Đường Tâm Nhan nghe lời này của Mặc Trì Úy thì phì cười.
Một tiếng tách, thợ chụp ảnh đã chụp được cảnh này.
Bước ra từ Cục Dân chính, Đường Tâm Nhan lại cầm trên tay một cuốn sổ màu đỏ khác.
Cái trước là chứng nhận ly hôn còn cái này là chứng nhận kết hôn.
Mở chứng nhận kết hôn ra, nhìn tấm ảnh nền đỏ chụp nửa người của cô và Mặc Trì Úy, cô hơi sững sờ.
Mặc Trì Úy trong ảnh vẫn bình thản như mọi khi nhưng có thể nhìn ra khuôn mặt tuấn tú ấy đã trở nên dịu dàng hơn nhiều, hắn ngồi thẳng người, cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ ôm lấy vai cô, đôi mắt sâu lộ ra vẻ kiên định và dịu dàng.
Còn cô thì dựa sát vào hắn, mỉm cười, đường nét cong cong trên khuôn mặt nhìn nhẹ nhàng mà lại diễm lệ.
Đầu ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve hai cái tên được viết song song trên giấy chứng nhận kết hôn.
Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan.
Cô hướng mắt nhìn lên người đàn ông đang đi xuống bậc thềm, chỉ cánh cô có vài bước, cô xúc động mà thất thần.
Có cảm giác như là một giấc mơ, không ngờ cô lại có một cuộc hôn nhân chớp nhoáng với người đàn ông chỉ mới gặp vài lần.
Mặc Trì Úy đi vài bước không thấy Đường Tâm Nhan theo sau liền quay đầu lại nhìn cô nói, “Em còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Đường Tâm Nhan cất gọn giấy chứng nhận kết hôn, rảo bước về phía Mặc Trì Úy.
Hắn giơ bàn tay to mảnh khảnh về phía cô, “Giấy kết hôn đó đưa cho tôi.”
Đường Tâm Nhan nhíu mày, “Tại sao?”
“Đã kết hôn rồi, cả đời này đừng nghĩ đến chuyện rời đi!”
Lúc hắn nói lời này, trên khuôn mặt dường như chẳng lộ ra cảm xúc gì, giọng nói lãnh đạm, nhưng vô hình trung, lại khiến người khác cảm thấy sự bá đạo và cường thế không thể phản kháng.
Tạm thời Đường Tâm Nhan cũng chưa nghĩ đến chuyện ly hôn, cô đưa giấy chứng nhận kết hôn cho hắn, nói: “Tôi phải đến chỗ đoàn làm phim bây giờ, không nói chuyện với anh nữa!” Nói rồi, cô giơ bàn tay nhỏ nhắn thon dài mềm mại như tơ lụa về phía hắn, “Ngài Mặc Trì Úy, hy vọng sau này chúng ta hơp tác vui vẻ!”
Mặc Trì Úy nhìn người phụ nữ đang mỉm cười trước mặt, yết hầu khẽ động, đôi môi mỏng khẽ cười, một nụ cười khó nhận ra, “Tối nay về sớm, cùng nhau ăn cơm.”
Đường Tâm Nhan gật đầu. “Nếu như hoàn thành công việc sớm thì chúng ta cùng ăn nếu muộn rồi thì anh cứ ăn trước.”
Khuôn mặt anh tuấn mê hoặc lòng người của Mặc Trì Úy ghé sát đến trước mặt cô, cử chỉ bất ngờ của hắn khiến cô giật mình, cả người bất giác lùi lại, nhưng phía sau là bậc thềm, lùi một bước không vững, cả người sắp ngã sang một bên.
Ánh mắt của người đàn ông nhanh như chớp duỗi cánh tay cường tráng kịp thời đỡ lấy eo cô.
Sau đó mạnh mẽ ôm cô vào lòng mình.
Mũi của Đường Tâm Nhan đụng vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hơi đau.
Không đợi cô kịp phản ứng, hắn đột nhiên cúi đầu, đôi môi mỏng ghé sát đến bên tai trắng nõn của cô, “Sáu giờ, tôi muốn thấy em ở căn hộ.”
Lúc hắn nói, hơi thở nóng rực tràn vào hốc tai nhạy cảm của cô, giống như một luồng điện vô hình, chạy khắp tứ chi bách cốt.
Tim đập loạn nhịp.
Nhưng cô không cho rằng tim loạn nhịp tức là cô đã động lòng với hắn, mà chỉ là một loại căng thẳng và hoảng sợ tự nhiên nảy sinh khi đối mặt với một người đàn ông cực kỳ quyến rũ.
Đường Tâm Nhan muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng bàn tay to lớn của hắn ôm lấy eo cô như một sợi xích sắt khiến cô không tài nào đẩy ra được.
“Ngài Mặc, chúng ta đã ký thỏa thuận hậu hôn nhân rồi!”
Mặc Trì Úy trầm giọng nhàn nhạt ừ một tiếng, “Em có mang thỏa thuận không?”
Đường Tâm Nhan không hiểu ý của hắn, cô hoài nghi hỏi, “Mang rồi, ở trong túi của tôi.”
“Tôi quên nói cho em, lúc ký tên, tôi đã ký sai một chữ, không phải chữ Mộ trong Mộ phi mà chữ Mặc với bộ Hắc ở trên và bộ Thổ ở dưới.”
Đường Tâm Nhan sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, chẳng trách cô cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy tên hai người trên giấy chứng nhận kết hôn, hóa ra phần Họ không giống với trong thỏa thuận.
Cô trừng đôi mắt đỏ lên vì tức giận nhìn thẳng vào người đàn ông lãnh đạm tuấn tú trước mặt, nghiến răng nói: “Anh đang đùa giỡn với tôi sao?”
Một tiếng tách, thợ chụp ảnh đã chụp được cảnh này.
Bước ra từ Cục Dân chính, Đường Tâm Nhan lại cầm trên tay một cuốn sổ màu đỏ khác.
Cái trước là chứng nhận ly hôn còn cái này là chứng nhận kết hôn.
Mở chứng nhận kết hôn ra, nhìn tấm ảnh nền đỏ chụp nửa người của cô và Mặc Trì Úy, cô hơi sững sờ.
Mặc Trì Úy trong ảnh vẫn bình thản như mọi khi nhưng có thể nhìn ra khuôn mặt tuấn tú ấy đã trở nên dịu dàng hơn nhiều, hắn ngồi thẳng người, cánh tay mảnh khảnh và mạnh mẽ ôm lấy vai cô, đôi mắt sâu lộ ra vẻ kiên định và dịu dàng.
Còn cô thì dựa sát vào hắn, mỉm cười, đường nét cong cong trên khuôn mặt nhìn nhẹ nhàng mà lại diễm lệ.
Đầu ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve hai cái tên được viết song song trên giấy chứng nhận kết hôn.
Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan.
Cô hướng mắt nhìn lên người đàn ông đang đi xuống bậc thềm, chỉ cánh cô có vài bước, cô xúc động mà thất thần.
Có cảm giác như là một giấc mơ, không ngờ cô lại có một cuộc hôn nhân chớp nhoáng với người đàn ông chỉ mới gặp vài lần.
Mặc Trì Úy đi vài bước không thấy Đường Tâm Nhan theo sau liền quay đầu lại nhìn cô nói, “Em còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Đường Tâm Nhan cất gọn giấy chứng nhận kết hôn, rảo bước về phía Mặc Trì Úy.
Hắn giơ bàn tay to mảnh khảnh về phía cô, “Giấy kết hôn đó đưa cho tôi.”
Đường Tâm Nhan nhíu mày, “Tại sao?”
“Đã kết hôn rồi, cả đời này đừng nghĩ đến chuyện rời đi!”
Lúc hắn nói lời này, trên khuôn mặt dường như chẳng lộ ra cảm xúc gì, giọng nói lãnh đạm, nhưng vô hình trung, lại khiến người khác cảm thấy sự bá đạo và cường thế không thể phản kháng.
Tạm thời Đường Tâm Nhan cũng chưa nghĩ đến chuyện ly hôn, cô đưa giấy chứng nhận kết hôn cho hắn, nói: “Tôi phải đến chỗ đoàn làm phim bây giờ, không nói chuyện với anh nữa!” Nói rồi, cô giơ bàn tay nhỏ nhắn thon dài mềm mại như tơ lụa về phía hắn, “Ngài Mặc Trì Úy, hy vọng sau này chúng ta hơp tác vui vẻ!”
Mặc Trì Úy nhìn người phụ nữ đang mỉm cười trước mặt, yết hầu khẽ động, đôi môi mỏng khẽ cười, một nụ cười khó nhận ra, “Tối nay về sớm, cùng nhau ăn cơm.”
Đường Tâm Nhan gật đầu. “Nếu như hoàn thành công việc sớm thì chúng ta cùng ăn nếu muộn rồi thì anh cứ ăn trước.”
Khuôn mặt anh tuấn mê hoặc lòng người của Mặc Trì Úy ghé sát đến trước mặt cô, cử chỉ bất ngờ của hắn khiến cô giật mình, cả người bất giác lùi lại, nhưng phía sau là bậc thềm, lùi một bước không vững, cả người sắp ngã sang một bên.
Ánh mắt của người đàn ông nhanh như chớp duỗi cánh tay cường tráng kịp thời đỡ lấy eo cô.
Sau đó mạnh mẽ ôm cô vào lòng mình.
Mũi của Đường Tâm Nhan đụng vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hơi đau.
Không đợi cô kịp phản ứng, hắn đột nhiên cúi đầu, đôi môi mỏng ghé sát đến bên tai trắng nõn của cô, “Sáu giờ, tôi muốn thấy em ở căn hộ.”
Lúc hắn nói, hơi thở nóng rực tràn vào hốc tai nhạy cảm của cô, giống như một luồng điện vô hình, chạy khắp tứ chi bách cốt.
Tim đập loạn nhịp.
Nhưng cô không cho rằng tim loạn nhịp tức là cô đã động lòng với hắn, mà chỉ là một loại căng thẳng và hoảng sợ tự nhiên nảy sinh khi đối mặt với một người đàn ông cực kỳ quyến rũ.
Đường Tâm Nhan muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhưng bàn tay to lớn của hắn ôm lấy eo cô như một sợi xích sắt khiến cô không tài nào đẩy ra được.
“Ngài Mặc, chúng ta đã ký thỏa thuận hậu hôn nhân rồi!”
Mặc Trì Úy trầm giọng nhàn nhạt ừ một tiếng, “Em có mang thỏa thuận không?”
Đường Tâm Nhan không hiểu ý của hắn, cô hoài nghi hỏi, “Mang rồi, ở trong túi của tôi.”
“Tôi quên nói cho em, lúc ký tên, tôi đã ký sai một chữ, không phải chữ Mộ trong Mộ phi mà chữ Mặc với bộ Hắc ở trên và bộ Thổ ở dưới.”
Đường Tâm Nhan sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, chẳng trách cô cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy tên hai người trên giấy chứng nhận kết hôn, hóa ra phần Họ không giống với trong thỏa thuận.
Cô trừng đôi mắt đỏ lên vì tức giận nhìn thẳng vào người đàn ông lãnh đạm tuấn tú trước mặt, nghiến răng nói: “Anh đang đùa giỡn với tôi sao?”
Danh sách chương