Cố Thám đang hút thuốc, còn Tô Hi thì lặng lẽ nhìn anh.
"Cố Thám, anh... tại sao lại yêu em?" – Tô Hi hỏi, thoáng thấy ánh mắt lạnh lùng trong làn khói mờ mịt dừng lại trên người cô. Cô chớp mắt, ánh mắt Cố Thám vẫn sắc lạnh như cũ, là ảo giác của cô sao? Đầu cô hơi ngửa ra, vết thương bên phải lại đau âm ỉ. Cố Thám hít sâu một hơi khói, cảm giác tê liệt lan tỏa trong lồng ngực như mang theo chút uể oải, buông xuôi.
Anh dập điếu thuốc, liếc nhìn Tô Hi bằng ánh mắt lười nhác. "Tại sao à? Ha ha... anh cũng không biết nữa..." – Cố Thám bật cười nhẹ, câu hỏi ấy đến Khổng Tử còn chưa chắc trả lời nổi.
Sau làn khói mờ, ánh mắt Cố Thám trở nên mông lung, mê ly. Tô Hi ngẩn người, ánh mắt ấy – thật giống người đàn ông đã cùng cô đêm đó bảy năm trước. Cô không nhớ tên anh ta, cũng không nhớ khuôn mặt, nhưng đôi mắt lạnh lẽo không chút hơi người ấy thì cô nhớ rõ. Cái nhìn lạnh như băng ấy, giọng nói như lưỡi kiếm lướt qua má cô cũng không quên, cả ánh mắt thỏa mãn lúc anh ta chiếm hữu cô... Cô vẫn nhớ.
Thật sự... quá giống...
Thấy Tô Hi nhìn mình như thấy ma, Cố Thám bỗng cảm thấy bất an – cô đang nhìn gì vậy?
"Tô Hi, bảy năm trước..." – Cô khẽ hỏi, nhưng lại dừng giữa chừng.
Nghe ba chữ “bảy năm trước”, con ngươi Cố Thám đột ngột co rút. Trong đôi mắt ấy, đột nhiên xuất hiện một tia vui sướng, một chút căng thẳng, và cả tức giận!
Vui vì cuối cùng cô cũng có chút ấn tượng về đêm đó. Căng thẳng vì bí mật sắp bị lật tẩy. Tức giận vì... Mẹ kiếp, đến giờ cô mới nhớ ra chuyện ấy! Bao nhiêu lần anh dò xét, cô lại ngây ngốc như khúc gỗ, mãi không thông!
Tô Hi lắc đầu – không thể nào! Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ!
Thấy cô không định hỏi tiếp, Cố Thám tức giận bừng bừng, “Em vừa định hỏi gì?” – Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, truy hỏi.
Nhìn gương mặt tuấn tú đến vô lý của Cố Thám, Tô Hi không nhịn được bật cười châm chọc. Anh ta mà là người đàn ông bảy năm trước ư? Sao cô lại không nhận ra? Nhưng... khi đó người muốn cưỡng bức cô cũng gọi anh ta là "Cố tam thiếu"...
Cố tam thiếu – ở thành phố C, có thể có bao nhiêu người được gọi như vậy? Có thể có bao nhiêu người khiến người khác phải sợ hãi?
Là anh ta sao?
Nếu là anh ta thì tại sao bao lâu nay bên nhau, cô lại không hề nhận ra? Vô lý!
Không phải anh ta sao? Nhưng nếu không, thì người tên Cố tam thiếu đó là ai?
Hàng loạt câu hỏi dày đặc trong đầu Tô Hi – là, không phải, là, không phải... Phủ nhận rồi lại khẳng định, lặp đi lặp lại khiến đầu cô như muốn nổ tung!
“Cố Thám, mùa hè bảy năm trước anh có từng đến Hội sở Huyền ở thành phố C không?”
Hô! Hỏi xong, Tô Hi như trút được gánh nặng trong lòng – có những chuyện giấu trong tim rất mệt, nói ra rồi lại thấy nhẹ nhõm hơn.
Cố Thám chỉnh lại tư thế, đôi tay vốn khoanh trước ngực bỗng siết chặt lại. Ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt cô, trong lòng anh đầy căng thẳng – khi sự thật sắp bị vạch trần, người trong cuộc nào chẳng hồi hộp?
Dù là mười bề phục kích, Cố Thám cũng không chớp mắt, nhưng lần này, một câu hỏi của Tô Hi lại khiến anh nghẹn lời. Môi anh mấp máy, chữ “có” cứ nghẹn ở cổ họng, mãi không thoát ra được.
Thấy anh muốn nói rồi lại thôi, Tô Hi lòng chợt lạnh một nửa, tay đang siết chặt cũng buông lơi. Cô biết mà – đời làm gì có chuyện trùng hợp đến thế!
Dù đã sớm nghĩ đến khả năng ấy, nhưng giờ được xác nhận, Tô Hi vẫn không khỏi hụt hẫng.
Thì ra không phải là anh...
Cô lắc đầu, giả vờ như không có gì. “Cố Thám, làm sao xuống dưới? Anh dẫn đường đi.” – Cô ngẩng mặt lên, tỏ vẻ bình thản. Nơi quỷ quái này, cô chẳng muốn ở thêm giây nào nữa.
Cố Thám bất ngờ nắm chặt cổ tay cô, Tô Hi đau quá kêu lên, “Anh làm em đau!” – Tay anh thật khỏe, khỏe đến đáng sợ!
Cố Thám hơi nới lỏng lực, nhưng mắt vẫn không rời khỏi cô, truy hỏi: “Tự nhiên em hỏi chuyện đó làm gì?”
Nhìn ánh mắt dò xét của anh, Tô Hi nghẹn lời – anh quan tâm làm gì chứ?
Có liên quan gì đến anh đâu!
“Không có gì, hỏi chơi thôi.”
“Hỏi chơi?” – Nhìn cô, lòng Cố Thám đầy nghi hoặc. Anh không biết cô thật sự đã nhận ra anh, hay chỉ là bị những điểm tương đồng khiến ký ức trỗi dậy. Nếu là vế đầu, anh sẽ thừa nhận. Nếu là vế sau...
Thấy bị anh gặng hỏi, Tô Hi không kiên nhẫn, vùng mạnh khỏi tay anh. Ánh mắt cô đầy bất mãn nhìn anh, “Anh quản em à? Em hỏi chơi thôi mà.” – Cô cúi đầu, âm thầm dùng tay phải bấu mạnh vào khe ngón trái – là cô bốc đồng rồi.
Thấy hành động nhỏ ấy, lòng Cố Thám rõ ràng hơn – hóa ra cô vẫn chưa nhớ ra. Anh thở phào, lạnh lùng nói: “Anh không biết em đang nói gì!”
Anh bước vượt qua cô, cúi xuống lục lọi trong đám cỏ sau lưng. Tô Hi nghi hoặc nhìn anh – chẳng lẽ ở đây có cơ quan hay lối thoát gì đó?
“Ở đây!” – Cố Thám vạch đám cỏ, Tô Hi nhìn theo, lập tức ngẩn người kinh ngạc!
Trong ngọn đồi này lại có một cái hang! Phía đối diện đen ngòm, lấp lánh vài tia sáng. Nhìn thấy ánh sáng ấy, Tô Hi mới hiểu – thì ra dưới ngọn đồi phủ đầy cỏ dại này, lại có một đường hầm xuyên qua!
“Sao anh tìm ra chỗ này?” – Tô Hi ngạc nhiên hỏi.
“Năm đó chạy trốn, vô tình phát hiện.” – Đó là chuyện của mười năm trước.
Chạy trốn?
Tô Hi nhìn bóng lưng vững chãi của Cố Thám – cô vẫn thường hay quên mất rằng người đàn ông này, sống trong thế giới của máu và dao...
“Đi theo anh.” – Cố Thám đi trước, Tô Hi theo sau, bóng tối dày đặc, cô níu chặt áo anh như trẻ con dính lấy mẹ.
Hang động không dài, chỉ khoảng ba mươi mét. Đứng ở cuối hang, Cố Thám cúi người vạch cỏ ra, Tô Hi nhìn ra ngoài. Ngọn đồi này cao nhất trong nhóm đồi xung quanh, cạnh đó là hai đồi nhỏ hơn – trên hai đồi này có một khu vui chơi.
Vòng quay khổng lồ nằm giữa hai ngọn đồi, vô cùng nổi bật! Tàu lượn siêu tốc vắt ngang đồi, phức tạp rối rắm như mạng nhện. Trên chiếc xe xoay tròn, một nhóm thanh niên nam nữ hét như điên, cách xa mấy trăm mét mà Tô Hi vẫn nghe rõ.
“Anh muốn đưa em đến khu vui chơi?”
Tô Hi sợ độ cao – không dám ngồi vòng quay khổng lồ, không dám chơi tàu lượn hay xe xoay tròn. Thậm chí cả tàu hải tặc cũng làm cô run rẩy. Cảm giác chóng mặt khiến cô buồn nôn. Chỉ nhìn từ xa thôi cô cũng thấy khó chịu.
Cố Thám che lại đám cỏ, lối ra hang bị che kín lần nữa.
Tô Hi nhìn anh: “Chẳng lẽ lại phải quay lại đường cũ?” – Đi qua cầu dây lần nữa ư? Cô vẫn không dám!
“Không, anh muốn cho em thấy một cảnh tượng em chưa từng thấy. Tô Hi, em... sẵn sàng chưa?” – Ánh mắt bình thản nhìn cô, môi anh mím chặt, nghiêm túc đến mức khiến người khác sợ hãi.
Tô Hi ngơ ngác – sẵn sàng gì cơ?
Ngay khi cô còn đang sững sờ, mặt đất dưới chân họ đột nhiên rung nhẹ.
“Động đất à?” – Mặt đất rung lắc, Tô Hi theo phản xạ nghĩ đến động đất. Nếu thật sự là động đất, họ chỉ có nước chờ chết!
Cố Thám bật cười lạnh, đột ngột nhảy mạnh lên – mặt đất rung càng dữ dội hơn!
Một...
Hai...
Ba!
Mặt đất dừng rung.
“Hả?” – Tô Hi nghiêng người, không thấy gì xảy ra. “Dừng rồi à?” – Cô tính quay lại thì bất ngờ bị Cố Thám ôm chặt vào lòng. Ngay lúc đó, mặt đất dưới chân họ rung nhẹ rồi đột ngột... tụt xuống với tốc độ cực nhanh!
“Á á á á á!”
Tô Hi hét lên, ôm chặt lấy Cố Thám như gấu ôm cây, nhắm chặt mắt, không dám nhìn gì.
“Mẹ ơi...!”
***
Mười mấy giây sau, tốc độ rơi chậm lại. Tô Hi vẫn còn ôm chặt lấy Cố Thám, không dám buông ra, cũng không dám mở mắt.
“Rầm!”
Tiếng mặt đất chạm nền vang lên.
“Đến rồi.” – Là giọng lạnh lùng của Cố Thám.
Tô Hi do dự buông tay, từ từ mở mắt. Khi cô nhìn rõ xung quanh...
Đồng tử co rút lại!