Chương 104
Lục Kiến Thành mặc một chiếc áo sơ mi màu đen. Kết hôn lâu như vậy, anh thường mặc áo sơ mi trắng hoặc màu xanh, loại màu đen này quả thực là rất ít khi mặc.
Nhưng không thể phủ nhận rằng không có màu sắc áo sơ mi gì không thể ngăn chặn được sức hút và vẻ ngoài của mình.
Ăn sáng xong, Nam Khuê đặt nhẫn lên trước mặt Lục Kiến Thành, hỏi anh: “Anh có biết kích cỡ chiếc nhẫn trên tay tôi là mấy không?”
“Số 10.”
Câu trả lời của anh nói ra, hoàn toàn không cần suy nghĩ gì cả.
Nam Khuê mỉm cười.
Cô lặng lẽ đặt tay dưới gầm bàn, sau đó dùng hết toàn bộ sức bình sinh, tháo chiếc nhẫn ra.
Sau khi tháo ra, tay cô đã bị rách da và nhanh chóng sưng đỏ lên.
Tuy nhiên, cô cảm thấy không đau.
Trái tim, mới là đau đớn nhất.
Cô dùng tay kia cầm nhẫn, sau đó đặt tất cả tư liệu đã chuẩn bị trước mặt Lục Kiến Thành: “Hai giờ chiều, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi!”
Lục Kiến Thành gật đầu: “Được.”
Giọng nói của anh bình tĩnh như ngày thường, giống như không có một chút luyến tiếc nào.
“Còn giấy tờ tùy thân thì sao? Còn có ông nội, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Nam Khuê gật đầu: “Lát nữa tôi đi nói với ông nội, sẽ làm cho ông nội đồng ý với tôi. Anh có muốn đi với tôi không?”
“Ừm, cùng đi.”
Ăn sáng xong, bọn họ mỗi người mang theo đồ đạc, ngồi lên xe đến nhà họ Lục.
Nhìn thấy bọn họ, bác Chu cùng bác gái Chu đều rất vui vẻ: “Thiếu phu nhân, hai ngày nay ông cụ cứ nhắc cô miết, không ngờ cô lại tới nhanh như vậy.”
“Bác Chu, ông nội đâu?”
“Ông cụ đang đọc sách ở trên lầu.”
Nam Khuê và Lục Kiến Thành cùng nhau lên lầu hai, đứng trước cửa, Nam Khuê nhìn về phía anh: “Tôi vào trước nói với ông nội, chờ ông ấy đồng ý, tôi lấy được giấy tờ, anh lại vào sau.”
“Được.”
Nam Khuê đi vào, phát hiện trong phòng rất tối.
Toàn bộ căn phòng đều tối tăm, rèm cửa sổ đóng chặt, chỉ có một ngọn đèn ở đầu giường sáng lên, lộ ra ánh sáng yếu ớt.
Không biết vì sao, trong lòng cô hiện lên một dự cảm không tốt.
“Ông nội…”
“Ông nội, con là Khuê Khuê, con tới rồi đây.”
Liên tiếp gọi mấy tiếng, Nam Khuê cũng không nghe thấy đáp lại.
Mãi đến khi đi đến bên giường, Nam Khuê mới phát hiện ông nội nằm trên giường, đang nhắm mắt ngủ.
Nam Khuê không muốn quấy rầyông, cho nên lập tức xoay người chuẩn bị yên lặng rời đi, ở bên ngoài chờ ông tỉnh lại.
Ai ngờ vừa xoay người, giọng nói già nua của ông nội Lục liền vang lên: “Nhóc con, là con tới sao?”
Nam Khuê lập tức xoay tay ông: “Là con, ông nội, ông ngủ ngon chứ?”