cực kỳ sòng phẳng bỏ qua hiềm khích cũ liều mạng đem đối phương cứu ra...

Đổi lại là người khác, với việc đã từng xung đột với nhau như vậy chỉ ước gì không thể bỏ đá xuống giếng khi địch nhân gặp nạn bất kể vì lý do gì.

Cho nên lần này nếu đối phương muốn gây sự, hắn cũng không ngại phụng bồi đến cùng.

“Thế nào đây? Đường đường là một trong tứ đại thế lực, chẳng lẽ Chân Võ Thần Cung e ngại tiếp đón khách nhân đến bái phỏng sao?” Lạc Nam hừ lạnh.

“Có gan thì theo ta!”

Võ Lân chợt cười gằn, thả người bay lên Thiên Cung.

“Có gì không dám?” Lạc Nam nhếch mép, Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai lao vọt theo, động tác ung dung tiêu sái đến cực điểm.

Đúng lúc này sắc mặt Võ Lân trở nên tự đắc, âm thầm kích hoạt một khối Lệnh Bài trong tay.

ẦM ẦM ẦM ẦM...

Thiên Cung chấn động, vô vàn Trận Văn ẩn trong không gian sáng lên dữ dội, mang theo uy áp và Trọng Lực cực mạnh giáng xuống thân thể Lạc Nam.

Võ Lân đã kích hoạt một trong các Đại Trận phòng ngự của Chân Võ Thần Cung, Thần Đạo Hạ Phẩm Trận Pháp – Thần Áp Uy Trận.

Thần Áp Uy Trận có tác dụng bạo phát Thần Đạo Uy Áp và Trọng Lực cực mạnh giáng xuống mục tiêu, đem tất cả những kẻ rơi vào bên trong nó trấn áp.

Mặc dù đây là Trận Pháp phòng ngự yếu nhất của Chân Võ Thần Cung, nhưng ngay khi vừa tiếp xúc với nó, Lạc Nam chỉ cảm thấy như có cả một phương vũ trụ mênh mông vô tận đè ép lên cơ thể mình, khiến hắn vừa mới bay lên đã bị đánh bật trở xuống mặt đất.

“Hahaha, tưởng có gì lợi hại.” Võ Lân phá lên cười sảng khoái:

“Bất lực chịu trận hoặc ngoan ngoãn biến đi!”

“Chỉ bằng Thần Áp Uy Trận cũng muốn làm khó ta?” Lạc Nam ngạo nghễ ngẩng đầu.

Bá Thế mở ra dung hợp cùng Loạn Đạo Lĩnh Vực tạo thành một lớp màn chắn bảo vệ xung quanh Lạc Nam chống lại áp lực từ Thần Áp Uy Trận.

Tuy nhiên sức mạnh của một toà Thần Đạo Trận Pháp vẫn là quá mạnh, nó vẫn có thể tác động lên thân Lạc Nam, chỉ là uy lực đã bị giảm đi một nửa.

Nhưng chỉ cần có thế, Lạc Nam đã tự tin ngẩng đầu, Tốc Biến liên tục triển khai.

Chiếu...chiếu...chiếu...chiếu...

Cứ mỗi một lần thân thể biến mất, hắn lại xuất hiện ở một vị trí khác nhau bên trong Thần Áp Uy Trận.

Những vị trí này khiến toàn bộ áp lực từ Thần Áp Uy Trận biến mất hoàn toàn, mà Lạc Nam lại vô cùng chuẩn xác hạ người xuống đó lấy đà, sau đó lại tiếp tục lao vọt lên trên...

Chỉ thoáng chốc đã gần đuổi kịp Võ Lân.

“Làm sao có thể?”

Âm thầm quan sát cục diện bên trong bóng tối, vị Chiến Trận Sư của Chân Võ Thần Cung trợn mắt há hốc mồm:

“Hắn vậy mà có thể tìm thấy những khe hở bên trong Thần Áp Uy Trận của lão phu?”

Chân Võ Thần Cung là thế lực chú trọng luyện thể, vị Chiến Trận Sư cao cấp nhất của bọn hắn trình độ chỉ đạt đến tiệm cận Trận Thần mà thôi, khi bố trí ra Thần Áp Uy Trận vẫn chưa thật sự hoàn chỉnh, còn để lộ một vài vị trí yếu điểm.

Những vị trí yếu điểm này cực kỳ khó nhận ra, ngoài người đích thân bày trận...trừ khi có đẳng cấp Chiến Trận cao hơn mới phát hiện được mà thôi.

Ấy thế mà Lạc Nam chỉ trong thời gian ngắn đã nhìn thấu những khe hở này, làm sao có thể không khiến vị Chiến Trận Sư bất ngờ? “Chẳng lẽ trình độ trận pháp của hắn còn cao hơn ngươi?” Một vị Trưởng Lão không dám tin nói.

“Làm sao có thể chứ? Hắn vẫn còn quá trẻ!” Mấy vị trưởng lão bên cạnh lập tức lắc đầu:

“Có phải nhờ may mắn hay không?”

“May mắn cái rắm, hắn mỗi lần Tốc Biến đều đến đúng vị trí chưa từng sai lệch, nào có may mắn đến mức độ đó?” Vị Chiến Trận Sư bực bội nói.

Các vị trưởng lão suy nghĩ không sai, đẳng cấp Chiến Trận Sư của Lạc Nam đương nhiên vẫn còn rất kém...nhưng đừng quên hắn đã được tất cả truyền thừa từ Càn Khôn Trận Thần.

Càn Khôn Trận Thần là ai? Đây chính là một trong những Chiến Trận Sư hàng đầu thời đại xưa cổ...đã từng được đích thân Thiên Hạ Đệ Nhất Cường Giả thách thức phá giải Tứ Thần Trấn Thiên Trận.

Trong tryền thừa của Càn Khôn Trận Thần đương nhiên có tồn tại Thần Áp Uy Trận, thậm chí lý giải cực kỳ rõ ràng.

Thế cho nên mặc dù Lạc Nam còn chưa đủ khả năng tự mình bố trí Thần Đạo Trận Pháp, nhưng hắn vẫn có đủ ánh mắt để nhìn ra sự thiếu thụt của Thần Áp Uy Trận tại Chân Võ Thần Cung.

“Cút xuống cho ta!”

Mắt thấy Lạc Nam sắp đuổi kịp mình, Võ Lân sắc mặt giận dữ, hư ảnh Địa Ngục hiện ra trong lòng bàn tay hung hăng tung chưởng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lạc Nam âm thầm cười nhạt...vô thức nhớ đến lần đầu tiên đụng độ Võ Lân trong thân phận Tiểu Ma, lúc đó đối mặt với cường giả như Võ Lân phải cực kỳ chật vật đối kháng, thậm chí còn nhờ Cầm Dao Nhã đến giải vây mới có thể an toàn.

Còn hiện tại, công kích của Võ Lân ở trong mắt hắn thật sự yếu đến mức đáng thương hại...

Hai vạn hành tinh trong đan điền bùng nổ, đơn giản và thô bạo, Lạc Nam cũng đấm ra một quyền.

OÀNH!

Địa Ngục sụp đổ, một cổ quyền kình phô thiên cái địa bao phủ cơ thể.

“Làm sao lại như thế?” Võ Lân hãi hùng gầm lên, hắn chỉ cảm thấy mình đang đối mặt với sức mạnh áp đảo hoàn toàn.

Đang muốn lách mình né tránh, Không Gian và Thời Gian xung quanh hắn bỗng nhiên đông cứng lại.

PHỐC!

Máu tươi cuồng phún, Võ Lân như diều đứt dây bay ngược lên không trung, đụng nát một vách tường.

“Đắc tội rồi, là ngươi động thủ trước.”

Lạc Nam chắp tay mỉm cười, thân thể thẳng tắp ung dung mà đứng.

“Hít...”

Vô số đệ tử trên các hòn đảo xung quanh chứng kiến cảnh tượng này như không thể tin vào mắt mình.

Võ Lân tuy rằng không phải thiên tài mạnh nhất của Chân Võ Thần Cung nhưng dù sao cũng thuộc nhóm đứng đầu, kết quả khi đụng độ với Lạc Nam lại không chịu nổi một chiêu như vậy.

Đại đa số đều nghe về những chiến tích vang dội của Lạc Nam...nhưng nghe là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.

Võ Lân chật vật từ trong đống đổ nát lao vọt ra, kẻ này dám làm hắn mất mặt trước vô số đệ tử, thanh danh sư huynh còn biết để ở đâu?

Càng nghĩ càng giận, sắc mặt dữ tợn gầm thét:

“Tên khốn kiếp, ta muốn ngươi phải...”

“Đủ rồi!” Một tiếng quát giận dữ nhưng cũng đầy yêu kiều truyền đến.

Chỉ thấy Chân Mật dáng người uyển chuyển khoẻ khoắn, mang đến cảm giác đàn hồi săn chắc vô cùng ngạo nhân từ xa bay đến.

Hôm nay nàng cột tóc đuôi ngựa, thân mặc võ y màu trắng ôm sát cơ thể, trên người còn lấm tấm mồ hôi như vừa tu luyện kết thúc, đôi chân dài miên mang thật khiến người ta chỉ muốn vuốt ve lấy nó.

Hạ người rơi xuống phía trước Lạc Nam đang đứng trên một hòn đảo, Chân Mật lạnh lẽo nhìn Võ Lân chất vấn:

“Khách nhân của ta, từ bao giờ cần ngươi tiếp đón?”

“Sư muội ngươi vì người ngoài lại giận dữ với sư huynh sao? ngươi có xem tinh thần đoàn kết của Chân Võ Thần Cung ra gì không?” Võ Lân phẫn nộ đáp.

“Người ngoài của ngươi nhưng lại là khách của ta.” Chân Mật hừ lạnh, quay sang kéo lấy tay Lạc Nam nói:

“Chúng ta đi!”

“Lần này ta đến muốn bái phỏng phụ thân của nàng.” Lạc Nam vuốt cằm.

“Bái phỏng phụ thân?” Chân Mật giật nảy mình, gò má nhất thời ửng đỏ vô cùng kiều diễm, cắn cắn môi:

“Tên khốn này, ta và ngươi còn chưa có gì...ngươi lại muốn gặp trưởng bối rồi hả? Sao không nói trước một tiếng.”

Lạc Nam sắc mặt mộng bức, cô nàng này nghĩ đi đâu vậy?

Bất quá hắn cũng không làm nàng xấu hổ, chỉ hỏi lại: “Có thể gặp Chân Võ tiền bối không?”

“Đáng tiếc, phụ thân của ta vừa ra ngoài có việc.” Chân Mật nhún nhún vai:

“Đến chỗ ta rồi nói tiếp!”

...



///









- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện