Trong quán cà phê tao nhã, sang trọng.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng vẻ anh ta ôn nhu, tuấn lãng như một viên ngọc, dáng vẻ uống cà phê cũng ưu nhã mê người.

Phó Tư Thần tuy chưa từng gặp Lục Tử Thâm, nhưng đã nghe đến tên anh ta, vừa bước đến cửa liền nhìn thấy dáng vẻ thu hút sự chú ý của Lục Tử Thâm.

Khi Phó Tư Thần đi đến, Lục Tử Thâm đứng dậy, lịch sự chào hỏi anh.

Hai người bắt tay một cái tượng trưng rồi cùng ngồi xuống, Phó Tư Thần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Luật sư Lục có chuyện gì thì cứ nói thẳng, bản thân tôi cho rằng không còn chuyện gì có thể uy hiếp anh!”

Lục Tử Thâm nhẹ nhếch môi, khuôn mặt nở nụ cười ấm áp và vô hại như gió xuân nhưng lại thâm trầm khó lường, anh lấy ra một cái túi da và đưa cho Phó Tư Thần.

Phó Tư Thần nhìn thấy tấm ảnh trong chiếc túi da thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Đôi mắt hắn đỏ lên, không kìm được sự phẫn nộ mà xé bức ảnh thành từng mảnh.

Cơn tức giận tột cùng qua đi, hắn lại đấm mạnh xuống bàn.

Đùng một tiếng náo động cả quán cà phê đang yên lặng.

Những vị khách xung quanh nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ.

“Phó thiếu, tôi vẫn còn những tấm dự phòng, anh xé nát cũng vô ích.” Phó Tử Thâm nâng cốc cà phê, nhấp một ngụm nhỏ.

Bộ dạng công tử điềm đạm đó thật khiến cho Phó Tư Thần hận đến nghiến răng.

“Luật sư Lục, anh làm sao mà có được bức ảnh này?” Phó Tư Thần hỏi với đôi mắt đỏ ngầu.

Lục Tử Thâm dựa cơ thể mảnh mai cao ráo của mình vào ghế, so với vẻ tức giận tột cùng của Phó Tư Thần, anh lại tỏ ra vô cùng điềm đạm ung dung, bộ dạng đó trong mắt Phó Tư Thần kỳ thực rất đáng ghê tởm! Đầu ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ lên bàn, Lục Tử Thâm nhẹ nhếch môi, nở một nụ cười lễ độ, “Phó thiếu không cần quan tâm chuyện tôi lấy ảnh này ở đâu, tôi chỉ biết rằng khi những bức ảnh này bị công khai, không chỉ Đường Tâm Nhan sẽ hận anh thấu xương mà người em trai Phó Hào ở bên ngoài của anh cũng sẽ thế chỗ anh!”

Hai tay Phó Tư Thần đặt trên bàn giờ đã nắm chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, “Điều kiện của anh là gì!”

“Phó thiếu quả là một người thông minh, điều kiện của tôi rất đơn giản, hãy để cho Đường Tâm Nhan được tự do.”

Khuôn mặt Phó Tư Thần khi nhìn thấy những tấm ảnh kia, thế mà khi nghe câu này sắc mặt của anh ta tối sầm như đít nồi vậy.

“Luật sư Lục, không lẽ anh cũng là người đã từng qua lại với Đường Tâm Nhan sao? Tôi không thể không nhắc nhở anh, cô ta dù xinh đẹp kiều diễm nhưng rất bẩn thỉu, không xứng đáng để anh hao tâm tổn sức thế để lấy lại tự do cho cô ta đâu!” Phó Tư Thần nghiến răng nghiến lợi nói.

Lục Tử Thâm cười lạnh, khẽ nhướng mày, “Xứng hay không xứng, cũng không cần Phó thiếu phải bận tâm! Giang sơn và mỹ nhân, Phó thiếu hãy chọn một, nếu như anh chọn giang sơn, tôi đảm bảo với anh những bức ảnh đó mãi mãi cũng không ai khác biết đến!”

Phó Tư Thần siết chặt nắm đấm, siết rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết lại, xem ra lựa chọn kiểu này đối với hắn còn nó hơn lên trời.

Lục Tử Thâm nở nụ cười nhạt, “Phó thiếu, theo như tôi biết, anh đã ở bên Đường Vũ Nhu rồi, nếu như đã cảm thấy Đường Tâm Nhan không sạch sẽ thì còn lý do gì mà lưu luyến chứ?”

Đôi mắt sâu thẳm của Phó Tư Thần xẹt qua vẻ đau đớn, giọng nói nặng nề khàn khàn, “Anh sẽ không hiểu được tình cảm tôi dành cho cô ấy đâu.”

Lục Tử Thâm cười lên một tiếng giễu cợt, không nói thêm gì nữa.

Nếu như đã yêu sâu đậm một người con gái, cho dù cô ấy không sạch sẽ thì người đàn ông cũng sẽ không bỏ rơi cô ấy.

Nhưng nếu hắn chỉ quan tâm đến trinh tiết của người con gái đó, loại tình cảm như thế căn bản không xứng đáng được gọi là tình yêu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện