Chương 134

Phương Thanh Liên trượt xe lăn đi điên cuồng đuổi theo. Đột nhiên xe lăn ngừng lại.

Cô ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái đeo chiếc kính râm to bản, mặc một chiếc quần jean màu đen, thân hình nóng bỏng đang chặn bánh xe của xe lăn lại.

“Làm phiền tránh đường.” Phương Thanh Liên gằn giọng yêu cầu.

“Ơ xin lỗi nhé, tôi lại không thể tránh được.”

“Cô bị điên à, đang yên đang lành lại chặn tôi lại làm gì?”

Lâm Niệm Sơ nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía Lục Kiến Thành và Nam Khuê: “Nhìn thấy chưa? Họ mới là vợ chồng, đường đường chính chính nhận giấy chứng nhận kết hôn, pháp luật chứng nhận là vợ chồng hợp pháp, còn về cô, cùng lắm thì cũng chỉ là tình nhân thôi.”

“Cô Phương, làm người ấy à, nếu như tự biết rõ mình thì còn tốt, cô quấn chặt lấy người ta như thế này chỉ khiến bản thân trở nên rẻ tiền thôi.”

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phương Thanh Liên lập tức nắm chặt bàn tay thành quyền, hung hăng cắn chặt môi.

Nam Khuê.

Lại là cô.

Đều là vì cô.

Nếu như không phải vì cô thì cô ta đã sớm kết hôn với Lục Kiến Thành, đã sớm cùng anh sinh con đẻ cái rồi.

Nhìn thấy Nam Khuê, Lục Kiến Thành thật sự bất ngờ.

“Niệm Niệm quay phim xong đã quay về rồi, cô ấy hẹn em đi uống café, không ngờ lại gặp được hai người.” Nam Khuê nhẹ nhàng giải thích một câu.

“Thích café ở đây sao?” Lục Kiến Thành hỏi.

“Tay nghề ở đây rất tốt, hương vị thơm nồng rất ngon.” Nam Khuê thành thật trả lời.

Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, trực tiếp bước tới quầy, quay sang hỏi cô: “Thích vị nào?”

“Capuchino!” Đây là vị mà cô và Niệm Niệm đều rất thích.

Chỉ thấy Lục Kiến Thành mở điện thoại ra, dừng lại ở một giao diện rồi đưa cho phục vụ: “Ghi lại địa chỉ này lại, sau này mỗi ngày đưa tới một ly Capuchino xay, cùng với một chút điểm tâm nữa.”

Nam Khuê giật mình, vội vàng kéo tay Lục Kiến Thành: “Cửa hàng này không ship ngoài đâu.”

“Ừm, không ship ngoài, nhưng ngoại trừ anh ra.” Lục Kiến Thành tràn đầy vẻ tự tin nói.

“Hả, tại sao?”

“Bởi vì cửa hàng này là anh bảo Lâm Tiêu tìm người mở.”

Nam Khuê ngẩn người ra một lát rồi mới phản ứng lại, thế cũng có nghĩa là anh ấy là ông chủ lớn đứng đằng sau sao.

Chẳng trách lại tự tin như vậy.

Mua café xong hai người bước ra cửa. Nam Khuê chú ý tới từ đầu tới cuối, Lục Kiến Thành đều không nhìn Phương Thanh Liên một cái nào.

Khi dừng bước, cô nhìn Lục Kiến Thành: “Tuy là anh không nói, nhưng em biết anh không buông bỏ được cô ấy, Lục Kiến Thành, anh vẫn còn cơ hội để suy nghĩ lại, em không muốn ép buộc anh.”

“Em cho anh năm phút, nếu như năm phút sau anh bước ra ngoài cửa với em, chúng ta vẫn là vợ chồng, nếu như anh không tới, vậy ngày mai em sẽ mang giấy hôn thú tới cục dân chính để ly hôn.”

Sự lựa chọn cuối cùng cô vẫn giao cho anh. Cô hy vọng anh có thể nghiêm túc mà suy nghĩ thông suốt, chứ không phải chỉ vì một giây phút xúc động mà quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện