Chương 1736
“Máy bay?” Nam Khuê sợ đến ngây người: “Vậy hai đứa bé và Tinh Thần đâu? Chỉ có hai người chúng ta thôi sao?”
“Ừm, mang mấy đứa nhỏ sẽ không thể trải qua thế giới hai người được, anh đã nhờ cha mẹ chăm sóc mấy đứa, yên tâm đi, cha mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mấy đứa.”
Mặc dù đã nghe anh nói vậy, trời xanh mây trắng trước mặt cũng đã xác nhận tất cả.
Nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy tất cả đều như giấc mộng, quá ảo diệu.
Lúc này Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, mười ngón tay của hai người đan vào với nhau, nắm chặt không khe hở.
“Nhận giấy kết hôn lâu như vậy nhưng vẫn chưa tặng em được một kì trăng mật đúng nghĩa, cho nênn chuyến đi này chỉ thuộc về hai người chúng ta.”
“Bà xã, em yên tâm giao chính mình cho anh sao?”
Nam Khuê kiên định gật đầu: “Chân trời góc biển, anh đi đâu thì em đi đó, vĩnh viễn đi cùng với anh!”
Không thể không nói, bầu trời xanh khi nhìn từ máy bay quả thật rất đẹp.
Mỗi một ánh mắt đều là sự hưởng thụ.
Nhất là khi tự mình cảm nhận được cảm giác khi đi xuyên thẳng qua tầng mây, cảm giác vô cùng hài lòng.
Giờ phút này, hai người không có phiền não, không có sầu lo, thậm chí còn có thể tạm thời bỏ qua con cái, trong mắt chỉ có lẫn nhau, chỉ có hạnh phúc và vui vẻ.
Nam Khuê tựa vào người Lục Kiến Thành, hai người cùng nhau đắp một tấm thảm.
Dưới tấm thảm là hai người thân mật ôm nhau.
Trong anh có em, trong em có anh.
Có người gõ cửa, hai ly rượu vang được mang lên.
Nam Khuê cầm ly lười biếng dựa sát vào ngực anh, thỉnh thoảng nhấp nhẹ một chút, cả người đều là sự hưởng thụ hơi say của rượu.
Lục Kiến Thành lại chậm chạp không uống.
“Bà xã, hương vị của rượu vang thế nào?” Anh hỏi.
Nam Khuê gật gật đầu: “Rất tinh khiết và thơm, hương vị cũng rất tuyệt.”
Trong lúc cô đang chăm chú đánh giá, một giây sau, đầu đã bị Lục Kiến Thành nhẹ nhàng xoay lại, môi của anh cũng ép xuống.
“Vậy anh cũng muốn uổng thử.”
Dứt lời anh đã từ từ xâm nhập thưởng thức.
Hai đôi môi chạm vào nhau, không chỉ có hương vị của rượu vang mà còn có vị ngọt và hương vị của cô.
Lần này Nam Khuê không ngại ngùng, cô chủ động đưa tay vòng qua cổ anh, dựa vào gần anh hơn.
Không khí đều là hương vị hạnh phúc.
“Ông xã, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Tạm thời giữ bí mật.” Anh nói.
Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, khi Nam Khuê thấy bên dưới là một hải đảo bốn phía là nước biển xanh thẳm vây quanh thì đã hiểu rõ.