Chương 1710

Hít thở một hơi thật sâu, Nam Khuê mới có thể kìm nén được những cảm xúc đang xáo trộn trong lòng, cô cẩn thận hỏi lại: “Bác Cố, bác có phải có nhầm lẫn gì không?”

Cố Ngôn Bân khẳng định chắc nịch: “Không đâu.”

“Khuê Khuê, cha chính là cha của con, tên thật của cha là Chu Phong, chính là người mà con luôn tìm kiếm.”

Khi ông ấy nói ra những câu này, Nam Khuê toàn thân như hóa đá, giống như tượng điêu khắc đứng bất động ở đó.

Trong đầu hoàn toàn không thể suy nghĩ điều gì.

Thậm chí ngay cả ngón tay của cô cũng cứng đờ lại.

Một lúc sau, hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, khi nhìn thấy Cố Ngôn Bân vẫn đứng trước mặt mình, Nam Khuê mới lại lên tiếng: “Lời bác vừa nói, có thể nói lại một lần nữa không?”

“Cha là Chu Phong, là cha của con!”

Nói rồi, như để chứng minh điều gì đó, Cố Ngôn Bân liền lấy điện thoại ra, mở bức ảnh ông và Nam Thu Ngữ chụp chung với nhau ra, sau đó giải thích: “Người trong ảnh chính là cha.”

“Nhưng sau vụ nổ đó, mặt cha đã bị biến dạng, trở thành hình dạng như thế này.”

“Quả thực là thay đổi rất nhiều, nhưng cha chính là cha của con!”

Sau khi nói hết tất cả những điều này, Cố Ngôn Bân đã rơi nước mắt.

Ông ấy rơi nước mắt, vẻ mặt vô cùng xúc động.

Những giọt nước mắt của Nam Khuê cũng đã rơi xuống.

Trong phút chốc, cả hai người đều bật khóc.

Lúc này, cuối cùng cô cũng chắc chắn rằng người trước mặt mình thực sự là cha cô.

“Cha”

Gọi một tiếng “Cha” thật lớn, Nam Khuê xúc động chạy tới.

Cố Ngôn Bân cũng ôm lấy cô.

Cảnh tượng cha và con gái xa cách hơn hai mươi năm, cuối cùng trong thời khắc này đã có thể nhận lại nhau.

“Cha, thực sự là cha sao?”

“Cha, mấy năm nay con vẫn luôn tìm cha, con còn tưởng cha đã chết rồi, thật tốt, ông trời vẫn có thể để cha sống sót xuất hiện trước mặt con.”

Vì quá vui mừng, nên những lời nói của Nam Khuê cũng bắt đầu lộn xộn.

Nhưng có một điều chắc chắn.

Cô rất vui, thực sự rất vui.

Hồi nhỏ, cô luôn ngưỡng mộ người khác vì họ có cha, ngưỡng mộ vì họ được cha nhấc bổng lên cao.

Ngưỡng mộ người khác được cha mua cho đầm công chúa, ngưỡng mộ họ được cha cưng chiều.

Và thời khắc này, cô cuối cùng cũng không cần phải ngưỡng mộ người khác nữa rồi.

Mặc dù là phải chờ đợi hơn hai mươi năm, nhưng cô vẫn rất hạnh phúc.

“Xin lỗi con gái của cha, là cha đã bỏ lỡ mất thời gian trưởng thành của con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện