Phó Tư Thần đuổi theo Đường Tâm Nhan, lại nắm lấy cánh tay mảnh mai, mềm mại của cô.

Khoảng cách giữa hai người được thu hẹp lại.

Cô nhíu chặt đôi lông mày nhìn thẳng vào Phó Tư Thần như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô, cô gắng sức vùng vẫy nhưng anh ta lại rất khỏe, đến mức có thể bóp nát xương của cô.

Nếu như không phải lần ở phòng tạm giam anh ta đã cứu cô thì cô cũng chẳng buồn nói chuyện với anh ta.

“Bỏ tay ra!”

Đường Tâm Nhan lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, cô không muốn dây dưa với anh ta quá nhiều.

Phó Tư Thần đương nhiên không buông tay, anh nhìn người phụ nữ trước mặt, trang điểm tinh tế kiều diễm, thân hình yểu điệu duyên dáng, đôi chân thon dài, tay còn lại không kìm được mà vuốt ve chiếc cổ thanh tú mịn màng của cô, “Ăn mặc thế này, cô muốn quyến rũ ai?”

Nghĩ đến việc cô phản bội, lừa dối và ngang ngược, cơn tức giận mà Phó Tư Thần kìm nén trong người lại bộc phát, anh dùng sức ép Đường Tâm Nhan vào bức tường lát gạch men sứ.

Đôi tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan nắm thành nắm đấm chống đỡ lên đôi vai của anh ta, không muốn cơ thể hai người tiếp xúc quá gần.

Mùi rượu quyện với mùi nước hoa trên người anh ta sao lại khiến cô ghê tởm đến vậy.

Không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh người đàn ông trong phòng cao quý xuất trần, lạnh đạm tinh tế, đã từng có hai lần tiếp xúc thân mật với hắn, trên người hắn ngoài mùi thuốc lá thoang thoảng thì mùi nước hoa cũng không quá nồng mà rất nhẹ nhàng dễ chịu, rất có mùi vị đàn ông.

Trong khi Đường Tâm Nhan bị phân tâm, Phó Tư Thần nắm lấy cằm cô, môi anh ta hướng xuống đôi môi của cô.

Anh từ lâu đã muốn nếm thử mùi vị đôi môi anh đào mềm mại tuyệt đẹp của cô.

Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt anh tuấn đột nhiên tiến gần mà giật mình, lập tức nghiêng đầu, đôi môi của Phó Tư Thần hôn vào má cô.

Phó Tư Thần thoáng chốc sững sờ, kịp nhìn thấy sự phẫn nộ và ghê tởm trong ánh mắt của cô.

Tim anh chợt nhói lên.

Anh thật sự đã từng yêu cô!

“Phó Tư Thần, nếu như anh thật sự quan tâm Đường Vũ Nhu thì đáng lẽ nên toàn tâm toàn ý với cô ta chứ? Anh vừa làm cái gì vậy, muốn hôn tôi? Không phải anh chê tôi không sạch sẽ sao? Chạm vào tôi không cảm thấy ghê tởm sao?”

Đường Tâm Nhan vừa dứt lời, Phó Tư Thần liền lùi lại hai bước.

Nhìn ánh mắt cô, giống như vừa nhìn thấy những thứ bẩn thỉu.

Không dừng lại một giây nào nữa, Phó Tư Thần nhanh chóng rời đi.

Đường Tâm Nhan yếu ớt dựa vào bức tường lạnh băng, cô ngẩng đầu lên nhìn những ngọn đèn trần rối rắm trên đầu, đôi môi đỏ mọng nhếch lên vừa châm biếm vừa âu sầu.

Cô thật không hiểu nổi, nếu đã bỏ rơi cô tại sao không ly hôn với cô? Chỉnh lại đầu tóc quần áo lộn xộn, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi nhà vệ sinh, vừa mới bước ra khỏi đã thấy Mặc Trì Úy đang đứng dựa vào tường hút thuốc.

Đường Tâm Nhan không biết hắn đã đứng đây bao lâu, nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng của hắn khiến tim cô đập thình thịch.

“Mặc tổng.” Cô nhàn nhạt chào, chuẩn bị đi ngang qua, hắn đột nhiên đưa tay giữ lấy cô.

Vẫn là cánh tay mà Phó Tư Thần vừa giữ lấy, bây giờ lại bị nắm lần nữa làm cô thấy đau đớn.

Đường Tâm Nhan nhíu mày, vừa định nói gì đó thì đã bị người đàn ông trầm mặc không nói một lời ấy kéo vào nhà vệ sinh nam.

“Mặc tổng, anh muốn làm gì…um…”

Chưa nói hết câu, thì nụ hôn của người đàn ông đó đã lấp kín môi cô.

Con ngươi Đường Tâm Nhan mở to, đầu óc cô trống rỗng.

Nụ hôn của hắn bá đạo, mãnh liệt, điên cuồng, khao khát xâm chiếm, lại như chứa đầy sự giận dữ và trừng phạt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện