Đường Tâm Nhan nhanh chóng nghiêng đầu, nụ hôn của Phó Tư Thần chỉ rơi trên gò má trắng nõn của cô.

Phó Tư Thần nổi giận đùng đùng nắm lấy cằm cô như muốn bóp nát xương cốt, “Cô giả bộ trinh nữ tử đạo cái gì? Cô giữ thân như ngọc cho ai chứ?”

Đường Tâm Nhan cười lạnh một tiếng, “Phó Tư Thần, anh nhất định phải khiến người khác khinh bỉ và ghê tởm như thế sao?”

Thấy Đường Tâm Nhan xù lông như con nhím, cổ họng Phó Tư Thần như có cái gai cắm vào khiến hắn vô cùng khó chịu.

Hắn khó chịu, hắn muốn khiến cô càng khó chịu hơn.

Ghê tởm, buồn nôn phải không? Được thôi, tôi sẽ khiến cô ghê tởm đến tận cùng.

Hừ một tiếng, hắn xé toạc quần áo của cô, vùi khuôn mặt tức giận vào cổ cô, cắn mút mãnh liệt.

Đường Tâm Nhan đấu tranh với tất cả sức lực của mình nhưng vẫn không tài nào thoát ra.

Phó Tư Thần bây giờ giống như một con thú khát máu và tàn bạo trên thảo nguyên, phải xé cô ra từng mảnh mới cam tâm!

Tư thế thề thốt của hắn khiến cô kinh hãi và hoảng sợ!

Cô đã kết hôn với Mặc Trì Úy, cô hứa với hắn sẽ không làm điều gì có lỗi với hắn.

Nhưng cô không thể thoát khỏi Phó Tư Thần, sức khoẻ của một người phụ nữ sao có thể sánh được với một người đàn ông.

“Phó Tư Thần, anh và Đường Vũ Nhu ở bên nhau rồi, anh không nghĩ đến cảm nhận của cô ấy sao?” Cô không thể thoát khỏi hắn, chỉ hy vọng Đường Vũ Nhu có thể khiến hắn sao lãng một chút.

Phó Tư Thần ngẩng đầu khỏi chiếc cổ thanh tú, mịn màng của Đường Tâm Nhan, hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của cô, cười lưu manh, “Đường Vũ Nhu rất hiểu lòng người, cho dù cô ta có biết, cũng không trách tôi. Hơn nữa, chuyện hôm nay, chỉ có tôi và cô biết, nếu cô không để bụng, có thể chủ động nói với cô ta, đến lúc đó tôi chỉ có thể nói rằng cô chủ động quyến rũ tôi!”

Dứt lời, Đường Tâm Nhan không còn cơ hội nào mà mở miệng nữa, hắn véo cằm cô, dùng sức hôn lên môi cô.

Trước đây cô chưa từng cho hắn hôn, nói gì mà đợi đến đêm tân hôn, hắn cũng cứ thế mà tùy theo cô.

Chẳng trách những người đàn ông khác đều muốn nếm thử hương vị của cô, môi mềm như vậy.

Giống như thuốc phiện vậy, nếm thử một lần thôi cũng khiến người ta nghiện ngập.

Đường Tâm Nhan cắn chặt môi, không để Phó Tư Thần đi sâu vào.

Đàn ông có tật xấu thâm căn cố đế, càng không có được họ càng muốn chinh phục.

Nếu cứ như thế, sớm muộn gì cô cũng bị hắn cưỡng bức.

Mặc dù cô vẫn chưa hiểu rõ Mặc Trì Úy, nhưng hắn xem ra cũng là một người có bản tính chiếm hữu mạnh mẽ.

Nếu hắn biết, vào ngày cô và hắn nhận giấy kết hôn, cô bị Phó Tư Thần cưỡng bức thì hậu quả nhất định sẽ rất nghiêm trọng!

Nghĩ một đoạn, Đường Tâm Nhan nâng cánh tay như ngọc của mình lên, đôi mắt đen trong sáng đầy mê hoặc, “Tư Thần, tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta đừng làm ở dưới đất, lên giường được không?”

Phó Tư Thần bật cười nhìn Đường Tâm Nhan lúc này đang như một ả đàn bà lẳng lơ, giọng nói khàn đặc, “Không cự tuyệt nữa sao?”

Đường Tâm Nhan gật đầu, đầu ngón tay mảnh khảnh trượt từ trên mặt xuống xương quai xanh của hắn, “Em đâu thể cưỡng lại được, đúng không?”

Sau khi hai người đứng dậy khỏi mặt đất, Đường Tâm Nhan chủ động kéo Phó Tư Thần vào phòng ngủ.

Ngay khi đến bên giường, cô đẩy hắn ngã xuống giường rồi ngả người, hai tay đặt trên người hắn, nở nụ cười quyến rũ, “Tư Thần, nhắm mắt lại, em sẽ chăm sóc anh.”

Cô vuốt ve bàn tay mảnh khảnh trên xương quai xanh của hắn rồi lại vuốt ve cổ họng gợi cảm của hắn, đôi môi đỏ ghé sát vào hắn hà một hơi nhẹ.

Phó Tư Thần nghĩ rằng đêm nay cô sẽ không có cách nào thoát khỏi bàn tay của hắn vì vậy hắn nhắm mắt lại theo lời cô, hưởng thụ sự chủ động và nhu mì của cô.

Cả hai đều không để ý rằng có người đã đi vào căn hộ, đứng ở ngoài cánh cửa phòng ngủ khép hờ, quay lại toàn bộ cảnh này vào điện thoại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện