Từ Trấn Khiêm trở về phòng bệnh thì đã gần 10 giờ đêm, vừa mở cửa đi vào, anh ngây người, bước chân sau đó cũng dừng lại hẳn...

Anh nhìn đến thân ảnh người con gái đang ngủ say trong chiếc chăn ấm, ánhsáng dịu dàng từ cửa sổ chiếu lên gương mặt thanh tú của cô. Mái tóc nâu đen dài mềm mại thả nhẹ nhàng trên gối. Từng đường nét thanh nhã yênbình đến động lòng.

Vô tình trong khoảnh khắc đã chia đôi thế giới của anh, một bên bạo lực đẫm máu, một bên trắng nhạt tinh khôi mang tên cô.

Nhưng đó lại không phải là lý do khiến cho anh sững sờ...

Trên chiếc giường đôi size nhỏ, Khả Vi đang yên giấc, thân người xinh đẹp,thon nhỏ nằm sát sang một bên, vừa vặn chừa lại một khoảng trống kế bên.

Rất rõ ràng.

Chỉ với hình ảnh trước mặt, đã thành công khiến cho anh yên tĩnh đứng đó nhìn cô say sưa thêm 3 phút...

Sau bữa ăn trưa nay, Tuấn Phong điềm đạm bước vào, nói nhỏ gì đó bên tai Từ Trấn Khiêm, kế tiếp nhẹ gật đầu một cái rồi rời đi. Từ Trấn Khiêm sauđó cũng mặc lên chiếc áo khoác, Khả Vi thầm hiểu anh sẽ đi ra ngoài, nên đã chủ động đứng lên, dùng một tay chỉnh lại cổ áo cho anh. Anh bấtchợt thưởng thức khoảnh khắc đó, cô có thể dùng hành động nhỏ để phốihợp với anh...

Cánh tay mạnh mẽ của anh bắt lấy chiếc eo nhỏ củacô, kéo cô sát đến bên người, cúi đầu phủ lên đôi môi anh đào của cô.Anh ham luyến mút lấy mùi vị ngọt ngào của món điểm tâm còn chưa tản hết trong miệng cô, bộ dáng chiếm hữu cường ngạnh riêng biệt của Từ TrấnKhiêm, khiến cho lúc buông cô ra, Khả Vi kiềm không được mà thở gấp dồndập.

Trước khi bỏ đi, anh không quên dìu cô về lại bên giường.

"Nhớ nghỉ ngơi sớm..."

Anh không hẹn khi nào về, cô lại càng không hỏi anh. Anh cũng biết, cô sẽ không hỏi.

Vì thế, cô thật tình không biết anh đêm nay có trở về hay không, phân vânmột hồi lâu, cuối cùng, cô đã cố tình chừa chỗ cho anh.

Chỉ với điều đó, Từ Trấn Khiêm suy tâm.

20 phút sau, anh từ phòng tắm trở lại bên giường, nằm xuống bên cạnh cô,nhẹ nâng đầu cô lên, luồn cánh tay rắn chắc của mình dưới cổ cô, đem côgiam hãm vào trong lòng.

Bị người bên cạnh đem cô chôn vùi vàomột nơi ấm nồng, mùi hương Bleu De Chanel nam tính còn vương vấn, hòacùng mùi xà phòng tỏa ra khắp nơi, Khả Vi nhẹ lay người, nhưng rất nhanh sau đó đã yên lặng, hơi thở đều đặn phả ra ở cổ anh, cô tiếp tục lạcvào trong cõi mơ...

Còn nhớ rất rõ, cả hai chưa từng có sự bày tỏ chờ đợi như thế này. Nếu có cũng chỉ là ở nơi anh.

Cảnh tượng này tựa như là đã...Chờ Trên Tháng Năm...

**** **** ****

Cách Đài Bắc vài nghìn dặm, trong một căn biệt thự hướng ra cảnh biển, một bản nhạc cùng tên được phát ra vang vọng khắp nơi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện