Hai cô gái chặn đường Đường Tâm Nhan là hai ngôi sao hạng C có chút tiếng tăm trong giới giải trí. Trong đó có một người tên Giang Na Nhi, từng đóng vai phụ cùng phim với cô, cũng khá quen thân với Đường Vũ Nhu, hồi ở trong đoàn phim đã có thái độ với cô rồi, rất hay nói xấu sau lưng cô.
“Đường Tâm Nhan, cô đúng là lớn mật, dám hắt rượu vang lên người Mặc thiếu!”, Giang Na Nhi không hề biết thân phận thật sự của Mặc Trì Úy, nhưng các thiếu gia trong phòng đều nghe theo lệnh của hắn ta, người như vậy chắc hẳn cao cao tại thượng, không thể đắc tội được.
Đường Tâm Nhan nhẹ nhướng mày, không những không tức giận mà còn cười, “Chẳng lẽ tôi vô duyên vô cớ hắt rượu lên anh ta chắc?”.
Cô luôn nghiêm khắc với bản thân mình, dù từng ở trong giới giải trí nhưng hoàn toàn đều là dựa vào khả năng diễn xuất, cô vốn chán ghét nhất với những thể loại muốn dùng quy tắc ngầm với cô. Hơn nữa xảy ra chuyện tối hôm qua, tâm trạng cô còn chưa ổn định lại, Mặc Trì Úy đã thô bạo ôm cô, lại còn nói năng lỗ mãng, xui xẻo hết mức.
Mặc dù sau đó cô thấy sắc mặt Mặc Trì Úy trầm xuống cũng cảm thấy sợ cùng hốt hoảng, nhưng việc đã đến nước này cô chỉ có thể nhanh chóng rời đi.
Giang Na Nhi gảy nhẹ bộ móng mới làm, khóe môi gợi lên nụ cười đắc ý: “Đắc tội với Mặc thiếu, cô sắp tàn đời rồi. Nếu cô chịu quỳ xuống xin tôi, biết đâu tôi sẽ nói đỡ cho cô thì sao”.
Đường Tâm Nhan khẽ chau mày.
Nghe giọng điệu của Giang Na Nhi thì không lẽ cô ta với người đó quen biết nhau? Nhưng mà cũng đúng, người đó không quen biết gì cô còn có thể ôm cô vào lòng, chắc hẳn là kiểu thiếu gia phong lưu có đời tư phức tạp.
Đường Tâm Nhan nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Giang Na Nhi, cô vén lọn tóc bên má, nở nụ cười lười biếng có chút mỉa mai nói: “Bảo tôi quỳ xuống xin cô? Hừ, đầu gối tôi không rẻ tiền vậy đâu!”. Không muốn dây dưa thêm với Giang Na Nhi, Đường Tâm Nhan chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Giang Na Nhi một tay túm lấy cánh tay mảnh mai của Đường Tâm Nhan, một tay giơ lên, ánh mắt hung tợn nhìn vào mặt cô. Đường Tâm Nhan đâu thể để Giang Na Nhi đánh mình được, cô lùi lại hai bước, bàn tay của Giang Na Nhi đánh trúng cánh cửa, cô ta đau đến nỗi nghiến chặt răng, mặt tái đi trong phút chốc.
“Đường Tâm Nhan, con khốn này!”, Giang Na Nhi quay qua nói với cô gái bên cạnh: “Ninh Phù, không phải em biết Taekwondo à? Thay chị dạy dỗ nó đi.”
“Để em” Ninh Phù vặn vặn cổ tay, khóe miệng gợi lên nụ cười nham hiểm, “Dám làm chị tao không vui, mày chết chắc rồi!”
Đường Tâm Nhan lôi điện thoại từ túi ra, bật chế độ quay video, không chút sợ sệt nhìn chằm chằm Ninh Phù, “Cô dám đụng đến một ngón tay của tôi, ngày mai cô sẽ lên ngay trang nhất”.
Ninh Phù nhăn mày hơi do dự. Giang Na Nhi hắng giọng, “Ninh Phù, đánh đi, có chuyện gì chị sẽ chịu trách nhiệm.”
Ninh Phù không còn do dự nữa, giơ tay đánh về phía Đường Tâm Nhan.
Ngay lúc này, cửa phòng từ bên trong mở ra.
Cùng lúc Đường Tâm Nhan ngồi sụp xuống, cổ tay Ninh Phù bị một bàn tay hung hăng chuẩn xác bắt lấy. Người đàn ông mặc bộ vest vô cùng tôn quý dùng sức, trong khung cảnh yên tĩnh vang lên tiếng cổ tay bị bẻ gãy.
Ninh Phù còn chưa kịp kêu lên đã bị đẩy ngã xuống đất một cách không thương tiếc.
Mặc Trì Úy lấy chiếc khăn tay từ túi áo trái bên trong vest ra, anh lau bàn tay đã nắm cổ tay Ninh Phù, khuôn mặt lạnh như băng nhìn sang khuôn mặt trắng bệch của Giang Na Nhi, môi anh bật ra từng chữ: “Còn chưa cút?”.
“Đường Tâm Nhan, cô đúng là lớn mật, dám hắt rượu vang lên người Mặc thiếu!”, Giang Na Nhi không hề biết thân phận thật sự của Mặc Trì Úy, nhưng các thiếu gia trong phòng đều nghe theo lệnh của hắn ta, người như vậy chắc hẳn cao cao tại thượng, không thể đắc tội được.
Đường Tâm Nhan nhẹ nhướng mày, không những không tức giận mà còn cười, “Chẳng lẽ tôi vô duyên vô cớ hắt rượu lên anh ta chắc?”.
Cô luôn nghiêm khắc với bản thân mình, dù từng ở trong giới giải trí nhưng hoàn toàn đều là dựa vào khả năng diễn xuất, cô vốn chán ghét nhất với những thể loại muốn dùng quy tắc ngầm với cô. Hơn nữa xảy ra chuyện tối hôm qua, tâm trạng cô còn chưa ổn định lại, Mặc Trì Úy đã thô bạo ôm cô, lại còn nói năng lỗ mãng, xui xẻo hết mức.
Mặc dù sau đó cô thấy sắc mặt Mặc Trì Úy trầm xuống cũng cảm thấy sợ cùng hốt hoảng, nhưng việc đã đến nước này cô chỉ có thể nhanh chóng rời đi.
Giang Na Nhi gảy nhẹ bộ móng mới làm, khóe môi gợi lên nụ cười đắc ý: “Đắc tội với Mặc thiếu, cô sắp tàn đời rồi. Nếu cô chịu quỳ xuống xin tôi, biết đâu tôi sẽ nói đỡ cho cô thì sao”.
Đường Tâm Nhan khẽ chau mày.
Nghe giọng điệu của Giang Na Nhi thì không lẽ cô ta với người đó quen biết nhau? Nhưng mà cũng đúng, người đó không quen biết gì cô còn có thể ôm cô vào lòng, chắc hẳn là kiểu thiếu gia phong lưu có đời tư phức tạp.
Đường Tâm Nhan nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Giang Na Nhi, cô vén lọn tóc bên má, nở nụ cười lười biếng có chút mỉa mai nói: “Bảo tôi quỳ xuống xin cô? Hừ, đầu gối tôi không rẻ tiền vậy đâu!”. Không muốn dây dưa thêm với Giang Na Nhi, Đường Tâm Nhan chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Giang Na Nhi một tay túm lấy cánh tay mảnh mai của Đường Tâm Nhan, một tay giơ lên, ánh mắt hung tợn nhìn vào mặt cô. Đường Tâm Nhan đâu thể để Giang Na Nhi đánh mình được, cô lùi lại hai bước, bàn tay của Giang Na Nhi đánh trúng cánh cửa, cô ta đau đến nỗi nghiến chặt răng, mặt tái đi trong phút chốc.
“Đường Tâm Nhan, con khốn này!”, Giang Na Nhi quay qua nói với cô gái bên cạnh: “Ninh Phù, không phải em biết Taekwondo à? Thay chị dạy dỗ nó đi.”
“Để em” Ninh Phù vặn vặn cổ tay, khóe miệng gợi lên nụ cười nham hiểm, “Dám làm chị tao không vui, mày chết chắc rồi!”
Đường Tâm Nhan lôi điện thoại từ túi ra, bật chế độ quay video, không chút sợ sệt nhìn chằm chằm Ninh Phù, “Cô dám đụng đến một ngón tay của tôi, ngày mai cô sẽ lên ngay trang nhất”.
Ninh Phù nhăn mày hơi do dự. Giang Na Nhi hắng giọng, “Ninh Phù, đánh đi, có chuyện gì chị sẽ chịu trách nhiệm.”
Ninh Phù không còn do dự nữa, giơ tay đánh về phía Đường Tâm Nhan.
Ngay lúc này, cửa phòng từ bên trong mở ra.
Cùng lúc Đường Tâm Nhan ngồi sụp xuống, cổ tay Ninh Phù bị một bàn tay hung hăng chuẩn xác bắt lấy. Người đàn ông mặc bộ vest vô cùng tôn quý dùng sức, trong khung cảnh yên tĩnh vang lên tiếng cổ tay bị bẻ gãy.
Ninh Phù còn chưa kịp kêu lên đã bị đẩy ngã xuống đất một cách không thương tiếc.
Mặc Trì Úy lấy chiếc khăn tay từ túi áo trái bên trong vest ra, anh lau bàn tay đã nắm cổ tay Ninh Phù, khuôn mặt lạnh như băng nhìn sang khuôn mặt trắng bệch của Giang Na Nhi, môi anh bật ra từng chữ: “Còn chưa cút?”.
Danh sách chương