Cái gì? Đứa trẻ gọi anh là bố kia là em của anh sao? Chuyện này… Chuyện này là sao vậy chứ? Anh ấy nói thật sao? Nghe Mặc Trì Úy nói vậy Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên.

“Nhan Nhan, con đừng để cậu ta mê hoặc nữa, con quên rồi sao, cậu ta là kẻ đã giết bố con đấy.”

Liễu Nguyệt gào lên đầy tức giận.

Câu nói này giống như một con dao mạnh mẽ đâm vào tim Đường Tâm Nhan. Đường Tâm Nhan ơi là Đường Tâm Nhan, bố ruột của cô đã bị người đàn ông này tàn nhẫn hại chết rồi mà giờ cô còn muốn ôn hòa nhã nhặn với anh ấy nữa sao, cô thật đúng là bất hiếu.

“Mặc Trì Úy, nợ nần giữa chúng ta đã hết rồi, từ nay về sau xem như không còn nợ gì nhau nữa hết.”

Hàng lông mày của Mặc Trì Úy cau chặt lại.

“Bố của cô chưa chết.”

Lục Tử Thâm thấy Đường Tâm Nhan hiểu lầm lời nói của anh tư mãi cũng không nhịn được mà lo lắng hét lên.

“Sao có thể chứ? Quần áo của thi thể bên bờ biển với quần áo mặc trên người bố tôi rất giống nhau, tôi đã thấy trên TV rồi. Luật sư Lục, anh không cần phải thanh minh giúp tên đàn ông độc ác này, tôi không tin đâu.”

Đường Tâm Nhan đau khổ không dứt khi nghĩ tới “thi thể” của bố cô mà cô đã nhìn thấy trên TV.

“Mặc dù tôi cũng rất muốn để ông ta chết, nhưng bố cô vẫn chưa chết.” Mặc Trì Úy mở miệng nói, trong giọng nói trầm thấp có mang theo một chút căm thù bị đè nén.

“Bố tôi, ông ấy… ông ấy thật sự chưa chết sao? Mặc Trì Úy, anh… anh nói lại lần nữa đi, được không?”

Nghe thấy câu bố cô vẫn chưa chết phát ra từ miệng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan có chút không dám tin vào tai mình.

“Đúng vậy, ông ta vẫn chưa chết, nhưng ông ta có chết hay không hoàn toàn nằm trong tay cô.” Đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy lại mở miệng một lần nữa, trong giọng nói trầm thấp đó còn mang theo mùi vị độc ác và nguy hiểm.

“Anh… Câu này của anh là có ý gì? Chỉ cần… chỉ cần anh không làm hại bố tôi, tôi bằng lòng… tôi bằng lòng làm mọi chuyện.”

Đường Tâm Nhan nói.

“Anh tư, anh… anh chọn tha thứ cho Đường Lôi sao?” Lục Tử Thâm đứng bên cạnh sau khi nghe thấy quyết định của Mặc Trì Úy thì vô cùng kinh ngạc.

Với tư cách là anh em tốt của anh, thì anh ta có thể hiểu rõ sự căm hận giữa Mặc Trì Úy với Đường Lôi hơn bất cứ ai.

“Đưa ông ta đến bộ phận liên quan đi, ông ta sẽ phải nhận sự trừng phạt của pháp luật vì những chuyện ông ta đã làm.” Sau khi suy nghĩ một lúc, Mặc Trì Úy đưa ra quyết định.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh, Lục Tử Thâm gật đầu, sau khi nhìn thoáng qua Đường Tâm Nhan không chút ẩn ý nào thì xoay người rời đi.

Mặc dù kết quả này cũng không phải là điều mà Đường Tâm Nhan muốn chấp nhận, nhưng cô hiểu rõ, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Mặc Trì Úy rồi.

Bố, mong bố có thể hối cải, bắt đầu một cuộc sống mới, dù là khi ở… trong tù.

“Mẹ…” Sau khi Liễu Nguyệt nghe thấy quyết định của Mặc Trì Úy thì gần như ngất đi, Đường Tâm Nhan vội vàng chạy đến bên cạnh bà.

Liễu Nguyệt khẽ thở dài.

“Tất cả đều là số phận cả, mẹ… chấp nhận thôi.”

Liễu Nguyệt đau khổ nói.

Dưới sự sắp xếp của Mặc Trì Úy, người hầu đỡ Liễu Nguyệt đến phòng dành cho khách. Mãi đến sau khi mẹ cô ngủ say rồi, Đường Tâm Nhan mới đến trước mặt Mặc Trì Úy.

“Cảm ơn anh.”

Đường Tâm Nhan cứ nhìn chằm chằm vào Mặc Trì Úy, qua một lúc lâu cô mới mở miệng nói.

“Bố cô đã hại chết người thân của tôi, tôi muốn chính tay mình đưa ông ta xuống địa ngục hơn bất cứ ai, nhưng vì đứa bé, tôi có thể từ bỏ quyết định này. Nhưng tốt nhất là cô nên chắc chắn rằng, đứa bé sẽ được bình an sinh ra, nếu không… nếu không ngay cả khi ông ta ở trong tù, tôi cũng có thể khiến ông ta phải… chết.”

Dường như Mặc Trì Úy nghiến răng nghiến lợi nói ra một chữ cuối cùng.

Đôi mắt diều hâu lập tức đỏ rực lên như đang khát máu khiến Đường Tâm Nhan có chút kinh hồn bạt vía.

“Yên tâm đi, tôi sẽ để đứa nhỏ bình an được sinh ra, tôi chắc chắn sẽ không để nó xảy ra chuyện gì đâu.” Vì bố, Đường Tâm Nhan lập tức cam kết với bản thân.

Mặc Trì Úy rất hài lòng gật đầu với sự cam kết của cô, sau đó anh xoay người đến phòng sách.

Đúng như anh dự đoán, anh vừa mở máy tính lên đã nhận được yêu cầu gọi video của Phong Tiêu.

Anh ấn nút kết nối.

“Vì một người phụ nữ mà em lại từ bỏ mối thù nhiều năm như vậy, thậm chí em còn hủy bỏ hôn ước với Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy, em làm anh quá thật vọng rồi.”

Giọng nói cực kì không tán thành của Phong Tiêu từ từ vang lên, ngay cả Trì Chi Hành ngồi bên cạnh anh ta cũng không có biểu cảm gì trên mặt.

“Xem ra Mạnh Bạch Chỉ đã gọi điện thoại cho anh rồi, vậy thì em cũng không muốn giấu anh nữa. Em muốn đứa bé được sinh ra nên em chỉ có thể từ bỏ tất cả mối hận thôi.”

Mặc Trì Úy nói, buông bỏ hết mọi thù hận trong lòng cũng không giúp tâm trạng anh tốt hơn là bao.

“Anh tư, anh thật sự đã yêu người phụ nữ kia rồi, nhưng anh chắc chắn hôn nhân của hai người có thể tiếp tục được sao? Mặc dù anh đã buông bỏ hết hận thù với bố cô ấy rồi, nhưng trong lòng anh thật sự hết hận ông ta rồi sao? Dù sao ông ta cũng là kẻ đã hại chết người thân của anh đấy.”

Trì Chi Hành nói.

Mặc Trì Úy hít một hơi thật sâu.

“Tôi sẽ thử để bản thân mình buông bỏ, còn nữa…” Con ngươi đen nhánh sâu như biển cả của Mặc Trì Úy đột nhiên khóa chặt trên người Phong Tiêu và Trì Chi Hành.

“Sao vậy?” Nhìn thấy ánh mắt đột nhiên không còn chút cảm xúc nào của Mặc Trì Úy, Trì Chi Hành không khỏi liếc nhìn sang Phong Tiêu bên cạnh.

Sau khi Phong Tiêu chạm vào ánh mắt của cậu ta cũng không khỏi cau mày.

“Chuyện thôi miên là các anh làm đúng không?”

Mặc Trì Úy đột nhiên mở miệng hỏi.

Trì Chi Hành không khỏi có chút áy náy khi nghe thấy hai chữ thôi miên phát ra từ miệng của Mặc Trì Úy.

“Đúng thế, sau khi anh cứu được em, anh thực sự dã sắp xếp một nhà thôi miên để thôi miên em, khiến em quên đi hết những chuyện giữa em và Đường Tâm Nhan.”

Phong Tiêu nói không chút giấu diếm, hơn nữa anh ta tin rằng, cho dù mình không nói ra thì với năng lực của Mặc Trì Úy, anh cũng có thể điều tra vô cùng rõ ràng.

“Quả nhiên, nếu như không phải bị thôi miên thì sao em có thể quên đi hết những chuyện giữa em và cô ấy được?”

Sắc mặt Mặc Trì Úy u ám, xung quanh người toát ra hơi thở đầy nguy hiểm.

“Anh tư, anh không phải muốn giải thuật thôi miên đấy chứ?” Trì Chi Hành thăm dò hỏi.

“Đúng thế, tôi muốn giải trừ hết tất cả những chuyện mà mình đã quên vì bị thôi miên, tôi muốn… bắt đầu lại một cuộc sống mới.”

Mặc dù quá trình này có thể sẽ rất đau khổ, vì dù sao mối hận thù nhiều năm này gần như đã chiếm hết toàn bộ cuộc đời anh rồi, nhưng… nhưng khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy vẫn có cảm giác muốn từ bỏ tất cả những kích thích đó.

Đặc biệt là khi tay anh đặt lên bụng của Đường Tâm Nhan, khi anh cảm nhận được sức mạnh của đứa bé, anh càng có được cái cảm giác dạt dào mà anh chưa từng trải qua.

Hơn nữa anh cũng vừa mới nhận được một tin tức khiến anh không thể không từ bỏ việc trả thù cách đây không lâu.

Tin tức này khiến Mặc Trì Úy chỉ có thể lựa chọn buông bỏ hận thù, vì anh không muốn Tiểu Nghê, một cậu bé đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi bây giờ lại phải chịu thêm nỗi đau quá lớn thêm một lần nữa.

“Mong là lựa chọn của em là đúng đắn.” Phong Tiêu nói xong câu này thì trực tiếp tắt video.

Liệu lựa chọn này sẽ là lựa chọn đúng đắn chứ?

Mặc Trì Úy ngồi lựa dưng vào ghế, lần đầu tiên trong ánh mắt anh lóe lên nhiều nghi hoặc như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện