Editor: Ad Quỳnh cute
Giày rách...
Thẩm Mộng Kỳ trợn to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Oản Oản lại sẽ nói ra những lời như vậy.
Phải biết, Cố Việt Trạch đối với Diệp Oản Oản mà nói nhất định là giống như thần, bất luận kẻ nào đều không thể nói Cố Việt Trạch nửa câu không tốt.
Trong lòng Thẩm Mộng Kỳ ngạc nhiên nghi ngờ không xác định, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cô, "Oản Oản, Cô.. Tại sao cô nói Cố thiếu như thế! Hết thảy các thứ này đều là lỗi của con tiện nhân Diệp Y Y kia, cha cô ta đoạt Diệp gia, cô ta lại không cần mặt mũi đoạt vị hôn phu của cô, Cố thiếu cũng là thân bất do kỉ đấy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô đột nhiên nghĩ như vậy?"
Diệp Oản Oản đối với Cố Việt Trạch quyết một lòng, vì Cố Việt Trạch ngay cha mẹ ruột cũng đoạn tuyệt, làm sao có thể lại đột nhiên, buông tha rồi.
Diệp Oản Oản thuận miệng nói, "Không có gì, đột nhiên nghĩ thông mà thôi."
Thẩm Mộng Kỳ vội vàng khuyên, "Oản Oản, cô đừng hành động theo cảm tình, dù sao nhiều năm tình cảm như vậy..."
Diệp Oản Oản ngáp một cái, rõ ràng không muốn lại tiếp tục nói về đề tài này, cắt đứt nói, "Tôi buồn ngủ, buồn ngủ, lần sau có rảnh rỗi trò chuyện tiếp đi!"
Thẩm Mộng Kỳ vốn còn muốn nói, nhưng là, thấy Diệp Oản Oản đã ngáp nằm dài trên giường rồi, chỉ có thể rời đi trước.
Thế nào luôn cảm thấy Diệp Oản Oản sau khi trở về trường học, có cái gì khang khác rồi...
Lúc trước cô đối với mình mà nói nhưng là nói gì nghe nấy, nhưng bây giờ lại nhiều lần vượt qua khống chế của cô, thậm chí thái độ đối với cô cũng càng ngày càng lãnh đạm.
Chắc chắn Thẩm Mộng Kỳ đã rời đi, Diệp Oản Oản lập tức đứng dậy, hướng phía phòng vệ sinh đi tới.
Sau khi cùng Thẩm Mộng Kỳ nói chuyện, mục đích của cô hẳn là là đạt thành hơn phân nửa.
Đương nhiên, cô cũng muốn thừa dịp này bày tỏ với Tư Dạ Hàn một chút chân thành, vốn lấy tâm tư của Tư Dạ Hàn, phỏng chừng sẽ cho là cô vì biết anh ở đây, cho nên cố ý nói như vậy cho anh nghe.
Cho nên anh tin hay không tin lời của cô, cô ngược lại không cưỡng cầu, chỉ cần anh nghe được những lời đó của Thẩm Mộng Kỳ là đủ rồi.
Diệp Oản Oản kéo cửa phòng ra rửa tay, "Người đã đi rồi! Nguyên lai là Mộng Kỳ, tôi còn tưởng rằng là túc quản kiểm tra phòng đây! Dọa tôi một hồi!"
Thời điểm Diệp Oản Oản mở cửa, thân hình cao lớn của Tư Dạ Hàn đang dựa nghiêng ở trên bồn rửa mặt, trong giỏ xách đặt bên cạnh quần áo, phía trên là đồ lót in hình ô mai của cô.
Diệp Oản Oản nhất thời quẫn bách, tiện tay đem một cái khăn lông che kín, sau đó len lén quan sát biểu tình Tư Dạ Hàn.
Bất quá, hiển nhiên tâm tư của Tư Dạ Hàn loại người phàm tục như cô có thể tùy tiện là đoán được, trên mặt anh không có chút thần sắc nào khác thường, hoàn toàn không nhìn ra đang suy nghĩ gì.
"Cái đó, mới vừa rồi chúng em nói chuyện, có phải anh nghe được hay không?" Diệp Oản Oản thử hỏi dò.
Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô một cái, "Nghe được cái gì?"
Diệp Oản Oản nhất thời nghẹn một cái: "Ây..."
Tư Dạ Hàn ánh mắt càng sâu thẳm, "Vẫn là... Biến thái?"
Diệp Oản Oản nuốt nước miếng: "Cái đó..."
Hai tròng mắt Tư Dạ Hàn híp lại, lộ ra một tia nguy hiểm, "Sau lưng, chính là nói chuyện về tôi như thế sao?"
Diệp Oản Oản thật là muốn tan vỡ, tại sao trọng điểm chú ý của anh là cái này! Chẳng lẽ không phải là Thẩm Mộng Kỳ dương thịnh âm suy, ngoài mặt là người của anh, sau lưng nhưng đang đào góc tường của anh sao? Còn nữa, cái gì gọi là cô nói sau lưng, lời này rõ ràng là Thẩm Mộng Kỳ nói a!
Mặc dù sau lưng anh cô cũng nói không ít.
"Em sai lầm rồi..." Diệp Oản Oản lựa chọn trực tiếp nhận lỗi, ở trước mặt Tư Dạ Hàn tranh cãi hay nói láo chính là muốn chết.
Tư Dạ Hàn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm mịn màng của cô, âm thanh khàn khàn quanh quẩn ở trong phòng rửa tay chật hẹp. "Sáu giờ, liền tha thứ em."
"À? Cái gì sáu giờ?" Diệp Oản Oản nhất thời không phản ứng kịp.
Tư Dạ Hàn: "Ngủ với tôi."
Diệp Oản Oản: "..."
[VoVo: (`Д')ノ ]
Giày rách...
Thẩm Mộng Kỳ trợn to hai mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Oản Oản lại sẽ nói ra những lời như vậy.
Phải biết, Cố Việt Trạch đối với Diệp Oản Oản mà nói nhất định là giống như thần, bất luận kẻ nào đều không thể nói Cố Việt Trạch nửa câu không tốt.
Trong lòng Thẩm Mộng Kỳ ngạc nhiên nghi ngờ không xác định, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cô, "Oản Oản, Cô.. Tại sao cô nói Cố thiếu như thế! Hết thảy các thứ này đều là lỗi của con tiện nhân Diệp Y Y kia, cha cô ta đoạt Diệp gia, cô ta lại không cần mặt mũi đoạt vị hôn phu của cô, Cố thiếu cũng là thân bất do kỉ đấy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô đột nhiên nghĩ như vậy?"
Diệp Oản Oản đối với Cố Việt Trạch quyết một lòng, vì Cố Việt Trạch ngay cha mẹ ruột cũng đoạn tuyệt, làm sao có thể lại đột nhiên, buông tha rồi.
Diệp Oản Oản thuận miệng nói, "Không có gì, đột nhiên nghĩ thông mà thôi."
Thẩm Mộng Kỳ vội vàng khuyên, "Oản Oản, cô đừng hành động theo cảm tình, dù sao nhiều năm tình cảm như vậy..."
Diệp Oản Oản ngáp một cái, rõ ràng không muốn lại tiếp tục nói về đề tài này, cắt đứt nói, "Tôi buồn ngủ, buồn ngủ, lần sau có rảnh rỗi trò chuyện tiếp đi!"
Thẩm Mộng Kỳ vốn còn muốn nói, nhưng là, thấy Diệp Oản Oản đã ngáp nằm dài trên giường rồi, chỉ có thể rời đi trước.
Thế nào luôn cảm thấy Diệp Oản Oản sau khi trở về trường học, có cái gì khang khác rồi...
Lúc trước cô đối với mình mà nói nhưng là nói gì nghe nấy, nhưng bây giờ lại nhiều lần vượt qua khống chế của cô, thậm chí thái độ đối với cô cũng càng ngày càng lãnh đạm.
Chắc chắn Thẩm Mộng Kỳ đã rời đi, Diệp Oản Oản lập tức đứng dậy, hướng phía phòng vệ sinh đi tới.
Sau khi cùng Thẩm Mộng Kỳ nói chuyện, mục đích của cô hẳn là là đạt thành hơn phân nửa.
Đương nhiên, cô cũng muốn thừa dịp này bày tỏ với Tư Dạ Hàn một chút chân thành, vốn lấy tâm tư của Tư Dạ Hàn, phỏng chừng sẽ cho là cô vì biết anh ở đây, cho nên cố ý nói như vậy cho anh nghe.
Cho nên anh tin hay không tin lời của cô, cô ngược lại không cưỡng cầu, chỉ cần anh nghe được những lời đó của Thẩm Mộng Kỳ là đủ rồi.
Diệp Oản Oản kéo cửa phòng ra rửa tay, "Người đã đi rồi! Nguyên lai là Mộng Kỳ, tôi còn tưởng rằng là túc quản kiểm tra phòng đây! Dọa tôi một hồi!"
Thời điểm Diệp Oản Oản mở cửa, thân hình cao lớn của Tư Dạ Hàn đang dựa nghiêng ở trên bồn rửa mặt, trong giỏ xách đặt bên cạnh quần áo, phía trên là đồ lót in hình ô mai của cô.
Diệp Oản Oản nhất thời quẫn bách, tiện tay đem một cái khăn lông che kín, sau đó len lén quan sát biểu tình Tư Dạ Hàn.
Bất quá, hiển nhiên tâm tư của Tư Dạ Hàn loại người phàm tục như cô có thể tùy tiện là đoán được, trên mặt anh không có chút thần sắc nào khác thường, hoàn toàn không nhìn ra đang suy nghĩ gì.
"Cái đó, mới vừa rồi chúng em nói chuyện, có phải anh nghe được hay không?" Diệp Oản Oản thử hỏi dò.
Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô một cái, "Nghe được cái gì?"
Diệp Oản Oản nhất thời nghẹn một cái: "Ây..."
Tư Dạ Hàn ánh mắt càng sâu thẳm, "Vẫn là... Biến thái?"
Diệp Oản Oản nuốt nước miếng: "Cái đó..."
Hai tròng mắt Tư Dạ Hàn híp lại, lộ ra một tia nguy hiểm, "Sau lưng, chính là nói chuyện về tôi như thế sao?"
Diệp Oản Oản thật là muốn tan vỡ, tại sao trọng điểm chú ý của anh là cái này! Chẳng lẽ không phải là Thẩm Mộng Kỳ dương thịnh âm suy, ngoài mặt là người của anh, sau lưng nhưng đang đào góc tường của anh sao? Còn nữa, cái gì gọi là cô nói sau lưng, lời này rõ ràng là Thẩm Mộng Kỳ nói a!
Mặc dù sau lưng anh cô cũng nói không ít.
"Em sai lầm rồi..." Diệp Oản Oản lựa chọn trực tiếp nhận lỗi, ở trước mặt Tư Dạ Hàn tranh cãi hay nói láo chính là muốn chết.
Tư Dạ Hàn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm mịn màng của cô, âm thanh khàn khàn quanh quẩn ở trong phòng rửa tay chật hẹp. "Sáu giờ, liền tha thứ em."
"À? Cái gì sáu giờ?" Diệp Oản Oản nhất thời không phản ứng kịp.
Tư Dạ Hàn: "Ngủ với tôi."
Diệp Oản Oản: "..."
[VoVo: (`Д')ノ ]
Danh sách chương